Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hoàng Đồ

Chương 27: Chương 27: Ta đến tiễn các ngươi xuống địa ngục




Những kẻ này theo bản năng quay đầu lại nhìn đồng bạn đã mù kia.

Sợ hãi đến co thành một đống.

Bọn họ liếc nhau, lập tức xoay người bỏ chạy. Còn chưa chạy được vài bước, Cửu Hồn đã giống như quỷ mị xuất hiện ngay trước mặt bọn họ, ngăn cản đường lui.

Hắn trầm mặc, cũng không nói lời nào.

Nhưng ánh mắt như tro tàn không bỏ qua những kẻ trước mặt này.

Bọn họ sợ tới mức lui về phía sau, nhưng phía sau chính là Dạ Mị, phía trước là Cửu Hồn...

Trong lòng bọn họ lập tức nảy sinh loại cảm giác trước có sói sau có hổ, rất muốn khóc. Nhưng hai người kia chính là hai sát thần, gã thật sự có thể dẫn bọn họ đến chỗ công tử ư? Nếu công tử xảy ra chuyện thì lấy ai mà bắt đền đây?

Đang lúc nóng ruột, Dạ Mị chậm rãi tới gần bọn họ.

Dạ Mị đi ngang qua gã bị mù, rút dao găm đắt giá ra từ trong hốc mắt gã, nhìn thoáng qua máu đỏ nhuốm lên lưỡi dao.

Trong ánh mắt sợ hãi của đám người, lạnh lùng nói: “Mùi máu tươi thật mê người, nếu không đưa ta đi, nạn nhân tiếp theo là ai ta cũng không thể nói trước.”

Ánh mắt của nàng nhìn đám người đó chăm chú.

Đám người này đối diện với vẻ mặt khủng bố như vậy vài lần, sợ tới mức thần trí không rõ, một mảnh kinh hoàng, “Thụp” một tiếng quỳ xuống: “Đừng... Đừng giết ta, ta đưa ngươi đi!”

“Chúng ta đưa ngươi đi!”

Nhìn cô gái như một kẻ điên, còn có những biểu hiện điên cuồng như vậy, bọn họ không dám đối cứng.

Bọn họ nói xong, gian nan bò dậy từ trên mặt đất.

Nhìn về phía Dạ Mị, run run nói: “Đừng, đừng giết chúng ta! Công tử bọn họ, ở một biệt uyển vùng ngoại ô, chúng ta đưa người đi.”

Bọn họ nói xong, lập tức chuẩn bị đi đằng trước dẫn đường.

Dạ Mị kỳ thật cũng đoán được công tử nhà tri phủ tính tình vô pháp vô thiên nhưng vẫn không dám đưa đám trẻ về phủ, nếu người bị hại mời đến vị quan nào có phẩm cấp lớn hơn cha gã đến bắt quả tang tại trận thì dù là tri phủ cũng không bảo vệ được hắn. Cho nên nàng mới ép hỏi bọn họ.

Quả nhiên, bọn họ đều ở biệt uyển.

Dạ Mị quay đầu lại nhìn người đàn ông kia, tâm trạng nặng nề, không nói thêm lời nào, chỉ phun ra mấy chữ: “Chờ đó, ta sẽ cố gắng đưa cô bé về.”

Nói vậy là bởi nàng cũng không biết cô bé kia còn sống hay không.

Rốt cuộc cô bé vẫn còn nhỏ như vậy...

Nghĩ đến này, nàng tức đến đầu ngón tay run rẩy.

Dạ Mị nhìn Cửu Hồn, lạnh lùng nói: “Ngươi dẫn hắn và vợ đi tìm đại phu, làm xong lại đến tìm ta.”

Cửu Hồn nhìn nàng một cái, có vẻ không muốn, nhưng dưới ánh mắt kiên trì của Dạ Mị, hắn vẫn gật đầu, đi tới đỡ lấy người đàn ông.

