Trong đình bát giác, Trương Đàm và Viễn Tu vừa uống trà vừa hóng gió. Trương Đàm vân vê Chu Tước Lệnh trong tay, vẻ mặt nghiền ngẫm như đang suy nghĩ điều gì. Một bên, Viễn Tu vẫn một vẻ hứng khởi vô tội vạ.
“Huynh nói, ngoài Chu Tước Lệnh này, có thể còn có Huyền Vũ Lệnh, Bạch Hổ Lệnh và Thanh Long Lệnh?”
Viễn Tu gật đầu, “Đấy là ý kiến của Như Ngọc.”
“Như Ngọc?”
“Ừm, không chỉ có tôi, mà Như Ngọc cũng cảm giác được có người theo dõi.”
Trương Đàm không đáp.
Viễn Tu lại tiếp tục, “Có vẻ như bốn người hôm đó chỉ muốn theo dõi chúng tôi. Nhưng đối tượng mà bọn họ thực sự theo dõi, không rõ là Tô Mặc hay là Như Ngọc kia.”
Trương Đàm lại nhìn Chu Tước Lệnh lạnh lẽo trong tay, chợt nhếch môi cười, “Là Tô Mặc.”
Viễn Tu hơi ngạc nhiên, “Vì sao lại chắc chắn là hắn?”
“Bởi vì, Chu Tước Lệnh này, ta có biết.”
“Lão Gấu nói, trên giang hồ có không ít bang phái được phân chia thành bốn đường, dùng tên bốn thần thú này làm tên gọi. Thế nhưng Tô gia không giống người trong giang hồ…”
Trương Đàm nhìn Viễn Tu, nở nụ cười tinh quái, “Không chỉ là bang phái trên giang hồ, mà trong triều cũng có một thế lực ngầm sử dụng tứ thần làm cách gọi. Thanh Long tọa, Huyền Vũ trấn, Bạch Hổ công, Chu Tước truy. Nếu ta đoán không lầm, thì Chu Tước Lệnh này hẳn là chỉ đại nội mật thám của Hoàng Đế.”
Viễn Tu không khỏi kinh ngạc, “Đại nội mật thám? Bọn họ bám theo Tô Mặc làm gì?”
Trương Đàm cười híp mắt, “Làm gì? Đại khái là theo dõi nhất cử nhất động của đích tôn tử nhà họ Tô... Xem ra việc Tô gia ở Đông Gia bị tước binh quyền tống giam toàn bộ cũng không đơn giản là tức giận nhất thời. Hoàng Thượng đang có ý diệt Tô gia, việc cho người theo dõi Tô Mặc là lẽ đương nhiên.”
Viễn Tu nhíu mày, “Vậy xem ra chúng ta cứu Tô Mặc, vô tình cắt đứt tai mắt của Hoàng Thượng… Đàm gia, người thấy việc này sẽ dẫn tới hậu quả thế nào?”
Trương Đàm trả Chu Tước Lệnh lại cho Viễn Tu, nháy mắt cười, “Thế nào là thế nào? Ta làm sao biết được đám người kia là ai? Cứ cho bọn họ là đám lưu manh muốn tò tè ve vãn nha hoàn nhà ta đi! Tới một đánh một, tới mười đánh mười!”
Viễn Tu bật cười, “Đàm gia, người quả nhiên không biết sợ là gì!”
Trương Đàm bĩu môi, “Dĩ nhiên ta biết sợ chứ! Nhưng ta càng tò mò hơn, không biết người đứng đầu tứ thần thú là ai, còn kẻ đứng đầu Chu Tước Lệnh nữa! Huynh không thấy tò mò sao?”
Viễn Tu gật gù, “Tò mò, rất tò mò!”
“Tò mò cái gì?” một giọng trong trẻo cất lên, khiến nụ cười gàn dở trên mặt Viễn Tu và Trương Đàm đều cương lại.
Trương Tuyết vừa tắm rửa xong, một thân áo quần nhàn nhã, tóc xõa trên vai, tay khoát sau lưng tiến vào đình. Ánh mắt như cười như không nhàn nhạt đảo qua lệnh bài trên tay Viễn Tu hơi lóe lên.
