—Chiến Thần bảo hộ, Minh Hà bất tử
Thương Sơn thây phơi vạn dặm—
—Chiến Thần bảo hộ
Thần dân của ta
Bình yên thoát vây—
—Chiến Thần bảo hộ, kinh qua tử lộ
Bắc Thần nhất tộc, nợ máu trả máu—
Huyết quang xông thẳng lên trời... Trong máy bay, cô gái đang nhắm mắt dưỡng thần bỗng nhiên choàng tỉnh.
Cô nàng tóc ngắn bên cạnh thấy thần sắc cô có phần lạ thường liền hỏi một câu: “Lại là giấc mơ kì quái kia?”
Dạ Mị gật đầu, xoa xoa mi tâm, chuyện đó cô cũng không bận tâm nhiều.
Cô khuôn mặt lãnh tuyệt, tinh xảo như búp bê sứ bày trong tủ kính, lúc yên tĩnh như thiên thần đơn thuần thanh khiết, nhưng trong đôi mắt mị hoặc nhân tâm có một chút ý vị bất phân thiện ác khiến người ta phải ớn lạnh.
Máy bay lướt nhanh qua những đám mây, các cô vừa mới làm xong nhiệm vụ, bây giờ đang trở về nhà...
Giấc mộng kì quái kia khiến sắc mặt Dạ Mị hơi tái xanh, cô nhìn về phía cô nàng tóc ngắn, lãnh đạm hỏi: “Lão đại, còn chưa về tới nơi sao?”
Cô nàng tóc ngắn được xưng là 'lão đại' liếc nhìn cô một cái, cười khanh khách: “Quý cô Dạ Mị xinh đẹp, chúng ta còn 30 phút nữa mới bay qua biển, trước mắt phi cơ còn đang bay trên khu vực Tam giác Bermuda.”
Dạ Mị thong thả quét mắt nhìn cô nàng một cái: “Chú ý cách dùng từ!”
Khoé miệng lão đại giật giật, cất cao giọng, hùa theo lạc thú của người kia: “Quý cô Dạ Mị khuynh thành khuynh quốc, xinh đẹp như thiên tiên, xin cô dừng sốt ruột, rất nhanh sẽ đến nơi.”
Trong đáy mắt Dạ Mị xẹt qua một tia hài lòng, giọng điệu lãnh đạm: “Có thể hiểu tôi đến như vậy, cậu không hổ là bạn thân tôi.”
Lão đại: “...”
Hai người đang nói chuyện, đáy biển bỗng nhiên cuốn lên một trận cuồng phong, hình thành lốc xoáy thật lớn, gió lốc thổi mãnh liệt, hung hăng cuốn phi cơ vào trong tâm lốc.
“Sao lại thế này?” Dạ Mị đi đến cửa khoang, nhíu mày hỏi.
Sắc mặt lão đại hơi tái xanh: “Ta cũng không biết!”
Đáy biển gió lốc, cuốn lấy phi cơ trên trời nhấn chìm xuống biển, tạo thành một màn cực kì quỷ dị.
Phi cơ đã mất điều khiển, bị kéo vào một không gian giống như vô tận, không thể tránh thoát khỏi gông cùm xiềng xích.
Giống như một thanh nam châm khổng lồ, muốn hút các cô vào trong đó!
Nhân lực không thể kháng thiên, phi cơ hung hăng bị kéo vào trong lòng biển, mặc dù Dạ Mị cùng lão đại ra sức nhảy ra, lại vẫn bị gió cuốn vào trong lốc xoáy.
Hai người bị sóng biển cuốn đi mỗi người một ngả, chợt nước biển bao phủ đỉnh đầu...
“Dạ Mị!”
“Lão đại!”
———
Bắc Thần hoàng triều, Lam Sơn Cực bắc.
Hỏa hồng sắc yêu quang nổi lên bốn phía, vách sơn động in lên mấy bóng người giằng co.
Mà chính giữa yêu quang tựa như cuồng mãng kia, là một vị huyền y nam tử, môi mỏng giương lên nụ cười ưu nhã, một đôi mắt yêu tà mị hoặc, không chút để ý quét về phía một đám người vây quanh mình, khí độ cao quý, nửa phần cũng không giống bị người vây giết, lại giống như thị huyết Ma Tôn đánh giá con mồi.
Gương mặt kia, phải nói là thịnh thế mĩ nhan!
Khí chất như Ma vương chuyển thế, lại cố tình có được mỹ mạo của thần tiên. Đặc biệt là đôi mắt, phàm chỉ cần đảo qua, đó là ái họa khởi, thương sinh diệt, thế nhân vì hắn luân hãm vào ma đạo.
