Bạch Ngạn im lặng nhẹ nhàng đi dọc trên hành lang được trải thảm, vai mở rộng, hai chân thon dài thẳng tắp, bước đi linh hoạt như một con mèo. Lúc hắn mới bắt đầu học khiêu vũ, thầy giáo rất kinh ngạc với thân thể dẻo dai của hắn, còn vì chuyện khi còn bé hắn không được huấn luyện vũ đạo bài bản mà tiếc hận. Lúc đó hắn chỉ cười cười. Hắn là cô nhi, chỉ như cục đá cỏ dại ven đường, sao mà bận tâm đến những thứ này được.
Sau đó Triệu Khuyết là người nhìn thấy điều này ở hắn, cho là chỉ cần huấn luyện một chút thì khi hắn đi con đường quyến rũ người khác tất nhiên sẽ có tiền đồ lớn. Nhị thiếu gia vô danh của Triệu gia sau khi tự mình dùng thử càng vững tin không thể nghi ngờ, đối với thân thể của hắn càng thêm tán thưởng. Ngày đó Triệu Khuyết ở trên giường sau khi hút xong điếu thuốc tiện tay đem tàn thuốc dí vào lớp da trên đầu vú hắn để làm tắt tàn thuốc, hời hợt nói: “Hi vọng cũng hợp khẩu vị của anh trai tôi.”
Rất nhanh, vào một ngày sau khi đưa Lộ Lộ đi học, hắn phải phụng mệnh đi câu dẫn tình nhân của anh trai cô. Triệu Khuyết vì một lúc tâm huyết dâng trào liền hời hợt thay đổi cuộc đời của hắn. Anh em nhà họ Triệu cũng không phải là người giữ mình trong sạch, lúc trước Triệu Thâm đối với Bạch Ngạn cũng rất tốt, bây giờ đối với hắn càng tốt hơn, nhưng lại không có quan hệ tình dục. Triệu Thâm nuôi hắn như là muốn từ trên thân thể thiếu niên này của hắn rút lấy một chút sinh khí, nhìn hắn náo nhiệt vui vẻ, mình mới không cảm thấy cô quạnh.
Nếu như không phải lúc còn bé trong cô nhi viện kia có chút tình cảm, hắn cũng sẽ giống như sủng vật không có gì bất đồng. Bạch Ngạn tự giễu cười cười. Bây giờ hắn đã có danh lợi trong tay, sao lại như trước vẫn không cảm thấy thoả mãn?
Hắn chọn một căn phòng ngủ lớn nhất trong biệt thự, đẩy cửa lại phát hiện là bị khóa, kêu người hầu tới mở cửa cũng không có người làm theo. Trong lòng tức giận nên hắn không phát hiện mình đang tỏ thái độ là một minh tinh đang “hot”, đối với đám người hầu lạnh lùng trừng mắt. Triệu Thâm chưa bao giờ tính toán chuyện nhỏ này với hắn, vật hắn muốn chỉ cần nhỏ giọng năn nỉ là có được trong tay. Nhưng chuyện này không giống lắm, mặc hắn lộ vẻ tức giận đám người hầu cũng không hề bị lay động, chỉ nói là Triệu Thâm nghiêm lệnh bảo rằng, ngoại trừ quét tước, không cho bất cứ người nào bước vào căn phòng này.
Bạch Ngạn ngẩng đầu nhìn cánh cửa này. Cánh cửa bằng gỗ kiên cố ôn nhuận, giống như những cánh cửa khác trong nhà này, nhưng khóa lại là không muốn người biết chuyện đã xảy ra. Nếu như không phải ngẫu nhiên tới gần, hắn vĩnh viễn không biết tâm của Triệu Thâm đối với hắn còn có bao nhiêu phòng bị.
Trên mặt hắn vẫn treo nụ cười, là loại mà thường ở dưới ánh đèn mở ra nụ cười hoàn mỹ, một chút ý cười hạ gục vô số tù binh. Trợ lý tìm hiểu trở về báo cho hắn biết đó là căn phòng lúc trước Triệu Thâm và Chu Duật Minh từng ở khi đến T thành, sau đó Chu Duật Minh rời đi, Triệu Thâm cũng đóng kín phòng kia, chỉ lưu lại đồ vật một mực không cho ai đụng vào.
Trợ lý nói tới thấp thỏm bất an, Bạch Ngạn lại nghe như không có chuyện gì xảy ra. Hắn vung tay một cái để trợ lý đi xuống, hắn nói nếu có che giấu thì cũng không có gì, dù sao tôi cũng là người cuối cùng của anh ta. Đợi đến khi hắn một mình ngồi ở trong căn phòng trống trải, hắn mới nhào lên giường, đem đầu chôn vào trong chăn.
Thân thể giao hòa cũng không phải là con đường dẫn tới trái tim nhưng ngay cả thân thể của hắn Triệu Thâm cũng chưa từng đụng vào thì làm sao có thể đi tới gần khát vọng tâm linh kia? Bạch Ngạn nằm ở trên giường, hai tay từ từ siết chặt chăn nệm bằng tơ lụa bóng loáng nhưng băng lạnh, trên mặt hắn theo thói quen vẫn nở nụ cười rực rỡ, bởi mất khống chế thoạt nhìn đặc biệt vặn vẹo, đúng là cái kiểu cười như không cười.