Đầu trọc rất thức thời tự động rút lui. Mặc dù hắn rất tiếc nuối buổi trò chuyện hợp cạ với Trương Đàm, nhưng hắn cũng thừa nhận mình vẫn chưa đủ ‘trình’ để cùng ‘đàm đạo’ với cả hai vị gia hỏa đây, biết khôn thì phải rút lui trước.
Trương Tuyết nhận ly trà từ tay Trương Đàm, nheo mắt nhìn quả đầu bóng lưỡng đã lủi đi thật xa kia, ly trà trong tay xoay hai vòng. Nàng thu hồi tầm mắt, nhìn xác trà trong chén, bâng quơ hỏi, “Việc lần trước ta bảo đệ tìm hiểu, tới đâu rồi?”
Trương Đàm có chút bất ngờ khi nghe Trương Tuyết nhắc lại việc điều tra thân thế Phùng Tuyệt. Hắn thấy nàng đối đãi Phùng Tuyệt không chút kiêng nể, còn tưởng rằng bà chị nhà mình đã quyết định đem người thu về dưới cánh rồi chứ!
Nhắc tới vị Hà Bá kia, Trương Đàm có một cảm giác rối rắm khó nói thành lời, vì thế, đành đem sự tình vừa rồi với Viễn Tu thuật lại một lần cho Trương Tuyết. Sau đó mới nói đến vụ ám sát dạo trước trên sông.
“Tam ca, đệ cảm thấy người này thân phận có liên quan không ít tới vụ ám sát kia. Ca nên biết, nếu chỉ là ám sát quan viên, thì sẽ không kinh động đến Kim Cương Đại Tướng nhà chúng ta. Lần này vụ việc được bảo mật kín như bưng, người của đệ chỉ tra được rằng có một cái xác đã được vớt lên rồi chuyển về Sài Kinh. Tra thêm nữa thì biết được cái xác ấy sau khi về tới Sài Kinh đã được chuyển qua tay đại ca nhà mình, vì thế đệ không dám tìm hiểu sâu hơn nữa…”
Trương Tuyết khẽ cau mày, “Còn cần phải suy đoán nữa sao? Nhân vật chủ chốt ở đây là ai? Là kẻ đã bị ám sát trên thuyền kia. Nếu ta nhớ không lầm, thì dạo trước lúc chúng ta chưa rời khỏi Sài Kinh, chả phải đã đồn ầm lên chuyện Thái Tử phục mệnh đi giám quân sao?”
Trương Đàm vỗ trán một cái, “Đúng rồi! Sao đệ lại quên mất? Còn nhớ lúc ấy chúng ta đánh Tô Mặc nằm liệt giường, Nhị Ca bị Tô Thái Sư kiện lên tận điện vàng, sau đó, sau đó may nhờ Thái Tử nói sang chuyện tình hình đê điều ở Đông Gia…”
Đông Gia – Ám sát – Thu hồi binh quyền…
“Người bị ám sát, là Thái Tử.” Trương Tuyết cho ra một cái kết luận khiến người ta rùng mình.
Trương Tuyết nhìn vẻ mặt lo lắng không yên của Trương Đàm, ngoài mặt thì một bộ dửng dưng, nhưng chỉ có trong lòng nàng mới biết rõ bản thân cũng chẳng khá hơn là bao. Bàn tay đặt trên đùi bất giác siết chặt miếng bạch ngọc lạnh lẽo. Chất ngọc dưới nắng phát ra thứ ánh sáng lạnh lùng trong trẻo, nằm trong bàn tay trắng muốt thon mịn như búp sen của Trương Tuyết càng thêm hài hòa sống động. Ngón tay nàng khẽ vuốt ve theo đường chạm khắc của miếng ngọc. Mặt trước là một đầu rồng tinh xảo, mặt sau chỉ đúng một chữ, ‘Trình’.
