Một đạo lưu quang như ánh sao, đánh trúng Mạnh Kỳ, nhưng lại như đánh trúng vào hư ảnh, trực tiếp xuyên thấu mà đính vào vách tường miếu hoang.
Thiết hoa nở rộ, năm cánh như lan, tinh xảo đẹp đẽ, trên vách tường trong vòng mười xích, từng con muỗi, con kiến im lặng rơi xuống, mấy con chuột sa mạc lăn ra đất, tứ chi duỗi thẳng, chết cứng tại chỗ. Lông của chúng toàn bộ rụng xuống, thần hình trụi lủi làm người ta sởn hết cả gai ốc. Những con vật này cách bông hoa vài xích liền chết. đủ thấy bôc thiết hoa mang độc tính khinh khủng.
Thấy cảnh này, Trần Tiêu và La Hữu yết hầu khô khốc, khó khăn nuốt nước bọt. Đổi lại là mình ở phụ cận, chỉ sợ cũng đã chết không thể chết hơn, thật là cái ám khí đáng sợ.
Nhưng mà làm cho người khác thấy quái dị là cao thủ dùng độc kia với Chân Định pháp sư chỉ cách nhau có một trượng, sao lại đem ám khí ném trượt mất vài tấc. Chẳng lẽ ánh mắt nàng không tốt? giác quan có vấn đề?
Thiết hoa bay ra, bắn trúng hư ảnh, Hồng Tụ thầm kêu một tiếng không tốt, trong tay còn lại dường như lại có vật muốn bay ra.
Nhưng không kịp! ''Chiến xa'' Mạnh Kỳ đã phá vỡ trở ngại trùng điệp, ''nghiền ép'' đến bên cạnh nàng, tâm thần hắn đắm chìm trong thanh tịnh, ánh đao đỏ sậm lóe sáng.
Khói hồng trần lan tỏa, ánh mặt trời ấm áp, chiếu vào thân thể, học tập độc dược, sử dụng bản thân để thử độc trùng ...thoáng một cái hiện lên trong lòng Hồng Tụ, trên người chỗ nào cũng là vết thương, điểm nào cũng suy yếu, những hồi ức kinh khủng trở lại trong tâm trí nàng.
Bởi vì chính mình thống khổ, không được thanh tịnh, cho nên người khác cũng phải thống khổ theo, kẻ chết dưới tay của mình đều phải chịu vạn độc cắn xé.
Những điều này cứ lặp đi lặp lại, thống khổ đã không còn, chỉ còn sự cô đơn. Cho đến ngày ấy người nọ đi tới bên cạnh mình, vì vậy mà thanh tịnh rời xa, rơi vào hồng trần.
Cô nương ngươi mạnh khỏe, tại hạ Vân Đình Phong.
Ân, ta là Đường Hồng Tụ, không phải Tụ trong tú khí thanh tú, là Tụ trong ống tay áo.
Đau đớn chợt tới, Hồng Tụ thanh tỉnh lại, nhưng lại hết thảy đã quá muộn, luồng khí nóng bỏng xuyên thẳng tới tim phổi.
Máu tươi phun ra, hai mắt mơ hồ, Đường Hồng Tụ không cam lòng mà ngã xuống, ta còn có nhiều ám khí như vậy, nhiều kịch độc như vậy. Tại sao ta không có cơ hội sử dụng?
Còn có, ngươi vì sao lại không có việc gì?
Mạnh Kỳ một đao chém trúng, lập tức nhảy lùi lại vài bước, tay trái giơ lên cầm một con côn trùng màu vàng đã mất đi sinh mệnh.
''Ngươi muốn hỏi vì sao nó không có hiệu quả?'' Mạnh Kỳ nhìn ánh mắt đầy tuyệt vọng và nghi nan của đối phương, nhẹ giọng hỏi.
Đường Hồng Tụ yết hầu khàn khàn. Đúng vậy a, nó có thể cắn nát đệ ngũ quan Kim Chung Tráo đó!
Mạnh Kỳ khóe miệng vểnh lên mỉm cười, tay trái dùng sức. Ba~ một tiếng, con côn trùng kia lập tức nát bét, sau đó nói nhỏ với Hồng Tụ: ''Giòn quá.''
