Triệu Thâm nghe cậu nói sắc mặt đột nhiên tái nhợt. Nhưng vẻ mặt hắn lập tức trấn định như cũ, khi mở miệng ngữ khí vẫn ôn tồn như trước, như chưa từng nghe ra bất kỳ cái gì gọi là ‘ý tại ngôn ngoại’, hắn nói: “Bây giờ thân thể em còn rất yếu, cần thiết điều dưỡng, thương tổn động gân động cốt phải dưỡng một trăm ngày, không dưỡng cho tốt làm sao sinh hoạt bình thường. Hiện giờ em gái của em đang thi đại học ngàn cân treo sợi tóc, anh sợ làm ảnh hưởng đến em gái nên nói em chỉ bị thương nhẹ. Em mất trí nhớ, trở lại bị em gái nhìn ra, ảnh hưởng đến em gái làm sao bây giờ?”
Chu Duật Minh đã nghĩ ra rất nhiều cách để đáp lại nhưng không nghĩ tới Triệu Thâm cho mình một lý do hợp tình hợp lý như vậy, hoàn toàn không có tư tâm. Ít nhất cậu đã mất đi toàn bộ kinh nghiệm từng trải, khác nào một tờ giấy trắng, nghe hắn nói như vậy rất là thuyết phục.
“Vậy, em…” Cậu há mồm sứt mẻ nói lắp, trong đầu mọi thứ đều hỗn loạn.
“Nếu như em muốn nhìn em gái một chút anh sẽ đưa em trở về. Mà em như bây giờ làm sao để anh yên tâm? Không bằng trước tiên chờ vết thương tay chân của em lành đi.”
Dũng khí muốn ra đi của cậu cứ như vậy mà mất hết. Thương tổn của cậu lại lâu khỏi, làm cho cậu mất hết kiên trì cũng không tìm được lý do thích hợp. Tiền thuốc thang cực kỳ đắt, viện điều dưỡng cũng giá cả không ít, Triệu Thâm đều giúp cậu một tay xử lý. Cậu ấp a ấp úng hỏi tình trạng kinh tế của bản thân lại phát hiện, về chuyện tiền tài cậu và Triệu Thâm đã sớm chặt chẽ không thể tách rời, thật giống bọn họ đã từng sinh hoạt chung rất nhiều năm.
Trong lòng còn hoài nghi nhưng lại sợ tìm hiểu sẽ đau lòng nên cậu càng hết lòng tin theo, lại càng không dám nhắc tới tới.
Tuy Triệu Thâm một lòng chỉ muốn cùng cậu dưỡng bệnh, nhưng vẫn không có cách nào đem tất cả công việc dứt bỏ không quản, tình cờ cũng sẽ hẹn đàm luận với cấp dưới và bạn bè cùng hợp tác. Ngày đó có một người quen cũ tới chơi, một đường xông vào viện điều dưỡng. Người này cũng coi như là bạn bè thân thiết của hắn, cũng gia thế hiển hách, niên thiếu tài hoa, chỉ là tính tình có chút tùy tiện, thoát không được tính khí công tử bột thiếu gia. Lúc y đến bề ngoài cờ hiệu là tới thương nghị kế hoạch hai người hợp tác nhập cổ, nhưng trong lòng đánh chủ ý là đến xác nhận lời đồn Triệu Thâm trầm mê trong “Ôn nhu thôn” vui đến quên cả trời đất.
Lâm thiếu gia vận may ngược lại không tệ, vừa vào bệnh viện là thấy hai người trên sân cỏ. Triệu Thâm nhìn y chằm chằm, một mặt táo tợn biểu tình hung dữ áp cũng áp không thể áp xuống. Lâm Vũ làm bộ không nhìn thấy, khà khà nhìn hai người cười chế nhạo, nói vài lời lời khách sáo, chúc Chu Duật Minh sớm ngày khôi phục. Chu Duật Minh đụng phải một người không hiểu ra sao trong lòng có chút nôn nóng, cậu không có kinh nghiệm tiếp xúc với người lạ, trong lúc nhất thời tay chân luống cuống. Lâm Vũ nhìn ra cậu quẫn bách, tâm chơi đùa nổi lên làm Triệu Thâm tức giận sắc mặt tái xanh, nhanh chóng bảo y tá trước tiên đưa Chu Duật Minh trở về phòng.
Cậu đi mà buồn buồn, tràn đầy nản lòng. Nếu cậu không có mất trí nhớ, có phải khi nãy sẽ không thất thố, Triệu Thâm cũng không cần đẩy cậu đi? Hắn sợ cậu làm mất mặt mũi. Chu Duật Minh cảm thấy mình bây giờ nhất định vô cùng buồn cười.
