Đổng Kỳ Minh ngủ rất lâu.
Đến lúc cậu tỉnh lại thì đã gần giữa trưa.
Cả căn phòng im lặng, trần nhà xa lạ, ánh mặt trời chói chang, quần áo rơi vãi tứ tung trên mặt đất. Trên người cậu chỉ mặc độc mỗi cái quần lót. Da thịt trần trụi vẫn khô ráo như mọi khi, chẳng mảy may lưu lại chút dấu vết nào của đêm qua.
Mà Lý Khánh Vân cũng chẳng thấy đâu.
…Là mộng sao?
Vừa tự hỏi bản thân, cậu liền ngay lập tức bác bỏ cái khả năng này. Trí nhớ con người thường thường là một loại tra tấn người còn sống, với Đổng Kỳ Minh thì hiện tại cũng không ngoại lệ.
Đêm qua là cậu say, là cậu níu kéo anh không chịu buông, cũng là do cậu sa vào chuyện đó mà không hề cự tuyệt.
Hồi tưởng lại Lý Khánh Vân đối đãi với mình thế nào đêm qua, Đổng Kỳ Minh nhất thời đỏ mặt, vội vàng tung chăn ra để kiểm tra thân thể của mình.
Trên người cái gì cũng đều không có, dù cho là một cái hôn ngân nhàn nhạt đi nữa… Đang lúc trở mình chợt thấy nơi bắp đùi đau đớn, Đổng Kỳ Minh nhíu mày kéo quần lót xuống, vừa thấy đã ngay lập tức ngơ ngẩn-
Một dấu răng hình bán nguyệt ở ngay đùi non gần bộ vị kia của cậu, dấu vết tựa như…
Mặt Đổng Kỳ Minh hết đỏ rồi trắng bệch ra, trắng rồi lại đỏ.
Trong trí nhớ hoàn toàn không có cảnh này. Lý Khánh Vân quả thật có hôn cậu, nhưng cũng không có hôn đến địa phương tư mật như thế…
Không không không, có lẽ đây là sau khi chuyện kia phát sinh, sau lần thứ hai cậu liền mất đi ý thức, có lẽ là lúc đó…
Vừa hồi tưởng lại, hai tai cậu liền nóng lên. Mấy cái trọc bạch kia vốn dính hết trên người cậu nhưng hiện tại lại sạch sẽ như vậy, nghĩ kiểu nào cũng biết là được tắm rửa mới sạch sẽ như vậy. Nhưng cậu lại không nhớ là mình lúc đó có tự tắm rửa xả nước a, từ đó mà suy luận ra, rõ ràng là Lý Khánh Vân sau đó giúp cậu tắm rửa.
Ngay lúc Đổng Kỳ Minh đang mải mê suy nghĩ về quá trình mọi thứ diễn ra cho thật hợp lý, cửa phòng bật mở. Lý Khánh Vân điềm nhiên như không bước tới, trên tay cầm tạp chí, chân xỏ cả dép lê, bước đi cực nhẹ nhàng.
“Tỉnh?”
Đổng Kỳ Minh trùm chăn bông lại, kéo quần lót lên, lắp bắp “Ân, việc… việc đêm qua… tôi…”
“Cậu say rượu.” Lý Khánh Vân một giọng thản nhiên “Mau mặc quần áo vào đàng hoàn, còn đi dùng cơm trưa.”
Đổng Kỳ Minh sửng sốt, mau chóng khẩn trương với tay lấy quần áo dưới giường lấy lên, trùm trong chăn bông cực nhọc mặc vào, nhưng trên mặt vẫn nóng như bỏng, vẻ mặt cũng mất tự nhiên đi.
“Lý Khánh Vân, tôi…”
“Xin lỗi” anh trầm giọng nói “Tối hôm qua là lỗi của tôi.”
Đổng Kỳ Minh ngẩn người, kinh ngạc ngước đầu.
“Lẽ ra tôi không nên làm như vậy, thật xin lỗi.” Lý Khánh Vân thản nhiên nói, ánh mắt nhìn thẳng vào cậu không giống với hời hợt lãnh đạm như lúc trước “Cậu vẫn còn vị thành niên, sau này uống rượu nên chú ý, say đối với thân thể không tốt.”
“Anh… có ý gì…” Đổng Kỳ Minh cắn môi.
“Tối hôm qua bởi vì cậu say, thần trí không tỉnh táo.” Lý Khánh Vân vẫn ung dung như cũ “Sau này tôi sẽ không làm như thế nữa.”