Đường Hồng Tụ hai mắt trừng trừng, chết không nhắm mắt.
Ta lại không phải người ngu, lỗ mãng dùng Kim Chung Tráo đến thử độc trùng của ngươi. Ta sở dĩ dám mạnh mẽ lao tới là vì có Huyễn hình đại pháp, giác quan thứ sau thần dị, đủ hiểu được con độc trùng có khả năng uy hiếp ta, sẽ không đơn giải đối phó nó như độc trùng bình thường.
Đương nhiên, cũng trách loại độc trùng này ngươi không có nhiều lắm, nếu thả liền mấy cái ra, ta coi như là có thể cảm giác được, cũng sẽ luống cuống tay chân, không thể tạm thời tránh né.
''Đánh chết Đường Hồng Tụ thuộc Ma giáo trận doanh, mỗi người ban thưởng một trăm thiệt công.''
Âm thanh Chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi vang lên trong đầu.
Trần Tiêu và La Hữu nhếch miệng, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn bóng lưng Mạnh Kỳ, hắn vậy mà...nhẹ nhõm giết chết cao thủ dùng độc?
Vừa rồi Chân Định pháp sư như một đầu bạch tượng, xông phá nghiền nát, không thể ngăn cản!
Hơn nữa một đao kia của hắn thật sự là khó miêu tả, tràn đầy sự hấp dẫn của hồng trần, kinh diễm vô cùng!
Mạnh Kỳ vừa muốn kiểm tra một chút xem Đường Hồng Tụ có ám khí, kịch độc gì để lại, đột nhiên trong đai lưng, ngực, bụng, bít tất, ông tay, làn váy chui ra hàng loạt độc vật, có rắn nhỏ, có côn trùng, rậm rạp đông đúc, làm cho người ta buồn nôn.
Sau khi chui ra, chúng ngừng lại một chút, sau đó quay mình cắn lên thân thể Đường Hồng Tụ, xà trùng muỗi bay xung quanh cũng nhao nhao cắn trả, lập tức đem thi thể bao phủ.
Mạnh Kỳ đang định cố nén buồn nôn xua đuổi chúng, liền thấy độc xac, thiềm thừ, ngô công các loại bật ngửa, ngã ra chết cứng. Cuối cùng bên cạnh Đường Hồng Tụ nằm đầy xác độc vật, mà thi thể nàng cũng chỉ còn là một cỗ xương trắng và váy áo rách rưới, cùng rất nhiều kiện ám khí bị ăn mòn.
''Người dụng độc khu trùng thật đáng sợ...'' Mạnh Kỳ nhẹ thở ra một hơi, tìm một nhánh cây đâm đâm vào quần áo của Hồng Tụ, xem còn gì lưu lại không.
Đúng lúc này, âm thanh chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi vang lên lần nữa:
''Hạ Đan Đan bị Luân Hồi giả của Ma giáo trận doanh đánh chết, mỗi người trừ một trăm thiện công.''
Mạnh Kỳ hít sâu một hơi, lần này địch nhân là toàn diện tấn công.
...
Mây khói sương mù lượn quanh, tai mắt bị che, bản thân công kích lại đều bị cái hào quang lốc xoáy kia đẩy ra, hai gã sứ giả Ma giáo tâm thần hoảng sợ, đã nổi lên tâm tư đào tẩu.
Bỗng nhiên, bùn đất cát sỏi chung quanh bắn ra, cấp tốc lao tới hai gã sứ giả Ma giáo, tựa như cường cung ngạnh nỏ bắn ra, sát ý đằng đằng.
Công kích dày đặc như thế, hai người bọn hắn không thể tránh kịp. Độn thổ sứ giả cũng không có biện pháp, song chưởng đập tán đi một phần, phần còn lại đánh trúng, thân thể hắn lập tức thành tổ ong, máu tươi phun ra.
Ánh mặt trời nhoáng một cái, tên còn lại thì nhật độn chạy trốn, tan biến tại chỗ. Hắn miễn cưỡng tránh được phần lớn cát sỏi công kích, mấy chỗ bị đánh trúng huyết nhục lẫn lộn.
