Dịch giả: Tiểu Băng
Phụ thân của cô cũng rất kinh ngạc, vị Ngoại cảnh này y hoàn toàn không biết, là một người mới trốn vào đây à?
Y kềm tâm tình xuống, ho khan hai tiếng:
- Các vị tiền bối, lần này chúng ta mang đến hai mươi ba món đồ...
Thiên tài địa bảo ít nên rất trân quý, cường giả Ngoại cảnh lúc nào cũng cần để giúp tu luyện hoặc rèn bảo binh, nên vô cùng hiếm khi xuất hiện bên ngoài. Như Tắc La Cư đánh cướp nửa đời, chiếm cứ nửa giang sơn Hãn Hải, mà tài sản cũng không có quá mười món, đa phần đều là vật mình không dùng được mới chịu lôi ra để trao đổi.
Thế mà cái thương đội này một lần lôi ra tới hơn hai mươi món, thế lực sau lưng chắc chắn không thể tưởng tượng được.
Bá Mật không gió, sương đỏ bất động, cứ như các quái vật đều đã biến mất, không có ai đáp lại.
Phụ thân cô tiếp tục nói:
- Món thứ nhất không phải thiên tài địa bảo, là bàn tính quẻ do Giang Đông Vương thị đặc chế...
Bàn quẻ do Giang Đông Vương thị đặc chế? Mạnh Kỳ sửng sốt, quẻ bàn dùng ở đây thì làm cái gì? Sương đỏ bao phủ tất cả, có muốn bói cũng đâu có chuẩn!
- Đây là đồ bổn tọa muốn lấy, các vị không có ý chứ?
Sương đỏ quay cuồng, một giọng nói khô quắt vang lên, giống như ma âm.
Một tiếng cười lạnh:
- Độc Thủ Y Quỷ, lấy quẻ bàn làm cái gì? Đừng tưởng ngươi giở trò mưu kế không ai biết nhé.
Các cường giả khác im lặng, chuyện không liên quan họ không dính nào, gây nên ồn ào, mất công kẻ thù tìm thấy.
Độc Thủ Y Quỷ, chắc là Độc Thủ Ma Quân năm đó... Mạnh Kỳ gật gù.
- Hừ, bổn tọa bày ra được trò gì, còn không phải cái nguồn nước kì dị đó hay sao, các ngươi có tên nào dám nói chưa tới đó thử không?
Độc Thủ Ma Quân hừ lạnh.
Không ai tranh giành, Độc Thủ Ma Quân bỏ một khúc Uẩn Hồn mộc và một Minh Linh chi đổi thành công.
Sau đó, những món đồ khác cũng được trao tay, có Thái Dương thần thạch thường gặp, cũng có Không Thanh vô cùng hiếm có, Mạnh Kỳ tuy nóng mắt, nhưng trên người có đồ thay thế để tu luyện, nên vẫn giữ im lặng.
- Chư vị tiền bối, đây là oán linh chi thạch.
Phụ thân thiếu nữ cầm ra một khối đa, nửa trong suốt nửa xanh lục, bên trong như có một oán linh, không ngừng phát ra tiếng kêu rên thê lương, không ngừng biến hóa thân hình.
Mấy chỗ sương đỏ quay cuồng, nhiều người hứng thú với vật này.
Bá Mật tuy minh tà, có âm linh tuần tra, vật nơi này sinh ra đều thiên về âm quỷ. Nhưng vì ở đây không có người, dân chúng nơi này đều đã hóa thành âm linh, xuất quỷ nhập thần, những cường giả nào muốn đánh chúng cuối cùng cũng đều trở thành một thành viên của chúng, gia nhập vào hàng ngũ âm linh, lại không có mấy công pháp giúp tu luyện, xử lý oan hồn quái vật.
- Bổn tọa dùng Âm Minh Châu thảo đổi!
- Lão phu ngoài Âm Minh Châu thảo, còn thêm một cây Huyết Hồn tham ba trăm năm.
- Thất Diệu y nhân, ngươi muốn giành với bổn tọa! Bổn tọa thêm Quỷ Diện ngọc.
