Nhất Thế Chỉ Này Một Lần Luyến Ái

Chương 1: Chương 1




Năm ấy Đổng Kỳ Minh trở thành cô nhi khi chỉ mới mười hai tuổi, ngay lúc mới tốt nghiệp tiểu học.

Cha mẹ cậu do khắc khẩu trường kỳ, cuối cùng quyết định ly hôn. Cả hai thỏa thuận quyền giám hộ con phân ra mỗi người một nửa, dù có ly hôn cũng phải nuôi nấng con cái thật tốt như trước đây.

Hôm đó là một ngày nắng gay gắt, Đổng Kỳ Minh ở nhà một mình, ăn kem soda lạnh.

Với cậu mà nói, việc cha mẹ ly hôn lại là chuyện tốt, cả hai người cứ có cái tật thích gây nhau, kể cả những chuyện lông gà vỏ tỏi cũng có thể ầm ĩ cả ngày, cậu thật sự ghét cay ghét đắng mỗi khi họ cãi nhau.

Thế nên ly hôn vậy mà lại tốt. Kéo dài cuộc hôn nhân này, với cả hai nói trắng ra chỉ là một loại tra tấn lẫn nhau.

Nhưng, mãi cho đến khi ngoài trời tối đen rồi mà cả cha lẫn mẹ cậu vẫn chưa về. Đổng Kỳ Minh ngồi đợi cả ngày, cảm thấy có chút mệt mỏi, định khóa cửa trở về phòng ngủ trước thì… điện thoại vang lên.

Bệnh viện gọi báo đến nhận xác.

Đổng Kỳ Minh gọi tắc-xi chạy đến bệnh viện, xác nhận hai thi thể ở trong nhà xác kia đúng thực là cha mẹ mình.

Cậu không khóc, chỉ là ngơ ngác nhìn hai thi thể tái nhợt nằm đó, thật sự không biết nên phản ứng làm sao. Buồn cười nhất chính là, lúc cảnh sát nỗ lực đem hai thi thể của song thân cậu từ trong chiếc xe bị cán bẹp dúm ra ngoài, khi ấy hai người vẫn còn ý thức, lại gắt gau ôm chặt lấy nhau.

Rõ ràng hôm nay cả hai người họ đi là để làm thủ tục ly hôn.

Quả là mỉa mai đến cực điểm.

Trong quá trình cấp cứu, cả hai đều do mất quá nhiều máu, không thể cứu chữa dẫn đến tử vong.

Đổng Kỳ Minh từ bệnh viện gọi về báo cho chú ruột mình biết. Chú cậu liền ngay tức khắc chạy đến, vẻ mặt bi thương giả dối.

Cậu không ngốc, đương nhiên biết chú mình vì sao lại đến, nên trực tiếp đem mọi việc tang lễ giao cho đối phương. Cậu không màng đến số tiền tiết kiệm gửi ngân hàng có bị người chú ruột đam mê cờ bạc lấy hết hay không, chỉ hi vọng cha mẹ có được một tang lễ yên bình.

Sau lễ tang, luật sư mang theo di chúc xuất hiện.

Người chú của cậu mừng như điên mang theo phần lớn di sản rời đi, hoàn toàn không đếm xỉa hỏi han đến cuộc sống sau này của Đổng Kỳ Minh. Nhưng cậu chẳng hề để ý đến, so với việc phải sống cùng chú ruột thì sống một mình vẫn là tốt hơn. Đổng Kỳ Minh nhận được giấy tờ bất động sản của cha mẹ cùng một ít tiền mặt, không nhiều lắm, đại khái chỉ đủ cho cậu sống được vài năm.

Nhưng, đêm hôm đó… có một người đến tìm cậu.

Là con của người đã gây ra tai nạn.

Trong tai nạn xe cộ kia có ba người chết, song thân cậu, người còn lại là cha của người đang đứng trước mặt cậu.

Cậu không rõ vì sao đối phương lại tìm đến mình, mặc dù ở lễ tang người này có xuất hiện, nhưng chưa từng bắt chuyện cùng cậu.

“Ngày mai, phía công ty bảo hiểm sẽ ghé qua. Sự cố lúc đó phát sinh ngoài ý muốn là do xe của cha tôi xảy ra vấn đề. Chiếc xe kia có bảo hiểm, hơn nữa tiền bảo hiểm của cha mẹ cậu có lẽ cũng sẽ chuyển qua cùng lúc.”

