Nhất Thế Khuynh Tình

Chương 52: Chương 52: Ngoài ý muốn




Hoàn Ân cả kinh, hoàn toàn không biết nói tiếp như thế nào, cúi đầu không nói một lời.

Thế nào còn nói đến chuyện này . . . . . .

“Ở bên cạnh trẫm, ngươi nói trẫm đều nghe, như vậy, ngươi là có thể phát huy tài học của ngươi. Tiếc là, được lợi đều không phải là dân chúng Nguyệt tộc của ngươi. Cho nên ta biết ngươi là không muốn . Nhưng , ngươi liền nguyện ý tiếp tục trầm mặc như vậy sao?”

“. . . . . .” Là nam nhi, hung hữu chí khí, chính là y nhưng lại không thể không tiếp tục trầm mặc. Dung Thành nói dễ nghe, nếu như một ngày kia, Tuyên Hướng cường thịnh, dã tâm của hắn lên tới nhất thống thiên hạ, Hoàn Ân đánh giá không tin rằng có thể ngăn cản hắn thâu tóm Nguyệt tộc. Nếu như phụ tá Dung Thành lấy được chính là kết quả như vậy, vậy y tình nguyện trầm mặc cả đời. Lại nói, y không nguyện ý. . . . . .Luôn nằm ở phía dưới người nọ . . . . . Y mặc dù khát vọng triển khai tài năng, nhưng , y cũng có tôn nghiêm. . . . . .” Hảo ý của bệ hạ . . . . . Thần tâm lĩnh. Nhưng là. . . . . . Thần vẫn là nói câu kia, cố quốc nếu không đắc dụng, lại vô vị, cũng là nơi hồn ta thuộc về, chỗ ở của con dân ta. Không thể chối từ, không thể đổ trách nhiệm cho người khác.”

Dung Thành sửng sốt, bên cười bên lắc đầu.”Trẫm không biết nên nói ngươi một lòng trung trinh , hay là nói ngươi không thông, không thức thời vụ.”

“. . . . . .”

“Tới đây.”

Hoàn Ân do dự tiến lên một bước, Dung Thành không nhịn được, đưa tay kéo qua hông của y, hướng trong ngực khẽ kéo, Hoàn Ân đứng không vững, thoáng cái nhào vào trong lòng ngực của hắn.

” Minh mục trương đảm(lộ liễu) cự tuyệt trẫm hai lần, ngươi thật là lớn mật.”

“Thần không dám. . . . . .” Hoàn Ân mặt đỏ ửng, tầm mắt lung tung dao động, không dám ngẩng đầu nhìn.

Dung Thành hung hăng vuốt vuốt tóc của y, cưỡng chế cỗ nhiệt khí trong cơ thể, buông Hoàn Ân ra, ôm hông của y đi về phía trước.

“Ngươi không dám? Ngươi còn có cái gì không dám ? Cấp trẫm cái mặt cau có, ngươi còn thiếu?”

“. . . . . .” Đây là muốn chê trách hắn a. . . . . .

“Sách, ngươi không muốn ở bên cạnh trẫm, để cho trẫm một mình đi ứng phó đám lão nhân nói dai như giẻ rách kia, nghĩ lại liền nhức đầu.” Cái gì cũng muốn tới nói hai câu, thật muốn để cho bọn họ quyết định lại đem không ra đề nghị tốt gì, hở một tý là “Tiên đế như thế nào như thế nào” ,hơi một tẹo là lấy cái chết can ngăn, đám cựu thần này hắn còn đắc tội không được, hơi chút chậm trễ liền bị sử quan ghi lại.

Hoàn Ân nhịn không được cười lên một tiếng: “Bệ hạ còn có lúc nhức đầu như thế?”

“Rất nhiều lúc nhức đầu, nhất định sớm chết.”

Nụ cười trên mặt Hoàn Ân càng sâu: “Lời như thế bệ hạ cũng không thể tùy tiện nói lung tung.”

“A. . . . . . Ngươi lo lắng trẫm?”

“. . . . . .”

“Yên tâm đi, trẫm muốn khai sáng thịnh thế, không có ngã xuống dễ dàng như vậy.”

“Bệ hạ. . . . . . Muốn khai sáng thịnh thế như thế nào?”

“Không nhặt của rơi trên đường, đêm không cần đóng cửa, trẻ có giáo dục, lão có người chăm sóc ,thế gian tứ hải thái bình . Tựa như ngươi nói, đại thiên thống trị vạn dân. Bất quá trẫm không có giác ngộ cao như thế, trẫm chỉ muốn người tại hậu thế ở trong sử sách đánh giá cho trẫm hai chữ là ‘ minh quân ’ là đủ.”

“. . . . . . Bất kể bệ hạ xuất phát từ động cơ nào, mục tiêu như vậy cũng là tốt.”

Cùng Dung Thành chung đụng mấy ngày này, dậy sớm giúp hắn phê tấu chương, Hoàn Ân cảm thấy, hắn thật sự là vị minh quân. Mặc dù Hoàn Ân vẫn đối với chuyện hắn cường bạo mình không thể tha thứ, nhưng mặt khác người này càng ngày càng cao lớn, ngay cả nho nhỏ oán trách cùng không được tự nhiên tất cả đều thành đáng yêu. Thái độ cần chính yêu dân, khí độ hải nạp bách xuyên, giống như thượng cổ Nghiêu Thuấn xuất hiện. Người như vậy, chính là “Thiên Tử” trời cao trao tặng đi.