Đổng Kỳ Minh chỉ cảm thấy trong ngực một trận chua chát tràn qua, nhưng lại không biết là vì sao. Lời Lý Khánh Vân nói nghe qua đúng là có vài phần đạo lý, nhưng suy nghĩ kỹ lại thì như có chỗ nào đó không đúng.
Cậu trầm mặc hồi lâu mới mở miệng “Tôi… đâu có trách anh…”
Anh im lặng không đáp.
“Đêm qua… là tôi uống rượu say, nhưng mọi chuyện đều nhớ rõ…” Đổng Kỳ Minh nuốt nước bọt một cái, giọng nói càng lúc càng nhỏ “Anh không có… bắt buộc tôi…”
Lý Khánh Vân mím môi, ngồi xuống bên mép giường, trong giọng nói nghe ra có phần ngập ngừng khó nhịn “Cậu không tức giận?”
Đổng Kỳ Minh không trả lời, buông thõng tay, chậm rãi lắc đầu.
Một lát sau, có thứ gì đó rất nhẹ chạm lên đỉnh đầu cậu, chậm rãi mà từ tốn xoa xoa mái tóc rối nùi. Cậu hơi hí mắt nhìn trộm, là tay của anh đang xoa đầu cậu.
Rõ ràng là bản thân bị người ta xoa đầu, hành vi này cơ hồ hệt như động tác người lớn thân thiện với người nhỏ, rất đáng ghét… vậy mà lại khiến Đổng Kỳ Minh lúc ấy chợt cảm thấy miệng khô lưỡi khô, ngón tay cũng vô thức níu chặt khăn trải giường.
—cậu còn nhớ rất rõ, tối qua đôi tay kia đã chạm vào mình như thế nào…
Không khí ái muội cực kỳ chỉ duy trì trong chốc lát. Lý Khánh Vân thu hồi tay lại, Đổng Kỳ Minh đi rửa mặt để chuẩn bị xuống lầu dùng cơm.
Đổng Kỳ Minh phục hồi tinh thần lại rồi, liền hệt như chạy trốn vào phòng tắm, ngay cả cửa cũng ra sức đóng lại một cái ầm thật to.
Cậu ngơ ngác nhìn thằng nhóc trong gương, mặt đỏ bừng tai thì ửng hồng, thần sắc mê mang… Vừa xa lạ cực độ, lại vừa hết sức quen thuộc, cậu thật không thể tưởng tượng được trên mặt mình lại xuất hiện loại biểu tình này.
Đổng Kỳ Minh rửa mặt xong, hai người đi thang máy xuống lầu.
Khách sạn Resort rất rộng lớn, chỉ là khu vực ăn uống cũng chia ra đủ loại đủ kiểu.
Lý Khánh Vân cùng Đổng Kỳ Vân vào một khu nhà trang hoàng thanh lịch, trần nhà thạch cao khắc hoa văn, đến khu vực dùng Buffet tự chọn ở gần lạc địa song, để nhóc con tự mình chọn thức ăn, còn anh chỉ lấy cà phê uống.
Nhóc con cầm chén đĩa, bừng bừng hưng trí đứng ở nơi đặt thức ăn nguội xem trái xem phải. Lý Khánh Vân nhìn bóng dáng thiếu niên, buông cốc cà phê xuống định đứng dậy đi thì bị ai đó vỗ lên vai.
“Chỗ này vậy mà cũng gặp, thật trùng hợp nha.” giọng nói đối phương mang theo ý trêu tức.
Lý Khánh Vân hơi giật mình quay đầu lại “Anh tại sao lại ở chỗ này?”
“Tôi nghe trợ lý anh bảo anh nhờ người ta giúp mình đặt phòng ở đây, nên cố ý đến xem. Thật không ngờ anh chỉ dẫn tên nhóc con đó đi chơi.” đối phương tiếc nuối thở dài, đôi lông mày xinh đẹp hơi hơi nhăn lại ra vẻ như khó xử “Uổng công tối qua tôi còn đặc biệt đuổi bạn gái đi, anh vậy mà ngay cả cái biểu tình kinh hỉ cũng keo kiệt không thèm cho tôi xem.”
Lý Khánh Vân cười nhạt “Tôi cũng không hề muốn ngoài thời gian đi làm mà vẫn phải gặp anh, luật sư Tào.”
