Nhất Tâm Chi Cách

Chương 28: Chương 28




Triệu Thâm đứng ở cửa, từ trên cao nhìn xuống khắp căn phòng. Lúc trước hắn chỉ biết ánh sáng có thể làm hỏng đôi mắt của người sống lâu năm trong bóng tối, cũng không biết bóng tối dày đặc khi rơi vào võng mạc cũng sẽ đau. Trước mắt cậu trai này nửa người đều chôn ở trong bóng tối, chỉ lộ ra một gương mặt vẫn như trước: Sống mũi thẳng, lông mi cong vút, đôi môi kia hơi vểnh lên, độ cong khác nào cánh hoa đang nở rộ, tự đáy lòng khiến người trìu mến.

Nhưng dáng vẻ thanh xuân tốt đẹp như vậy lại che giấu nọc độc bên trong. Triệu Thâm dùng ánh mắt quan sát tỉ mỉ hắn một lần, nhận rõ đây chính là người mà mình đã từng cực kỳ tin cậy. Nhìn thấy dáng vẻ chán chường của Bạch Ngạn không cần trải qua thăm dò cũng có thể vững tin hắn là đầu sỏ. Hắn phạm vào tội nghiệt, giống như một vòng thâm quầng như bóng đen dưới mắt hắn vừa xem là hiểu ngay.

Đương nhiên dùng tính cách của Triệu Thâm cũng sẽ không thăm dò, hắn quá hung ác và cũng quá quyết đoán. Bạch Ngạn biết rõ người này, từ thời khắc Triệu Thâm bắt đầu bước vào cửa chính là lúc tuyên cáo án tử hình cho hắn.

” Tôi thật không nghĩ tới, dĩ nhiên em lại làm ra chuyện như vậy.” Triệu Thâm khẽ lắc đầu, ngữ khí như than tiếc, ánh mắt cũng rất lương bạc.

“… Xin lỗi, em không có cách nào, em thật không có biện pháp.”

Bạch Ngạn cúi thấp đầu, không dám nhìn, rồi lại không đành lòng liếc nhìn Triệu Thâm.

” Không có cách nào?”

Triệu Thâm nở nụ cười: ” Thì ra ngược lại là bị ép buộc. Tôi rất hiếu kì, y làm sao có thể khống chế em? Em là một tay tôi nâng lên, không có tôi em sẽ không có ngày hôm nay. Nhưng em lại đầu phục y, phản bội tôi.”

Bạch Ngạn giơ tay lên, sau đó nặng nề hạ xuống che mắt. Qua rất lâu, lâu đến khi Triệu Thâm cho là hắn không có trả lời, chuẩn bị gọi người tiến lên bức cung, mới nghe được hắn hoàn toàn không có tức giận mở miệng: “Trên tay y có hình của em, rất nhiều… Rất nhiều bức ảnh.”

“Cùng rất nhiều người, cũng có… không phải cùng một người. Cái gì cũng đều chụp. Toàn bộ đều có mặt của em, mặt và hạ thể còn đặc tả…”

Bạch Ngạn dùng tay che mặt, răng cắn chặt môi, mãi đến khi máu tươi chảy xuống hàm dưới mới khóc thút thít, như một con thú nhỏ rơi vào cạm bẫy.

Nhưng phản ứng của Triệu Thâm lại không giống như tưởng tượng của hắn.

“Thì ra vì những thứ này? Chỉ là một vài bức ảnh?” Triệu Thâm mang theo một chút kinh ngạc hỏi: “Bất quá là một vài bức ảnh, lại khiến cho em không muốn làm người, muốn đi làm súc sinh?”

Bạch Ngạn cơ hồ không quản gì hết gào thét một tiếng, không phải để hả giận, hắn gào khóc cũng không giống người bình thường. Hắn nói năng lộn xộn, hỏi ngược lại: “Cái gì mà những thứ này? Anh biết những chuyện này đối với em mà nói có ý nghĩa như thế nào không? Những năm tháng em vất vả cố gắng làm việc chỉ vì những bức hình này toàn bộ bị phá huỷ…”

“Em nói cho tôi, cũng không phải là tôi không có biện pháp.” Triệu Thâm không hề bị lay động, nói tiếp: “Chỉ cần tôi xử lý thằng tạp chủng kia, em vốn có thể bình chân như vại, an an ổn ổn mà làm đại minh tinh của em. Nhưng em vẫn cảm thấy y có năng lực hơn tôi.”

