Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Chương 391: Chương 391: Chạy trốn trong đêm




Dịch giả: Tiểu Băng

Kim Ly với tư thế đầu hướng phía dưới, chân hướng lên trên, lấy xương sống làm trục, không ngừng xoay tròn, biến bản thân thành cái xoáy, muốn xuyên qua tất cả cản trở, đánh vào kẻ địch.

Đây là một trong những sát chiêu Ngoại cảnh của y, một kích của thiên nhân giao cảm có thể đánh ra một cái hố sâu tám thước với nền đất cứng, từng có một cao thủ cửu khiếu luyện ngạnh công hộ thể, song vẫn bị đánh vỡ vòng bảo vệ bởi chiêu này.

Trong lòng y không vui không buồn, ra tay là toàn lực.

Nhưng Mạnh Kỳ song chưởng đẩy ra, mười ngón biến ảo, cảnh tượng trước mắt Kim Ly nhanh chóng thay đổi, như nhìn thấy từng đóa sen vàng đang thi nhau nở ra, khí thế của đối phương quá rộng lớn mênh mông, vững vàng mạnh mẽ như mặt đất bất động, dù có công kích mạnh cách mấy cũng không làm gì được.

Vừa rồi còn giả bộ làm Nguyên Thủy Thiên Tôn, song hiện giờ đã có mấy phần giống thật!

Chưởng chưa đến, gió kình đã tới trước, nhưng chỉ làm áo Mạnh Kỳ bay bay mà thôi.

Bình!

Kình lực xoắn ốc đánh trúng vào bàn tay Mạnh Kỳ, Kim Ly cảm nhận được kình lực của mình bị chuyển qua những đóa sen vàng, sau đó truyền xuống đất, xuyên thấm vào trong đất, rồi bị phân tán tản rộng ra ngoài, không tạo ra được dù chỉ một chấn động nhỏ!

Chiêu phòng ngự này mạnh thật!

Công kích hắn tựa như công kích khắp đại địa!

Mạnh Kỳ không bình thản được như bề ngoài, khí huyết quay cuồng, muốn phụt ra khỏi miệng, đã bị nội thương.

Bình thường nửa bước Ngoại cảnh khi dùng tuyệt chiêu Ngoại cảnh là đã tương đương với một kích của tiếp cận Ngoại cảnh, hắn dù có bảo binh và dùng toàn lực chống đỡ, cũng không có khả năng cản được, may mà Kim Ly chỉ mới sơ nhập nửa bước chưa lâu, may mà Mậu Kỷ Ấn diễn hóa ra Bất Động Kim Liên có lực phòng ngự mạnh mẽ, nếu không chắc chắn đã bị trọng thương.

Ngay lúc Kim Ly ra tay, Mạnh Kỳ đã nhận ra thân phận của y, nên mới không tránh né, lấy cường đối cứng!

Ba năm trước khi mất tích, y mới chỉ vừa đạt thiên nhân giao cảm chưa lâu, trừ phi y cũng là luân hồi giả mới đột phá nhanh chóng được, nếu không thì chắc chắn mới chỉ tấn chức gần một năm nay mà thôi, mới chỉ là một sơ nhập tiêu chuẩn.

Chính vì suy nghĩ như vậy, Mạnh Kỳ mới quyết định lấy Bất Động Kim Liên đỡ lại một kích toàn lực của Kim Ly.

Kim Ly mượn lực bắn lên, định cảm ứng sự chuyển động chân khí và phản ứng cơ nhục của đối phương nhưng không cảm nhận được gì, chỉ thấy một vùng trống trơn, hư vô như trời đất thuở ban sơ.

Chẳng lẽ người này thực sự là tu luyện Nguyên Thủy Kim Chương? Nhờ xuất thân thế gia, y cũng có biết về truyền thuyết Ngọc Hư Khai Thiên Công.

Cố kềm khí huyết xuống, Mạnh Kỳ triển khai thân pháp, chân đạp tám bước, như đạp cửu cung, song chưởng khi trảo khi chụp, cái nào cũng xa xưa huyền diệu, đánh nhau một trận với Kim Ly, không hề rơi xuống hạ phong.

Kim Ly sửng sốt, cao thủ này từ đâu ra vậy? Trong giang hồ chưa bao giờ nghe nói có ai lấy được truyền thừa của Nguyên Thủy Thiên Tôn!

Y không dám chậm trễ, hóa kình lực thành dạng xoắn ốc đánh thẳng tới, khiến đối phương không dám đỡ thẳng mà vào dùng thân pháp xảo diệu để tránh né, nhưng cũng chỉ được tới như thế, kình lực không đánh được tới đối phương.