Lâm Vũ là một người tính tình bộp chộp, Chu Duật Minh còn chưa đi xa, y tiếp tục cười trêu ghẹo Triệu Thâm: “Cậu cũng thật là thương cậu ta nha! Lâu như vậy rồi cũng không chịu thay người, là quyết định ở bên cậu ta? Lão gia tử biết cậu quen bạn trai sao?”
Ngọn gió vô tình đem lời nói đến bên tai cậu, sắc mặt Chu Duật Minh trắng bệch, tâm thần thất thủ, ngàn loại sóng to gió lớn đều ở trong lồng ngực lăn trào, nhưng hết thảy tình cảm đều giữ ở yết hầu không phát tiết được, trầm mặc giống như biển cả tháng mười hai không có ánh trăng sáng.
Triệu Thâm dùng hết một ngày mới đem vị đại phật Lâm Vũ này đuổi đi. Lâm Vũ đối với việc hắn “ly kinh bạn đạo” biểu hiện rất hứng thú, một phần xuất phát từ thiên tính xem trò vui, một phần cũng là xuất phát từ giao tình đồng sức đồng lòng của hai người từ nhỏ.
“Nếu cậu thật yêu thích cậu ta muốn ở bên cạnh cậu ta cũng không thành vấn đề, nhưng phải cẩn thận, không biết sẽ có bao nhiêu người xem cậu ta là cái đinh trong mắt.” Ban đêm trong buổi tiệc rượu Lâm Vũ quá say giơ ly rượu cảm khái.
Có lẽ là say nên hai người vô tình hay cố ý đều nói vài câu tự đáy lòng. Triệu Thâm nâng ly rượu trong tay xem màu hổ phách lưu chuyển. Tửu lượng hắn không tốt nhưng hôm nay lại đặc biệt tỉnh táo, thấp giọng nói: “Có một số việc không phải tôi không nghĩ tới, chỉ là buông tay nào có dễ dàng như vậy.”
Lâm Vũ đồng tình vỗ vỗ vai hắn. Triệu Thâm bỗng nhiên nghiêng đầu lại nhìn y, ánh mắt sáng ngời sắc bén kinh người, giống như một tảng băng sắt bén và yếu đuối: “Đối với tôi mà nói chuyện này không thể đem ra làm đề tài nói nhảm. Lần sau trở lại tôi không muốn thấy cậu cố ý đi trêu chọc em ấy. Sau khi trở về, tôi cũng không hy vọng nghe cậu để lộ tiếng gió.”
Ánh mắt hắn quét qua, Lâm Vũ cảm thấy giống trên đầu đổ xuống một nắm tuyết, đột nhiên tỉnh lại, rùng mình một cái, cảm giác say biến mất. Y cười gượng hai tiếng, thông minh mà ầy ầy đáp lời, dời câu chuyện. Một khắc kia địch ý của Triệu Thâm lộ hết ra sự sắc bén làm y sợ hãi, đồng thời trong lòng vẫn còn sợ hãi nghĩ, thì ra cậu thanh niên kia ở trong lòng Triệu Thâm phân lượng so với y tưởng tượng còn nặng hơn nhiều lắm.
Triệu Thâm đi dưới ánh trăng trở lại phòng ngạc nhiên phát hiện Chu Duật Minh vẫn còn thức. Cậu không uống thuốc ôm lấy chăn ngồi ở trên giường, sắc mặt tái nhợt trầm tĩnh, hai mắt ảm đạm vô thần. Hắn ngồi xuống bên cạnh giường nhìn chăm chú gò má thanh nhã của người yêu, thả thấp giọng hỏi cậu: “Làm sao vậy? Muộn như vậy còn chưa ngủ, sẽ không tốt cho việc dưỡng thương.”
Từ khi cậu thức tỉnh tới nay khẩu khí của Triệu Thâm chính là như vậy, thờ ơ, không mặn không nhạt, bên trong lễ phép lộ ra thân mật, bên trong quan tâm lại mang theo xa cách như trên cao nhìn xuống. Khoảng cách vĩnh viễn vi diệu là hắn cố tình làm. Hắn sợ tiếp cận sẽ gặp thất vọng? Lúc muốn rút lui lại không thể từ bỏ? Chu Duật Minh bỗng nhiên nghiêng người giang hai tay ôm lấy Triệu Thâm.
Thân thể người thanh niên cao to kiên cường trong khuỷu tay của cậu từng tấc từng tấc cứng ngắc. Chu Duật Minh cảm thấy mình ôm một tượng đá góc cạnh sắc bén, muốn ôm chặt hắn cần có một sức mạnh rất lớn.
“… Kỳ thực, em sớm nghe những người khác nói chuyện phiếm.” Cậu ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói: “Bọn họ đều nói em là.. Anh nuôi tình nhân, có lời rất khó nghe, em không muốn tin.”
