Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Chương 1131: Chương 1131: Đáng tiếc




Dịch giả: Tiểu Băng

Nê Hoàn cung phóng ra Tiên Thiên chi khí. Phía tây hiện ra một tăng nhân tuấn tú, tay cầm một thanh kiếm màu xanh như cành trúc, khi tới gần hiển hóa thành một Kim Thân Phật Đà trang nghiêm; phía nam một kiếm khách áo trắng đi tới, kiếm giao vào nhau, suy diễn ra một con chân long; phía đông một nam tử hùng vĩ ngang tàng lướt qua, kiếm màu vàng đỏ, phong hỏa tướng tùy.

“Đạo hữu, ta đến trợ ngươi!” Bọn họ cùng hô vang, cùng vung kiếm.

Vừa nhìn thấy, Bá Vương hiểu ngay đối phương xuất ra tuyệt chiêu. Trong đầu y lóe qua một cái kiếm trận đã từng khiến y hơi kiêng kị, lúc ấy kẻ địch liên thủ với một kiếm tiên nữa thi triển một cái kiếm trận, hình như là Thái Cổ đệ nhất sát trận Tru Tiên kiếm trận.

Hôm nay tứ đại Thiên tiên nếu là thành trận, mình mà rơi vào trong trận, dù có kiệt ngạo tới mấy thì khả năng thất bại cũng cao tới tám chín thành, cho nên tuyệt đối không thể để cho ‘họ’ kết thành kiếm trận!

Bá Vương kinh nghiệm chiến đấu phong phú, liếc qua một cái đã nghĩ ngay ra cách giải quyết.

Y chém ra một đao dữ dội, xông lên không trung, khí phách và sức mạnh ngưng tụ thành một đường lôi đình u ám, ầm ầm bổ xuống, đánh vào khoảng không với tốc độ cực nhanh.

Điện quang lan tràn, hóa xung quanh thành một đại dương lôi đình, cùng lúc công kích cả bản tôn Mạnh Kỳ lẫn “Chân Định Như Lai”, “Tô Mạnh Thiên Tôn” và “Thanh Nguyên Chân Quân”.

Thân nhập Cửu U, chém đầu yêu ma!

Ầm!

Lôi quang lấp đầy cả đại điện, không phân mạnh yếu, như vô số Bá Vương cùng xuất đao, công kích vào những kẻ địch khác nhau.

Mạnh Kỳ “Nhất Khí Hóa Tam Thanh” chưa được viên mãn, còn cách thân quá khứ, hiện tại, tương lai còn rất xa, vốn chỉ là kết hợp các loại công pháp khác nhau chém ra ba bộ hóa thân mà thôi nên trong điểm mạnh cũng có hạn chế. Chúng có thể có cùng cảnh giới với bản tôn, nhưng thực lực lại rõ ràng có chênh lệch với nhau, giống như Mạnh Kỳ với các Thiên tiên khác vậy.

Chỉ là Như Lai thần chưởng tổng cương, thức thứ nhất và công pháp Phật môn ngưng tụ thành “Chân Định Như Lai”, cho dù cũng là Thiên tiên nhưng làm sao so bì được với bản tôn “Nguyên Hoàng đạo nhân”?

Tiệt Thiên thất kiếm tổng cương cũng có vấn đề, Tru Tiên tứ kiếm chưa được hoàn thiện, “Tô Mạnh Thiên Tôn” cũng thế, chỉ có Bất Diệt Đạo Thể “Thanh Nguyên Chân Quân” là chênh lệch ít với bản tôn, không có đặc thù Truyền Thuyết và Bỉ Ngạn. Bá Vương nhìn ra được điểm này, nên nhanh chóng quyết định thi triển chiêu “Chém Đầu Yêu Ma”, chỗ mạnh nhất thì chống đỡ Mạnh Kỳ bản tôn “Nguyên Hoàng đạo nhân”, chỗ hơi yếu hơn thì công kích tam đại hóa thân, giằng co với “Thanh Nguyên Chân Quân”, tạo ra nguy cơ cho “Chân Định Như Lai” và “Tô Mạnh Thiên Tôn”.