Ánh sáng bị tấm chớp của cửa sổ phân cách, từng tia sáng đều chiếu vào mặt Bạch Ngạn, đem gương mặt vạn người mê muội cắt gọt đến vụn vặt. Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên bỗng nhiên nói với Triệu Thâm từng chữ cực kỳ rõ ràng: “Triệu đại thiếu, không phải người nào cũng có thể đánh cược nổi.”

Bạch Ngạn không dám đánh cuộc. Thói quen được ánh đèn chiếu sáng, nước hoa quanh quẩn, sinh hoạt trong hoàn cảnh vạn người chen chúc lấy lòng, không ai có thể đem hắn trở về cô nhi viện, bên trong có căn nhà nhỏ cũ nát tản ra mùi chua thối của rác thải. Ai cũng không được.

“Tôi hiểu được.” Rốt cuộc Triệu Thâm thu hồi ánh mắt trên người hắn. Người như vậy Triệu Thâm gặp nhiều lắm rồi, cũng không khiếp sợ. Chỉ là người như vậy xưa nay hắn cũng lười nhìn thẳng.

“Một vấn đề cuối cùng, muốn tính mạng của Chu Duật Minh có phải là em hay không?”

Câu nói này như một nguồn điện, đem một chút lý trí còn lại của Bạch Ngạn trở về trong cơ thể. Hắn chiến chiến nguy nguy nói: “Không phải em, là Triệu Khuyết buộc em.. Y nói, y muốn nhìn thấy anh đau khổ khi mất người mình yêu…”

Kỳ thực câu nói này nguyên văn là của Triệu Khuyết, về chuyện này hắn không có nói dối. Đồng tử của Triệu Thâm đột nhiên co lại, hắn không hề trả lời, nhưng mà trên người hắn dâng trào tức giận kịch liệt đó cũng chính là câu trả lời duy nhất.

“… Thật sự là một tên nhóc con đê tiện nhu nhược!”

Bạch Ngạn nghe những lời thóa mạ đầy hàn ý của hắn thân thể hư nhuyễn run rẩy. Nhìn Triệu Thâm nhấc chân phải đi, hắn không biết lấy dũng khí từ đâu nhào tới ôm lấy chân của Triệu Thâm.

“Y sẽ không bỏ qua cho em! Cứu giúp em! Anh Triệu! Cứu em!”

Giọng nói của Bạch Ngạn giống như chim sơn ca khóc lóc bi thương uyển chuyển biến đổi rất bất ngờ. Nhưng Triệu Thâm không thương hương tiếc ngọc chút nào, quay người đá hắn một cái. Bạch Ngạn giống như một món đồ chơi hết pin bị té ngã trên mặt đất, hai tay sờ soạng ôm lấy thân thể của mình.

“Anh…” Nước mắt của hắn chảy đầy mặt. Không giống như trước màn ảnh làm bộ làm tịch khóc lóc, không còn để ý đến vẻ ngoài thần tượng của mình, khóc như những người bình thường, vô cùng xấu xí.

Hắn thật không muốn đánh cược. Bởi vì hắn lúc ẩn lúc hiện biết rằng một khi đánh cược, mãi mãi cũng chỉ có thua.

Không tìm được mệnh, không kiếm được tâm.

Triệu Thâm không để ý đến hắn nữa, quay đầu dặn dò những thủ hạ bên cạnh: “Canh giữ hắn cẩn thận cho tôi. Tạm dừng tất cả hoạt động nghệ thuật của hắn. Khiến cho hắn thành thật khai báo những hành động của hắn đối với công ty.”

“Nếu như không phối hợp…” Con mắt của Triệu Thâm hơi cong, đi ra ngoài đóng cửa với bộ dáng cực kỳ thân sĩ: “Vậy thì sẽ không có gì sau đó.”

