Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Chương 428: Chương 428: Biết thì dễ làm mới khó




Dịch giả: Tiểu Băng

Chưởng quầy mặt đen và nữ tử áo hồng chưa bao giờ gặp phải người ai có khả năng đao thương bất nhập như người này, trên giang hồ, hộ thể ngạnh công dù có mạnh tới cỡ nào, đao kiếm chém vào cũng để lại vết trắng, chưa kể mắt và miệng luôn luôn đều là điểm yếu.

Kẻ này không phải là người, hắn không phải là người! Hai người nhìn Mạnh Kỳ đầy sợ hãi, như nhìn thấy quỷ quái.

Theo bản năng, hai người xoay người muốn trốn, một giọng nói nhẹ nhàng đầy ý cười đã vang lên bên tai: “Ta cho các ngươi đi sao?”

Không có một chiêu một thức nào được xuất ra, nhưng chưởng quầy mặt đen và nữ tử áo hồng đều đứng sững lại, không ai dám bước thêm bước nào.

Mạnh Kỳ nhìn mà buồn cười, nếu hai người bỏ chạy, hắn quả thực chẳng có cách nào ngăn được, vì hắn không được phép chủ động ra tay đả thương người, nhưng tâm linh hai người đã bị phá vỡ, dũng khí không còn, nên hai người không còn dám có ý niệm phản kháng và chạy trốn, đôi khi, giết một trăm con heo còn khó hơn giết một trăm người không có ý chí phản kháng.

“Tìm giải dược đi. “ Mạnh Kỳ nói với bốn người mới.

Mấy người Mẫn Nhân Long và Ngũ Tu Hiền ngơ ngác nhìn hắn, lòng không hiểu, bốn người mình ngay cả sức lực giơ tay lên còn không có, không nhúc nhích được, sao công tử còn sai đám mình làm?

Nhưng Nguyên Ương đã sửng sốt lên tiếng: “Ngươi nhìn ra được?”

Cô tự cho là mình giả vờ rất giỏi.

Chân khí ngươi lưu động, cơ bắp ngươi phản ứng, tim đập máu chảy của ngươi đều đã bán đứng ngươi đó...... Mạnh Kỳ cười không đáp, chỉ chỉ chưởng quầy và nữ tử áo hồng, ý bảo Nguyên Ương tới hai người đó mò tìm giải dược.

Nguyên Ương đứng lên, trên mu bàn tay không biết lúc nào xuất hiện một con bọ màu lam sẫm, trông giống bọ rùa, nhưng lại có tới bảy màu.

Cô co quắp nhìn nhìn Mẫn Nhân Long, Ông Linh Ngọc, nói nhỏ: “Ta cũng không nhận ra trong đồ ăn có mê dược, nhưng ‘Lam tinh’ có khả năng chủ động hấp thụ độc vật, tới khi ta biết được, các ngươi đã ăn quá trời rồi, nên ta cũng phải giả vờ mình vô lực, định chờ mấy kẻ hạ độc tới gần, mới cho chúng biết lợi hại. “

“Ứng phó rất tốt. “ Mạnh Kỳ khen, nếu không có mình, Nguyên Ương chính là cơ hội sống duy nhất của họ.

Đám Ông Linh Ngọc chỉ thấy may mắn, không hề có ý trách cứ, hối Nguyên Ương nhanh đi lấy giải dược.

Nguyên Ương thở phào, vui vẻ vì được khen, ở trong tộc cô luôn bị kỳ thị.

Cô bước nhanh tới chỗ hai người kia, định soát người, nhưng hai người đã tự giác giao ra giải dược.

Chờ Lam tinh xác thực xong, Nguyên Ương vui vẻ cầm giải dược quay về, đút cho mấy người Ngũ Tu Hiền, chưởng quầy mặt đen và nữ tử áo hồng mặt bỗng biến đen, tay bụm lấy cổ, cố gắng hít thở, máu màu lam tràn ra khóe miệng.

Phù phù, hai người ngã xuống đất bỏ mạng.

Thấy mọi người nhìn mình, Nguyên Ương thản nhiên: “Ta bảo Lam tinh cắn mỗi người một cái, không thể để kẻ bại hoại chạy mất, nếu không sẽ đưa tới càng thêm nhiều bại hoại. “

“Ừ, nếu họ chạy thoát, báo cho Biệt Ly Ma Kiếm, việc ám sát của chúng ta sẽ không thể thành công. “ Ngũ Tu Hiền là người đồng ý trước nhất.

Ông Linh Ngọc nhìn hai cái xác, rùng mình, cắn chặt răng, cố gắng gật đầu một cái, Mẫn Nhân Long khôi phục hành động, ảo não đi tới bổ cho mỗi người một kiếm.