“Hả, Quỷ Diện ngọc! Thứ này có thể giúp hoàn thiện Âm Quỷ biến cho mình!”
Một giọng nói không chút đặc biệt vang lên:
- Bổn tọa có Oan Hồn Âm Thiết, nguyện đổi Quỷ Diện ngọc.
Là tên quái vật Ngoại cảnh nhìn trẻ tuổi đến sau cùng...
Mọi người nhất thời đều im lặng. Phụ thân thiếu nữ tuy thầm oán Mạnh Kỳ nhúng tay, khiến oán linh chi thạch mình không bán được giá cao, nhưng giận mà không dám nói.
- Oan Hồn Âm Thiết, kém oán linh chi thạch không nhiều, cũng miễn cưỡng đủ dùng, bổn tọa đổi!
Y ném ra một khối ngọc màu lục, trên có hình mặt người âm trầm vặn vẹo.
Mạnh Kỳ cũng ném ra khối Oan Hồn Âm Thiết. Đây là một khối kim loại màu tối đen to chừng bàn tay, trên mặt có nhiều lỗ nhỏ, mỗi lỗ đều có tiếng quỷ khóc vọng ra.
Giữa tràng xuất hiện một con quỷ nhỏ nửa trong suốt nửa xanh đậm lao ra cầm lấy oan hồn âm thiết, chạy về chỗ lão giả có Quỷ Diện ngọc.
- Quỷ, quỷ...
Thiếu nữ lần đầu thấy quỷ, vừa sợ vừa hưng phấn.
Những đôi mắt sau màn sương đều ném về phía Mạnh Kỳ đầy đánh giá và chờ đợi, xem xem hắn dùng cách nào để lấy Quỷ Diện ngọc.
Mạnh Kỳ mở huyệt Lao Cung, đại nhật hạ xuống, hỗn độn dâng lên, lòng bàn tay một màu ám, như có một cái lỗ đen mở ra!
Quỷ Diện ngọc dưới đất như bị một sợi dây vô hình kéo đi, lực hút kinh người, nhưng không tài nào nhìn ra được đối phương dùng thủ đoạn gì.
Cử trọng nhược khinh, không hề toát ra một chút khí tức, thực là đáng sợ. Phụ thân cô gái kiến thức rộng rãi, khẽ hít sâu.
Những đôi mắt sau màn sương thu về, vì không nhìn thấu được Mạnh Kỳ.
Buổi trao đổi gần về tới cuối, cô gái thầm thở phào, giờ chỉ ước kết thúc cho nhanh, để được về nha. Bỗng cô rùng mình, hình như có một cơn gió lạnh thổi qua, âm lãnh thấu xương, giống hệt lúc ngay trước khi thấy âm binh đi tuần!
Là âm binh đi tuần? Sương đỏ cuộn sóng phập phồng, rẽ ra hai bên. Một thân ảnh cao lớn từ trong sương đỏ bước ra, mặc giáp đen, đội mũ giáp, chỉ lộ ra đôi mắt đỏ rực.
Quanh thân nó sương đỏ lượn lờ, hai chân như có quấn xích, lúc di chuyển tạo ra âm thanh rất chói tai. Nó đi thẳng về phía Mạnh Kỳ!
- Đây là thủ lĩnh âm binh?
- Hình như hướng đi không đúng...
Thấy âm binh, Mạnh Kỳ theo bản năng tránh đi, nhưng vừa nghĩ tránh, đã phát hiện ra nó đang nhìn thẳng vào hắn, nếu hắn nhúc nhích, nó sẽ đánh ngay!
Cái này không phải âm binh bình thường.
Đám quái vật xung quanh đều im bặt, không ai có ý tới giúp.
Một làn sáng đỏ rực lên, như mặt trời tỏa nắng, tràn rộng ra xung quanh.
Trong kiếm quang như có gương phản chiếu, che giấu tất cả biến hóa, khiến người ta không biết đường đâu mà phòng!
Mặt trời lên cao, âm tà lui tán!