Năm màu thiên lôi, Tứ Tượng tiên lôi, Âm Dương đạo lôi, tử điện thanh lôi, vô số lôi quang nổ tung, như sóng triều tràn về hướng Kim Thân Phật Đà và Kiếm Tiên Thiên Tôn, khiến họ phải cắm kiếm ra trước mặt. Một tay chỉ trời, một tay chạm đất, chuyển thân thể thành A Lại Da thức, di chuyển trong thế giới tâm linh để tránh né, một thanh trường kiếm chém ra, phiêu miểu đánh xuống, lôi quang như khựng lại, hơi bị lệch đi.

Một đao vừa ra, mạnh yếu đã phân!

Phạm vi công kích hơi bình ổn, Bá Vương dậm chân, thoáng cái hiện ra trước mặt “Chân Định Như Lai”, bắt lấy cơ hội bản tôn và Thiên Tôn, chân quân hóa thân còn bị cách trở, Tuyệt Đao hất lên, sau đó chém xuống, xông thẳng vào thế giới hư ảo.

Y với bản tôn Mạnh Kỳ thì còn đánh qua đánh lại, chứ đánh với hóa thân thì chắc gì ngăn cản được mấy đao!

Đao nhập tâm linh, Kim Thân Như Lai biến mất, tại chỗ xuất hiện hai bàn tay, kết ấn pháp, nâng lưu ly cổ đăng và tâm linh màu tím.

Đông đông đông!

Tuyệt Đao bị bắn ngược trở về, Kim Thân Như Lai lại xuất hiện ở chỗ vốn là “Nguyên Hoàng đạo nhân”.

Bản tôn và hóa thân có khả năng cách không đổi chỗ!

Mạnh Kỳ bản tôn vừa ngăn cản Tuyệt Đao, các hóa thân đều cử động, Bất Diệt Đạo Thể biến thành “Thanh Nguyên chân quân” vung kiếm, bắn ra kiếm khí màu xanh, gió qua vô tung, vạn vật phiêu miểu, Kiếm Tiên Thiên Tôn thì chậm rãi đâm tới, tối tăm trào ra, cuồn cuộn không tắt.

Nhưng ngay trước khi Chân Định Như Lai kịp rút kiếm ra, Bá Vương đã nhờ lực bắn ngược của Tuyệt Đao mà vọt đi, muốn nhảy ra vòng vây.

Y vừa vọt lên, trên trời cao đã hiện ra thần nhân Mạnh Kỳ, một tay cầm một cây cờ vàng nhỏ, huy sái vung ra vô số sen vàng, những đóa sen tỏa hào quang rực rỡ, kết thành một tầng ngăn cản không thể phá vỡ, tay kia dựng thành chưởng đao, lấy thế Khai Thiên Tịch Địa, lãnh khốc đánh xuống.

Tuyệt Đao vòng lại, tử điện thành vòng tròn, vừa ngăn cản vừa phản kích, tiếp đón công kích của Khai Thiên Tịch Địa, dùng lưng đón đỡ kiếm khí sóng nước u ám của Tô Mạnh Thiên Tôn, khí phách ngưng tụ thành thực chất, làm suy yếu công kích, khiến sau lưng chỉ bị một vết thương to, máu chảy ra đã bị khí phách bịt lại.

Nhờ một cú này, y thoát ra được phạm vi kiếm trận!

Mạnh Kỳ bản tôn dậm chân vọt lên, tay phải nắm lại thành quyền đánh xuống, tay trái Phong Hỏa luân chuyển, năm ngón tay mở ra, nghiêng trời lệch đất.