Mà trong đám hắc y nhân, hai người ở giữa lại có dung mạo giống nhau như đúc.
Bọn họ một mặt phần nộ nhìn huyền y nam tử, tức giận nói: “Bắc Thần Tà Diễm, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!”
Bắc Thần Tà Diễm, Bắc Thần hoàng triều Tứ hoàng tử, người đáng sợ nhất thiên hạ, không, hắn căn bản là không phải người, hắn là một ác ma!
Bắc Thần Tà Diễm nghe vậy, chậm rãi cong môi, ung dung sửa sang lại tay áo. Tư thái kia ưu nhã giống như loài mèo Ba Tư, biếng nhác lại cao ngạo, ngữ khí càng thong thả ung dung: “Đối mặt với kẻ địch, các ngươi vô lễ đến thế sao? Chẳng lẽ liền không thể học Diễm nói một câu, thật cao hứng khi nhìn thấy hai vị, rất vinh hạnh được cùng hai vị luận bàn võ nghệ? Ừm, Diễm thật cao hứng khi nhìn thấy hai vị!”
Nói xong lời này, hắn còn khẽ gật đầu, thân sĩ thi lễ.
Tùy tùng của Bắc Thần Tà Diễm, Ngọc Vĩ yên lặng ngẩng nhìn trời, không biết nên oán hận hay thông cảm với hai người kia.
Hai người: “! Bắc Thần Tà Diễm, ngươi không cần ở đây làm bộ làm tịch, hai người chúng ta hôm nay nhất định phải lấy đầu ngươi!”
Bắc Thần Tà Diễm nghe xong, lúc này mới quét mắt nhìn bọn họ: “Chiến Thiên Đồng, Chiến Thiên Quyết, giang hồ song đệ tam nhị vị cao thủ, là hai huynh đệ sinh đôi. Các ngươi bỗng nhiên quyết định thay trời hành đạo tới giết ta, là vì có đại hoàng huynh sai khiến sao?”
Huynh đệ Chiến gia: “...” Lời này không thể đáp, đã nhận lệnh của người khác sao có thể nói là thay trời hành đạo?
Tuy rằng giết Ác ma trước mắt, đối với người trong thiên hạ mà nói không khác gì thay trời hành đạo.
Chiến Thiên Quyết mở miệng: “Đại ca, Đại hoàng tử nhân từ quá, chúng ta không cần phải phí lời với hắn! Trực tiếp giết hắn là được!”
Đại hoàng tử cùng Tứ hoàng tử không hợp nhau cũng không phải là chuyện bí mật gì trong thiên hạ, gã cũng không sợ họa từ miệng mà ra.
“Giết!”
Chúng hắc y nhân theo hai huynh đệ Chiến gia cùng nhau giết tới. Bắc Thần Tà Diễm khe khẽ thở dài, tay áo rộng phẩy nhẹ, thân cây ven đường bị nội lực của hắn quét qua nhất loạt đổ rạp xuống, những nhánh cây nương theo nội lực tựa như Lăng Phong bảo kiếm, tốc độ phi phàm, so với những hắc y nhân kia lại càng nhanh hơn một bậc!
Những nhánh cây mảnh khảnh bỗng nhiên tăng tốc, ngoài sức tưởng tượng xuyên qua ngực những hắc y nhân kia!
Huyết hoa bắn lên...
Những người này lần lượt mất mạng tại chỗ, ngay cả giãy giụa cũng không kịp!
Mà vị sát nhân cuồng ma kia mắt nhìn thi thể đầy đất, ngữ điệu càng ôn nhu: “Đại hoàng huynh biết rõ ta trời sinh tính tình thiện lương, tay cầm không nổi kiếm, hắn lại còn muốn phái người tới ám sát ta, nội tâm hắn thật là ác độc đáng ghê tởm!”
Tùy tùng Ngọc Vĩ: “...” Đúng vậy, thưa điện hạ, bởi vì ngài căn bản không cần thiết phải dùng kiếm, chỉ mấy nhành cây đã đủ giết người.
Chiến Thiên Quyết và Chiến Thiên Đồng cùng nắm chặt đao trong tay, biết rõ người trước mặt quả thực khó đối phó.
Hai người liếc nhau, đồng thời xuất đao.
Nhưng mà giang hồ hai vị đệ tam cao thủ trong mắt ác ma này chẳng khác nào con sâu cái kiến, không biết sống chết. Môi mỏng hơi nhếch lên, nhẹ nhàng nâng tay, huyết sắc yêu quang nhanh đến độ gần như nhìn không rõ, nhắm ngay vị trí hai người kia!