“Được rồi, rời khỏi đây thôi, sau đó giả trang một chút, rồi tính kế tiếp. “ Mạnh Kỳ thấy bốn con chim non đã được giáo huấn, cười rút kiếm đứng dậy.

Cửu khiếu tề khai rồi, rất nhiều thứ mê dược độc vật đã chẳng còn tác dụng gì với hắn, vừa vào người là liền bị nội thiên địa tuần hoàn bài xuất hết ra ngoài, nên cứ tha hồ ăn mà chẳng bị gì cả.

............

Trong một căn nhà yên tĩnh.

Mạnh Kỳ khoanh chân ngồi dưới một cái cây, kiếm đặt ngang gối, nhắm mắt tu luyện mi tâm tổ khiếu.

Bỗng có tiếng bước chân vội vã đẩy cửa đi vào, là Ông Linh Ngọc, trên người cô dính đầy nước đường, trông rất chật vật.

“Sao vậy?” Mạnh Kỳ mở mắt, mặt đầy ý cười.

Hắn đã sớm đoán ra Ông Linh Ngọc sẽ gặp phải chuyện gì.

Ông Linh Ngọc lại ảo não vừa tức giận: “Công tử, chẳng hiểu sao cái bà bán nước đường ngoài kia cứ nhằm vào ta như kẻ thù giết chồng vậy!”

Hôm này đã là ngày thứ tư, qua ba ngày tìm hiểu và mua tin từ những người đứng tầng dưới chót của Thiết Tâm đường tầng, cuối cùng cũng biết được thói quen hàng ngày của “Biệt ly ma kiếm” Phù Thác, phát hiện cứ mỗi cách một ngày, người này đều sẽ tới thanh lâu lớn nhất trong thành, thân mật với hoa khôi một đêm.

Thói quen này có một thời gian dài, nên đương nhiên Phù Thác đã có chuẩn bị sẵn để bảo vệ bản thân, tới thanh lâu ám sát nhất định sẽ trúng bẫy, nên đám người Mẫn Nhân Long quyết định tiến hành trên con đường dẫn tới thanh lâu, làm như vậy cũng tiện, ở chỗ thành công xong sẽ nhanh chóng rời khỏi được nơi chiến đấu, trở về quảng trường luân hồi.

Có kế hoạch, họ bắt đầu vào vai của mình, Ông Linh Ngọc sắm vai cô nàng bán nước đường ven đường, nhưng ngay ngày đầu tiên bán thử của cô, cũng chính là ngày hôm nay, đã bị bà cô đồng nghiệp bán ngay bên cạnh làm cho chật vật.

“Cắt đường sống của người ta, có khác gì giết cha giết mẹ. “ Mạnh Kỳ bình luận ngắn gọn.

Ông Linh Ngọc không phải người ngốc, nghe thì hiểu ngay, chỗ này là nơi phồn hoa, người bán hàng rong đều sống nhờ vào nó, mình tùy tiện chen vào, chẳng khác gì cướp đi bát cơm của người ta, đương nhiên sẽ bị người ta mắng cho, xử đẹp.

“Công tử, vậy phải làm sao?” Cô thực lòng học hỏi.

“Tự nhiên lòi ra thêm một quán hàng rong, nghĩ Phù Thác sẽ không cảnh giác?” Mạnh Kỳ nhướng mày, “Còn không bằng tới hôm đó, ngươi đánh xỉu bà cô bán nước đường đó, giả dạng làm bà ta, nói ít, luôn cúi đầu, trong khoảng thời gian ngắn cũng không sợ bị người ta phát giác. “

Ông Linh Ngọc gật đầu: “Phải ha, mấy ngày nữa ta sẽ tới chỗ khác tập bán nước đường. “

Vừa dứt lời, Ngũ Tu Hiền cũng đẩy cửa đi vào, áo quần rách bươm, mặt đầy vết bầm tím.

“Ngũ đại ca, ngươi bị khất cái đánh?” Ông Linh Ngọc che miệng cười.

Qua mấy ngày ở chung, họ đã trở nên quen thuộc với nhau.

Ngũ Tu Hiền vừa tức vừa giận: “Ta chẳng hiểu, không phải đều là xin cơm sao, sao cứ phải đánh nhau chết sống?”