Triệu Thâm nghẹn một chút đồng tử co lại, cắn răng nói: “Là ai phân tán ô ngôn uế ngữ như vậy?”
Cố tình không chỉ một lần, cố tình còn để Chu Duật Minh nghe được, cố tình làm cho hắn vô lực phản bác.
“Có lẽ ở trong mắt bọn họ chuyện này chính là như vậy, không oán người được.” Chu Duật Minh mỏi mệt nhắm mắt lại: “Nhưng anh đối với em tốt như vậy… Anh yêu thích em sao?”
Cậu nhẫn nhịn e lệ, lắp bắp hỏi: “Trước khi em mất trí nhớ anh có phải là bạn trai của em không?”
Triệu Thâm há miệng nhưng rồi bất lực mà ngậm miệng lại. Hắn cảm thấy mình thật sự là một kẻ ngu si, không thể chống cự mà từng bước một đi vào cạm bẫy của vận mệnh. Nhưng suy nghĩ lại những chuyện giấu diếm sát cơ này hình như là nhiều năm trước trong lúc vô tình mình đã lưu lại mầm tai hoạ. Cho đến ngày nay, mua dây buộc mình.
Rõ ràng không có nhìn thấy nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được ánh mắt của Chu Duật Minh dệt thành một tấm lưới che ngợp bầu trời, trói chặt hắn ở trong đó không có đường trốn. Hắn ở trong lưới co rúm lại sợ run, cuối cùng chỉ có thể miễn miễn cưỡng cưỡng tránh nặng tìm nhẹ mà giải thích: “Anh rất yêu thích em.”
“Anh thật lòng rất yêu thích em.” Hắn lập lại một lần nữa.
Đây là lần thứ nhất hắn thông báo… Hắn hoảng hoảng hốt hốt nghĩ. Trong lòng không có vui sướng, cũng không có bi ai, chỉ có cảm giác hư không vô lực sau khi được giải thoát.
Chu Duật Minh không tự chủ thở phào một cái, trên mặt lộ ra ý cười, nhưng một giây sau liền đỏ cả mắt. Những giọt lệ châu chảy xuống làm ướt đẫm nốt ruồi son dưới mi mắt, giống như những giọt sương trên cánh hoa sen đỏ hồng.
Những ngày qua hắn nhìn người yêu biến thành người xa lạ, dùng thân phận bạn bè không rời không bỏ, đến tột cùng là ôm trong ngực tâm tình thế nào?
“Xin lỗi” Chu Duật Minh khàn giọng, đột nhiên hạ quyết tâm hôn lên trán của Triệu Thâm: “Em có lỗi với anh, em đã quên mất anh.”
Đó là nụ hôn đơn giản, chỉ là đôi môi dán lên da thịt an ủi. Nhưng đây lại là nụ hôn Triệu Thâm khó quên nhất, phảng phất như thời khai thiên tích địa những nguồn sáng từ bên ngoài hỗn độn chiếu vào, như một tia chớp nổ vang ở trên trán của hắn. Tim của hắn như ngừng đập, hô hấp dừng lại, vạn vật thế gian giống như vì thời khắc này mà tồn tại, thời khắc lúc cậu hôn vào trán hắn.
“… Anh yêu em.” Triệu Thâm không tự chủ được nói ra câu nói này, giơ tay lên ôm lấy Chu Duật Minh. Bọn họ được toại nguyện, da thịt dán vào nhau, tay chân quấn lấy nhau, trong lòng cảm thấy đã ôm như vậy trăm lần, ngàn lần rồi.
Đêm hôm đó biểu lộ là một đạo ma chú, một khi nói ra thế giới cũng thay đổi. Sau này khi Triệu Thâm hồi tưởng lại đoạn thời gian này, lòng luôn nghi ngờ những ngày này được trộm từ trong tay Thượng Đế, hoặc đây vốn là giấc mộng. Ngoại trừ mộng cảnh thì là kỳ tích đến âm thầm, đi cũng không dấu tích?
Chu Duật Minh giải được nghi ngờ trong lòng tự cho là chân tướng đã rõ ràng, cục đá ở trong lồng ngực đã bỏ xuống. Cậu lặng lẽ hỏi Triệu Thâm: “Nếu như em vẫn không khôi phục ký ức, anh có bỏ lại em không quản không?” Triệu Thâm ngẩn người, cúi đầu nói: “Làm sao có thể bỏ được em.”
Chờ khi em nhớ lại tất cả, đến lúc đó không phải anh bỏ em, là em bỏ lại anh. Hắn ở trong lòng âm thầm nghĩ.
Chu Duật Minh đương nhiên không biết trong lòng hắn phun trào sóng ngầm, cậu chỉ hân hoan mà nghe Triệu Thâm cam kết, sau đó vui vẻ cười rộ lên.
