Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Chương 816: Chương 816: Bí cảnh chi sự




Dịch giả: Tiểu Băng

Nhục thân là vật chất có thể chạm tới được, nguyên thần là thứ nằm giữa chân thật và hư ảo, Pháp Tướng là các loại quy luật pháp lý vô hình, dùng thiên địa chi lực, nội cảnh và nguyên thần để thể hiện thành hình ảnh, ba cái hợp lại, cấu thành thế giới vật chất chân thật có đầy đủ từ ảo đến thật.

Lúc này, dưới ý chí võ đạo mạnh mẽ, ba thứ ấy của Mạnh Kỳ đang dịch gần lại với nhau, nhục thân nối tiếp nguyên thần, nguyên thần nối tiếp Pháp Tướng, dẫn tới một sự biến hóa vi diệu, vừa hư ảo vừa chân thật, đây là bước đầu tiên bước qua nấc thang trời thứ ba và chứng đạo Pháp Thân!

Ba thứ ấy bắt đầu dung hợp được một chút vào nhau, trở thành một khối, không còn cảm giác tách biệt nhục thân là nhục thân, nguyên thần là nguyên thần, Pháp Tướng là Pháp Tướng hoàn toan ngăn cách độc lập với nhau, nội cảnh như đã tìm được chúa tể, bắt đầu diễn hóa theo hướng tự thành một giới.

Máu thịt mấp máy, thong thả mọc ra, chỉ là tăng một cảnh giới nhỏ không đủ để Mạnh Kỳ mọc liền lại như cũ, mà chỉ giúp hắn khôi phục được một phần.

“Ngươi không sao chứ?” Diệp Ngọc Kỳ bay tới.

Mạnh Kỳ giật giật cánh tay vừa mới mọc ra, cười: “Hoàn hảo.”

Tăng Nhược Tuyên cứu Minh Pháp, cùng chạy tới cảm ơn.

Cô không sao tin được dưới thế cục này, “Cuồng Đao” Tô Mạnh lại còn trượng nghĩa ra tay, càng không ngờ Cáp Tư Ô Lạp chấp chưởng thần binh lại thất thủ trong tay hắn.

Quả thật là đại giang sóng sau đè sóng trước. Một đời người mới thắng người cũ!

“Nếu ngươi lấy được một thanh thần binh, thì có thể tự lập tông môn và thế gia.” Tăng Nhược Tuyên nói, trong mắt có sự kính nể, hâm mộ và tự than thở.

Mạnh Kỳ khiêm tốn nói: “Cáp Tư Ô Lạp là vì quá ỷ lại vào thần binh trong khi nó không phải là vật của y, y chưa hòa hợp với nó, hai là Xạ Nhật cung là vũ khí chuyên đánh xa, hoàn toàn mâu thuẫn với ưu thế của y là tốc độ và cận chiến, thứ ba là khi trận đấu biến thành cận chiến, y không hiểu được phải bỏ nó sang một bên, khiến nó ngược lại trở thành trói buộc của y, cho nên y mới thất bại.”

Mạnh Kỳ thu lại Trảm Ngọc đao đã tổn hại, túi trữ vật của Cáp Tư Ô Lạp và tông sư võ sĩ Kim trướng bị hắn giết.

“Nơi này không thích hợp ở lâu, trước đi ra ngoài rồi nói tiếp.” Diệp Ngọc Kỳ tìm vị trí lối ra, rời khỏi bí cảnh.

Một lúc sau, mọi người rời khỏi bí cảnh, thoát ra bên ngoài.

Diệp Ngọc Kỳ nhìn quanh một vòng, phe mình không tổn thất người nào, lại còn có thêm hai người.

Trần Chiêu vừa thấy Mạnh Kỳ, hai mắt liền sáng rực, bay tới ngay: “Ta là Cực Bắc Trần Chiêu, xin hỏi các hạ tôn tính đại danh.”

“Tô Mạnh.” Mạnh Kỳ nhìn hắn một cái, thuận miệng trả lời.

“Tô Mạnh......” Trần Chiêu lặp lại, dụng tâm ghi nhớ.

Người này khi đấu với y vẫn chưa dùng hết sức, y với hắn chênh lệch với nhau không phải nhỏ nha!

Tăng Nhược Tuyên nói với Hà Hưu: “Cáp Tư Ô Lạp đã đền tội, chết vào tay Tô thiếu hiệp, mất mạng còn có hai võ sĩ kim trướng cấp tông sư nữa, chỉ có hai người chạy thoát mà thôi.”