Cậu mờ mịt “Làm sao anh biết có tiền bảo hiểm?”

“Mấy ngày hôm trước lúc tôi định đến thăm thì vừa vặn gặp được nhân viên nghiệp vụ của công ty bảo hiểm. Tôi có bảo với anh ta là chờ tang lễ qua đi rồi hãy giải quyết chuyện này.” anh nói gọn “Tôi nghĩ cậu có lẽ còn vài chuyện cần phải giải quyết”

Đổng Kỳ Minh ngẩn người, nhìn không được cười phá lên “Ra là ngay cả ngơời ngoài cũng nhìn ra. Chú tôi lần này đúng là thiệt thòi lớn! Có điều, anh giúp tôi để làm chi?”

Vẻ mặt anh bình thản “Nếu tính tới nguyên nhân thì tai nạn xe cộ lần đó lỗi là do cha tôi, khiến cậu bây giờ trở thành cô nhi, cho nên tôi dự định nhận nuôi cậu.”

“Không cần, tôi có thể sống một mình.”

“Cậu còn vị thành niên”

“Anh cũng vừa nói có tiền bảo hiểm mà. Có số tiền này đại khái tôi cũng sống được đến khi tốt nghiệp đại học.”

“Cậu cần người giám hộ” anh nói với giọng chút lạnh lùng “Cậu nghĩ ai sẽ để mặc một đứa trẻ mười hai tuổi sống một mình? Chú của cậu chắc chắn là không muốn thu nhận cậu rồi. Vả lại sự việc này cũng đã đánh động tới giới truyền thông, nếu cậu từ chối tôi, chắc chắn cậu sẽ bị sở phúc lợi đưa đến cô nhi viện.”

“…!”

“Nếu cậu đồng ý sống cùng với tôi, trừ bỏ những chuyện đạo đức cơ bản, tôi sẽ không can thiệp quá sâu. Cậu muốn làm thì thì làm, tôi sẽ cố không nhúng tay vào.”

Đổng Kỳ Minh trầm mặc hồi lâu, cuối cùng hạ quyết tâm.

Cậu cũng không lo lắng người này vì tiền của cậu mà tìm đến. Trên thực tế, dù là xe cộ hay nhà cửa thì anh ta so với cậu đều hơn vài bậc, tuy cậu đối với xe không hiểu biết lắm, nhưng cũng có thể nhìn ra giá trị của nó.

Lúc đến nhà anh, cậu càng thêm kinh ngạc.

Một đứa trẻ mới chừng đó tuổi đã có ít tiền của như cậu nhìn tòa biệt thự to có cả hồ bơi và hoa viên nằm ở trung tâm thành phố của anh, tất nhiên kinh thán không ít. Chưa kể đến cả một garage ngầm đậu mấy chiếc xe thể thao mới toanh.

Anh dễ dàng đạt được quyền giám hộ Đổng Kỳ Minh, bởi vì chú cậu đã tính toán từ trước nên đã dứt khoát hạ bút ký trong văn kiện từ chối quyền giám hộ.

Đổng Kỳ Minh bán đi căn hộ cha mẹ đã lưu lại cho cậu, cộng luôn cả tiền bảo hiểm gửi vào một tài khoản ngân hàng. Anh nhận nuôi cũng không quan tâm đến tài sản của cậu, chỉ là mở thêm một tài khoản tiết kiệm khác, mỗi tháng gửi một ít tiền tiêu vặt cố định cho cậu.

Rốt cuộc, cậu được nhận nuôi.

Hôm chính thức hoàn thiện thủ tục nhận nuôi, anh cẩn thận đọc hết một lượt toàn bộ các giấy tờ cần thiết, sau cùng mới đặt bút ký ở bên dưới ba chữ “Lý Khánh Vân”. Chữ viết cũng hệt như con người anh ta, tuấn dật khí khái chứ không tao nhã mềm mại.

Đổng Kỳ Minh nhìn văn kiện, tự dưng lại muốn biết cảm giác lúc chú ruột cậu ký chối bỏ quyền giám hộ, có phải cũng có cái loại tâm tình thở phào nhẹ nhõm giống như cậu bây giờ không…

Cậu bỗng muốn mau chóng về ngôi nhà mới của mình, tắm rửa, sau đó ăn một bữa no nê rồi đi ngủ.