“Oanh!”
Hai người nâng đao, vận nội tức ngăn cản, lại bị hất ra thật xa, tê liệt ngã xuống mặt đất, đao cũng cũng bị đánh bật ra, văng xa đến cả trăm mét.
Trong mắt Chiến Thiên Quyết và Chiến Thiên Đồng đều xẹt qua một tia kinh hãi, không ngờ người trước mặt lợi hại đến như vậy, chỉ cần một chiêu đã khiến cho bọn họ không còn năng lực đánh trả, lại còn bị thương nặng!
Bắc Thần Tà Diễm khẽ mỉm cười, ưu nhã dạo bước, hoa phục kéo trên mặt đất phát ra tiếng lanh canh.
Hắn tới trước mặt hai người, giơ tay lên, mang theo một đạo nội lực.
Ở ngoài trăm mét, thanh đao của Chiến Thiên Đồng bị nội tức của hắn kéo ngược trở lại.
Trong đôi mắt tà mị nhuốm yêu quang xẹt qua một tia hứng thú, trong mắt hình như có màu phỉ thúy lục hiện lên, mỹ diễm lạ thường, lại càng khiến người kinh hãi.
Hắn ưu nhã nói: “Tuy rằng các ngươi tới ám sát ta, nhẫn tâm độc ác đến vậy nhưng ta trời sinh tính tình lương thiện, quyết định tha cho các ngươi một mạng để về bẩm báo kết quả với đại hoàng huynh ta, nói cho hắn biết, hắn giết ta không nổi. Nhưng mà, các ngươi phải nghe rõ, giữa hai người các ngươi, chỉ lưu lại một mạng!”
Hai người run bắn lên, chợt nhìn thấy ác ma kia lại tiếp tục tủm tỉm cười: “Huynh dệ sinh đôi, nhiều năm qua đồng sinh cộng tử, đồng cam cộng khổ, nhưng hôm nay chỉ có thể có một người được sống. Giết đối phương, là có thể sống sót trở về! Thế nào, có phải ta đã rất nhân từ với các người không?”
Chiến Thiên Quyết gầm lên: “Bắc Thần Tà Diễm! Ngươi đồ ác ma này, ngươi vọng tưởng! Chúng ta quyết không, quyết không tự tương tàn...”
Nhưng gã còn chưa nói dứt lời, Chiến Thiên Đồng đã cầm lấy thanh đao tự đâm vào bụng mình, ánh mắt khảm sâu vào Chiến Thiên Quyết: “Ngô đệ, phải sống cho tốt!”
Huyết quang bắn lên, Chiến Thiên Đồng đã chết, trong lòng gã tự biết rõ mình không phải đối thủ của người trước mặt, đành hy sinh bản thân để bảo vệ đệ đệ.
Một màn như vậy, Chiến Thiên Quyết tâm như dao cứa, lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
“Bắc Thần Tà Diễm! Ngươi ác ma này, ta nhất định phải đem ngươi thiên đao vạn quả!”
Chiến Thiên Quyết phẫn nộ rống.
Bắc Thần Tà Diễm lại không thèm để ý tới hắn.
Đôi mắt tà mị phản chiếu hình ảnh Chiến Thiên Quyết, mỉm cười nói: “Nhìn xem, huynh trưởng ngươi là bởi vì ngươi nên mới tự vẫn, hắn là người có tình có nghĩa tới mức nào? Vậy còn ngươi thì sao? Thật là đáng ghê tởm, biết rõ nếu bản thân chết thì huynh trưởng có thể sống, lại chậm chạp không tự sát, chờ huynh trưởng ngươi tự động thủ trước. Ta là ác ma, chẳng lẽ ngươi thì không phải sao? Ngươi mới là đầu sỏ hại chết huynh trưởng ngươi!”
Chiến Thiên Quyết vừa nghe thấy vậy lập tức định phản bác, nhưng lại chợt trắng mắt, không biết phải nói lại như thế nào, gã quả thực biết nếu gã chết, huynh trưởng có thể được sống, nhưng gã lại lề mề không tự sát, há có thể nói rằng bản thân ích kỷ chậm chạp không tự sát nên mới hại chết huynh trưởng?
Nhưng Bắc Thần Tà Diễm nói cũng không sai, gã không tự sát, huynh trưởng mới...
Tưởng tượng như vậy, trong lòng sớm đã rối loạn, huynh trưởng chết ngay trước mặt mình, mà bản thân hắn đánh không lại ác ma này nên không thể báo thù, cái chết của huynh trưởng còn liên quan đến gã, là bởi vì gã không sớm tự sát...