Nhưng vào lúc này, một thanh trường kiếm bằng vàng ròng mỹ diệu chém tới, thân kiếm có hoa văn kỳ lạ, tản ra khí tức uy nghiêm, như khói như nước.
Bị khí tức của thanh kiếm chiếu tới, sứ giả tâm thần hoảng hốt, chớp mắt đã là trường kiếm xuyên tim mà qua.
Nhẹ nhõm giết chết hai gã thích khách, Tề Chính Ngôn lau sạch máu tươi trên thân Long văn xích kim kiếm, khuôn mặt như người chết hiện lên nụ cười mỉm hiếm thấy.
''Hồn thiên bảo giám'' quả nhiên phi phàm!
Hai gã thích khách này có đặc thù võ công, tuy rằng trình độ tu vi chỉ khoảng mới bước vào Khai Khiếu kì tiêu chuẩn, nhưng lại có thể mượn nhờ xu thế tự nhiên. Nếu là người khác khẳng định sẽ luống cuống tay chân, nhưng bản thân mình luyện ''Hồn thiên bảo giám'', từ lúc bắt đầu tu luyện đã phải cảm ứng thiên địa khí thế, tự nhiên khí thế, vạn vật khí thế, lợi dụng năng lượng dị chủng của thiên địa mà tu hành, há là bọn hắn có thể so sánh?
''Hồn thiên bảo giám'' tầng thứ nhất ''Bạch Yên Vân'', sương mù sôi trào, che tai mắt người khác. Tầng thứ hai Mân Hà Đãng'', hà khí nhảy múa, giảm bớt khả năng dịch chuyển, yểm nhật trấn thần, tầng thứ ba ''Thổ Côn Lôn'', phá đất đá, đem khoáng vật sử dụng đả thương người.
''Khó trách tốn nhiều thiện công như vậy!'' Tề Chính Ngôn lúc làm nhiệm vụ cá nhân còn chưa luyện thành Thổ côn lôn. Lần này giao thủ vẻn vẹn chỉ dùng Bạch yên vân và Hồng hà lay động, lần này thành công khiến hắn càng mong chờ mồn thần công này.
Bất quá nghĩ đến ''Hồn thiên bảo giám'' ban đầu ghi: Nhập môn dễ dàng, càng lên cao càng khó tu luyện, tư chất, ngộ tính, nỗ lực, chuyên thâm, thiếu một thứ cũng không được. Nghĩ đến bản thân luyện nửa năm còn chưa tiểu thành Huyễn hình đại pháp, trong lòng Tề Chính Ngôn không khỏi lo lắng, cũng may nếu không ngộ ra cũng có thê dùng thiện công nhờ chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi nâng cao ngộ tính và tố chất cơ thể.
''Đánh chết Đường Hồng Tụ thuộc Ma giáo trận doanh, mỗi người ban thưởng một trăm thiện công.''
''Hạ Đan Đan bị luân hồi giả Ma giáo trận doanh đánh chết, mỗi người khấu trừ một trăm thiện công.''
Nghe hai tin tức đến gần như cùng lúc, Tề Chính Ngôn ngẩng đầu. Nhìn qua nơi bị bão cát bao phủ, biểu lộ ngưng trọng dị thường.
...
Bên trong hàm động, ánh lửa rậm rạp, chiếu sáng xung quanh.
Trương Viễn Sơn và Ảnh Sát đang ẩn núp đều án binh bất động, ai cũng không nhúc nhích, tựa như chơi một trò chơi ai động đậy trước là thua.
Ám sát và phản sát, chính là so đấu kiên nhẫn.
Lúc này, âm thanh Chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi vang lên trong đầu hai người, Hồng Tụ và Hạ Đan Đan tử vong không cách nhau quá lâu.
Trương Viễn Sơn và Ảnh Sát không phải người gỗ, nghe được tin tức khó tránh khỏi kinh ngạc, có điều tới tư cách là sát thủ, Ảnh Sát liền nhanh chóng phục hồi tinh thần, đoản kiếm giơ lên, chuẩn bị phát động một kích trí mạng.
