Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Chương 276: Chương 276: Bị bắt quả tang




Dịch giả: Tiểu Băng

Quanh sòng bạc, đèn đuốc sáng ngời rực rỡ, rọi sáng những gương mặt tham lam, hưng phấn, kích động, cũng có người bần thần, đau khổ, tiếng xúc xắc, tiếng gọi bài chen vào với nhau.

Thích khách giấu khí tức rất kín, kĩ năng che giấu sát ý này Mạnh Kỳ rất hiếm khi gặp phải, khi không ra chiêu, thì khí tức không khác gì người thường.

“Hay là Khâu Phi đã phát hiện, cố ý dẫn ta đến sòng bạc để cho người ám sát?”

“Nhưng với thực lực nửa bước ngoại cảnh của hắn, dụ ta ra ngoài thành nơi vắng người ra tay không phải nắm chắc hơn sao?”

“Hoặc hắn đang hẹn ai đó, nên phái thích khách tìm kiếm và thanh trừ những người theo dõi?”

Mạnh Kỳ nắm chặt đao, từ từ len tới chỗ khu phòng riêng.

Nơi này thanh tịnh đi hẳn, nhiều tầng, với nhiều gian, Mạnh Kỳ không biết Khâu Phi ở gian nào, đành núp ở ngay chỗ ra vào khu phòng riêng, chờ xem có người hầu nào đi ra, sẽ dùng “Biến thiên kích địa đại pháp” Huyễn Hình đại pháp để hỏi.

“Chưa bao giờ nhìn thấy......”

“Gian của ta không có......”

“Vừa rồi không có khách nào mới đi vào......”

Những câu trả lời làm Mạnh Kỳ khó hiểu, rõ ràng thấy Khâu Phi vào khu này, hắn đã đi đâu?

tìm thêm một hồi, Mạnh Kỳ đành xác nhận mình đã lạc mất đối tượng, tong lòng càng thêm khẳng định mục đích của thích khách chính là khiến mình không thể theo dõi Khâu Phi.

“Nhưng đâu tới mức phải dùng thích khách giỏi như vậy chỉ để làm việc vặt vãnh như thế......” Mạnh Kỳ khó hiểu rời sòng bạc, trở về nhà thuê.

Cửa nhà vừa mở, con mắt của hắn đã co rút lại.

Vì ở giữa sân, có một thứ mà lúc hắn rời đi không có.

Một chiếc quan tài!

Một chiếc quan tài đen thùi!

Ánh trăng mờ nhạt chiếu xuống quan tài đen, trông rất âm trầm.

Có người tặng đưa quan tài...... Mạnh Kỳ vừa sợ vừa giận.“Thiên chi thương” rút ra, tới gần quan tài.

Hắn dùng tinh thần cảm nhận, trong quan tài không hề có sinh cơ, không giống có người mai phục.

Thiên chi thương khẽ đẩy nắp quan tài ra, bên trong trống trơn, chỉ có một bức tượng gỗ nhỏ.

Nó khắc hình người, chỉ to cỡ bàn tay, gương mặt đầy đau khổ, môi dưới dán một tờ giấy, che khuất thân thể.

Trên tờ giấy viết bốn chữ:

“Cuồng Đao Tô Mạnh.”

Giả thần giả quỷ còn gì là hảo hán? Mạnh Kỳ hừ một cái, muốn làm nhiễu loạn tâm cảnh ta sao?

Hắn tin Thanh Dư không bao giờ giở trò hạ lưu như vậy, vì như thế sẽ làm mất hết thanh danh Huyền Thiên tông.

Cho nên, mình đã bị người theo dõi?

Là ai, là thế lực nào?

Mục đích?

Mạnh Kỳ nghĩ kĩ một hồi cũng không tìm ra manh mối, bèn cất tượng gỗ và tờ giấy đi, sau đó gõ cửa nhà hàng xóm.

Một hồi sau, hàng xóm mới ngáp ngắn ngáp dài lờ đờ hé cửa, thò đầu ra nhìn.

“Lão trượng, tại hạ có chuyện muốn hỏi.” Mạnh Kỳ nói.