Đã lâu rồi cậu chưa có giấc ngủ nào tròn, người trước mắt này tuyệt sẽ không vì cậu mà hát ru hoặc dỗ cho cậu ngủ, cũng không dịu dàng pha cho cậu một cốc sữa nóng. Đó cũng là điểm cậu thấy biết ơn đối với anh ta. Cậu không cần bị để ý hoặc được chiếu cố quá nhiều, so với việc hỏi han ân cần tỏ vẻ thân thiết, cậu thà là bị đối xử hờ hững còn hơn.

Cậu chẳng hề cầu mong gì nhiều cả.

□■□

Đổng Kỳ Minh về nhà Khánh Lý Vân ở được không bao lâu thì trường cũng đến mùa khai giảng.

Cậu mặc đồng phục mới, tự mình đến trường học. Tuy Lý Khánh Vân có từng hỏi cậu có muốn anh đưa cậu đến trường không, nhưng cậu từ chối. Lý do là không cần thiết, từ nhà đến trường cũng chưa đến mười lăm phút đi bộ, có xa lắm đâu.

Vốn dĩ cậu vẫn tưởng Lý Khánh Vân là thương nhân, mãi cho đến khi đối phương đem phương thức liên lạc cùng danh thiếp cùng chìa khóa nhà một lượt đưa cho thì Đổng Kỳ Minh mới biết đối phương thì ra lại là luật sư. Tuy rằng gương mặt không có chút cảm xúc, lạnh băng băng của anh ta cùng mấy điều khoản pháp luật đúng là rất tương xứng, nhưng chẳng hiểu tại sao lúc anh ta mặc âu phục thắt cravat, bộ dáng nhìn kiểu nào cũng hệt như tinh anh làm việc cho mấy công ty đầu tư ngoại nhập.

Trong cuộc sống bình thường, Lý Khánh Vân luôn tuân thủ lời hứa, cung cấp cho cậu hết thảy những thứ cần thiết, tuyệt không can thiệp vào mọi chuyện của cậu. Đổng Kỳ Minh thậm chí từng có lúc thử giả ngây ngô đem bài thi cùng giấy báo thi đỗ linh tinh đưa cho đối phương ký tên để dò xét thử, nhưng Lý Khánh Vân chỉ bình tĩnh ký tên rồi thuận miệng hỏi cậu bữa tối muốn ăn cái gì.

Về sau, Đổng Kỳ Minh hiểu rõ đối phương thật sự sẽ không quản chuyện của mình, cảm giác lúc ấy có điểm thỏa mãn, nhưng đâu đó trong lòng lại cảm thấy có chút mất mát.

Kỳ thật cậu không biết, lúc Lý Khánh Vân nhìn bài thi cậu đưa, nháy mắt đã nhìn ra việc dò xét vụng về của cậu. Trong lòng tuy tức giận nhưng ngoài mặt anh lại làm như là không có việc gì, bất động thanh sắc. Quả nhiên, sau lần đó cậu chẳng bao giờ đem bài thi dưới tám mươi điểm mang êề cho đối phương ký tên nữa.

Ba năm trôi qua rất nhanh, Đổng Kỳ Minh đã gần mười lăm tuổi. Sau khi tốt nghiệp trường trung học trong thành phố, cậu liền chọn thi vào một trường được cho là trường trung học tốt nhất cách nhà mấy con phố. Đến gần ngày công bố kết quả, Lý Khánh Vân mua cho cậu một chiếc xe đạp, nói vu vơ bảo là phần thưởng cho cậu.

Đổng Kỳ Minh cơ hồ có chút dở khóc dở cười.

Xe đạp hiệu này cậu từng nhìn thấy trên một tạp chí, giá một chiếc không hề rẻ, muốn cưỡi nó ra đường tung tăng trên lộ cũng cần không ít dũng khí. Phải biết là loại xe đạp này trọng lượng nhẹ, giá thành lại đắt, tuyệt đối sẽ trở thành đối tượng ưu tiên cho bọn trộm cắp ra tay. Đổng Kỳ Minh dở khóc dở cười nhận xe đạp, nhưng lúc bình thường vẫn đi bộ đến thường như trước.