Cửa hời hợt đóng lại, cùm cụp một tiếng, có thứ gì đó vĩnh viễn hạ xuống, bóng tối và mùi hôi lại một lần nữa vui thích chiếm lĩnh căn phòng tĩnh mịch.

——–

Triệu Thâm dùng toàn bộ thế lực của mình đi tìm tung tích Chu Ảnh Lộ, ngay cả cục cảnh sát cũng bị hắn điều tra toàn bộ, nhưng từ đầu đến cuối không thăm dò ra một chút tin tức. Theo những nơi Bạch Ngạn từng cư trú qua chỉ thấy trong những căn phòng cho thuê ngổn ngang vài món đồ của thiếu nữ chưa kịp thu dọn.

Chu Duật Minh đã xuất viện, về đến nhà thấp thỏm chờ tin tức. Từ trong lòng cậu cũng có cảm giác bọn họ không tìm được em gái. Em gái của cậu tính cách quật cường, quyết không chịu cúi đầu. Cậu nhớ khuôn mặt của em gái, thanh tú, xinh đẹp, nhu mì, trắng trẻo với đôi gò má mỏng manh, chỉ có đôi lông mày vô cùng sắc bén.

“Sai chính là hắn, tại sao muốn em quay đầu lại?” Giọng nói của em gái trong trẻo gợn sóng vang lên trong lỗ tai cậu. Em gái chỉ vì quá hận, hận người kia như ác ma có thể dễ dàng xoay chuyển vận mệnh của người khác trong lòng bàn tay, thà rằng liều mình thành ma cũng phải kéo hắn đi vào vũng bùn.

Có lẽ vì nguyên nhân này mà đến nay cậu cũng không cách nào chỉ trích em gái. Cô liên tục chất vấn, cậu vô lực cãi lại. Nhiều năm như vậy cậu đều cho rằng Triệu Thâm làm hại mình, nhưng tại sao cậu không trở tay trả lại hắn một đao? Khó bề phân biệt thái độ, ôn nhu lướt qua rồi quên hết cũng không phải lý do. Chỉ có cậu tự mình biết, đánh bại cậu chính là những năm tháng cô quạnh dài dằng dặc.

Thời gian có thể thuần hóa một người. Chu Duật Minh tình nguyện mình bị thời gian thuần phục cũng không hy vọng mình bại ở trên tay người này. Một người khi phá tan biển lửa mà đến giống như một vị thần làm nội tâm của cậu bị đánh thành hai nửa, một nửa như gặp cam lộ, một nửa như đọa vào liệt hỏa.

Giữa lúc cậu hãy còn xuất thần, một đôi tay từ trên trán vòng qua che đôi mắt của cậu lại. Triệu Thâm đi tới phía sau cậu, vòng hai tay ôm lấy cậu, vai sát bên vai, đầu chạm đầu, da thịt cách quần áo dán vào nhau, trao đổi mơ hồ nhiệt độ.

“Xin lỗi, không tìm được em gái của em.” Triệu Thâm ghé vào lỗ tai cậu nói, vô tình hay cố ý khí tức đều quanh quẩn bên tai cậu. Chu Duật Minh cảm thấy hơi ngứa, muốn giãy giụa, Triệu Thâm đột nhiên xoay đầu cậu lại hôn một cái vào môi cậu.

Cái tư thế này làm cho bọn họ không cách nào hôn quá sâu. Đầu lưỡi Triệu Thâm linh hoạt mà mãnh liệt, đối với răng môi từ lâu rất quen thuộc mà tìm kiếm, trao đổi hơi thở ấm áp mà thanh đạm. Lúc tách ra trên môi hai người đều dính một đường chỉ bạc lấp lánh, làm nổi lên dục vọng dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng. Triệu Thâm thì thào nói: “Xin lỗi… Anh quá mệt mỏi…” Sau đó hắn cúi đầu, ở xương quai xanh của Chu Duật Minh chốc chốc mút vào liếm láp, trên da thịt hiện ra những dấu hồng ướt át.