Hai người ra chiêu cực nhanh, uy lực thu liễm, chỉ tập trung trong phạm vi mấy thước, thất khiếu Thẩm Nếu Tuyền không dám nhúng tay vào, do dự nghĩ không biết có nên la lên tìm viện binh hay không.

Đúng lúc này, có lẽ vì bị động tĩnh đánh thức, thằng bé con trên giường mở mắt, òa lên khóc, đầu lưỡi của nó có màu tim tím, phân ra hai nhánh như lưỡi rắn!

Yêu quái?

Bán yêu!

Mạnh Kỳ kinh hãi, bỗng nhiên hiểu ra.

“Khó trách Thẩm gia đóng cửa với người ngoài, còn buôn bán người, thì ra có liên quan tới Yêu tộc...”

Vì sao trước đó Kim Ly có dự cảm, nói những lời kì quặc với Lã Kiến, đó là vì hắn đã biết thân phận chân thật của Thẩm Nếu Tuyền - xà yêu, hơn nữa hắn cũng đã hạ quyết tâm, vì Thẩm Nếu Tuyền, bỏ đi cái thân phận Nhân tộc, giả chết để lánh đời, gia nhập vào Yêu tộc.

Để không làm người nhà lo lắng, hắn với Thẩm Nếu Tuyền làm ra một cái xác giả, bỏ trước cửa nhà Trần Trường Canh, đoán được Trần Trường Canh nhát gan sẽ mang thi thể đi chôn trong nghĩa địa, sau đó thừa dịp khất cái ngủ, đào cái xác lên, hủy thi thể đó, tạo ra dấu vết như bị chó hoang cắn xé, chỉ để lại mấy cái xương đã ngâm qua máu của y, để lỡ người của Kim gia có tới tìm được, cũng chỉ điều tra ra được là hắn đã chết, hung thủ không có manh mối...

Như vậy, cái đám hỏi của Thẩm gia với Giả gia phải chăng cũng có vấn đề?

Hèn gì cái nữ tử thướt tha vừa rồi làm mình có cảm giác quen quen, còn không phải tiểu hồ ly gặp phải ở Hãn Hải hay sao? Chính là cái con tiểu hồ ly đã la làng lên “Đao pháp giả tu luyện A Nan Phá Giới, yêu yêu đều muốn tru diệt”, thiếu chủ Thiên Hải Nguyên!

Sao ả ta lại rời khỏi Thiên Hải Nguyên, đi đến Giang Đông?

Vì sao Thẩm Nếu Tuyền mới có thất khiếu lại có thể che giấu được yêu khí của mình một cách hoàn mỹ như vậy, nãy giờ mặt đối mặt mà hắn cũng không nhận được ra?

Những suy nghĩ lướt qua cực nhanh, trong lòng hắn vang lên tiếng chuông báo động:

- Không xong! Sẽ bị giết người diệt khẩu!

Mai phục trong đất của Nhân tộc, lấy việc buôn bán người để cung cấp thức ăn cho Yêu tộc, nếu chuyện này bị lộ ra, Lục Phiến Môn và các đại thế gia Giang Đông chắc chắn sẽ phái cao thủ Ngoại cảnh tới tiêu diệt, làm sao Thẩm gia để cho hắn rời đi cho được!

Oa oa oa! Thằng bé con khóc vang, Thẩm Nếu Tuyền ban đầu lo lắng nhìn con, sau đó lộ ra sát ý, cô ta hé môi, vừa chạy tới chỗ con, vừa hét to gọi người tới, không chút do dự dù đối phương tới đây là để tìm Kim Ly, có thể là bằng hữu hay người thân của y.

Kim Ly kéo cao khí thế, xuất chưởng càng thêm dữ dội, cuồng phong ào ạt, khiến cả tòa lầu rung lên muốn sập.

Chưởng kình ào ạt, tầng tầng quét tới, quyết không để cho Mạnh Kỳ có cơ hội để ngăn cản Thẩm Nếu Tuyền kêu cứu.

Bỗng y nhìn thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn không lùi mà tiến tới, chính xác là nhảy tới, tinh khí thần ý như ngưng tụ vào làm một, đầu quyền tỏa ra ánh sáng trắng, vô cùng mạnh mẽ, tà dị chân khí đều không thể nào xâm nhập được!

Kim Ly không sợ mà còn lấy làm mừng, đã thấy cơ hội!

Y di chuyển, gầm lên, nhưng đối thủ đã nhanh hơn, xuất Tam Bảo Như Ý Quyền, đánh thọc vào sườn ngực trái của y.