Tại quân doanh…
“Đệ nói, đã mất dấu Tô Mặc?” Trương Tĩnh ngẩng đầu nhìn Trần Dật, hoài nghi mình vừa nghe nhầm.
Trần Dật tức giận vung tay đấm vào cột gỗ, hai mắt long lên sòng sọc, “Đệ đã cho người lục soát tra hỏi khắp chung quanh Miếu Thần Tài, nhưng một cọng lông chân cũng mò không thấy! Khẳng định là hắn đã bỏ trốn rồi!”
Nghiêm Gia Niên lắc đầu, “Không thể nào, bốn cổng thành đều được canh giữ nghiêm ngặt, hơn nữa ta đã phát lệnh thường trực, không có giấy thông hành thì cơ bản không thể ra vào!”
Trần Dật nóng nảy, “Nhưng ta tìm không ra người! Tĩnh huynh, hay là chúng ta dán bố cáo truy nã đi!”
Nghiêm Gia Niên buồn cười, “Tội danh gì? Chẳng lẽ lại ghi trên bố cáo rằng hắn là người nhà họ Tô? Huynh tỉnh táo một chút đi, hiện giờ vụ án kia còn chưa tra xong, Tô gia vẫn đang trong giai đoạn thẩm tra chứ chưa có kết án đâu nhá!”
“Vậy phải làm sao mới bắt được Tô Mặc? Cơ hội ngàn năm một thuở, ta không thể cứ để vậy mà cho qua được!”
Nghiêm Gia Niên thở dài, “Việc quan trọng bây giờ không phải Tô Mặc, mà là Thái Tử, là Thái Tử Gia ‘kính mến’ của chúng ta! Cái vị ‘đạo hạnh cao thâm’ không lường được kia, hiện giờ đang trốn chui trốn nhủi ở cái xó nào, để lại cục diện rối rắm như vậy chứ?”
Trương Tĩnh lúc này mới lên tiếng, “Đêm qua ta nhận được mật tín của đại ca.”
Nghiêm Gia Niên và Trần Dật lập tức nghểnh cổ chờ nghe.
Trương Tĩnh trầm giọng nói, “Đại ca nói, Chu Tước Lệnh đã được phái đi cùng lúc với Trình Can. Nếu là Chu Tước Lệnh, thì hẳn là bọn họ đã có một chút tin tức.”
Nghiêm Gia Niên phe phẩy quạt, trầm ngâm nói, “Trong số những người tử thương trên thuyền, thì có ba người mang dấu hiệu của Chu Tước. Theo lẽ thường, thì sẽ có bốn Chu Tước được phái theo sát Thái Tử Gia, tức là vẫn còn một người mất tích…”
Trương Tĩnh lắc đầu, “Không, có đến bốn Chu Tước tử thương. Ba người trên thuyền, một người được chúng ta vớt được, sau đó cho chuyển về Sài Kinh.”
Nghiêm Gia Niên bật dậy kinh ngạc, “Chuyển về Sài Kinh? Tức là nói, người đóng giả Thái Tử Gia, sau bị giết chết trên sông kia là Chu Tước? Nhưng sao bây giờ huynh mới nói?”
Trương Tĩnh thở dài, “Lúc ấy ta cũng không nhận ra, nhưng sau khi xác được chuyển về Sài Kinh, qua tay đại ca… Các người cũng biết, lão đại nhà ta có sở thích đặc biệt quái gở…”
Nhắc đến ‘sở thích đặc biệt quái gở’ của vị Trương gia đại ca này, Nghiêm Gia Niên và Trần Dật không khỏi lạnh sống lưng. Người này, trên coi thiên văn dưới xem địa lý, có ánh mắt đặc biệt kinh người. Nếu nói Sài Kinh là đất của vua, thì Trương Duệ chính là mắt của vua, gió thổi cỏ lay không gì là qua được cặp mắt sắc bén kia.