Chu Duật Minh trước sau vẫn đứng yên, theo thói quen đón ý nói hùa. Song khi ngón tay của Triệu Thâm tiến vào cổ áo cậu vẫn không nhịn được rùng mình lạnh lẽo, ánh mắt mơ hồ có được một chút thanh minh, càng hiếm thấy đẩy bàn tay đang dao động trước ngực ra.

“… Làm sao vậy?”

Khi cậu đẩy bàn tay hắn ra một chút, trên ngón tay phảng phất mang theo tia lửa điện, một cái giật mình lập tức gõ vào đáy lòng của cậu. Triệu Thâm lo sợ bất an mà thu tay về nhìn Chu Duật Minh. Lúc mới vừa trở về hắn nhìn thấy cậu tất cả mệt mỏi trong lòng lập tức định xuống, vô hạn bình an vui vẻ, nhưng giờ khắc này không cách nào ức chế cứ muốn trút ra tất cả mà cũng không biết phải trút ở nơi nào, có lẽ là vận mệnh đã chú định.

Chu Duật Minh chậm rãi cúi thấp đầu, nhìn mình đẩy đầu ngón tay của hắn ra, từng chữ từng câu mà nói: “Triệu Thâm, tôi rất cảm kích ngày đó anh tới cứu tôi, trước sau tôi sẽ luôn nhớ tới ân cứu mạng của anh. Tôi… Không tiếp tục ghi hận. Hận một người quá mệt mỏi. Đã nhiều năm như vậy, nhìn gương, tôi cảm thấy mình đã già rồi. Chuyện cũ xóa bỏ đi, không nên nhắc lại. Chỉ là anh.. Giờ này ngày này rốt cuộc anh muốn tôi như thế nào?”

Lời nói của cậu cũng rất chậm cuối cùng như mất khí lực. Tại sao lại phải liều chết như vậy? Từ trong đám cháy đến khi tỉnh lại trong ngực Triệu Thâm vấn đề này vẫn trước sau xoay quanh ở trong lòng, cậu rất muốn hỏi. Nhưng đến giờ phút này cậu lại bắt đầu cảm thấy mình chẳng cần đáp án.

Triệu Thâm nhìn chằm chặp cậu, ánh mắt như hai ngọn lửa muốn ở trên người Chu Duật Minh chọc thủng hai cái lỗ, nhưng cuối cùng bỗng nhiên hắn né tránh, mở rộng tầm mắt, sợ ánh mắt nóng bỏng làm tổn thương cậu. Triệu Thâm không tự chủ tay nắm thành quả đấm, móng tay sâu sắc bấm vào trong thịt… Trong nháy mắt đó hắn muốn bạo phát, muốn gào thét, muốn giống như quá khứ nổi trận lôi đình. Nhưng rồi dường như có một gông xiềng hư ảo nào đó tồn tại còng tay hắn, khóa mắt của hắn, kềm cổ họng hắn lại.

Từ trong đám cháy tràn ngập nguy cơ khi hắn nhìn thấy thân ảnh cậu hắn đã phát thề, không bao giờ liên lụy cậu, không nên để cho người này tiếp tục lộ ra biểu tình đau đớn với vết thương đầy rẫy. Một lần cuối cùng, một lần cuối cùng, hắn thề với lòng, sau này sẽ không như thế nữa.

Chu Duật Minh rốt cuộc không chịu nổi tổn thương, hắn cũng không chịu đựng nổi một lần Chu Duật Minh gặp nguy hiểm nữa… Bởi vì hắn cũng già rồi.

“Được. Anh biết rồi.” Triệu Thâm khó khăn đem cơn giận này phun ra lồng ngực. Hắn nói ra mỗi một từ rất nhỏ nhưng Chu Duật Minh vẫn nghe thấy, bởi vì thân thể căng thẳng của cậu đã từ từ ung dung thả lỏng, Triệu Thâm muốn cười một nụ cười không khó coi như vậy, nhưng hắn thất bại, bắp thịt trên mặt đã mất chỉ huy.