“Kim trướng võ sĩ? Cáp Tư Ô Lạp?” Trần Chiêu biết Tô Mạnh đang tìm mấy Tông Sư kia, nghe được hai chữ đền tội, thì khẽ nhíu mày, “Là người cầm cung kia?”

Là một ngoại cảnh đỉnh phong đó, cây cung có là thần binh đó!

Nếu không phải họ không muốn dây dưa, không muốn gây ra động tĩnh lớn, thì lúc ấy y hẳn đã chết rồi!

“Ngươi đã gặp qua?” Tăng Nhược Tuyên chớp mắt.

Trần Chiêu há hốc mồm, Tô Mạnh Tô thiếu hiệp đã giết một ngoại cảnh đỉnh phong chấp chưởng thần binh, một ngoại cảnh đỉnh phong chấp chưởng thần binh......

Chẳng phải hắn chỉ là mới vào cảnh giới tông sư hay sao......

Y chợt thấy nản lòng thoái chí, chênh lệch thật sự quá lớn, lớn hơn xa những gì y nghĩ, dù có làm thế nào cũng không sao đuổi theo được.

Nhưng không sao, y cũng đâu phải người bình thường. Con người ta sống trên đời, tu luyện võ đạo, ai mà chẳng muốn có một mục tiêu lúc nào cũng thúc giục bản thân phải tiến lên như thế!

Mạnh Kỳ không để ý tới y, hỏi mấy người Diệp Ngọc Kỳ: “Các ngươi vào bí cảnh đi đâu vậy? Ta leo lên một ngọn núi, ở đó không bay được, phải đi theo một con đường nhỏ dẫn lên tới đỉnh.”

“Ta cũng vậy.” Diệp Ngọc Kỳ đáp.

“Ta cũng vậy.”

“Ta cũng vậy.”

“Ta cũng vậy.”

......

Tăng Nhược Tuyên, Hà Hưu, ngay cả Trần Chiêu đều đồng thanh trả lời.

“Nhưng chúng ta đâu có gặp được nhau?” Mạnh Kỳ nhíu nhíu mày, “Ta nhìn thấy hình ảnh tàn niệm của chủ nhân đời thứ ba đến đời thứ sáu của Ma Hoàng Trảo, và một cái quan tài đồng xanh, ta nghi bí cảnh này và Ma Hoàng trảo có liên quan, các ngươi thì sao?”

Diệp Ngọc Kỳ trầm mặc một chút mới nói: “Ta nhìn thấy hư ảnh của Mạnh bà, một cái quan tài đồng xanh, nhưng trong đó không có gì cả, chỉ có sương mù tối tăm thâm thúy nhưng vô cùng tà ác cực đoan.”

“Quan tài ta nhìn thấy cũng không có ai, nhưng cũng không có sương mù gì cả, mà nắp quan tài và bên trong quan tài toàn là máu.” Mạnh Kỳ nói.

Hắn với Diệp Ngọc Kỳ có vẻ đi cùng một con đường, cũng nhìn thấy quan tài đồng xanh ở cuối đường giống nhau, nhưng… thứ nhìn thấy ở trong quan tài lại không giống nhau?!

“Ta nhìn thấy Lục Diệt Diêm Ma, quan tài đồng xanh tự mở ra, có một cánh tay tái nhợt từ trong đó thò ra!” Tăng Nhược Tuyên ngẩn người, bật thốt.

“Ta lại nhìn thấy Tà Thần Hoàng Tuyền, trong quan tài đồng xanh là hận ý kinh người, hận trời hận đất hận cả thiên hạ!” Mấy người Hà Hưu cũng tham gia, nhưng thứ mỗi người nhìn thấy lại không ai giống ai.

Trần Chiêu và Lưu Trạch Quân càng nghe càng nhíu mày. Rốt cuộc, Trần Chiêu nhịn không được mở miệng nói: “Không phải con đường đó là con đường làm bằng băng, chiếu ra bóng ma tâm linh của bản thân hay sao?”

Mấy người này nhìn thấy cái gì vậy?!

“Bóng ma tâm linh của bản thân?” Mạnh Kỳ trầm ngâm một hồi rồi nói, “Không đúng, nếu đó là bóng ma tâm linh của bản thân, vậy thì đó hẳn phải là vật gì đó mà bản thân mình biết, chứ không phải là những thứ mà chúng ta đã nhìn thấy.”