Nghe thấy lời anh nói, Tào Trọng Dung chỉ cười “Sao vậy? Chẳng lẽ mỗi ngày gặp tôi mệt nhọc cho thẩm mỹ của anh lắm sao?”
Tào Trọng Dung tự kéo ghế dựa ra ngồi xuống, trên mặt vẫn một nét cười nhạt “Nhắc mới nhớ, gần đây anh trở nên rất kỳ cục nha. Thời gian cùng đồng nghiệp nhàn liêu cũng ít hơn so với hồi đó. Mọi người còn tưởng anh bị hỏng chỗ nào. Sau lại nghe đến chuyện trợ lý thay anh đặt phòng, mới ngộ ra là anh bên ngoài có người. Thế là tất cả ủy nhiệm tôi thay mặt đến viếng một chuyến, không nghĩ tới anh tự nhiên lại mang theo thằng nhóc kia đi chơi.”
Lý Khánh Vân không nói gì, chỉ bình thản nhìn Tào Trọng Dung.
“Được rồi, được rồi, sự thật là mọi người cá cược với nhau, chủ xị là Dương Văn Hải. Tôi chỉ là kẻ bị sai đi phục vụ nhân dân, tự mình lặn lội đến đây xác nhận có phải anh có tân hoan hay không thôi.” Tào Trọng Dung nhún vai mỉm cười.
Dương Văn Hải trong lời nói của anh cũng là luật sư đứng đầu trong sở sự vụ của bọn họ, là đàn em hồi đại học của hai người Tào Trọng Dung và Lý Khánh Vân, bình thường tính cách rất hoạt bát, tuy rằng thường hay làm ra mấy chuyện tào lao quái lạ đáng bị chê cười, nhưng năng lực cá nhân lại không tệ một chút nào.
“Chuyện này không liên quan đến mấy người.” Lý Khánh Vân nhíu mày.
“Đừng nói tàn nhẫn như vậy chứ, phải biết là mấy nàng trợ lý của Dương Văn Hải ở sở sự vụ đều thầm yêu anh đó nha.” Tào Trọng Dung lắc đầu “Bất quá chuyện này mọi người đều biết.”
Lý Khánh Vân đối với hai cô gái mà Tào Trọng Dung đề cập không có ấn tượng đặc biệt gì, chỉ nhớ mang máng hai người đều là người mới tốt nghiệp ra trường năm nay, vừa vào sở làm không lâu. Bộ dáng trẻ trung, vẻ mặt xinh đẹp, trang điểm cũng dị thường quá mức, đặc biệt rất được mấy chàng luật sư trẻ tuổi trong sở ưu ái.
“Tôi không biết” Lý Khánh Vân thoáng giãn mày “Cũng không cho phép mấy người lấy chuyện riêng của tôi để cá cược.”
“Ai, chia anh một phần ba là được rồi chứ gì? Hiện tại kết quả nhà cái ăn hết a— tất cả mọi người đều đặt anh có tân hoan.”
“Chưa đủ.” Lý Khánh Vân bĩu môi, phảng phất nét cười lạnh, thần sắc lúc này hoàn toàn thả lỏng.
“Chú em, ăn ở phải để chút đức chứ.” Tào Trọng Dung vẫn cười cười “Dương Văn Hải, anh, tôi, ba người ba phần bằng nhau chưa đủ nữa sao?”
“Một nửa, nói tiếp miễn bàn.” Lý Khánh Vân đứng dậy, không thèm quay đầu lại nhìn mà thẳng bước đến chỗ Đổng Kỳ Minh.
Tào Trọng Dung nghe thấy vậy méo xẹo cả mặt, cả người tựa vào lưng ghế, không biết là nên cười vui hay lo lắng thở dài.
“Vi này chính là…” Đổng Kỳ Minh vẻ mặt nghi hoặc.
“Cộng sự của tôi, Tào Trọng Dung.” Lý Khánh Vân lạnh nhạt như cũ.
“Tiệc mừng lần trước tôi có việc bên ngoài, vẫn chưa diện kiến cậu. Xin chào, cứ gọi tôi là luật sư Tào là được.” Tào Trọng Dung cười cười, ngũ quan bắt mắt làm cậu không thể nhìn thẳng.
Không phải là nói Tào Trọng Dung khó coi quá mức hay đẹp mắt quá mức, mà là cái loại phong thái gì gì đó… Lúc đối phương cười rộ lên, chẳng biết tại sao luôn có cái cảm giác ‘tiếu lý tàng đao’ 1, lên tiếng nói chuyện cũng khiến người ta liên tưởng tới ‘khẩu mật phúc kiếm’ 2. Bề ngoài mặc dù không có vẻ gì kiêu ngạo, nhưng bên trong đại khái rất giống một lão hồ ly.