Cho nên, Trương Duệ đã xác định cái xác kia là Chu Tước, thì tất nhiên không cần phải bàn cãi thêm làm gì. Đến đây có thể hiểu rõ, trong tình cảnh nguy cấp hôm ấy, Thái Tử Gia và Chu Tước đã tráo đổi cho nhau, còn về phần có thành công hay không, thì còn phải chờ tìm được Thái Tử Gia mới biết được. Nhưng muốn tìm, nói thì dễ, chứ làm thì khó vô cùng.
Trương Tĩnh cau mày, dựa vào hiểu biết của mình đối với Thái Tử, hắn rất hoài nghi, vị ‘chân nhân tu sĩ’ kia lần này e rằng có ý định ‘đào tẩu’ thật rồi. Nếu không, cả Chu Tước Lệnh cũng nhập hội, vì sao đến một sợi lông chân cũng chưa mò được?
Trần Dật hỏi, “Tĩnh huynh, nếu là vậy, chi bằng chúng ta liên lạc với Chu Tước Lệnh, nhân lực hai phía hợp lại cùng nhau trong tối ngoài sáng điều tra sẽ có kết quả biết đâu chừng?”
Trương Tĩnh gật đầu, “Ta cũng nghĩ như vậy.”
Nghiêm Gia Niên lại bảo, “Xưa nay tuy Tứ Thần Lệnh đều cùng làm việc dưới quyền chủ tử, nhưng dựa trên quy tắc ‘không bạn không thù’, chúng ta ngay cả mặt mũi thủ lĩnh Chu Tước Lệnh còn không biết, làm cách nào liên lạc? Còn chưa biết họ có muốn hợp tác với chúng ta hay không.”
“Đã hơn một tháng rồi. Nếu kéo dài thêm nữa, Hoàng Thượng sẽ không chờ thêm được. So với chúng ta, hẳn là Chu Tước Lệnh còn gấp gáp hơn.” Trương Tĩnh chợt cười, “Ta đoán không lầm, thì không chỉ bên cạnh Trình Can, mà Tô Mặc cũng bị Chu Tước theo dõi. Tô Mặc đột nhiên mất tích, chắc hẳn đã có biến. Chu Tước chỉ ở trong bóng tối, trừ phi bọn họ tự động tìm đến, ta cứ chờ xem!”
Quả nhiên, đúng như lời Trương Tĩnh đã dự đoán, không đến ba ngày sau, Chu Tước đã xuất hiện. Nhưng điều khiến Trương Tĩnh vô cùng kinh ngạc là, Chu Tước này đến tìm mình trong tình trạng vô cùng thảm hại, bên cạnh còn có một nhân vật không ngờ tới, đó là Trình Can.
“Tướng Quân, ngài đã về!” binh lính mở cổng thành cho Trương Tĩnh một thân mệt mỏi cưỡi ngựa vào.
Trương Tĩnh gật đầu đáp lời bọn họ, sau đó chậm rãi thúc ngựa đi trên đường đêm vắng lặng như tờ. Đã quá giờ giới nghiêm, đường phố không một bóng người, có chăng là tiếng gõ canh vang lên đâu đó trong các góc phố tối hù.
Trương Tĩnh một thân thường phục đầy bụi bậm, vẻ mặt cứng ngắc hiếm thấy lộ ra thần sắc mệt mỏi. Y đưa tay nhu nhu thái dương, một đường thúc ngựa về phủ Thành Thủ với ý định tắm rửa nghỉ ngơi một lát.
Ngay khi Trương Tĩnh đến gần con phố chính, bên tai bỗng dưng vang tiếng động lạ. Trương Tĩnh nheo mắt nhìn vào bóng tối của ngõ nhỏ đối diện. Âm thanh là từ nơi đó thoát ra, nghe như tiếng hít thở, lại có tiếng lệch xệch.
Cái này, sẽ không phải là trâu thở đi?
“Tướng Quân, ngài đã về! Nước ấm đã chuẩn bị sẵn, xin mời…”
Trương Tĩnh giơ tay ngăn chặn lão quản gia đang nói. Tiếng động trong ngõ nhỏ vừa rồi đã im bặt, sau đó lại vang lên dồn dập hơn. Trương Tĩnh nhướn mày, có vẻ như ‘con trâu nước’ này đang gấp gáp lắm thì phải.