Triệu Thâm tản mạn không mục đích kéo thể xác đi ra ngoài, hắn muốn trở về biệt thự ven biển nơi bọn họ ở lúc trước, có lẽ nơi đó còn sót lại một chút an ủi, ở trong mộng hôm qua, hôm nay và tương lai mỗi ngày.

Hắn còn chưa đi bao xa thì thủ hạ liền thất kinh tìm hắn báo cáo một tin tức động trời: Triệu Khuyết truyền tới một tin: muốn cùng hắn gặp mặt.

Y viết: Dùng em gái của nhân tình anh, đổi bình an cho thủ hạ của tôi.

Bệnh nhức đầu lâu rồi không bị, một khi bị sẽ đau đến lợi hại, đau đớn giống như thủy triều cuốn tới, phút chốc trước mắt hắn đều tràn ngập những cơn thuỷ triều lên xuống. Ở bên trong những cơn thủy triều tối tăm khó lường kia trong lúc hoảng hốt hắn nhìn thấy cảnh tượng lần đầu tiên mình gặp mặt người em trai cùng huyết thống.

Khi đó bọn họ đều là hai đứa bé được hai người mẹ dắt tay. Bất đồng chính là Triệu Khuyết và mẹ của y quần áo rẻ tiền rụt rè, cuộn tròn đứng trong căn phòng nhỏ chật chội, còn cậu bé Triệu Thâm dáng người nhỏ dài nhưng hiên ngang cùng mẹ ung dung tao nhã đứng ở ngoài cửa. Họ cứ như vậy mà đứng đối diện nhau, ngoài cửa là hai mẹ con thanh thế lừng lẫy như chủ nhân, trong nhà thì hai mẹ con kinh hoàng bất an, giống như là ăn mày đi nhầm vào nhà cao cửa rộng.

Triệu Thâm và mẹ hắn là người cao quý đi nên đến những nơi nghèo khổ hắn cảm thấy rất mới mẻ. Hắn quá nhỏ, nhỏ đến chưa học được thế nào là hận. Nhưng đứa em trai nhỏ tuổi hơn hắn lại thành thục hơn rất nhiều, cực khổ thúc ép con người phải lớn lên, cặp mắt độc ác tràn đầy nước mắt của nó rõ ràng đều là vết tích của cực khổ. Triệu Thâm ngoẹo cổ nhìn bọn họ, cảm thấy bộ dạng bọn họ khom lưng không còn chỗ ẩn thân thật giống như con ốc sên, yếu đuối, vô lực, mềm mại, vì vậy hắn không nhịn được nhếch miệng nở nụ cười. Hắn cười ngọt ngào như búp bê sứ rất là đáng yêu, người đàn bà khiếp nhược kia lại một lần nữa ngẩng mặt lên dùng ánh mắt phẫn nộ cuồng loạn, gần như tuyệt vọng đâm về phía hắn.

Khuôn mặt của người phụ nữ thanh lệ đẹp đẽ đột nhiên trở nên dử tợn, từng đường nếp nhăn xuất hiện trên da mặt như trong nháy mắt làm bà chợt già đi mười tuổi, hung mãnh đáng ghê tởm, giống như hình ảnh Vu Bà trong sách tranh. Triệu Thâm sợ lui về phía sau một bước, nhưng mẹ của hắn, Triệu phu nhân, rất nhanh và tàn nhẫn đỡ lấy hắn, cũng vô tình đẩy hắn về phía trước.

“Con trai của mẹ thì không sợ loại tiện nhân bại hoại này.” Âm thanh của người phụ nữ cao quý như một thanh đao từ trên trời giáng xuống xuyên thủng người phụ nữ nghèo khổ đang phô trương thanh thế. Bà ta giận dữ và xấu hổ lảo đảo cơ hồ muốn té ngã, con trai bà đỡ lấy bà, che chở bà, kêu to: “Bà mới tiện! Cút ra ngoài! Cút khỏi nhà của chúng tôi!”

Triệu phu nhân lạnh lùng nở nụ cười, nói: “Ông ta cho các người ở nơi như thế này.”