Bá Vương không kịp dừng chân, không ngừng uốn người lùi lại. Tuyệt Đao không câu nệ chiêu thức, hạ bút thành văn, liên tiếp chặn đứng những công kích của Mạnh Kỳ bản tôn tấn công, đối với Chân Định Như Lai, Tô Mạnh Thiên Tôn và Thanh Nguyên chân quân giáp công, cái nào y đỡ được thì đỡ, cái nào không đỡ được thì dùng khí phách để giảm thương thế, lấy bị thương để đổi lấy cơ hội chạy ra khỏi kiếm trận.

Hai bên lại chạy khắp đại điện, song lúc này đã đổi bên, biến thành Bá Vương dựa vào đao pháp để dịch chuyển bỏ chạy, vết thương trên người không ngừng tăng lên, máu tươi nhuộm đỏ khôi giáp, khí tức thong thả từ từ hạ xuống, nhưng vẫn chưa bị rơi vào trong trận pháp.

Nhất Khí Hóa Tam Thanh nhất định có hạn chế thời gian, hơn nữa một đại thần thông nghịch thiên như thế nhất định sẽ khiến bản tôn bị hao tổn rất nhiều, chỉ cần kiên trì đến khi Nhất Khí Hóa Tam Thanh kết thúc, chính là lúc phản thủ thành công, giành lấy cơ hội chuyển thế thành thắng!

Thiên phú chiến đấu của Bá Vương không ai sánh kịp, thời gian bị kéo dài không ngừng trôi qua, mười hơi, hai mươi hơi, bốn mươi hơi, năm mươi hơi, vết thương trên người y càng ngày càng nhiều, song đều không nguy hiểm đến tính mạng, đều không phải là thương nặng, bị Mạnh Kỳ và tam đại hóa thân điên cuồng liên thủ công kích mà vẫn vững như bàn thạch.

Phiên Thiên ấn, Âm Dương ấn, Hư Không ấn, Tứ Tượng ấn, Mậu Kỷ ấn, Khai Thiên ấn, Vô Cực ấn, ấn ấn tương liên, liên hoàn đánh tới. Mạnh Kỳ mãi mà không thể hóa ưu thế thành thắng thế, mắt thấy chỉ còn lại không tới mười hơi, bèn nảy ra một kế đổi chiến thuật.

Hắn vung tay trái. Tay áo mở ra, hút Bá Vương vào trong.

Sau đó, Kim Thân Phật Đà, Kiếm Tiên Thiên Tôn, Bất Diệt Đạo Thể nhất tề rung kiếm, bắn ra những đường kiếm quang khác màu, cùng kiếm khí của bản tôn Mạnh Kỳ giao vào một chỗ, đỏ xanh đen trắng sắp thành hình.

Mạnh Kỳ đang định hất Bá Vương vào trong Tru Tiên kiếm trận, thì ánh đao màu tím đã mãnh liệt phá vỡ tụ bào xông ra.

Chỉ còn thiếu một chút nữa!

Cục diện lại quay về cảnh Bá Vương lấy bị thương để đổi thời gian. Mạnh Kỳ hít một hơi thật sâu, lúc Bá Vương tránh né đón đỡ tam đại hóa thân, đột ngột thu hết hóa thân về, dồn hết sức lực còn lại, tăng khí thế lên đỉnh phong. Trên đỉnh đầu hiện ra khánh vân, khánh vân vây quanh cổ phiên, cổ phiên phiêu nhiên bay xuống, nhập vào Ly Tiên Kiếm, trước khi Bá Vương kịp phản ứng, chém ra một kích vũ trụ đại bạo tạc khai thiên!

Lấy xuất kỳ bất ý đổi lấy thế thắng!

Quang mang sáng lên, kiếm quang hoành tảo, tạc ra một trời đất mới công kích Bá Vương, kiếm quang vô cùng vô tận nuốt chửng lấy y.