Đổng Kỳ Minh trong lòng tuy ý thức được đối phương là cộng sự của Lý Khánh Vân, hẳn cũng không phải người xấu gì, nhưng lại không tự chủ được có chút rụt rè.
“Luật sư tào khỏe, cứ gọi em là Đổng Kỳ Minh.” cậu nhỏ giọng nói.
Tào Trọng Dung gật đầu, vẫn bảo trì nụ cười, chuyển đề tài nói “Phải rồi, hai người hôm nay ở thêm một ngày sao?”
Lý Khánh Vân dù bận vẫn nhàn nhã buông tách “Không, đợi một lát dùng cơm xong sẽ đi.”
Anh vừa nói,vừa liếc mắt trừng một cái như cảnh cáo tên ngồi trước mặt mình.
Tào Trọng Dung đương nhiên sẽ không hiểu, cười bảo “Tiếc thật, nơi này tốt vậy mà, chẳng những có ôn tuyền thủy liệu, phía sau khách sạn còn có bãi cát, nghe bảo gần tối còn có thể dùng thức ăn do chuyên gia nướng nữa.”
Lý Khánh Vân bất động thanh sắc “Thứ hai cậu ấy còn phải đến trường, xế chiều hôm nay trở về mới kịp.”
Đổng Kỳ Minh không chú ý đến lời nói của hai người, chỉ nghiêm túc chiếu cố đống thức ăn trên bàn, lúc này mới mờ mịt ngẩng đầu nói “Hai người nói gì vậy?”
“Không có gì, tiếp tục ăn đi.” Lý Khánh Vân thuận tay rút khăn ăn, giúp nhóc con lau sạch nước sốt trong lúc ăn vô tình dính vào tay.
Đổng Kỳ Minh uống một hớp nước trái cây, không để tâm lắm, đứng dậy bảo “Hai người muốn ăn cái gì? Em giúp hai người lấy.”
“Không cần, cảm ơn.”
Tào Trọng Dung khách khí cười. Lý Khánh Vân thì trực tiếp dùng ánh mắt trả lời. Nhóc con cũng không nói nhiều, tự mình đi đến chỗ chọn thức ăn.
Đối phương vừa đi khỏi, Tào Trọng Dung lập tức mở miệng “Luật sư Lý, lúc nãy nếu tôi không nhìn lầm thì anh giúp cậu ta lau tay?”
“Nếu đúng thì sao.” Lý Khánh Vân trên mặt không hề nao núng, không chút biến đổi.
“Cho dù cậu ta có là con nuôi của anh cũng thực không khỏi làm người ta buồn nôn.” vẻ mặt Tào Trọng Dung có chút nghi ngờ “Anh thật là cái người tên Lý Khánh Vân mà tôi quen sao?”
Lý Khánh Vân không trả lời.
“Tự nhiên lại lau tay cho tên nhóc kia, cái tên lạnh như băng kiệm lời đổi bạn tình như ăn cơm đi đâu mất rồi!?” Tào Trọng Dung rõ ràng là bị đả kích lớn, đột nhiên như có linh quang chợt lóe, kinh ngạc nói “Không thể nào… Lý Khánh Vân, đừng nói với tôi là anh—”
Lý Khánh Vân nhíu mày “Tôi không phủ nhận.”
“Cậu ta là vị thành niên đó, là phạm tội đó.”
“Tôi biết.”
“Căn cứ theo luật pháp mà nói thì, loạn luân cũng thành lập.”
“Tôi biết.”
“…Anh thật sự thích cậu ta như vậy?”
“Không biết” Lý Khánh Vân hiếm khi có một chút do dự “Đại khái là đúng đi.”
Nếu không thích, anh tội tình gì phải đáp ứng yêu cầu của nhóc kia, lấy ba tháng làm hạn định quen nhau?
Nếu như là anh của lúc trước, muốn có thứ gì đó thì dù phải dụng hết thủ đoạn cũng phải có được trong tay, chỉ có duy nhất Đổng Kỳ Minh là ngoại lệ.
Anh cũng không nghĩ sẽ bức bách thái quá nhóc con quật cường lại có chút ngốc nghếch kia, anh rất sẵn lòng tin là đối phương sẽ động tâm với mình. Cho nên, dù kỳ hạn chỉ có ba tháng thôi thì sao chứ?