Bà ngẩng đầu nhìn chung quanh thiên đường nghèo hèn bí ẩn này. Cái nhà này rách nát nhưng đích đích xác xác là một cái nhà, trong nhà tràn đầy nhân khí sinh hoạt. Trên khay trà có rất nhiều vật trang trí đáng yêu, ở trung tâm để một bức ảnh chung, một nhà ba người. Người đàn ông dùng cánh tay kiên cố ôm vợ con, như đem bọn họ đặt ở dưới cánh chim của mình. Khuôn mặt người đàn ông kia vui sướng tràn trề, vẻ mặt tươi cười mà bà chưa từng gặp, trong lòng bà đau nhói nhưng bà càng phải ngẩn đầu cao hơn.

Triệu Thâm nhìn chằm chằm người phụ nữ cách đó không xa. Triệu Khuyết nhận ra được ánh mắt của hắn, nắm chặc nắm đấm nhìn hắn chửi bậy. Một là tiểu thiếu gia tự phụ, một là con thú nhỏ giương nanh múa vuốt thú, hoàn toàn không nhìn ra bọn họ có quan hệ huyết thống. Triệu phu nhân không nghe được những lời ô ngôn uế ngữ, cau mày phất tay, hộ vệ của bà liền xông lên muốn khống chế hai mẹ con không xem ai ra gì này.

Vừa lúc đó…ký ức Triệu Thâm vào lúc này trở nên nhỏ vụn. Cha của hắn chạy vào, tự mình gạt tay bảo an ra, khiến cho bọn họ thối lui, sau đó giang hai tay ôm người vợ chân chính trong lòng mình. Cánh tay đó vung lên – trong trí nhớ của hắn – như được làm bằng sắt, là cánh chim đúc bằng kim loại, dưới cánh chim đó che chở người khác.

Sau đó hắn nghĩ, trong mắt mẹ kế và em trai cha hắn nhất định là một đại anh hùng, là một thiên thần, rất xứng đáng được yêu thương, khác nào thần tượng được tất cả các bé trai tín ngưỡng.

Nhưng ở trong mắt hắn, người cha nhất quán trầm tĩnh nghiêm túc như biến thành người khác. Khi ông ngẩng đầu lên trong cặp mắt đoan chính không hề che giấu căm hận. Ông nhìn con ruột của mình như nhìn chăm chú vào một người xa lạ. Thậm chí đó không phải ánh mắt của một người lớn nhìn một đứa bé, bởi vì không có ai thù hận một đứa bé tuổi nhỏ như vậy.

“Tôi đã cho rằng mình đã nói rõ ràng, chớ quấy rầy cuộc sống của tôi.” Người đàn ông ngẩng đầu lên, nhìn vợ con được pháp luật công nhận của mình. Giữa chân mày của ông có một đường nếp nhăn lâu năm do nhíu mày tạo thành, rất sâu và sắc bén, bí ẩn trầm mặc như ông – một kẻ vô tình.

Nhiều năm sau Triệu Thâm nhớ lại vẫn cảm thấy như ngã vào một tấm lưới lớn, con đường phía trước mênh mông, không có cách nào chạy trốn. Nhiều năm như vậy hắn không muốn đối mặt với người đàn ông kia, ở mọi thời khắc hắn đều có thể nhìn thấy cái bóng của ông, chất vấn hắn: ‘Mày dựa vào cái gì tới quấy rầy tao?’ Cho nên những năm này hắn luôn nhẫn nhịn, nhìn con riêng đăng đường nhập thất, nhìn cha làm quan to, thế nhưng hắn chưa bao giờ lên tiếng.

Nhưng vào thời khắc này bỗng nhiên hắn mới hiểu được tâm trạng của mẹ mình khi đó. Bà di truyền cho hắn hai yếu điểm rất lớn, một là kiêu ngạo, hai là chung tình.

Ái tình có thể đem người đánh thành tro bụi. Nhưng bọn họ quá mức kiêu ngạo, cho nên chỉ có thể trơ mắt tiếp nhận lăng trì. Chung tình và kiêu ngạo luôn giống nhau là không được chết tử tế.

Triệu Thâm thở ra một hơi thật dài. Hắn dặn dò thủ hạ: “Nói cho Triệu Khuyết, tôi bằng lòng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.