Hắn có biết về Hận Thiên Đại Đế, Tà Hoàng, Thái Thượng Thiên Ma và Vô Lượng Tà Chủ, nhưng cơ bản chưa hề chịu ảnh hưởng gì của họ, càng không biết những câu nói của họ trước khi chết, càng không có khả năng biết một đao chí tử Bá Vương đã dùng khi chém cái xác trong quan tài đồng xanh!

Chẳng lẽ là vì mình sợ người thả câu, nên bản thân mình mới tạo ra câu chuyện về các đời chủ nhân Ma Hoàng trảo và Bá Vương, tất cả chúng chính là do mình tự hư cấu mà thành?

Diệp Ngọc Kỳ không nói gì.

“Ta từng bị Hàn Quảng Lục Diệt Diêm Ma đánh cho một chưởng trọng thương, suýt nữa thì mất mạng, có lẽ thứ chúng ta nhìn thấy thật sự là bóng ma tâm linh mà chúng ta chưa giải quyết được.” Tăng Nhược Tuyên thở dài, cảm thấy lời nói của Trần Chiêu không sai.

Cô là cùng một thế hệ với Hàn Quảng.

Hà Hưu lắc đầu: “Không phải bóng ma tâm linh. Bộ tộc của mẫu thân ta có huyết mạch Hoàng Tuyền cực kì mỏng manh.”

Thời Thượng Cổ Tà Thần tà ma hàng lâm đại địa đã cách đây cả mười vạn năm, trải qua bao nhiêu là đời, huyết mạch của họ đã trở thành cực cực mỏng, mỏng tới mức chẳng còn dậy nổi một tác dụng nào. Bộ tộc của mẫu thân Hà Hưu chính là một trong số đó, chẳng khác gì với người bình thường, quá lắm thì có chút thần dị Âm Dương nhãn gì gì đó mà thôi, sẽ không ảnh hưởng tới tâm linh, nên không thể bị xem là Tà Thần nhất mạch mà đối xử khác đi được.

“Ta cho rằng thứ chúng ta nhìn thấy là câu chuyện của những tà ma có quan hệ tới bản thân chúng ta.” Hà Hưu phán đoán.

Bởi vì Bá Vương và Tề sư huynh, nên những gì ta thấy là chủ nhân các đời của Ma Hoàng trảo và một quan tài đẫm máu? Mạnh Kỳ gật gù, giải thích này cũng khá là có cơ sở.

Bởi vì Băng Tuyết tiên cung và bí cảnh nơi này có quan hệ, nên thứ chúng ta nhìn thấy là giám tâm lộ? Trần Chiêu và Lưu Trạch Quân nhìn nhau.

Mạnh Kỳ chợt nghĩ, bí cảnh này không chừng là do một đại năng cấp truyền thuyết nào đó lưu lại!

Vì chuyện Tô Vô Danh, hắn đã hỏi Lục đại tiên sinh về cái đặc tính ‘không đâu không có’ của Tô Vô Danh, cái đặc tính giúp ông ta tăng bản chất mình lên một trạng thái huyền diệu nào đó, hòa vào tự nhiên, nên đối với ông ta không hề có cái gọi là khoảng cách, muốn tới đâu thì tới đó, muốn ở đâu là ở đó.

Nên, tất cả những thứ mọi người ở đây nhìn thấy, vì mối liên hệ với cảnh giới bản thân, nên thứ hiện ra trước mặt là không giống nhau, mỗi người là ở một thời không khác nhau, vì thế đi cùng là một con đường, nhưng lại không hề gặp nhau, cũng không thể chạm vào được quan tài.

Nói cách khác, chính là một nơi mà có vô số tầng thời không chồng lên nhau!

“Xem ra chúng ta vẫn còn chưa đi được tới nơi trung tâm.” Mạnh Kỳ đăm chiêu nghĩ.

“Chuyện có liên quan đến Ma Hoàng trảo, lại có bàn tay tái nhợt không biết của ai thò ra khỏi quan tài, ta nghĩ chúng ta phải thỉnh mấy vị pháp thân đến đây dò xét.” Hà Hưu nói.

Vì nhiệm vụ luân hồi đã sắp tới, nên Mạnh Kỳ nửa là vì chữa thương, nửa là vì chuẩn bị, bèn chia tay với mấy người Diệp Ngọc Kỳ, đi vào Tiên Tích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.