——
Chu Duật Minh ngồi một mình ở trong phòng ngủ buồn bực mất tập trung mà suy nghĩ một buổi tối. Ban đêm quá yên tĩnh cậu bắt đầu cảm thấy có chút sợ sệt, vì vậy cậu mở một đĩa hát cũ nghe cả một buổi tối, trong đầu cậu toàn là âm nhạc sục sôi ầm ầm nhưng cuối cùng không để lại bất cứ thứ gì, trong lòng cậu vẫn là phế tích hoang vu. Cậu không dám nghĩ lúc em gái biết được chân tướng thì nhìn mình bằng ánh mắt gì.
Xin lỗi, đều là mình làm cho bản thân bị coi thường. Cậu che mặt, có lẽ trong thâm tâm cậu vẫn lưu luyến muốn trước mặt em gái tiếp tục nói dối, lưu lại chỗ trống để cho mình còn có thể biểu diễn, giả vờ mình vẫn còn là một người có thể thẳng lưng đi dưới ánh mặt trời. Hiện tại thân phận thấp hèn rốt cục trước mặt em gái bị phơi bày ra ánh sáng, em gái vô tội của cậu cuối cùng rồi sẽ vì cậu bị cuốn vào một trận gió bão.
Lúc hừng đông điện thoại di động của cậu vang lên, đó là dãy số duy nhất mà cậu lưu vào trong điện thoại. Số điện thoại của em gái lẽ ra phải đang ở Mỹ du học. Cậu run rẩy đôi tay nhấn phím nghe, nhưng trong lòng đột nhiên dâng lên sự nghi ngờ: Tất cả những thứ này, thật là diễn ra quá khéo.
“… Anh hai, chuyện của anh em đều biết.”. Tiếng nói của cô bé uyển chuyển từ bên trong điện thoại truyền đến, ôn nhu tinh tế như một ca khúc: “Anh… Không cần lừa gạt em nữa.”
“Lộ Lộ…” Trong miệng cậu phát khô, trong lòng thì rất đắng.
“Em trở về nước, anh có thể tới gặp em không?”
Cậu nghe thấy giọng nói yếu ớt của em gái mà một trận đau lòng, lập tức đáp: “Em không ở nước ngoài học tập, thời điểm này lại chạy về làm cái gì? Vả lại chuyện không liên quan tới em!”
” Chuyện của anh hai chính là chuyện của em, em muốn giúp anh.”
Ở sân bay T thành, có một cô gái kéo một va li hành lý rất to đứng ở giữa dòng người lui tới, tay cầm điện thoại di động, tóc đen thật dài nhẹ nhàng buông xuống từng tia từng sợi như chạm vào tâm hồn người. Cô gái xinh đẹp không thể bàn cãi cho dù vẻ mặt tiều tụy, mệt mỏi phong trần vì đi đường xa cũng vẫn làm người khác nhìn thấy mà yêu. Đôi mắt cô đong đầy nước mắt, tiếng nói lại trầm ổn không mang theo một chút nức nở. Sau khi cúp điện thoại di động, cô vẫn đứng ở nơi đó phát ngốc, mãi đến khi mấy người đàn ông áo đen đi về phía cô nói: ” Chu tiểu thư, xe đã chuẩn bị xong, mời cô đi theo chúng tôi.”
Cô gái gật gật đầu, kéo rương hành lý lập tức đi theo. Cái cằm thật nhọn giấu vào bên trong chiếc khăn quàng cổ, chỉ lộ ra một mắt giống như đôi mắt của nai con.
_____________
Ngày thứ hai, rốt cuộc Triệu Thâm đến chỗ ở của Chu Duật Minh. Hắn đã rút đi một số người bảo vệ, nhưng sau đó lại xuất hiện thêm mấy khuôn mặt mới. Chu Duật Minh được báo là ngày hôm nay bên cạnh cậu sẽ có nhiều hơn một nhóm bảo an. Những người xa lạ vây quanh cậu giống như một hàng rào sắt, như là những phân thân vô cùng vô tận của Triệu Thâm, như bóng tối che phủ trên người cậu, như băng tuyết trên núi cao, nhìn như đơn bạc lại vĩnh viễn không hòa tan.
Chu Duật Minh dựa vào trên ghế sô pha, cười như không cười nhìn Triệu Thâm. Một đêm cậu không chợp mắt, đôi mắt hiện rõ hai quầng thâm, lôi thôi lếch thếch, áo ngủ rộng rãi cổ áo chênh chếch mở ra, lộ ra xương quai xanh tinh tế. Triệu Thâm nhìn dáng dấp cậu như vậy, trong lồng ngực giống như bị ám hỏa thiêu đốt, hắn đi đến gần ngồi ở trên tay vịn ôm bờ vai Chu Duật Minh, bàn tay tiến vào trong quần áo cậu vuốt ve da thịt bóng loáng mềm mại.