Y vừa vung chưởng lên đỡ, Nguyên Thủy Thiên Tôn đã xoay người đổi hướng, lao thẳng về phía Thẩm Nếu Tuyền, một quyền vừa rồi giống như chỉ là ảo giác!

Là hư chiêu? Một quyền mạnh như vậy mà chỉ là hư chiêu?

Thẩm Nếu Tuyền thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn đánh tới, vung tay trái, năm ngón tay mở ra, nhấn xuống một cái.

Trời đất tối hẳn đi, dòng khí bị thu lại, năm ngón tay thon dài, phía trước chưởng một màu u tối, như muốn tóm cả trời đất.

Thẩm Nếu Tuyền không tìm được hướng nào để chạy, tâm linh bị áp chế, trơ mắt nhìn bàn tay kia ấn xuống trán mình.

Kim Ly biến sắc, nhào tới tấn công Mạnh Kỳ, hai tay vung lên, tụ bào phồng ra, hút hết dòng khí xung quanh vào.

Rắc!

Cuồng phong bùng nổ, thổi đứt cột nhà, thổi Thẩm Nếu Tuyền văng ra.

Cùng lúc, năm ngón tay co lại thành trảo, hút Thẩm Nếu Tuyền về phía mình, tránh thoát Phiên Thiên Ấn của Mạnh Kỳ.

Mạnh Kỳ như cá vượt ra khỏi nước, cả người bay vèo qua cửa sổ, lướt tới cửa sau.

Nơi này không thể ở lâu!

Hắn chỉ muốn bỏ chạy, càng xa càng tốt!

Vẫn là hư chiêu? Kim Ly trợn mắt.

Thẩm Nếu Tuyền hốt hoảng, hét lên:

- Có thích khách, đã bị phát hiện bí mật!

Mạnh Kỳ mô phỏng chân khí Phong Thần, chạy nhanh như gió, lướt vù qua đầu tường, chạy về phía rừng cây cách đó không xa.

Nhưng vào rừng cây không lâu, Mạnh Kỳ bỗng có cảm giác hình như bị mấy con độc xà đang bám theo trong bóng tối!

Hắn chân đạp Ngọc Hư Bước, thân pháp như huyễn như ma, không ngừng thay đổi phương hướng, chạy như điên về phía Thiên Mệnh Quan.

Văn An không phải là thành nhỏ, cũng có nửa bước Ngoại cảnh, cũng có một hai Ngoại cảnh thật sự, nhưng lúc này hắn chỉ biết có mỗi một người có thực lực sâu không lường được là Thiên Mệnh đạo nhân mà thôi, hơn nữa Thiên Mệnh Quan cách đây là gần nhất!

Tuy không nhìn thấy cũng không cảm nhận được kẻ đich, nhưng Mạnh Kỳ không dám lơ là, không ngừng tăng tốc, đổi hướng, không cho yêu quái sau lưng cơ hội vung chưởng giết mình.

May nơi này là địa bàn Nhân tộc, sợ gây ra động tĩnh quá lớn sẽ khiến cường giả tới, nên yêu tôn Ngoại cảnh đuổi theo hắn không ra tay không từ thủ đoạn như Tẩy Nguyệt tiên sinh, nếu không Mạnh Kỳ đã gặp hiểm, vì hắn không còn Chướng Mục Dệp và Luân Hồi Phù, cũng chẳng có chỗ khe sâu nào để trốn!

Lúc này đang là hàn đông, cây cối đã héo rũ, đã mấy lần Mạnh Kỳ cảm nhận được nguy hiểm rất rõ ràng, chỉ là ánh mắt thôi, nhưng cũng khiến cho hắn run rẩy.

Không biết chạy bao lâu, Mạnh Kỳ dần không chịu được nữa, liên tục chạy nhanh và đổi hướng làm tiêu hao tinh thần rất lớn, chưa kể trước đó còn đánh một trận điên đảo.

Đột nhiên, cảm giác bị độc xà nhìn theo biến mất, Mạnh Kỳ sửng sốt, chợt nhận ra mình đã chạy tới gần Thiên Mệnh Quan, bên tai vọng tới giọng nói vừa mê mang vừa nghi hoặc:

- Sao lại có mệnh cách tới năm màu?

Theo thanh âm nhìn lại, Mạnh Kỳ nhìn thấy Thiên Mệnh đạo nhân khoanh chân ngồi trên tường của đạo quan, cau mày suy nghĩ, tay giật giật râu, không hề để ý thấy hắn tới gần.

Phù, hắn lặng lẽ thở hắt ra, tháo mặt nạ xuống, chui vào hậu viện đạo quan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.