Thế nhưng có dị biến xảy ra, hắn cảm giác toàn thân vô lực. Hô hấp dồn đập, ý nghĩ choáng váng, phốc một tiếng ngã xuống đất.
Tại sao có thể như vậy?
Làm sao mà lại trúng độc?
Ảnh Sát hỗn loạn, trong mơ hồ nhìn thấy Phù Chân Chân đem mồi lửa đi qua, đằng sau có một ngọn nến rất nhỏ, nó đang từ từ cháy.
Trước mắt tối sầm, Ảnh Sát rút cuộc không nhìn thấy bất thứ gì nữa, cũng không biết là do nến bị tắt, hay hai con mắt của mình không nhìn thấy gì nữa.
Nhưng mà điều này không quan trọng, trong hơi thở hắn đã triệt để mất đi tri giác.
''Đánh chết Ảnh Sát thuộc Ma giáo trận doanh, mỗi người ban thưởng một trăm thiện công.''
Trương Viễn Sơn đã nuốt giải dược, nhìn Ảnh Sát trên mặt đất mìm cười thản nhiên, cảm khái nói: ''Thất Tâm Hải Đường quả nhiên không màu không vị, khó vị phát hiện.''
Phù Chân Chân đi vài bước, nhìn về phía bên ngoài động, thấy gió cát không đổi, lo lắng nói: ''Bọn họ chắc cũng bị tấn công, chúng ta đi cứu viện sao?''
''Muội ở nơi này tạm tránh, ta đi, ta đại khái vẫn nhớ vị trí của Giang Sư Muội, Chân Định sư đệ, và La Thắng Y.'' Trương Viễn Sơn không muốn Phù Chân Chân mạo hiểm đi lại trong bão cát.
Phù Chân Chân há to miệng, tựa hồ muốn đi theo, nhưng cuối cùng vẫn nói: ''Viễn Sơn, huynh phải cẩn thận.''
Nàng tự nghĩ một hồi, dưới tình trạng bão cát thế này, sở trường độc dược của mình khó có thể triển khai, chỉ làm liên lụy Trương Viễn Sơn, bởi vậy cố kiềm chế xúc động muốn đồng sinh cộng tử.
...
La Thắng Y và Vân Đình Phong đồng thời nhận được tin báo tử của Đường Hồng Tụ. Vân Đình Phong chấn động, cả người sững sờ, trong nội tâm ảo não, uể oải, thống khổ, kinh ngạc cùng lúc trào dân, tựa như lửa thiêu đốt trái tim.
Phát giác được dị trạng của hắn, La Thắng Y cố gắng chèo chống, giữ lại nội lực bản thân, nhân lúc Vân Đình Phong tinh thần chưa hồi phục liền quyết tâm ra tay. Quyền trái cản, quyền phải chấn động, đem thủ chưởng của Vân Đình Phong bật ra, tiếp theo không lùi mà tiến, đấm mạnh một quyền, chí cương chí mãnh, dùng công thay thủ.
Vân Đình Phong nỗi lòng khó bình ổn, lại mất lợi thế hấp thu nội lực đối phương, bị quyền của La Thắng Y bức lùi ra sau, song chưởng phong bế toàn thân, cố sức phòng thủ.
Chỉ cần thêm nửa nén hương, là ta có thể lấy được ưu thế lớn về nội lực, loại bỏ phản kháng của La Thắng Y.
Lúc này, âm thanh báo Hạ Đan Đan chết cũng truyền tới, La Thắng Y biến sắc, thế công trì trệ, lòng đầy bi thương và không hiểu, dứt khoát lùi lại, kéo dài khoảng cách bày tư thế phòng thủ. Hắn bị hấp thu không ít nội lực, chưa chắc đã là đối thủ của Vân Đình Phong.
Vân Đình Phong đang muốn phản công, lại có tin Ảnh Sát chết, hai người của mình chết khiến hắn cân nhắc lại, nhìn thẳng hai mắt La Thắng Y, chậm rãi lui lại, tan biến bên trong gió cát dày đặc.
Tin tức sai lầm hại chết người !!