Lão giả hé thêm cửa ra, nửa tò mò nửa lo lắng nói ngay: “Tô công tử, ngươi định hỏi chuyện quan tài trong nhà đúng không?”

“Đúng.” Mạnh Kỳ gật đầu.

“Tô công tử, ngươi rời đi không lâu, là có người mang quan tài đó tới, vì ngươi không có ở nhà, nên đi tìm lão Diệp chủ nhà kêu ông ấy mở cửa. Lão Diệp tưởng ngươi đi khiêu chiến cao thủ, muốn chuẩn bị trước quan tài cho mình nên mới mở cửa cho bọn họ đi vào.”

“Biết là ai đưa tới không?” Mạnh Kỳ hỏi.

Lão giả lắc đầu: “Là hai người xa lạ, xem cách ăn mặc chắc là người của tiệm quan tài, nhưng không phải mấy tiệm ở gần đây.”

Tiệm quan tài...... được người ta nhờ gửi?

“Họ có điểm gì đặc biệt không?” Mạnh Kỳ hỏi.

Lão giả “A” một tiếng: “Một người trong bọn khóe miệng có nốt ruồi đen, rất dễ nhận ra.”

Hỏi thêm mấy câu, Mạnh Kỳ cảm ơn, rồi trở về nhà.

“Hơn nửa đêm mang quan tài đi ngoài đường, Mậu Thị ban đêm thiếu gì ma men, ma bài đánh bạc trở về, canh phu nữa, chắc chắn sẽ có người nhìn thấy!” Mạnh Kỳ lập tức đi điều tra.

Tính canh giờ, Mạnh Kỳ quyết định tìm tổ phu canh trước.

“À cỗ quan tài đó, ta nhớ rõ lắm, có ai hơn nửa đêm thấy quan tài mà không sợ đâu!” lão phu canh nhớ lại vẫn còn run, dù lúc ấy cách lão khá xa, nhưng lão rất là ấn tượng, vì còn tưởng là bị thi biến.

Mạnh Kỳ vui vẻ, có manh mối!

“Lão trượng, có thể biết họ từ đâu tới không? Có nhận ra họ là người của tiệm quan tài nào không?”

Lão phu canh đáp, giọng không chắc lắm: “Từ Bắc Đại phố tới, khu đó hình như chỉ có một tiệm quan tài thôi.”

Mạnh Kỳ hỏi kĩ vị trí nhà quan tài kia, sau đó đi tới.

Người đi đường thưa thớt, bóng đêm dày đặc, tiệm quan tài đã đóng cửa, đèn đã tắt.

Mạnh Kỳ trèo tường nhảy vào.

Bỗng hắn ngửi thấy mùi máu tanh, vội bám theo mùi đến phía sau cửa hàng.

Cửa sau không đóng chặt, chỉ khép hờ. Mạnh Kỳ khẽ đẩy một cái, cánh cửa mở toang.

Cẩn thận đi vào, thứ đầu tiên nhìn thấy là từng dãy quan tài, xếp hàng chỉnh tề, quỷ dị mà âm trầm.

Đi theo mùi máu, Mạnh Kỳ đi tới một cỗ quan tài, “Thiên chi thương” Súc thế.“Tử ngọ” Vươn ra đẩy nắp quan tài.

Nắp quan tài trượt xuống.

Bên trong là một người đã chết, hai mắt mở trừng trừng đầy hoảng sợ!

Khóe miệng có một nốt ruồi đen to!

Nguyên nhân tử vong: trúng kiếm ngay mi tâm.

“Bị diệt khẩu......” Mạnh Kỳ nhíu mày.

Mạnh Kỳ lại đẩy tiếp hai cỗ quan tài, bên trong là hai người nữa, đều mặc đồ của tiệm quan tài, một người mặc đồ tương đối tốt hơn, chắc là chưởng quầy, đều là trúng kiếm ngay mi tâm.

“Xuất kiếm sắc bén, miệng vết thương gọn gàng, là hảo thủ dùng kiếm......”.