Hắn là người rất giỏi khơi mào tình dục, cúi đầu xuống nhìn thấy đôi mắt Chu Duật Minh, đôi mắt mất tập trung hờ hững, lại mang một chút chế giễu như có như không, vừa lúc hắn đang cao hứng rót xuống một ca nước đá. Triệu Thâm hơi nhướng mày, niết mặt của cậu nâng lên, hỏi: “Em không có gì muốn nói với anh sao?”
Chu Duật Minh nhìn những người bảo an đứng xung quanh như những lão tăng nhập định, thấp giọng nói: “Không cho bọn họ đi ra? Khi nào mà anh còn có loại đam mê này?”
Triệu Thâm vén một chòm tóc của cậu, từ cuối sợi tóc trầm thấp mà hôn đến chân tóc, kề sát trên đầu cậu nói: “Em thẹn thùng cái gì? Lúc trước cũng không phải chưa từng bị xem qua.”
Mấy giây im lặng trôi qua, trong phòng chỉ nghe thấy tiếng kim đồng hồ. Đó là chuyện bọn họ tận lực lãng quên từ trước, có thể là về tới T thành, cảnh cũ tình cũ, lại vô tình được gợi lên. Triệu Thâm dừng lại một lúc nhưng xưa nay hắn sẽ không thừa nhận mình nói lỡ.
Triệu Thâm để cho tất cả bảo an đi xuống, chỉ liếc mắt ra hiệu với Vệ Hàm muốn hắn trông coi cho thật tốt. Vệ Hàm hình thể xốc vác, trên mặt mang một vết sẹo, tính cách cũng rất là trung hậu, khác với vẻ bề ngoài một trời một vực. Hắn gật đầu hiểu ý, cùng những người khác đồng thời lui ra ngoài cửa.
Chu Duật Minh nhắm mắt lại mặc hắn hôn môi, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói: “Anh không cần phải tìm người canh chừng tôi như vậy, tôi sẽ không trốn đi nữa.”
“Tốt nhất em đừng để cho anh thêm phiền ” Triệu Thâm cũng không để ý tới lời nói của cậu, ôm sát cậu nói: ” Thời gian gần đây anh rất bận, e rằng thời gian sau này nhìn em đều thiếu.”
Chu Duật Minh khẽ thở ra một hơi. Triệu Thâm nghe thấy nhất thời liền đổi sắc mặt. Chu Duật Minh sợ nhất nhìn thấy đáy mắt hắn âm u phun ra đầy lửa hận dục vọng, cho là hắn sẽ bắt đầu phát tác. Nhưng Triệu Thâm chỉ im lặng một hồi rồi buông lỏng cậu ra, khẽ vuốt nhẹ một chút lên đỉnh đầu của cậu.
“Sắp tới sẽ rất phiền phức… Nhưng những chuyện trong quá khứ, anh cũng sẽ không để cho nó tiếp tục làm phiền lòng. Đến lúc đó…” Môi hắn nhẹ nhàng nhúc nhích một chút, cuối cùng những lời không nên nói cũng phải nói ra: “Đến lúc đó, chúng ta sẽ không bao giờ tới nơi này nữa.”
Chu Duật Minh không nghĩ ra hắn muốn nói gì, cũng không muốn nghĩ, xưa nay cậu không hiểu cũng không đoán được tâm tư của Triệu Thâm. Cậu còn nhớ những lời em gái nói, hít sâu chốc lát, nhìn Triệu Thâm đặt câu hỏi: “Anh cũng dẫn theo Bạch Ngạn tới T thành? Anh có đồng ý cho em đi gặp cậu ta một chút…”
“Ảnh Nghiệp là công ty dưới cờ của công ty anh, có kế hoạch phát triển ở T thị, dẫn cậu ta đến đây là có việc công. Còn gặp mặt, đương nhiên anh sẽ an bài.”
Ngón tay của Triệu Thâm từng tấc từng tấc cởi bỏ áo của cậu, cuối cùng nắm lấy cổ tay cậu. Những ngón tay đã từng rất nhiều lần đã tiến vào nơi sâu nhất trong cơ thể cậu, lại mới nắm lấy cánh tay cậu thanh niên trẻ hơn.
Triệu Thâm đột nhiên hỏi: “Em cho là anh cùng với Bạch Ngạn quan hệ như thế nào?”
Bây giờ Chu Duật Minh vừa nghe đến tên người này là đau đầu cực kì, trực tiếp trả lời: “Tôi hi vọng cậu ta thông minh một chút, tốt nhất đừng cùng anh dính líu quan hệ.”
Triệu Thâm đè cậu ngay trên ghế liền đề thương ra trận. Hắn thay đổi đủ tư thế làm đến cậu ngất đi mới bỏ qua. Lúc Chu Duật Minh mệt mỏi khó khăn thức dậy Triệu Thâm đã không thấy tăm hơi. Cậu không biết Triệu Thâm trước khi đi ngồi ở bên giường nhìn cậu rất lâu. Đối với cậu mà nói mọi chuyện cũng giống như thường ngày, hắn đến không thăm hỏi, lúc đi không giữ lại.