Một tiếng than nhẹ này mang theo mềm nhu của chút men say, giống như lửa cháy thêm dầu, Dung Thành kềm nén không được, cũng chẳng quan tâm ngày mai còn muốn tế thiên giỗ tổ, thuận theo khóe môi hôn đến xương quai xanh, tiếp theo trượt đến bộ ngực đã hiện ra nhàn nhạt màu hồng.
Dung Thành đang hôn đến đầu nhập, vô ý phát giác người phía dưới không phản ứng chút nào. Ngẩng đầu nhìn lên, Hoàn Ân thế nhưng lại ngủ tiếp!
Thì ra cả nửa buổi y vẫn không có tỉnh !
Không gọi tỉnh y, Dung Thành cũng không làm tiếp, hắn cũng không có ưa thích gian thi. Nhưng mắt thấy người này vẻ mặt ngủ đến ngọt ngào, bất tỉnh nhân sự, còn say rượu, cộng thêm sáng mai còn phải dậy sớm, Dung Thành lại do dự.
Nếu không liền để cho y ngủ? Nhưng nửa người dưới đang tinh thần bừng bừng thì làm sao? Hắn một hoàng đế, muốn cái gì mà không có, thật đúng là không có nghẹn hỏa quá như thế.
Sách. . . . . .
Ngồi ở bên giường đưa mắt nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Hoàn Ân một hồi lâu, Dung Thành thất bại thở ra.
Bất kể như thế nào, thuốc cũng phải uy xong đi?
Dung Thành tức giận bưng quá canh giải rượu, miệng đối miệng uy cho người trên giường.
Ngày thứ hai, Hoàn Ân là ở một trận tiếng tất tất tác tác tỉnh lại .
Mơ mơ màng màng mở mắt, trước giường một người mặc minh hoàng đang đứng , chung quanh vây lấy mấy cung nữ, tựa hồ đang hầu hạ thay quần áo.
A. . . . . . Đúng rồi. . . . . . Hôm nay là mùng một tháng giêng, phải tế thiên giỗ tổ, y làm quốc sứ thần, cũng là phải tham gia . Nhưng . . . . . . Đầu đau quá. . . . . . Không muốn lên. . . . . . Sớm biết ngày hôm qua sẽ không uống nhiều rượu như vậy, nhức đầu khó chịu.
Dung Thành đang chỉnh tại cổ áo, lấy gương đồng phản quang thấy Hoàn Ân đang híp mắt lắc đầu, vừa bực mình vừa buồn cười: “Tỉnh? Nhức đầu sao?”
“Ân. . . . . .”
“Ai bảo ngươi ngày hôm qua uống nhiều rượu như vậy? Định làm người ngàn chén không say?”
“Ngô. . . . . .”
Mắt thấy người nhắm mắt lại nhanh ngủ đi, Dung Thành hai bước đến gần, một phen vén chăn lên: “Tốt lắm, mau dậy đi chỉnh y quan, thời gian không nhiều lắm.”
Hoàn Ân vừa ô ô lắc đầu vừa túm lấy chăn trốn bên trong, một bên cung nữ nhìn cười khanh khách.
Dung Thành mỗi ngày phải dậy sớm vào triều, lúc đi Hoàn Ân còn chưa tỉnh, vì vậy rất ít thấy y rời giường. Mà năm ngày nghỉ ngơi trước muộn bình thường có ôm Hoàn Ân đến nửa đêm, ngày thứ hai cũng sẽ không đi náo hắn. Lúc này gặp bộ dạng nửa ngủ nửa tỉnh khả ái như thế, hô to hối hận, hẳn là mỗi sáng sớm đều tới hành hạ y một phen.
Dung Thành bất đắc dĩ lắc đầu, ngồi ở mép giường, kiên quyết lôi người trong chăn ra, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng hôn.
“Ân. . . . . . Ngô. . . . . .”
Dưỡng khí càng ngày càng ít, Hoàn Ân bị hôn đến mức không có biện pháp, rất nhanh tỉnh táo lại, thật dễ dàng giãy dụa , thấy cung nữ thái giám cả phòng đều là một bộ “Xin làm như ta không tồn tại ta là cây cột đá”, mặt lập tức đỏ.
“Ngươi. . . . . .”
“Ngươi không dậy nổi giường, trẫm cũng không còn biện pháp.”
Dung Thành đắc ý nhìn bộ dạng xấu hổ và giận dữ của Hoàn Ân, cuối cùng cũng cảm thấy xuất ra được một ngụm ác khí tối hôm qua đến mức chà xát hỏa.
***
Hàn phong lãnh liệt, cỗ khí lạnh này mau xuyên qua trong xương. Hoàn Ân tay co lại trong ống tay áo. Dung Thành sáng nay cho thêm đệm vào trong quần áo của y, nhưng thân thể của y không tốt, trời sinh sợ hàn, lúc này vẫn đông lạnh thẳng đến run run.