□□■

Khai giảng qua không lâu, một ngày thu se lạnh, Đổng Kỳ Minh vừa tan học về đến nhà, ngồi chờ Lý Khánh Vân.

Đến quá bữa cơm tối, Lý Khánh Vân mới trở về, hỏi cậu “Buổi tối ra ngoài ăn được không? Hôm nay tôi không nấu cơm được, đám người ở sở sự vụ có tổ chức tiệc.”

“Ý anh là bảo tôi đi cùng dự tiệc sao?”

“Nếu không muốn đi cũng không sao, cậu có thể kêu thức ăn ngoài.” anh thản nhiên nói

Đổng Kỳ Minh không nghĩ ngợi nhiều, bèn quyết định đi cùng đối phương. Mấy năm nay, khẩu vị của cậu đã kinh qua sở trường nấu ăn của đối phương nên rất kén chọn, thức ăn bình thường bên ngoài nấu so với mì ăn liền Lý Khánh Vân nấu còn muốn khó ăn hơn. Hơn nữa, dù gì cũng là sở sự vụ đãi tiệc, không có khả năng tiết kiệm trong việc khoản đãi khách, vả lại dù gì cũng là người quen của Lý Khánh Vân, xét phẩm vị chắc sẽ không chọn chỗ kém đâu.

Mãi về sau mới biết được, tiệc này là để chúc mừng thắng được một vụ án lớn của ai đó. Đổng Kỳ Minh đi bên cạnh Lý Khánh Vân, im lặng gắp thức ăn, nhưng ngay lập tức đã có người hỏi về cậu.

“Giám đốc, cậu nhóc này là ai a? một nữ nhân chừng ba mươi tuổi cười hỏi

“…” Lý Khánh Vân không trả lời, thầm chí vờ như không nghe thấy

Một người khác xen mồm “Chẳng là là tiểu tình nhân?”

Đổng Kỳ Minh xém chút nữa là sặc thức ăn, vội vàng uống vào vài hớp nước trái cây, nhìn sang Lý Khánh Vân trước sau không chịu mở miệng, lại nhìn đến ánh mắt mờ ám của những người còn lại, trong nhất thời muốn đùa cợt, quay đầu lại nhìn Lý Khánh Vân kêu một tiếng “Cha.”

Một câu này vừa thốt ra, những người nghe thấy trong nhất thời đều im lặng, mỗi người một vẻ hoảng sợ. Đổng Kỳ Minh nghe nữ luật sư ban đầu hỏi cậu là ai bảo “Nguyên lai là cha con… Nhưng mà không đúng, giám đốc Lý chưa đến ba mươi mà? Cậu nhóc này nhìn sao cũng đã mười mấy…”

“…lúc cháu sinh ra thì cha mới học trung học.” câu này cậu đâu có nói dối đâu.

Một đám người trong nhất thời càng thêm kinh hoàng, đem ánh mắt như nhìn quái vật đồng loạt hướng về Lý Khánh Vân. Bị nhìn như thế, anh tựa hồ như mất kiên nhẫn, chậm rãi mở miệng “Cậu ấy là con nuôi của tôi.”

Nếu vậy thì mọi người còn hiểu được.

Đổng Kỳ Minh mất hứng ngồi uống nước trái cây. Đám người luật sự, luật sư thực tập cùng trợ lý pháp vụ đến lúc gần dùng cơm xong đã mời rượu tới tấp.

Lý Khánh Vân thân là giám đốc đương nhiên trở thành đối tượng đứng đầu bị mời rượu. Da của anh vốn trắng, uống mấy ly đã nhiễm một mạt hồng nhạt trên mặt, nhưng ánh mắt vẫn lãnh đạm như mọi khi.

Đại khái với một kẻ ngày thường đều mang một gương mặt không có chút cảm xúc, đến lúc uống rượu thì có vẻ thoáng hơn một chút, đối với những lời vui vẻ hay cổ vũ của mọi người cũng hơi hơi câu khóe môi, cũng không cự tuyệt yêu cầu kính rượu nên tất cả mọi người của sở sự vụ đều mừng như điên, tranh nhau mời rượu, thừa dịp trả thù vị giám đốc bình thường luôn nhìn họ bằng cặp mắt lạnh như băng.