Triệu Thâm mỗi lần nhìn thấy nụ cười của cậu như thế tim sẽ đột ngột nhảy một cái. Thả xuống nghi ngờ trong lòng Chu Duật Minh vô cùng nhẹ nhõm sung sướng, những ngày trong bệnh viện khô khan cậu cũng cảm thấy sinh động, trong lòng lúc nào cũng nở hoa.
Cậu muốn hồi phục lôi kéo Triệu Thâm hoạt động gân cốt, tay của Triệu Thâm để trên eo thon của cậu, cách lớp áo bệnh nhân rộng rãi cảm thụ da thịt nhẵn nhụi, dụ tay hắn hãm xuống. Nhưng cái eo này gầy quá mức không khỏi chọc người đau lòng. Chu Duật Minh vụng về di chuyển gót chân động đến vết thương đang khép lại làm cậu đau đớn. Triệu Thâm trầm mặc cùng cậu di động, Chu Duật Minh tình cờ ngẩng đầu lên thoáng nhìn đôi mắt của hắn vừa nhiệt liệt vừa ôn tồn, như là hình ảnh trời thu lá phong rụng đầy tạo nên một màu hồng kinh tâm động phách. Cậu thất thần va đầu vào trong lồng ngực Triệu Thâm thuận thế liền chôn ở bả vai của hắn, sau đó nằm trên bờ vai của hắn khẽ cười nhẹ.
“Mệt mỏi quá a.” Cậu đem trọng lượng cơ thể toàn bộ chuyển giao qua người Triệu Thâm.
Triệu Thâm không nhịn được xoa mặt của cậu: “Đổ thừa không đi? Đây là đang làm nũng với anh sao?”
Chu Duật Minh lắc đầu một cái, tiếng cười bỗng nhiên lớn hơn rất nhiều, ánh nắng theo ý cười chiếu qua đuôi lông mày khóe mắt, sáng bừng lộng lẫy. Triệu Thâm nhìn ngũ quan của cậu đột nhiên mở ra, phát hiện ngũ quan tươi đẹp sâu sắc như vậy quả nhiên thích hợp với khuôn mặt tươi cười, không thích hợp với vẻ mặt lúc trước của cậu suốt ngày âm trầm buồn bã.
“Đi không nổi, anh ôm em trở về đi.” Tay cậu quàng qua vai Triệu Thâm, hai má cũng dán vào: “Như vậy mới gọi là làm nũng.”
Ngữ khí của cậu vừa chậm vừa nhẹ nhàng, lọt vào tai Triệu Thâm làm gò má của hắn cũng đỏ lên. Cơ hồ một giây sau, hắn một cái khiêng Chu Duật Minh lên, không coi ai ra gì đi về phía trước.
Có lúc Chu Duật Minh lại ấn lông mày của Triệu Thâm, nghi hoặc mà đánh giá hắn, trong miệng nói: “Không biết tại sao em luôn cảm thấy bộ dáng lúc trước của anh không phải như thế này. Anh là người yêu đời tham sống, phải hoạt bát lên.” Triệu Thâm nhất thời nghẹn lời, chỉ có buồn buồn nói: “Người thì phải thay đổi theo thời gian. Không nhớ ra được cũng không cần nỗ lực suy nghĩ, sẽ đau đầu.”
Ký ức của Chu Duật Minh còn sót lại thực sự không nhiều, ấn tượng có liên quan đến hắn càng ít. Hắn chỉ là cái bóng nhạt nhẽo khi còn là một thiếu niên thời còn học trung học, khi đó tất cả mọi chuyện chưa phát sinh. Nếu như hết thảy đều không có phát sinh, Triệu Thâm chắc chắn sẽ là một tiểu thiếu gia hăng hái chứ không phải là một người thích chau mày, còn Chu Duật Minh phải là dáng dấp như bây giờ tinh khiết như một tờ giấy trắng, vui sướng xán lạn.
Sau nhiều lần hội chẩn Triệu Thâm cũng dần dần phỏng đoán, Chu Duật Minh mất trí nhớ không chỉ là bắt nguồn từ chấn thương đầu, nguyên nhân sâu xa vì tính ảnh hưởng ở bên trong. Những chuyện cũ bi thương bất kham cậu đều quên không còn một mống, hồi ức vui sướng vẫn còn mơ hồ lưu lại. Chỉ là qua nửa cuộc đời thời gian vui sướng của cậu quá ít.
Cười nhiều một chút. Mỗi ngày hắn thấy đôi mắt như hắc thủy ngân của Chu Duật Minh trong lòng hắn lại âm thầm nói nhỏ. Vô luận hiện tại Chu Duật Minh có yêu cầu gì hắn đều sẽ đáp ứng. Hắn muốn đem hạnh phúc mà hai mươi năm cậu không có bồi thường cho cậu, dùng chính mình, tất cả mọi người và vận mệnh bồi thường cho cậu.