Hắn xoay người nhìn qua quầy, thấy sổ sách đều đã bị đốt thành tro, không còn lại gì.

“Đứt manh mối?” Mạnh Kỳ không cam lòng, ngồi xuống kiểm tra thi thể thật kĩ.

Di? Hai người làm đều vẻ hoảng sợ, miệng há to, chỉ có chưởng quầy, cũng sợ hãi, nhưng môi đóng chặt.

Mạnh Kỳ mở hàm chưởng quầy, phát hiện hắn ngậm một viên giấy!

Mặt ngoài giấy đã bị nước miếng làm ướt, khó khăn lắm mới mở ra được. Thì ra là một trang sổ sách, xem ra là viết sai, lười sửa, nên xé luôn, vo lại ném xuống đất, sau không biết nghĩ sao, lại nhặt lên, nhét vào trong miệng.

Mạnh Kỳ tự tưởng tượng ra một cảnh một người làm bị giết, người còn lại định bỏ chạy và kêu cứu, chưởng quầy thấy đối phương thực lực cao cường, biết trốn không thoát, sợ tới mức ngã quỵ xuống đất, bên cạnh thấy viên giấy, muốn ôm đồng quy vu tận trong lòng, nên lặng lẽ nhét viên giấy vào trong miệng.

Giấy bị ướt nhòe nhoẹt, Mạnh Kỳ khó khăn lắm mới đọc ra được mấy chữ rời rạc:

“...... Quan Cẩm uyển...... Tưởng Đạp Ba...... đặt một cái quan tài gỗ… đưa tới......”

Mạnh Kỳ cất viên giấy, xóa sạch dấu vết, rời khỏi cửa hàng, đi thẳng tới Quan Cẩm uyển, đây là một khách sạn khá nổi danh của Mậu Lăng.

Mạnh Kỳ lẻn vào trong khách sạn, thông qua “Hỏi” người làm, biết Tưởng Đạp Ba ở Hòa Phong tiểu trúc, mấy ngày trước chỉ tới đây có một mình, nhưng thường có võ lâm nhân sĩ tới bái phỏng.

Mạnh Kỳ gan to, hóa huyễn ma, lẻn vào Hòa Phong tiểu trúc.

Bên trong không có khí tức.

Chẳng lẽ đã đào tẩu?

Cẩn thận mở cửa sổ, Mạnh Kỳ còn chưa rơi xuống đất, đã nhìn thấy cảnh trong phòng.

Một nam tử tuổi còn trẻ ngồi dưới đất, lưng dựa vào giường, hai mắt trừng trừng đầy hoảng sợ, giữa ngực là một vết đao dài!

Mắt tam giác, lông mi như chổi xể, hoàn toàn phù hợp với dáng vẻ Tưởng Đạp Ba mà người làm khách sạn đã miêu tả!

“Hắn cũng bị giết?” Mạnh Kỳ đã nhận ra dị thường.

Vết đao cháy đen, như có lôi điện đánh qua, xóa sạch dấu máu, nên ở bên ngoài Mạnh Kỳ mới không ngửi thấy.

“Thế này, nếu như nhìn không kĩ, sẽ nghĩ ngay là do ta làm!”

Mạnh Kỳ quay đầu nhảy ra cửa sổ, định rời đi.

Bỗng một hòn đá từ đâu bay tới, ném vào bậc thang, kêu lên một tiếng giòn vang, thanh âm không lớn, nhưng trong đêm tĩnh lặng lại vang đi rất xa.

Mạnh Kỳ định chém về phía ném ra hòn đá.

Một bóng người xuất hiện, cản ngang đường hắn.

Tuổi không lớn, làn da ngăm đen, mày rậm, nét mặt rất dễ khiến người khác chú ý, mặc đồ bình thường kiểu giống nông phu, mọi cử chỉ hành vi đều hòa hợp vào với thế giới xung quanh.

Nam tử này thị lực cực tốt, nhìn xuyên qua cửa sổ còn mở, thấy cái xác bên giường, nét mặt sầm xuống, vẻ giận dữ và cừu hận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.