Ông Linh Ngọc liếc Mạnh Kỳ một cái, bắt chước bộ dạng thản nhiên mang theo ý cười của hắn: “Cắt đường sống của người ta, có khác gì giết cha giết mẹ. “

Ngày hôm đó, bốn em nhỏ đều bị đả kích, hồi trước nghe kể chuyện, các sát thủ đều là đột nhiên xuất hiện, người là cô bán hoa, kẻ làm ăn xin bên đường, hay là thầy bói, với tốc độ và cách thức lôi đình nhanh chóng giết người, sau đó nhanh chóng chạy thoát, nghe vô cùng dễ dàng thoải mái, học theo hẳn là rất đơn giản, nhưng làm sao biết, đằng sau những chuyện đó là cả một sự học phong phú, tới khi đám người mình làm, lại kém xa tới như vậy!

Hai ngày tiếp đó, được Mạnh Kỳ chỉ dẫn và tự tìm hiểu, bốn người Mẫn Nhân Long cũng dần hết ngây ngô, đi vào quỹ đạo.

............

Chiều tối ngày thứ sáu, trên đường người đi đường như dệt, vô cùng náo nhiệt.

Một thằng nhóc con khóc nháo đòi uống nước đường, được mẫu thân dắt tới quán, nhưng khách đông quá, bà bán nước đường thường luôn mỉm cười chào hỏi giờ cứ cúi đầu, luôn tay quấy nước đường trong nồi, làm bốc lên mùi thơm ngọt lừng nức mũi.

Uống nước đường xong, thằng bé thỏa mãn quay đi, thì một bàn tay đầy đất bẩn thỉu đã thò ra túm lấy cổ chân nó.

“Xin thương xót, xin người thương xót...... “ ăn mày khàn khàn xin xỏ.

Mẫu thên thằng bé chẳng buồn liếc mắt, ném một đồng vào cái chén bể, rồi kéo thằng bé đi nhanh.

Đối diện trước tiệm bán đồ trang sức, một thiếu nữ mang vẻ đẹp dị vực phong tình đang chăm chú chọn đồ, trong quán gần đó có một nam tử áo đen đang ngồi uống trà ăn thịt, bên cạnh để một thanh trường kiếm.

Trong một phòng riêng trên tầng, Mạnh Kỳ ngắm nghía chén trà, thỉnh thoảng lại liếc xuống dưới, chờ xem kịch.

Đát đát đát, tiếng vó ngựa vang lên, mấy người cưỡi ngựa xuất hiện từ xa, người được bảo vệ ở giữa chính là “Biệt ly ma kiếm” Phù Thác, chung quanh có chừng chín thị vệ, người mạnh nhất đã là mở khiếu, không thua kém Ngũ Tu Hiền.

Mười con ngựa chạy vào đường, vì đường đông đúc, nên ngựa đều phi chậm lại, Phù Thác nhìn quanh, thưởng thức nơi mình cai quản.

Bỗng con ngựa y cưỡi hí vang, đứng dựng lên, trên chân ngựa có một con bọ màu lam, lưng lóe ánh sáng bảy màu.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, con ngựa vừa dựng lên, bà cô bán nước đường đang cắm mặt vào nồi đã bưng nồi lên, hất cả nồi nước đường nóng bỏng vào đám người Phù Thác.

Mấy thị vệ không kịp trở tay, bị phỏng hét ầm lên, có người kịp vung binh khí chặn nước đường lại, có người nhảy xuống ngựa, né đằng sau con ngựa, cảnh tượng trở nên hỗn loạn.

Đúng lúc này, tên ăn mày bên đường vọt ra, phán quan bút trong tay điểm vào yếu hầu và mi tâm Phù Thác.

Ngựa vừa dựng lên, Phù Thác theo bản năng kềm lấy nó, đến khi nghĩ ra mình bị ám sát, thì nước đường và phán quan bút đã đến trước mắt.

Người này nhĩ khiếu đã khai, vừa rồi quả thật có nghe có tiếng trùng bay, nhưng tưởng chỉ là sâu bọ bình thường, nên không để ý, vì dù sao cũng chẳng phải bay về phía mình, ai ngờ con trùng kia bay vòng lại, cắn vào chân ngựa.

Gặp nguy cấp, y rút kiếm, cực nhanh chém ngược từ dưới lên, đương đương hai tiếng hất văng phán quan bút, người nghiêng sang bên, tránh nước đường nóng.

Đột nhiên, một làn kiếm sáng rực từ giữa không trung hạ xuống, nặng nề như núi, cực kì hiểm hóc.

Sống chết trước mắt, Phù Thác nhún mạnh chân xuống bàn đạp, rùn người xuống, cơ thể khựng lại một chút tránh đường kiếm quang, sau đó vọt người lên, lướt khỏi phạm vi công kích của nam tử áo đen.