Hiển nhiên lão quản gia và binh lính gác cổng cũng nghe được, gươm đao đã lăm le sẵn sàng trên tay.
Trương Tĩnh hất cằm, ra lệnh cho bọn họ đi qua xem xét.
Một tốp năm binh lính lập tức cầm đèn cầm đao chậm rãi tiến vào ngõ nhỏ. Chỉ vài phút sau, đã quay trở lại. Một người đi trước chạy đến báo, vẻ mặt khẩn trương “Thưa Tướng Quân, là Lục Hoàng Tử!”
Trương Tĩnh híp mắt nhìn một người được hai cậu lính canh đỡ ra từ trong ngõ, nét mặt trắng bệch, cả người thảm bại. Người nọ nhìn thấy Trương Tĩnh, rõ ràng là thở phào một hơi, nhưng vẫn chưa hết khẩn trương.
Trương Tĩnh nhảy xuống ngựa, đi đến trước mặt người nọ, cất giọng trầm trầm hỏi, “Lục Hoàng Tử, xin hỏi ngài nửa đêm không ngủ, lại lò mò ở đây làm gì?”
“Ta, ta…” Trình Can hai mắt hiện rõ kinh hoảng, đầu đầy mồ hôi, búi tóc bình thường ngay ngắn gọn gàng cũng xổ ra, kim quan không biết đã vứt đi đâu. Hắn cũng không chút để ý tới hơi hướm giễu cợt trong lời nói của Trương Tĩnh, rất không có khí phách mà vứt bỏ hai anh lính đang đỡ mình kia, nhào tới nắm chặt ống tay áo Trương Tĩnh.
Trương Nhị Gia hơi nhếch mày, hiển nhiên mặt than đại nhân đã bị hành động này của Trình Can làm cho ngạc nhiên không nhỏ.
“Có… có người… muốn… giết người…” Trình Can vừa thở hồng hộc vừa nói, chữ được chữ mất, giọng run như cầy sấy.
“Giết người? Là ai giết ai?” Trương Tĩnh trầm giọng.
“Há, hắn… có kẻ… muốn giết… hắn!” Trình Can run rẩy giơ tay chỉ về phía một người khác đang được các binh sĩ cáng tới trước mặt Trương Tĩnh.
Trương Tĩnh nhìn lướt qua người nằm trên cáng, toàn thân đầy máu, sắc mặt dưới ánh lửa trắng bệch như sáp. Rõ ràng là bị thương không nhẹ, nhưng Trương Tĩnh vẫn chú ý đến chiếc mặt nạ bạc trên gương mặt người này, chân mày lập tức dính chặt.
Hắn trầm giọng ra lệnh, “Đưa vào chữa trị! Quản gia, lập tức thông báo cho người canh phòng nghiêm ngặt toàn bộ phủ!”
Dứt lời liền quay đầu bước đi, chợt phát hiện tay áo vẫn bị người nào đó nắm chặt, Trương Nhị Gia dợm bước, mặt than nhìn chằm chằm đôi bàn tay thon dài dính đầy máu kia. Lại nhìn lên Trình Can, nhớ lại tiếng thở hì hục như trâu nước vừa nãy, có vẻ như là do hắn đang khiêng người bị thương nên mới chật vật như vậy.
Ý nghĩ này khiến Trương Tĩnh không khỏi nhìn Trình Can thêm vài phần nghiền ngẫm.
Trần Dật đỡ kẻ được cho là Chu Tước một thân toàn vết thương kia nằm lên giường, sau đó cho người mời quân y, một đêm chong đèn cứu chữa.
Bên ngoài phòng, Trương Tĩnh cùng Nghiêm Gia Niên sắc mặt trầm trọng nhìn chằm chằm Trình Can đang ôm mình ngồi thu lu trên ghế, vẻ mặt tái mét vô cùng hoảng sợ.
