Nhất Thế Tiêu Dao

Chương 3: Chương 3: Kiếp trước ác nhân kiếp này đền tội (thượng)




Thiên Mặc nhìn lướt qua nữ tử kỳ lạ kia, đôi mắt ánh lên một tia mâu quang nhỏ, trong lòng cảm thấy rất kỳ quái. Nàng ta có cần phải ngạc nhiên như vậy không? Tự bản thân hắn cũng biết mình rất đặc biệt, nhưng mái tóc của nàng ta, không phải cũng giống vậy sao?

Hắn đưa tay chạm vào tóc mình, đôi môi hơi mím. Vì màu tóc khác biệt này, hắn mười lăm năm nay đã luôn bị xem như quái vật, đến một kẻ tu luyện chẳng ra gì cũng dám tìm tới chỗ hắn để gây sự. Bất quá bị xa lánh lâu như vậy, hắn cũng dần không quan tâm đến nữa, đối với tất cả đều thờ ơ lạnh nhạt.

Nhưng hôm nay nhìn thấy nữ tử mang mái tóc giống mình nằm ở trong rừng, hắn đột nhiên muốn làm một việc rất phiền phức: đánh cược.

Hắn muốn thử xem, nàng ta có đủ may mắn để có thể nhận được sự giúp đỡ từ hắn hay không.

Nhìn qua là biết, nàng ta một chút sức mạnh cũng không có, không hiểu đã sống bằng cách nào.

Thiên Mặc cũng biết, nếu hôm nay hắn bỏ mặc nàng ta, không sớm thì muộn nàng ta cũng sẽ chết. Nhưng hắn vẫn muốn cược, rằng nếu nàng ta gặp được hắn ở đây, hắn sẽ giúp nàng ta sống sót, ít nhất đủ thời gian để trở nên mạnh mẽ hơn một chút, còn không hắn cũng xem như chưa từng nhìn thấy.

Hắn dù có thể giúp, cũng chỉ có thể dựa vào vận khí của người khác mà giúp thôi. Nếu như nàng ta vận khí không tốt, không có ý chí, không có năng lực, cứu nàng ta chính là hành động không cần thiết!

Thiên Mặc hắn không muốn làm chuyện thừa thãi.

Kể ra, nàng ta đúng là may mắn. Trong cả một khu rừng rộng lớn như vậy, nguy hiểm trùng trùng, nàng ta đột nhiên xuất hiện, lại còn có thể tìm được hắn mà không gặp bất kỳ nguy hiểm nào, mạng đúng là rất lớn.

Như vậy cứu nàng ta, có lẽ cũng tốt. Hắn muốn xem lần sau gặp lại, nàng ta rốt cuộc đã mạnh mẽ tới đâu.

.

.

.

Cả hai nhìn nhau một lúc rất lâu, nhưng tâm trí không hoàn toàn đặt vào người đối diện. Nhược Lam nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ yêu dị kia một lúc sau mới hoàn hồn lại, lo lo sợ sợ quay lưng lại với nam nhân kia, trước kia quay hẳn người còn lén lút liếc một cái, nuốt một ngụm nước bọt. Thiên địa ơi, không phải là gặp yêu nghiệt chứ?

Ngàn vạn lần xin đừng là thật a!

Nàng sợ sệt cân nhắc xem có nên bỏ chạy không, nhưng lại nghĩ nếu chẳng may chọc giận hắn thì mạng này khó giữ, thế là quyết định không để ý nữa, dứt khoát đi đến ven hồ, chuẩn bị giải thoát cơn khát đang nhức nhối ở cổ họng.

Vừa nhìn thấy bóng mình trên mặt nước, Nhược Lam liền choáng váng tới nỗi suýt nữa rơi xuống hồ. Cái kia… nàng không nhìn lầm chứ? Mắt nàng, chuyển sang màu xanh lam! Đây đây đây… rốt cuộc là vì sao?!