Dạ Mị xoay người, đi theo những người đó rời đi.

Mới đi được hai bước, âm thanh giống như con thú nhỏ của Cửu Hồn vang lên phía sau: “Nếu ta tìm không thấy ngươi thì phải làm sao bây giờ?”

Dạ Mị quay đầu lại liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: “Làm xong thì đến phủ tri phủ, ta sẽ ở đó chờ ngươi, nếu ngươi tới trước, vậy chờ ta.”

Tri phủ dạy con không nghiêm, còn dung túng con hoành hành ngang ngược, chờ nàng trừng trị xong đám súc sinh đó cũng không ngại đi giáo dục người nhà tri phủ một chút.

“Được.” Cửu Hồn cuối cùng cũng yên tâm, nâng. nam nhân dậy từ trên mặt đất.

Dạ Mị không hề dừng lại, nhanh chóng rời đi.

_________

Tới cửa biệt uyển, những tên lâu la đó đều run run, chỉ chỉ vào cửa lớn.

Một người nói: “Đều... đều ở bên trong...”

Dạ Mị nhanh chóng bước vào uyển môn, quay đầu lại nhìn bọn họ một cái: “Không ai được phép rời đi, chờ ta trở tính sổ với từng người một. Nhớ kỹ, ai dám đi đều sẽ không thấy được mặt trời của ngày mai!”

Nàng nói xong, đi vào.

Đám người hầu đó thật sự sợ tới mức muốn khóc.

Đi cũng không được, ở cũng không xọng... Trong lòng bọn họ cũng bắt đầu hối hận vì sao lại trợ Trụ vi ngược, làm ra loại chuyện không bằng cầm thú này...

- -------

Sau khi Dạ Mị đi vào biệt uyển, một gười mặc đồ trắng chậm rãi xuất hiện ngay lối vào.

Đó đúng là Bắc Thần Tà Diễm.

Dù là bất kì loại y phục nào, mặc trên người hắn vẫn tuấn mỹ tà ma như cũ, giống như ác ma khiến người người kinh hãi.

Hắn khóe miệng nhếch lên, thong thả ung dung nói: “Rốt cuộc cũng tìm được nàng, Diễm coi như đã yên tâm.”

Ngọc Vĩ nhìn thoáng qua gương mặt nghiêng nghiêng của điện hạ nhà mình.

Kỳ thật bọn họ nghe nói trên đường có chuyện xảy ra, được các bá tánh chỉ đường mới đến được đây.

Tiếp theo, Bắc Thần Tà Diễm quét mắt nhìn hắn một cái, ưu nhã hỏi: “Diễm mặc như này có đẹp không? Sẽ không bị nàng nói thành áo quần lố lăng chứ?”

Khóe miệng Ngọc Vĩ co giật, nội tâm: Nếu vị cô nương kia vẫn cảm thấy ngài mặc áo quần lố lăng, có phải ngài định thử một lượt cả bảy sắc cầu vồng không?

Ngọc Vĩ: “Điện hạ, rất bình thường! Cũng rất đẹp!”

“Ừm.” Bắc Thần Tà Diễm hài lòng gật đầu, chậm rãi nói, “Vì có được trái tim nàng, Diễm thật là dụng tâm lương khổ, ngay cả việc chưng diện cũng bắt đầu để ý.”

Vừa dứt lời, thân hình hắn nhoáng lên, trong chớp mắt đã xuất hiện trên nóc biệt uyển.

Hiển nhiên, hắn tạm thời không tính lộ diện.

Ngọc Vĩ nghe hắn nói chuyện ma quỷ xong, khóe miệng co giật, nhanh chóng theo lên.

________

Bên trong biệt uyển.

Dạ Mị vừa vào cửa đã nghe thấy một loạt tiếng cười đùa, còn có tiếng trẻ con khóc lóc.