Dung Thành đang đứng ở trên thiên thai chiếu ti bạch đọc lời ca tụng, vừa dài vừa khó hiểu, Hoàn Ân nghe không có gì vui, nhưng bởi vì rét lạnh, lại thanh tĩnh không được.
Thiên đàn ở trên gò núi bắc bộ hoàng thành, chung quanh đều là thanh thông tùng bách xanh miết, gió núi phần phật, thổi làm tiếng thông reo từng trận, bốn phía cờ xí vang vang hưởng ứng. Ngày mùa đông dương quang chiếu khắp, nhưng sáng choang không có một chút nhiệt độ, khí thở ra cũng là từng đoàn từng đoàn hơi nước.
Thiên đàn gọn gàng tinh xảo, phía ngoài có một vòng hồi âm vách tường. Dung Thành phía trên đọc lời chúc mừng, cũng không dụng lực nhiều, thanh âm lại khá lớn, cả triều văn võ bá quan quỳ xuống cũng nghe được nhất thanh nhị sở.
Đụng vào phiến đá cứng rắn chịu không được, Hoàn Ân hơi hoạt động một chút, ngẩng đầu nhìn người trên đàn.
Y không phải không thừa nhận. . . . . . Người nọ thật rất có khí thế hoàng đế. . . . .
Văn võ bá quan quỳ xuống đông nghịt mấy trăm người, có tráng quan, đang đứng lại chỉ một ít người trên đàn, trên cao nhìn xuống, khí thế phi phàm. Lãnh phong xẹt qua áo choàng minh hoàng của hắn, thân hình thanh âm nhưng không có chút nào ba động, tiếp tục thẳng đứng, xinh đẹp như tùng bách. Thanh âm leng keng có lực, thật giống như đao kiếm đánh nhau, kim khí chi kêu.
Nơi xa mây từ từ đưa tới gần rồi, ngăn trở nửa đoạn dương quang không có độ ấm, nhưng mà lại giữ một tia chiếu vào trên thân người kia. Bóng ma bao phủ tại trên đầu, Hoàn Ân cơ hồ sinh ra ảo giác, thật giống như người này, thật sự là quân vương của y, là thiên tử y quỳ bái.
Người nọ bình thường đều là cà lơ phất phơ, ngay cả phê tấu chương cũng lười biếng, để cho y viết thay, còn có thời điểm tương đối anh tuấn, làm lòng người tin phục.
Có khi lười biếng, có khi nghiêm túc, có khi bá đạo, có khi ôn nhu, có khi bén nhọn, có khi mặt dày. Rốt cuộc người nào, mới thật là hắn?. . . . . .Có lẽ, từng cái đều thật là hắn.
Hoàn Ân mặt bỗng nhiên có chút nóng rần lên, vội vàng cúi đầu. Mình sao lại sinh ra ý nghĩ như vậy?
“Taysao lại lạnh như thế?”
“A? . . . . . .”
Hoàn Ân phục hồi tinh thần lại, Tế Tự tựa hồ đã kết thúc. Mới vừa bước vào cửa Trường Nhạc cung, Dung Thành liền cầm tay của y, vừa sờ liền nhíu mày.
“Không phải là tăng thêm đệm cho ngươi sao, như thế nào còn lạnh?” Hắn cũng là muốn đưa cho y phủng noãn thủ đại, bố đại phùng, ben trong đút chút ít thục thán cái loại kia, nhưng loại trường hợp chính thức này thật sự không thích hợp.
“A. . . . . . Thần có chút thể chất hư hàn, từ nhỏ liền như vậy.”
“Không hảo hảo điều dưỡng qua sao?”
Dung Thành vừa nói, vừa đem bàn tay lạnh như băng kia nâng đến miệng thổi.
“Gọi thái y viện nấu canh gừng, tránh cho bị lạnh.”
“Ân. . . . . .”
Thấy Hoàn Ân né tránh chính là không nhìn ánh mắt của hắn, Dung Thành kỳ quái: “Ngươi hôm nay là xảy ra chuyện gì? Trở lại liền một bộ dáng không yên lòng như vậy?”
Lúc nói, hai người đã đi vào tẩm điện, Dung Thành ngồi ở trên giường, đem Hoàn Ân ôm vào trong ngực, không ngừng chà xát tay của y.
Hoàn Ân nghĩ giãy dụa lại không dám dùng sức quá lớn, chính là tâm tình phức tạp nhìn sàn nhà.
“Nhớ nhà sao?”
“. . . . . . Ân.” Mình mấy ngày gần đây tâm tình vẫn suy sụp, nhớ nhà cũng là một trong những nguyên nhân. Thuận tiện cũng sợ người này hỏi tới, Hoàn Ân liền ứng.
“Tối hôm qua cũng thấy rầu rĩ không vui . Như vậy đi, tối nay trẫm dẫn ngươi xuất cung nhìn phố xá, như thế nào?”
“A? . . . . . .” Hoàn Ân cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn Dung Thành một cái.