Lý Khánh Vân cũng không nghĩ Đổng Kỳ Minh sẽ thực sự cự tuyệt anh, hơn nữa sau biểu biện sáng nay của nhóc con càng khiến tin tưởng của anh thêm kiên định hơn.
□■□
Trở về nhà, mọi chuyện hết thảy lại như cũ.
Khi Đổng Kỳ Minh hồi tưởng lại đêm đó, tuy từng nói không trách đối phương, nhưng cậu thực sự không biết nên đối mặt với Lý Khánh Vân thế nào, bèn dứt khoát chơi trò im lặng, ngay cả tầm mắt cũng không dám hó hé liếc qua.
Cậu thực sự là không biết phải làm thế nào. Mặc dù thời buổi này, đám thanh thiếu niên cỡ tuổi cậu đối với mấy loại chuyện kiểu này cũng không mấy bận tâm hay ngượng ngùng gì gì đó.
Cũng có khi mấy tên bạn tốt hứng lên sẽ hẹn nhau cùng ngồi xem AV rồi bình loạn một trận tưng bừng, cũng có mấy lần trong lúc đó, cả đám đang cao hứng bèn cùng nhau ‘tự xử’ tập thể.
Biết rõ là vậy a, nhưng cậu vẫn là không biết nên làm cái gì bây giờ.
Lý Khánh Vân không phải như mấy tên bạn cùng lớp cậu, không phải thuận miệng là cái gì cũng kể cho nhau nghe được.
Cậu cũng không dám vờ như chưa từng phát sinh chuyện gì, nhưng bắt cậu phải đối mặt thì cậu không đủ dũng khí làm chuyện đó.
Đối phương thì ngược lại, bộ dáng vẫn như kiểu chẳng có việc gì, Đổng Kỳ Minh không khỏi nghĩ thầm, có phải mấy phương diện này kinh nghiệm anh ta rất phong phú không…
Nghĩ đi nghĩ lại một hồi, không hiểu sao trong lòng thấy chua chua.
Thật lòng mà nói thì cũng chả có gì kỳ quái. Lý Khánh Vân hơn cậu mười mấy tuổi, phỏng chừng lúc đối phương quen bạn gái thì cậu ngay cả nói cũng chưa biết nói nữa là.
□□■
“Vừa nói gì?” bên tai truyền đến giọng nói của anh.
Đổng Kỳ Minh ngẩn ra, hồi thần lại mới ý thức bản thân hình như đã bất cẩn nói ra những suy nghĩ của mình.
“Không có gì.” cậu muốn nói dối cho xong chuyện “Thịt bò chưng hôm nay không tệ, ăn rất ngon.” nói xong, gắp một miếng thịt bò cho vào miệng.
Lý Khánh Vân đặt đũa xuống, thản nhiên nói “Muốn nói gì cứ nói thẳng đi.”
Đổng Kỳ Minh nhai nhai miếng thịt bò thơm ngào ngạt, do dự hồi lâu mới úp mở nói “Anh… có phải là…”
“Ân?”
“Có phải là rất rành… làm mấy chuyện kia…?” cậu gục đầu xuống, bất an nhìn mặt bàn.
Lý Khánh Vân khẽ giật mình, nghĩ hồi lâu mới nói “Cậu đang nói đến chuyện đêm hôm đó?”
Đổng Kỳ Minh gục gặc cái đầu, cảm thấy bên tai bốc lên một trận nóng rực.
Miệng vừa thốt câu hỏi đó ra xong, trong nháy mắt cậu liền thấy hối hận.
Nhưng tình huống hiện giờ đã là tên đã lên dây, không thể không bắn, nghi vấn này vẫn luôn giấu trong lòng cậu, thủy chung chưa có lời giải đáp. Hiện tại hỏi ra lời rồi, bỗng dưng có cảm giác sờ sợ.. lỡ đâu lại làm anh nổi giận…
Dù gì vấn đề này cũng liên quan đến chuyện riêng tư cá nhân của người ta.
Lý Khánh Vân vẫn như mọi khi, nét mặt bình thản “Trước kia cũng có tìm người qua đêm, cả nam lẫn nữ .”
Lời nói đơn giản, ngụ ý rất rõ ràng.
Đổng Kỳ Minh mở mắt há mồm, lại có vài phần không thể tin “…Tình một đêm?”
Lý Khánh Vân không phủ nhận.