Mẫn Nhân Long và Ngũ Tu Hiền lập tức bỏ chạy, như không hề để ý xem mình có làm Phù Thác bị thương gì hay không.

Phù Thác hạ xuống đất, người bỗng rung một cái, mặt chuyển đen, miệng trào ra máu màu lam.

Thì ra sát thủ thật sự chính là con cổ trùng kia, cả Ngũ Tu Hiền lẫn Mẫn Nhân Long đều chỉ có một nhiệm vụ là làm Phù Thác phân tâm, không để ý tới con cổ trùng đó!

Ông Linh Ngọc bán nước đường và Nguyên Ương mua đồ trang sức đã sớm rút lui khỏi hiện trường.

Thị vệ tách ra, đuổi bắt mấy người Ngũ Tu Hiền, nhưng trên đường người nhiều, khó mà đuổi kịp.

Mạnh Kỳ gật đầu, bốn người này trưởng thành rất nhanh, có thể làm tiểu đội phụ thuộc.

Hắn định chấm dứt nhiệm vụ trở về, thì nhìn quanh, gật đầu một cái, e là còn thiếu một chút.

Ông Linh Ngọc theo kế hoạch, chạy quanh một vòng, rồi quành về tửu lâu, xông vào nhã gian.

Theo cô thấy, nhiệm vụ đến đây chấm dứt.

Nhưng cô còn chưa kịp chạy vào chào Mạnh Kỳ, đã thấy một nam tử xách đao đi vào, khí thế nội liễm, thâm trầm như biển.

“Hắn, hắn là...... “ Ông Linh Ngọc mờ mịt thầm nghĩ.

Nam tử xách đao nhìn Mạnh Kỳ đang biếng nhác uống trà, trầm giọng nói: “Vừa rồi khi vừa thấy ám sát, bổn tọa đã nghĩ hẳn là còn màn độc thủ ở phía sau, quả thế...... “

Y từ từ đến gần Mạnh Kỳ, vẻ tin tưởng mười phần.

Mạnh Kỳ thở dài, cầm kiếm lên, bình thản nhẹ nhàng đâm một cái vào đầu gối của nam tử xách đao.

Nam tử kia nhướn mày, vung đao lên, nhưng kiếm của đối phương lại như cá, lọt xuyên qua màn đao của y.

Y lùi lại, trường đao chém ngang, muốn lấy cường phá xảo.

Nhưng kiếm kia cũng biến chiêu, vẫn xỉa thẳng vào đầu gối.

Ba kiếm liên tục, mỗi một kiếm đều buộc nam tử xách đao phải lùi lại đằng sau một bước.

Kiếm được thu về, nam tử xách đao đã trở về vị trí ban đầu khi vừa mới tới.

“Ra ngoài đi. “ Mạnh Kỳ thản nhiên.

Nam tử xách đao thở hồng hộc, như vừa bị đả kích nặng: “Ngươi, ngươi không muốn biết ta là ai, vì sao theo dõi tới đây sao?”

“Không có hứng thú. “ Mạnh Kỳ cười, rót cho mình một ly trà.

“Được, được, được!” nam tử xách đao sắc mặt xanh mét, nói liền ba tiếng, “Thoải mái đánh bại ta như thế, các hạ quả là thiên hạ vô song!”

Mạnh Kỳ cười cười, nhìn ra ngã tư phồn hoa ngoài cửa sổ, phiền chán nói: “Ta học võ nhiều năm, nếu đối thủ vẫn là chỉ cỡ như ngươi, đó mới thực là không ra làm sao. “

Không phải khinh bỉ, mà là hơn hẳn khinh bỉ, sự khinh thường từ trong tâm này làm nam tử xách đao tái mặt, không nói thêm lời nào, loạng choạng rời khỏi.

Ông Linh Ngọc nhìn Mạnh Kỳ, cảm giác kiếm pháp vừa rồi của công tử rất quen thuộc, nghĩ nghĩ, chợt nhớ ra một bộ kiếm pháp tiếng tăm lừng lẫy, một bộ kiếm pháp cực nổi tiếng ở Giang Đông, lắp bắp: “A, Khám Hư kiếm pháp, công, công tử, ngươi là Vương gia...... “

Mạnh Kỳ giơ một ngón tay đặt lên môi, thở dài: “Đừng có nói cho ai, khụ khụ khụ...... “

Hắn ho một trận, sau đó tầm mắt tối đi, nhiệm vụ đã hoàn thành.

Trong tổ trạch của Quảng Lăng Vương thị, Vương Tư Viễn đột nhiên hắt xì, nhíu mày, lôi thẻ ra tính, nhưng không tính ra gì cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.