Nghiêm Gia Niên mời Trình Can một ly trà sâm, nhìn hắn tay chân run lẩy bẩy chật vật nuốt xuống ngụm trà, mới bắt đầu nhỏ giọng hỏi, “Lục Hoàng Tử, chuyện gì xảy ra?”
Trình Can hai mắt dáo dác nhìn khắp chung quanh căn phòng đóng kín. Bên phòng trong không ngừng vang tiếng cắt vải cầm máu. Trương Tĩnh trầm giọng nói, “Không việc gì phải sợ, ở đây rất an toàn. Lục Hoàng Tử…” còn chưa dứt lời, Trình Can đã từ trên ghế bay xuống ôm chân Trương Tĩnh, khóc nức nở, “Ca, Tướng, Tướng Quân… ngươi phải cứu, phải cứu Thái Tử ca!!”
Trương Tĩnh vội kéo Trình Can dậy, nhưng ngặt nỗi hắn đã sợ đến hai chân quấn vào nhau, hai tay lại bám chặt vạt áo Trương Tĩnh không thả. Nghiêm Gia Niên đứng một bên, nhìn thấy mặt than ngàn năm lần đầu tiên treo lên một vẻ ‘không biết làm sao’ thì con tim nhỏ bé rạo rực không thôi.
Ây da, phát hiện mới, phát hiện mới!!
Trương Tĩnh nhìn Trình Can nước mắt nước mũi dầm dề như mưa, chây trét cả lên áo của mình, gân xanh trên trán nảy ra bùm bụp. Nửa muốn ném hắn qua vai (takewondo), nửa lại muốn đá hắn lên nóc (karatedo), xong lại muốn đem bản mặt toàn là chất lỏng của hắn nhận nước (nhannuocdo). May mắn cho Trình Can, cuối cùng Kim Cương Đại Tướng Quân vẫn còn một tia lý trí, không có đem hắn ném qua vai, không đá lên nóc, cũng không nhận nước hắn, mà chỉ đơn giản là xách cổ hắn nhét trở lại ghế ngồi.
“Ngồi im xem nào!” Trương Tĩnh gắt.
Trình Can bị quát cho giật bắn mình, lập tức ngồi thẳng lưng, hai tay đặt ngay ngắn trên đùi, cả người run lẩy bẩy, nước mắt nước mũi giọt ngắn giọt dài.
Nghiêm Gia Niên xấu xa che quạt cười trộm. Bây giờ hắn mới biết, hai đứa con trai của ‘box bự’, một người được đúc từ băng, còn ngươi kia thì được làm từ nước!
Trương Tĩnh nhíu mày nhìn mớ nước mắt nước mũi cuồn cuộn kia, hướng Nghiêm Gia Niên trừng mắt. Họ Nghiêm nằm yên cũng trúng đạn, bùi ngùi rút trong tay áo ra một chiếc khăn tay sạch sẽ, đặt vào tay Trương Tĩnh. Trương nhị gia với phức cảm làm anh (brother complex) đã ăn sâu vào xương máu, ra tay cũng liền mạch dứt khoát, đem khăn tay của họ Nghiêm chụp vào mũi Trình Can, trầm giọng một tiếng, “Hỉ ra!”
Trình Can bị dọa cho sợ ngây người, đem một hơi nước mũi hỉ sạch vào khăn tay.
Nghiêm Gia Niên đứng một bên mắt thấy tai nghe mà tê tái tâm hồn. Ôi mẹ ơi, chiếc khăn tay, mẹ may cho em, thế là hết, thế là hết…
Trương Tĩnh chùi sạch mũi cho Trình Can, mặt than ngàn năm không hề thay đổi. Sau khi thấy Trình Can đã (bị dọa) không còn khóc nổi nữa, chỉ biết trưng cặp mắt sưng húp long lanh nhìn mình hoang man, Trương Tĩnh mới hỏi, “Đã nói được chưa?”
Trình Can hức một tiếng lại nói một tiếng, “Ngươi, hức, dám, hức, vô, hức, lễ, hức, với, hức, Hoàng, hức, Tử???”