Chết tiệt, lão thiên gia, người đang đùa con đấy à? Chuyện này liên quan đến tính mạng con người đấy, không đùa được đâu! Bắt con xuyên không cũng được, nhưng xin hãy để con có một sự xuất hiện bình thường như nữ chính trong mấy tiểu thuyết xuyên không kia được không! Con cũng mới là mười ba tuổi thôi a, vậy mà hôm nay gặp toàn những đả kích không tốt cho tim như vậy, người muốn con sống sao đây!

Mặc dù màu mắt này rất đẹp, nhưng đây không phải vấn đề! Quan trọng chính là, nếu có một người tóc đen mắt xanh lam xuất hiện ở một nơi mà toàn những người tóc đen mắt đen thì sẽ bị coi là quái vật, là yêu nghiệt hại người!

Mà đây vốn không phải màu mắt vốn có của nàng, nên nếu vì cái này mà chết, nàng vô cùng uỷ khuất, vô cùng uất hận!

Nhược Lam mơ mơ hồ hồ tưởng tượng ra cảnh bản thân bị coi là quái vật, bị mọi người xung quanh chửi rủa, ném đá, đem ra bêu đầu, đủ loại hành hạ tàn khốc nhất ứng vào thân. Nàng hít một hơi thật sâu, nếu thật sự gặp phải những điều đó, nàng thề sẽ nguyền rủa ông trời một ngàn một vạn lần, nguyền tới khi nào ông không chịu nổi nữa mà xin lỗi nàng mới thôi!

Nàng còn trẻ, nàng còn muốn tận hưởng tuổi xuân a!

À quên, còn nam nhân yêu nghiệt với đôi mắt đỏ kia nữa, không biết hắn là người thế nào mà mạng lớn như vậy, ở thời cổ đại mê tín dị đoan sợ thần sợ quỷ này mà vẫn còn sống sót, có khi phải thỉnh giáo hắn một chút, như vậy mới mong sống lâu được.

Nhược Lam quay lại liền thấy Thiên Mặc vẫn đang đứng dựa vào gốc cây, dáng vẻ không có gì là muốn giết nàng thì mới cảm thấy an tâm, lại thấy hắn nhìn lên trời thì cũng tò mò quay lại, rốt cuộc hắn đang nhìn cái gì…

Vừa nhìn rõ cái vật thể bay không xác định đang toả hàn khí ngút trời kia ra sao, Nhược Lam được một trận rùng mình. Giờ thì nàng hiểu vì sao hắn lại không sao rồi, chẳng qua bởi vì đây không phải cổ đại hay nơi nào đó trong lịch sử toàn thế giới, mà là dị giới, là dị giới mà quái vật nhiều vô số kể, chạy đầy đường cũng không ai thấy lạ a!

Vật thể bay đó bay nhanh đến kinh người, chớp mắt đã đáp đến trước mặt nàng. Nhược Lam nhìn vào bộ lông đến quá nửa là băng nhọn của nó, cũng chỉ một cái chớp mắt, lập tức chạy ra đứng đằng sau nam nhân kia.

Một con chim lớn, cho dù lông vũ băng của nó có đẹp thế nào cũng chẳng giúp cho mặt mũi dễ coi hơn một chút đâu!

Hơn nữa, trông chẳng khác nào đột biến gien cả!

Nàng thật muốn hỏi nam nhân kia, nơi này rốt cuộc là đâu đây! Nàng á, không phải nữ chính lạnh lùng giỏi giang giết người không chớp mắt, năng lực cường đại, khuynh quốc khuynh thành đâu, thế nên hãy để nàng sống một cách bình thường đi! Nàng không ham phú quý không ham nam sắc, còn nhỏ tuổi nhưng rất hiểu chuyện nha, nàng vẫn chưa làm gì quá phận cả mà!

Ông trời, ông không cần phải thử thách con như vậy, con biết mình không có năng lực biến nguy nan hoá an lành, thế nên ông chỉ đang phí công vô ích thôi! Mau trả con về nhà, con muốn về nhà, không muốn ở đây khai phá năng lực tiềm ẩn chút nào, ông hãy chọn người khác đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.