Một đám người quậy đến gần mười giờ mới chịu dừng, ngoại trừ một người trong số mấy chị em do dị ứng với cồn nên vẫn thanh tỉnh, đại bộ phận còn lại đều say lúy túy. Lý Khánh Vân cũng say, nữ trợ lý của anh dứt khoát gọi điện kêu tắc-xi, giúp Đổng Kỳ Minh đỡ giám đốc nhét vào trong xe, sau đó mới trở lại xử lý mấy con ma men còn lại.

Đến cửa nhà, Đổng Kỳ Minh lấy bóp tiền của Lý Khánh Vân ra thanh toán tiền xe rồi mang anh đang mê man vì say rượu xuống.

Lại không ngờ tới người nãy giờ vẫn nửa tỉnh nửa say bỗng dưng xoay người bước ra hoa viên. Đổng Kỳ Minh không lôi kéo được anh, đành phải đi theo.

Anh lảo đảo bước đến cạnh bể bơi, ngay lúc Đổng Kỳ Minh không để ý anh đã trượt chân ngã xuống.

Cậu nhớ là anh biết bơi nên không lo lắng lắm. Nhưng một lúc sau vẫn không thấy Lý Khánh Vân nổi lên, Đổng Kỳ Minh bắt đầu có chút sốt ruột, liền cởi áo nhảy xuống nước, đem anh toàn thân nhúng dưới nước lôi lên.

Lôi lên rồi, vẫn thấy anh nhắm mắt không có phản ứng.

Cậu dùng sức lôi anh lên khỏi bể bơi, đưa tay thăm dò hơi thở của anh nhưng không cảm giác được gì, cuống quít nhớ lại tiết học an toàn sức khỏe trong nhà trường đã học có dạy hô hấp nhân tạo, liền nâng gáy anh ngước thẳng lên để thông hô hấp, hít sâu một miệng đầy khí, cúi đầu xuống ép lên môi anh.

Một lần rồi thêm một lần, cậu lặp lại động tác hút khí rồi thổi khí nhưng anh vẫn không có phản ứng. Cậu gấp đến độ phát khóc, may mà Lý Khánh Vân tuy không thanh tỉnh nhưng tim vẫn còn đập. Cuối cùng sau khi Đổng Kỳ Minh hô hấp nhân tạo thêm một lần nữa thì đối phương dần dần có chút hô hấp yếu ớt. Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cậu vừa định dời môi đi thì phía sau lại có cái gì đó đè xuống.

—là tay của anh ta.

Lý Khánh Vân hôn cậu.

Cảm giác có thứ gì mềm mại lại nóng ấm len vào miệng, Đổng Kỳ Minh muốn cắn nhưng lại do dự, vô hình trung ngậm đầu lưỡi của đối phương lại. Trong miệng ạmcó mùi cồn, tuy không phải khó ngửi nhưng ít nhiều cũng có cảm giác khó chịu, cậu ngửi được trên người anh mùi của bể bơi, trong nhất thời có chút choáng váng.

Đối phương xoay người áp lên người cậu, Đổng Kỳ Minh thừa khoảnh khắc buông ra ngắn ngủi khẽ gọi “Anh muốn làm gì!”

Lý Khánh Vân không để ý đến cậu, chỉ cúi đầu hôn xuống, nụ hôn này có phần dùng sức, Đổng Kỳ Minh chỉ cảm thấy cả người như nóng lên, hơn nữa những chỗ bị hôn thậm chí còn truyền đến ẩm ướt tê dại mơ hồ. Thân hình anh áp trên người cậu cũng rất nóng, bụng hông rắn chắc giam hai chân cậu, cọ nhẹ vài cái, Đổng Kỳ Minh bỗng có cảm giác cương.

Thiếu niên tuổi này tùy tiện kích thích đều có thể dễ dàng sinh ra phản ứng sinh lý, cậu cũng không ngoại lệ. Khi ý thức được điểm ấy, cậu thiếu chút nữa chết vì xấu hổ và giận dữ.

Nhưng Lý Khánh Vân không cho cậu cơ hội.

Eo bị bàn tay thô gầy của anh ôm chặt lấy, cả gương mặt chôn vùi nơi cổ đối phương, mà anh lúc đó lại bắt đầu hôn lên bả trần trụi của cậu.