Trương Tĩnh liếc Trình Can, nhếch mép cười lạnh, “À, vừa nãy ngài khóc dữ dội quá, chỉ là thói quen, Lục Hoàng Tử đại nhân đại lượng, bỏ qua cho!”
Trình Can nhảy dựng lên, mặt mũi đỏ gắt, chỉ tay vào Trương Tĩnh run rẩy nói không nên lời.
Nghiêm Gia Niên lúc này không thể nhìn nổi nữa mới nhảy vào, dâng thêm một tách trà khác cho Trình Can, nói, “Ấy, Lục Hoàng Tử, xin bình tĩnh. Trương Tướng Quân cũng là muốn làm cho ngài bình tĩnh lại mà thôi! Hoàng Tử, chuyện gì đã xảy ra, xin hãy nhanh một chút nói ra để chúng hạ quan còn nghĩ biện pháp!”
Trình Can vừa nghe thế, cả người run rẩy đáng sợ. Hắn ngồi xuống ghế, tay níu lấy vạt áo Nghiêm Gia Niên, dường như hoàn toàn trở thành một người khác, lắp bắp không ra lời. Trương Tĩnh càng nghe, càng cảm thấy không chắp vá được, bèn quát khẽ, “Uốn lưỡi nói cho đàng hoàng xem nào!”
Trình Can lập tức ngậm miệng trợn mắt nhìn Trương Tĩnh. Đối diện với cặp mắt thỏ con kia, Trương Tĩnh không hổ là Kim Cương Đại Tướng Quân, bản mặt vẫn cứ đen xì như than. Nhưng Nghiêm Gia Niên lại cho rằng, nếu mà không phải bản mặt than đó, thì Lục Hoàng Tử của chúng ta sẽ cà lăm cho tới tết Mông Cổ luôn ấy chứ!
Trương Tĩnh hất cằm vào phòng trong nơi Trần Dật và quân y đang chạy chữa cho người bị thương, hỏi, “Người kia là ai?”
Trình Can nuốt nước bọt, rút từ trong ngực áo ra một tấm lệnh bài, đặt lên bàn, “Là, là… Chu Tước…”
Trương Tĩnh lẫn Nghiêm Gia Niên đều sửng sốt.
“Hắn là ai?” Trương Tĩnh cầm Chu Tước Lệnh lên, xác nhận đó thật sự là lệnh bài của Chu Tước, mới trầm giọng hỏi lại.
“Chu Tước… Phụ Hoàng, Phụ Hoàng phái hắn, phái hắn…” Trình Can nghẹn ngào.
“Phái hắn theo dõi ngươi.” Trương Tĩnh tiếp lời.
Trình Can lại trừng hắn.
Trương Nhị Gia cười khẩy, “Sau đó, hắn lại bị ngươi theo dõi ngược lại, ta nói đúng không, Lục Hoàng Tử?”
Nghiêm Gia Niên vỗ trán. Ông trời của tôi ơi, mặt than đại tướng quân, ngài có cần thiết chọc ngoáy vào nỗi đau của người ta như vậy không?
Trình Can nghiến răng nghiến lợi, “Ta làm vậy thì có gì sai? Các người không tin ta, nếu ta không tự cảnh giác, biết đâu sẽ có người thừa dịp hắt nước bẩn vào ta? Nếu đêm nay ta không theo dõi hắn, thì đoán chắc sáng sớm mai sẽ có người báo án cho các ngươi rồi!”
Trương Tĩnh nhìn vào đôi mắt đầy lửa giận của Trình Can, vẻ mặt vẫn không thay đổi, chỉ hỏi, “Vậy ngươi theo dõi hắn, đã nghe đã thấy những gì? Có thể nói ra một chút nghe chơi không?”
Trình Can nở nụ cười thường thấy, hỏi ngược lại, “Lời ta nói, ngươi dám tin sao, đại tướng quân?”
Trương Tĩnh bình thản uống trà, đáp, “Không còn lựa chọn nào khác. Lục Hoàng Tử, nếu ngài đây đã không muốn nói, xin mời trở về, sáng mai bổn tướng quân sẽ phân phó cho người hộ tống ngài về kinh. Tin rằng so với bổn tướng, thì có nhiều người khác nóng lòng muốn nghe ngài kể chuyện hơn.”