Âm binh kêu lên một tiếng, không tránh được ánh nắng, bị kiếm quang chém trúng, dần dần tan rã!
Không còn ai dám thử Mạnh Kỳ, buổi chợ nhanh chóng kết thúc.
Các quái vật định rời đi, một tiếng kêu to đã vang lên, vọng khắp xung quanh:
- Người trông cửa!
Các quái vật không dừng lại, bỏ đi, thương đội cũng rời khỏi, một nam tử phủ trong ánh sáng đỏ đi ra khỏi màn sương.
- “Người trông cửa” tìm lão phu?
Giọng nói nặng nề, không già chút nào.
- Thất Diệu đạo hữu, người trông cửa bảo bổn tọa hỏi ngươi một chuyện, dạo này ngươi có gặp Bát Hoang Phục Ma Kiếm hay không?
Mạnh Kỳ xách kiếm đi ra.
Thất Diệu Tà Thần cười ha ha:
- Lão phu đang thắc mắc là kẻ nào sao không hiểu quy củ, thì ra là Ngoại cảnh của Họa Mi sơn trang đến thanh lý môn hộ! Trẻ thật a!
- Lão phu lấy lợi từ “người trông cửa”, nên sẽ không giấu gì ngươi. Lần cuối ta gặp hắn là bảy hôm trước, ở hạp cốc thứ năm từ hướng đông, là quốc đô của Bá Mật quốc năm xưa...
Nói tới đây, Thất Diệu Tà Thần trầm ngâm:
- Lão phu thấy Dương Chân Thiện gặp nói chuyện với đám Độc Thủ Ma Quân, hình như là muốn gia nhập vào tổ chức của họ.
- Tổ chức?
Thất Diệu Tà Thần cười:
- Đương nhiên, họ giấu được người khác, nhưng không lừa được lão phu.
- Ở Bá Mật trốn rất nhiều Ngoại cảnh, ai cũng là cao thủ về ám sát, kẻ có năng lực ai lại không muốn tụ họ lại, tạo thành thế lực một phương, dù không bằng được võ đạo đại tông và thế gia hàng đầu, thì cũng chẳng kém Cáp Lặc bao nhiêu.
Nếu không có Ngoại cảnh đỉnh phong Khóc y nhân tọa trấn, Cáp Lặc cũng chẳng hơn gì Bá Mật.
Mạnh Kỳ thở phào, sợ nhất là Dương Chân Thiện độc lai độc vãng, muốn tìm thấy chỉ có cách dựa vào kiên nhẫn và vận khí!
Hắn giả bộ lơ đãng:
- “Người trông cửa” là ai? Đang trông cửa gì vậy?
- Cái này ta không biết. Lúc lão phu trốn vào Bá Mật, lão đã ở đó rất nhiều năm rồi. Từng có cao thủ tuyệt đỉnh vào trong hang tra xét, tìm xem lão đang canh cái cửa gì, nhưng không tìm ra được.
Thất Diệu Tà Thần hài hước:
- Chắc vì cái hang đó mở rộng ra quá nhiều nhánh rẽ, lan tới cả nội địa Bá Mật, nên mấy người đó bị lạc đường.
Kể chuyện cười chẳng buồn cười chút nào…:
- Âm linh kì quái vừa rồi là của vị nào? Không từ đông sang tây, mà nhằm vào bổn tọa, mà các ngươi không ai ngạc nhiên chút nào.
- Bằng hữu ngươi không hiểu quy củ Bá Mật, đương nhiên phải bị thử. Âm linh vừa rồi không phải Độc Thủ Ma Quân thả ra, chính là Lấy Mạng Dạ Xoa làm đó. Bọn họ gia nhập tổ chức kia xong, hình như có thêm nhiều hiểu biết về âm linh đi tuần của Bá Mật.
Thất Diệu Tà Thần trở lại ngữ khí nặng nề:
- Lão phu biết không nhiều, dừng ở đây.
Lão không muốn nói quá nhiều với người lạ. Kẻ thù quá nhiều mà. Lão xoay người, biến mất trong sương.
Mạnh Kỳ phân biệt phương hướng, đi về hướng đông.