“Lý Khánh Vân… anh mau dừng tay…” Đổng Kỳ Minh đẩy đối phương ra không được, đành phải thấp giọng cầu xin.

Đối phương lúc này như nghe rõ lời cậu nói, không những buông cậu ra, gương mặt cũng đã thanh tỉnh đôi phần.

Một lúc lâu sau, anh mới dùng giọng khàn khàn nói “Thật có lỗi, tôi uống say rồi.”

Đổng Kỳ Minh mau chóng lấy áo mặt vào, nhưng nơi bị anh hôn qua đều còn đọnglại cảm giác nóng rát, thậm chí như lưu lại hơi thở của đối phương. Cả chỗ cương của cậu vẫn còn nguyên đó, chiếc quần bò mặc trên người ướt đẫm không thể che giấu.

Bên kia anh cũng thế, chiếc quần âu phục ướt đẫm lộ ra hình dáng nơi ấy. vừa rõ ràng vừa… lớn.

Đổng Kỳ Minh nuốt nước bọt, theo bản năng hỏi “Anh là gay?”

“…không hẳn là vậy” anh thản nhiên nói “Cùng phụ nữ vẫn có thể”

“Hơ…” cậu ngơ ngác đứng tại chỗ, lâm vào trầm mặc một lúc lâu

Lý Khánh Vân thấp giọng bảo “Mau vào nhà đi, mặc quần áo ướt coi chừng bị cảm.”

“Còn anh…”

“Tôi sẽ vào sau.” anh có chút không kiên nhẫn nói.

Cậu xoay người vào nhà, lại xoay người nhìn lại.

Anh đang cởi quần áo, áo sơ mi, âu phục cùng quần lót đều vứt trên mặt đất, xong lại nhảy vào bể bơi. Đổng Kỳ Minh chú ý tới chỗ ấy của anh rõ ràng vẫn còn trong ‘trạng thái’, mặt cậu nóng lên, vội vội đi vào nhà.

Tắm sơ qua, thay áo ngủ, Đổng Kỳ Minh xuống lầu vào bếp rót nước uống, lại gặp Lý Khánh Vân toàn thân chỉ mặc một chiếc quần lót, hiển nhiên là mới từ bể bơi đi lên.

Mặt cậu có chút cứng ngắc, mở miệng hỏi “Tỉnh rượu?”

Anh gật đầu “Ngủ đi, ngủ ngon.”

Đổng Kỳ Minh trầm mặc một chút, nhất thời không nhịn được “Tại sao lại hôn tôi?”

Lời này vừa hỏi ra ngay cả bản thân cậu cũng cảm thấy choáng váng, vừa hối hận vừa luống cuống. Kỳ thực chuyện này hoàn toàn có thể xem như là uống rượu rồi làm bậy mà bỏ qua, nhưng cậu lại vẫn khăng khăng muốn hỏi cho rõ ràng, dù gì đối phương cũng đã lấy đi nụ hôn đầu tiên của cậu.

Anh xoa xoa mi tâm “Câu trả lời quan trọng lắm sao? Tôi uống rượu say.”

Cầm trên tay quần sao ướt nhẹp, anh xoay người đi lên lầu.

Đổng Kỳ Minh cũng đi theo “Rõ ràng sau đó anh phát hiện là tôi.”

“Vậy thì sao?” anh không quay đầu lại “Cậu muốn tôi giải thích lại nữa?”

“Tôi muốn biết lý do.” Đổng Kỳ Minh cố chấp nói.

“Lý do?” anh tựa hồ như cười nhạo một tiếng rồi im lặng không nói gì, đi vào phòng.

Đổng Kỳ Minh nhìn cánh cửa đóng trước mặt mình, ngây người một lúc mới mở cửa bước vào. Kỳ thực cậu cũng không hiểu tâm tình của mình rốt cuộc là thế nào. Lúc nãy bị hôn, tuy không ghét nhưng lại sợ hãi những chuyện có thể phát sinh tiếp theo, hơn nữa lúc sau đối phương rõ ràng đã tỉnh táo, nhận ra cậu, tại sao lại tiếp tục hôn cậu?