Quá nhiều đả kích khiến cho thần trí gã rối loạn, hoa mắt ù tai, ánh mắt cuồng loạn: “Ta? Là ta hại chết huynh trưởng? Ta... Là ta? Không không không, không phải ta... Là ta, ta...”
Ngọc Vĩ ở bên cạnh nhìn, không biết nên nói gì cho phải, làm tùy tùng của Tứ hoàng tử điện hạ, xem điện hạ đùa bỡn nhân tâm, bức tử bức điên người khác đã không phải là chuyện ngày một ngày hai, điện hạ tâm tình tốt sẽ tìm người để đùa bỡn, tâm tình không tốt cũng sẽ tìm người đùa bỡn, thích đùa bỡn người khác như vậy, điện hạ không chủ động đi tìm đối tượng, đám người này còn không mau lạy tạ hồng phúc của tổ tiên mà lại tự mình dâng đến tận cửa...
Xem ra Chiến Thiên Quyết đã điên thật rồi, Bắc Thần Tà Diễm giơ tay, một tia nội lực tiến vào cơ thể đối phương. Chiến Thiên Quyết lại có sức lực đứng lên, theo hướng hoàng thành mà chạy như điên.
Hắn đã sớm thần trí không rõ, hồ ngôn loạn ngữ, theo cái loại mà chẳng nhấc lên nổi sóng gió gì.
Ngọc Vĩ: “Tuy rằng gã đã thành ra như vậy, nhưng nhất định sẽ vẫn chuyển lời về cho Đại hoàng tử! Nhưng điện hạ à, ngài lại bức điên thêm một người rồi...”
Bắc Thần Tà Diễm ưu nhã cong môi, chậm rãi nói: “Ta bức điên hắn rồi sao? Ta chỉ là muốn giúp gã nhận rõ hiện thực, là gã không muốn hi sinh vì huynh trưởng, để gã hiểu rằng bản thân ích kỷ đến mức nào, đây rõ ràng là muốn giúp gã hiểu rõ chính mình, sao có thể tính là bức điên gã?”
Ngọc Vĩ: “...” Ngài lớn lên đẹp ngài nói gì cũng đúng!
Chợt, lại nghe giọng nói ưu nhã của Bắc Thần Tà Diễm lại vang lên: “Ngọc Vĩ ngươi nói xem, sau trở lại kinh thành, ta bóp gãy cổ đại hoàng huynh có được không? Tuy rằng ta cực kì lương thiện, không đành lòng giết người, nhưng đại hoàng huynh lại phái người ám sát ta, ta đã hiểu ra rằng, chỉ có tàn nhẫn trả thù thì vài vị huynh đệ mới có thể hiểu được tàn hại thủ túc là sai lầm, yêu thương huynh đệ mới là nhân luân thiên tính. Dạy bảo bọn họ cẩn thận tuân thủ mấu chốt đạo đức, ngày sau mới có thể quan tâm đệ đệ thiện lương nhu nhược như ta hơn một chút, bớt đi vài phần hận ý?”
Ngọc Vĩ: “... Ngài vui vẻ là được!”
Hắn kỳ thật rất muốn nói với điện hạ nhà mình, thiện lương nhu nhược thì liên quan gì đến ngài chứ?! Thiện lương nhu nhược cái lông ấy! Ngài đừng nói hươu nói vượn nghiêm túc thế được không! Cho dù ngài muốn khử luôn Đại hoàng tử đi chăng nữa, chỉ cần ngài vui là được...
Ngọc Vĩ âm thầm phỉ nhổ trong lòng, bỗng nhiên xuất hiện một trận đất rung núi chuyển.
Trên bầu trời, một cơn lốc xoáy hiện lên, từ giữa tâm lốc rơi xuống một người.
Tình cảnh như vậy, cho dù là Bắc Thần Tà Diễm cũng phải trầm mặc.
Người sao có thể từ trên trời rơi xuống? Hắn nhìn lầm rồi sao?
Hắn hơi nhướn mày, ánh mắt quét về phía người nọ giữa không trung, tiếp theo liền thấy một khuôn mặt đẹp tuyệt mĩ, là một nữ nhân.
Mà lúc này, mắt Dạ Mị cũng mở, nhìn thẳng mặt hắn. Thấy gương mặt này, trong mắt nàng không giấu nổi kinh diễm.
Nháy mắt tiếp theo, Bắc Thần Tà Diễm bỗng nhiên mỉm cười.
Chợt, hắn thong thả ung dung duỗi tay, ưu nhã cởi bỏ đai lưng bên hông: “Có mỹ nhân từ trên trời rơi xuống, ta thoát y chờ nàng sủng hạnh.”