“TRƯƠNG TĨNH!” Trình Can đứng phắt dậy quát lên.
Trương Tĩnh bất ngờ đem tách trà trên tay phóng ra ngoài, thân thủ nhảy qua ôm lấy Trình Can ngã xuống đất.
“CHOANG!!” tách trà sứ va chạm với ám khí, vỡ tung trên không.
“CÓ THÍCH KHÁCH! NGƯỜI ĐÂU!!” Nghiêm Gia Niên tung cánh quạt trên tay. Quạt thép đánh hai vòng, va chạm với ám khí phát ra tia lửa.
“Bọn chúng, bọn chúng…” Trình Can níu áo Trương Tĩnh, run rẩy thốt lên từng tiếng.
“Cứ ở yên đây!” Trương Tĩnh nhét vào tay Trình Can một thanh chủy thủ.
Binh lính kéo tới bên ngoài, đèn đuốc sáng trưng. Chẳng mấy chốc, tiếng binh khí, tiếng đánh nhau vang khắp bên ngoài. Cửa phòng mở tung, xộc vào là một tên sát thủ vận áo choàng đen, đội một mặt nạ đầu ưng, tay cầm loan đao.
Nghiêm Gia Niên nhìn thấy đối phương rõ ràng chỉ có hai người, một đánh ở ngoài, một xông vào trong. Loan đao trên tay chính là hung khí gây nên những vết thương chồng chất trên người Chu Tước được Trình Can cứu về.
“Người tới là ai? Mục đích là gì?” Nghiêm Gia Niên cất tiếng hỏi.
Đầu Ưng Nhân đáp bằng giọng giả khàn đặc như tiếng rắn, “Tịch Tàng Cốc! Truy sát kẻ thù!”
Sắc mặt của Trương Tĩnh lập tức thay đổi. Trình Can đứng núp sau lưng hắn, bởi vì sát khí bức người kia mà hoảng sợ loạng choạng ngã xuống đất.
Đầu Ưng Nhân vừa trông thấy Trình Can, lập tức lao tới như bóng ma đòi mạng. Nghiêm Gia Niên vung quạt thép, lao vào đối chọi với Đầu Ưng Nhân. Nhưng Nghiêm Thành Thủ thói quen ăn chực ăn chạy, giỏi nhất chính là khinh công, đối đầu với đối thủ nặng ký như Đầu Ưng Nhân này, quả thật xê xích hai phần. Nếu chỉ có một mình Nghiêm Ngạc Nhẫn, có lẽ Đầu Ưng Nhân kia đã có thể giết được Trình Can, nhưng đáng tiếc, sau lưng họ Nghiêm còn có một Trương Nhị Gia ‘trên trị ôn thần, dưới đánh ôn dịch, bất khả xâm phạm’!
Nghiêm Gia Niên vừa bị đánh rớt vũ khí, phía sau liền bị Trương Tĩnh đẩy sang một bên dẹp chỗ. Trương Tĩnh một tay thiết quyền tung ra đánh gãy loan đao, khiến đối phương bất ngờ trở tay không kịp, trúng phải Ngũ Trảo Công gãy nát xương sống. Trương Tĩnh thộp yết hầu Đầu Ưng Nhân dộng vào cột nhà, giọng vẫn trầm lặng như vạn sơn bất biến, “Truy sát ai?”
Đầu Ưng Nhân yếu ớt giơ tay lên, run rẩy trút hơi thở sau cùng rồi gục xuống.
Nghiêm Gia Niên vội lột nón đầu ưng của hắn xuống, thì ra người này vốn dĩ cũng chẳng cần che mặt, bởi vì khuôn mặt của hắn chi chít hình xăm, cơ bản là nhìn không ra hình dạng gì nữa rồi.
“A!!” tiếng thét của Trình Can vang lên mới khiến cả hai sực nhớ ra vẫn còn một kẻ vô dụng trong này.