Đổng Kỳ Minh đi vào phòng anh, ngó quanh quất bày trí xa lạ. Một lúc lâu sau, đối phương mới từ phòng tắm đi ra, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm, lúc thấy cậu thì có chút nhăn mày

“Về phòng đi” anh hạ lệnh trục khách.

“…Anh vẫn chưa trả lời vấn đề kia.” cậu nhìn về phía anh

Lý Khánh Vân có chút giật mình, bình thản nói “Lý do gì cũng không quan trọng, cậu muốn nói ra sao thì cứ nói thế ấy.”

“Xâm phạm vị thành niên là phạm tội”

“Điều đó tôi biết rõ hơn cậu.”

“Vậy rốt cuộc là vì cái gì?”

Lý Khánh Vân bắt đầu có chút không kiên nhẫn, tiếng nói cũng có chút khàn khàn “Cậu muốn biết cái gì? Tôi là đồng tính luyến ái, tôi thích một đứa trẻ mười mấy tuổi, thậm chí còn muốn lên giường cùng cậu ta? Biết rồi thì sao, cậu tính làm thế nào?”

Đổng Kỳ Minh ngẩn ngơ, mặt bỗng dưng nóng lên, đầu óc trống rỗng.

Anh liếc nhìn cậu “Cảm thấy ghê tởm cũng không sao, dù gì qua ba năm nữa cậu có thể dọn đi rồi.”

“…Tôi không có nghĩ như vậy…”

“Chúng ta vốn dĩ không có quan hệ gì. Dù tôi là người giám hộ thì cùng lắm chỉ đến lúc cậu trưởng thành thôi. Cậu không cần lo lắng tôi sẽ trói buộc cậu.” Lý Khánh Vân vừa nhìn vừa nói “Nếu cậu cảm thấy không muốn ở lại nhà này cũng không sao, tôi có thể giúp cậu tìm một chỗ khác để ở.”

“…Anh muốn tự mình quyết định đến khi nào.” Đổng Kỳ Minh rốt cuộc nhịn không được hét to “Tôi không hề nghĩ sẽ bỏ đi”

“Quên chưa nói với cậu một điều, tôi tuy nam nữ gì cũng được nhưng vẫn thích những thiếu niên nhỏ tuổi hơn.” anh tựa như không để ý tới lời cậu “Cậu ở nơi này thực ra không an toàn.”

“Lý Khánh Vân! Đủ rồi!” Đổng Kỳ Minh có chút kích động “Anh muốn đuổi tôi đi?”

“Là lo lắng cho cậu.” anh lạnh lùng nói “Đừng ngu ngốc, cậu vốn không hiểu tôi đang suy nghĩ cái gì.”

“Tôi cái gì cũng không hiểu.” cậu được dịp trừng mắt nhìn đối phương.

“Cái loại ‘tư tưởng kia’ với cậu…” Lý Khánh Vân rũ mi mắt “…ngay lúc cậu mới bước vào nhà tôi đã có.”

Đổng Kỳ Minh mở mắt trừng to “…Khi đó tôi mới mười hai tuổi” vừa mới tốt nghiệp tiểu học, thân thể vốn chưa bắt đầu phát dục, thậm chí đứng còn chưa đến ngực đối phương.

“Tôi biết” anh thản nhiên nhìn cậu, tựa hồ như không có chút cảm giác gì là xấu hổ.

Đổng Kỳ Minh ngây ngốc nhìn đối phương, trong nhất thời cảm thấy không biết phải nói thế nào.

Ba năm qua ở cùng nhau rất bình thản, không thân mật như cha mẹ hay anh em, cũng không giống người dưng coi như xa lạ. Lý Khánh Vân cũng chưa từng lấy thân phận trưởng bối mà đối xử với cậu, không những thế khi nói chuyện còn có cảm giác giống bạn bè.

Lý Khánh Vân từ trước đến giờ đều lãnh đạm, mặc kệ là ai thái độ đối xử cũng hệt như nhau. Bởi thế nên Đổng Kỳ Minh chưa bao giờ nghĩ tới, anh đối với cậu lại có ý nghĩa khác thường như thế, thật sự là khó tin.

—đối mặt với người mà mình ôm ấp loại tâm tình đặc biệt đó, vậy mà trong ba năm liền duy trì một kiểu đạm mạc không đổi.

Việc này nói ra mấy ai có thể tin tưởng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.