“Không có quen bạn gái chính thức?”
Lý Khánh Vân chỉ nhìn hắn, ánh mắt đen huyền lại sâu như không thấy đáy, tựa như ngầm thừa nhận.
“Không thể nào!” Đổng Kỳ Minh kinh ngạc.
Khóe môi anh hơi hơi cong lên một chút, nhưng cũng không hẳn là cười “Chưa gặp được người muốn quen.”
Đổng Kỳ Minh ngẩn ra, mặt bỗng nhiên đỏ lên.
Lý Khánh Vân vẫn như cũ nhìn thẳng vào cậu, ánh mắt trực tiếp đến cơ hồ như có chút sắc bén “Cậu rất để ý?”
“A?” cậu ngơ ngác trả lời.
“Những chuyện trước kia, đều đã là quá khứ.” Lý Khánh Vân diện vô biểu tình, thanh âm vẫn bình tĩnh hệt mọi khi nhưng tự nhiên lại có cảm giác như thấy được một chút ôn nhu mơ hồ “Về sau, sẽ chỉ có một mình cậu.”
Đổng Kỳ Minh nghe câu nói gần như lời thổ lộ kia, cảm thấy hô hấp không thông, cả người như ngồi trên đống lửa.
Thật vất vả vội vàng ăn hết thức ăn trong chén, cả gương mặt chỉ còn lại một màu hồng, tay chân cũng không biết đặt đâu, lắp bắp nosivafi câu vô nghĩa rồi trốn về phòng.
Vội vội vàng vàng đóng cửa lại, tim đập như nổi trống dồn dập, càng lúc càng vang lên gấp gáp.
—kia đâu phải mấy lời nói mà cậu muốn nghe thấy đâu chứ!
Trái ngược với nhóc con Đổng Kỳ Minh hoảng loạn bất kham3 kia, Lý Khánh Vân lại bình thản như nước.
Anh vẫn như mọi khi, từng bước dọn dẹp nhà bếp cho xong, tựa như với mấy lời nói lúc ăn cơm chẳng có chút để ý nào.
Mà trên thức tế, anh đối với việc đó cũng không để ý tâm lắm.
Nhóc con kia còn trẻ như vậy, đối với quá khứ của anh tò mò cũng là chuyện tất nhiên.
Lý Khánh Vân cũng không tự nhận mình là chính nhân quân tử, cũng không nghĩ trước mặt Đổng Kỳ Minh che giấu bản chất. Dù trong lòng anh rất rõ, kiểu cuộc sống của anh trong quá khứ dù cho nói đôi ba câu cũng sẽ làm nhóc con kia hoảng sợ.
Nhưng chuyện phóng túng ngày xưa dù gì cũng đã từng là một phần cuộc sống của bản thân, Lý Khánh Vân sẽ không vì vậy mà chối bỏ chính mình, cũng sẽ không vì những chuyện đó mà ca tụng bản thân.
Nếu Đổng Kỳ Minh để ý, hoặc thấy ghen thì có lẽ anhsẽ có chút cao hứng.
Lại không ngờ đươc, sau khi nghe anh thổ lộ xong, nhóc con kia lại chuồn đi mất.
Anh chỉ cảm thấy có chút buồn cười chứ không quá để tâm lắm.
Làm xong mấy chuyện lặt vặt, anh trở về phòng chỉnh lý lại mấy văn kiện mang về. Không bao lâu sau, liền nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên.
________________
Em nó thấy anh nó dùng tay xoa đầu mình thì nhớ tới, ân… vụ tối qua *lau mồ hôi*
;~; anh công sủng em đúng tới giời, xem mấy chương sau mờ thấy ưng ức thay anh ấy, hay cái này người ta gọi là quả báo nhờ, ăn chơi trác táng cho đã cuối cùng đâm đầu vào một thằng nhóc mà ngay cả yêu nó cũng hơm biết là cái quỷ gì.
Đang có chút băn khoăn về thay đổi xưng hô của hai người, mềnh định là sau H mới đổi qua là anh – em… Nhưng có điều, cái H nó nằm hơi gần chữ HOÀN *gặm áo*
1 Tiếu lý tàng đao : nụ cười ẩn dao
2 Khẩu mật phúc kiếm : Miệng ngọt nhưng bụng có kiếm, tựa như câu khẩu phật tâm xà
3 Hoảng loạn bất kham : hoảng loạn cực độ, vừa hoảng vừa bối rối chả biết làm gì