Nàng sắc mặt băng hàn, thao tiếng khóc kia đi tới cửa, tiếng khóc bên trong càng thêm rõ ràng. Nàng tiến lên vài bước, hung hăng đá văng cửa phòng!

Tức khắc, một màn bên trong như cây kim băng chọc đau mắt.

Một gian nhà tựa như luyện ngục nhân gian.

Một đám nam nhân không mặc quần áo, bọn trẻ đang bị lăng nhục không chỉ có vài bé gái, thậm chí còn có bé trai. Còn Tiêm Tiêm...

Ánh mắt nàng đảo quanh, nhìn thấy Tiêm Tiêm cuộn tròn ở một góc.

Trên người tiểu cô nương toàn là vết thương, đều là dấu vết từng bị lăng nhục. Nàng bước đi đến bên người Tiêm Tiêm, vươn tay ôm tiểu nữ hài vào trong ngực, cố gắng làm giọng nói của mình dịu dàng hơn một chút: “Tiêm Tiêm?”

Tiêm Tiêm giống như hồn lìa khỏi phách, không nhìn thấy cảm xúc gì trong mắt.

Dạ Mị nhìn nàng, có chút lo lắng, lắc lắc nàng: “Tiêm Tiêm?”

Tiểu nữ hài cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, chớp chớp mắt nhìn Dạ Mị, giống như bỗng nhiên nhận ra diều gì đó, bổ nhào vào trong ngực nàng. “Oa” một tiếng khóc: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ... Tiêm Tiêm đau quá, trên người Tiêm Tiêm chỗ nào cũng đau, bọn họ đang làm gì vậy, tỷ tỷ, Tiêm Tiêm đau quá, Tiêm Tiêm đau muốn chết, tỷ tỷ...”

Dạ Mị nhìn dáng vẻ này của tiểu cô nương, nâng tay muốn vuốt ve lưng nàng.

Lại thấy sau lưng nàng đều là vết máu ứ đọng, nếu vuốt ve ngược lại sẽ chạm vào vết thương, sẽ càng đau, bàn tay nâng lên nửa ngày vẫn không buông xuống.

Trong phút chốc, nàng bỗng nhiên cảm thấy đau lòng.

Đây vẫn là trẻ em, chúng đều vẫn còn là trẻ em! Đều không hiểu gì hết, tâm địa thiện lương, đám người này phải nhẫn tâm đến thế nào? Tạo ra bóng ma chất chứa trong lòng bọn trẻ, bảo chúng làm sao vượt qua cuộc sống sau này? Làm sao chịu đựng một thời thơ ấu vốn nên thiên chân vô tà?

Những công tử đó rốt cuộc cũng phản ứng lại, nhìn về phía Dạ Mị.

Có một người hỏi: “Ngươi là ai? Đến đây làm gì?”

Bỗng nhiên lại có một nam nhân cười nhạo ra tiếng: “Không phải lại thêm một kẻ không biết lượng sức, muốn đến cứu người chứ? Nhưng cô nàng này dung mạo không tệ, mấy năm nay ta chưa thấy người nào đẹp như vậy, không bằng cùng nhau chơi đi?”

Lũ đàn ông cười vang.

Dạ Mị không hé răng, yên lặng ôm Tiêm Tiêm, cho đến Tiêm Tiêm khóc vài tiếng khóc mệt mỏi, mới đặt cô bé ở góc tường.

Nàng đứng lên.

Nhìn những gương mặt đau khổ sợ hãi của bọn trẻ, thậm chí mờ mịt chỉ cảm thấy đau đớn, vì tuổi nhỏ nên không biết bản thân đã xảy ra chuyện gì.

Lửa giận trong lòng dần biến thành sát ý.

Lạnh băng ánh mắt, nhiễm màu đỏ tươi.

Rút dao găm cắm bên hông, nhìn những người đó, nghiến răng nói: “Ta là ai ư? Ta là người tiễn các ngươi xuống địa ngục!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.