“Lúc nào ngươi muốn trở lại bên cạnh trẫm, đại môn Trường Nhạc cung đều vì ngươi mở rộng.”

“. . . . . .”

Lại là dạng lời nói trắng trợn, Hoàn Ân không biết trả lời thế nào, không thể làm gì khác hơn là quay mặt sang nhìn nơi khác. Liền không chú ý chân đạp trên cục đá rêu xanh ở bãi sông, thân thể nhất thời mất thăng bằng hướng sau ngã đi.

Dung Thành tay mắt lanh lẹ tay phải dùng lực, bất đắc dĩ vẫn là chậm nửa nhịp, bốn phía cũng không có cây khô có thể mượn lực, chỉ miễn cưỡng đỡ trên người Hoàn Ân, Hoàn Ân vẫn là ngã ngồi ở bờ sông.

“Đi ở bờ sông sao ngươi không chú ý như vậy!” Dung Thành gấp đến độ vội vàng kéo y đứng lên, nhưng từ eo Hoàn Ân trở xuống vẫn là bị nước lạnh như băng thấm ướt, nguyên bản ngoại bào tuyết trắng liền trở lên tối, dính sát vào trên người.

Mùa đông khắc nghiệt, nước này lạnh đến thấu xương. Thân thể Hoàn Ân vốn là không tốt, như thể nặng thêm một chút là không được.

“Tùy Nghị! Nhanh mang xe ngựa tới đây!”

Hoàn Ân đông lạnh đến run run, Dung Thành cầm tay của y liên tiếp hà hơi. Vốn là muốn đem y phục ướt của y cởi xuống, nhưng thị vệ đang ở chỗ không xa, hắn biết Hoàn Ân da mặt mỏng, ở chỗ trước mặt nhiều người cởi y phục còn không bằng trực tiếp chết rét.

Hoàn hảo hai người vừa nói chuyện vừa chậm rãi đi nên cũng không đi quá xa. Tùy Nghị rất nhanh đem xe ngựa ven theo bìa rừng chạy tới. Dung Thành không nói ôm Hoàn Ân lên xe ngựa, lập tức cởi xuống giày cùng vớ của y. Đưa tay vừa sờ, chân cũng đã lạnh như băng.

“Ngươi a. . . . . . Thật là. . . . . . Cùng trách trẫm không chú ý, ngươi chậm chạp như vậy, nên đi vào bên trong.”

Dung Thành vừa nói vừa giật áo lông hồ xuống ném ở một bên, theo sau nhanh chóng cởi xuống đai lưng của Hoàn Ân, ngay cả ngoại bào, quần, ngay cả tiết khố đều không để ý ngăn trở đều bỏ đi.

“Chớ cùng trẫm nói ngươi xấu hổ.”

Hạ thể trắng như tuyết liền hiện ra rõ ràng rành mạch ở trước mặt Dung Thành, Hoàn Ân đỏ mặt, trong mắt Dung Thành không có chút tình dục nào, chân mày vẫn nhíu chặt lại. Hắn không cảm thấy động tâm, chỉ cảm thấy đau lòng. Hắn không cảm thấy da thịt như ngọc, chỉ cảm thấy đông lạnh đến trắng bệch phát xanh.

Dung Thành tùy tiện giật khăn lụa giật bên hông tinh tế lau từ chân đến đùi một lần, lại cởi xuống áo choàng của mình bao trùm chân của Hoàn Ân, đem cả người ôm vào trong ngực của mình, không ngừng lấy tay chà xát một đôi chân ngọc của y.

“Còn lạnh không?”

“Không lạnh. . . . . .”

“Ngươi đừng lừa gạt trẫm, lòng bàn chân đều lạnh.”

“. . . . . .”

Hoàn Ân nghiêng đầu nhìn khuôn mặt Dung Thành gần ngay trước mặt,đường nét vốn là sắc bén, hiện tại tràn đầy vẻ lo lắng, trên trán lại đều tràn ra mồ hôi.

Trên người y quả thật lãnh, nhưng trong lòng ức chế không được nóng lên.

Dung Thành bên chà xát chân bên quay đầu nhìn, ai ngờ vừa mới chuyển quá… Liền chạm đến đôi môi của Hoàn Ân. Hoàn Ân đỏ mặt cúi đầu, động tác trên tay Dung Thành dừng lại.

Tiếng Tùy Nghị phía ngoài mạnh mẽ quất mã tiên không dứt với tai, bên trong xe ngựa lại an tĩnh dị thường, Dung Thành chỉ nhìn thấy ở trước mắt phiêu đãng vài sợi tóc của Hoàn Ân, mi dài lay động, cùng đôi môi hồng nhuận như mở như đóng.

“Trẫm nghĩ đến một biện pháp, có lẽ ngươi không muốn.”

Dung Thành chậm rãi nói, tay dò vào tiết y của Hoàn Ân.

Hoàn Ân không nói chuyện, chính là tròng mắt vừa nhìn.

Người nọ chạm đến lồng ngực của y, đầu ngón tay tuy có chút ít lạnh, nhưng chỗ bị đụng vào lại từng đợt nóng lên, trái tim cuồng loạn.

Hai cái tay ở trên người tàn sát bừa bãi, một tay vỗ về chơi đùa trước ngực của y, như có như không quét qua hai điểm hồng anh, kích khởi từng trận run sợ, một tay chậm rãi dò vào dưới thân, tình sắc mười phần vuốt ve da thịt non mịn bên đùi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.