“Hay!” Bá Vương hét to, hít một hơi sâu. Tử điện chém về phía trước, bổ ra thiên địa không còn, chỉ một mình ta còn, từ trong vũ trụ đại bạo tạc mở ra một miếng đất cắm dùi!

Kiếm quang trùng kích. Ánh đao diệt lại sinh, sinh lại diệt.

Đương!

Đao kiếm giao kích. Khí lãng cuộn trào mãnh liệt, cả hai bên đều ép hết khí lực cuối cùng vào trong chiêu này, để áp đảo đối phương.

Oanh long long!

Quang mang thổi quét đại điện, Tử Điện yếu mà không diệt, thần thức và đạo lực của Mạnh Kỳ đều khô kiệt, nhưng trong tình thế đó, Chân Linh lại càng leo càng cao, dần tới cảm thấy kì diệu độc nhất vô nhị.

Hắn như đang ở trên cao, nhìn xuống đại điện, nhìn xuống hai bên giao chiến, nhìn xuống vạn giới vũ trụ, nếu tiếp tục tăng lên, sẽ đương nhiên chiếu rọi chư giới, hình thành hình chiếu ta khác.

Đây chính là con đường “Không mượn người khác”của Lục đại tiên sinh?

Mạnh Kỳ nhìn thấy miếng cắm dùi quanh người Bá Vương càng ngày càng u ám, như muốn nối tới rất nhiều vũ trụ ở vạn giới, dùng va chạm đó, dùng khí cơ khiên dẫn, cũng để tăng lên bản chất tâm linh, liên thông với càng nhiều “Ta khác”!

Oanh long long!

Kiếm quang không tắt, Tử Điện không ngã, lại tiếp tục giằng co với nhau, Bá Vương nói không chừng sẽ có thể lâm trận đột phá, đến giới hạn chất biến, trong khi Mạnh Kỳ muốn tới đó còn bị thiếu tới mấy chục năm, đây chính là sự chênh lệch tích lũy.

Tia khí lực cuối cùng ép vào, kiếm quang cuối cùng yếu đi, mà tử điện vẫn còn đứng thẳng, yếu nhưng bất diệt, nhưng Bá Vương không nhân cơ hội phản kích, mà thu Tuyệt Đao về đặt ngang ở trước ngực.

“Rất tốt, Thiên tiên mà đã biểu hiện được như vậy, thật là khiến ta phải cảm thán. Nếu ở cơ hội kia ngươi dùng ngay Nhất Khí Hóa Tam Thanh, nếu một kích cuối cùng kia, trên tay ngươi không phải là thanh kiếm Thiên tiên bình thường mà là thần binh tuyệt thế, có lẽ ta đã bại.” Bá Vương tuy câu thông với nhiều ta khác, sức mạnh đã có phần khôi phục, nhưng trên người y có quá nhiều vết thươn, nên vẫn còn rất yếu, hai bên đều đã đánh tới giới hạn khô kiệt.

Mạnh Kỳ tiêu sái thu hồi Ly Tiên kiếm, mỉm cười: “Nếu Bá Vương ngươi không kiêu ngạo, ngay từ đầu đã dùng hết toàn lực, nếu ngươi nắm lấy cơ hội cuối cùng phản kích một đao, thì người thua chính là ta.”

Hai người cùng cười to, vô cùng sảng khoái.

Đánh trận này thật là thống khoái!

Mạnh Kỳ khẽ thở dài, nếu mình có đủ thời gian, có thu hoạch từ trận chiến này, hoàn toàn có thể đi theo con đường không mượn người khác của Lục đại tiên sinh, đó là con đường thuần túy nhất cũng là kiểu mà mình thích nhất, đáng tiếc nếu vậy sẽ phải cần ít nhất ba mươi năm tích lũy, hơn nữa lại còn là phải ở trong Chân Thật giới.

Bá Vương thu hồi Tuyệt Đao, xoay người đi ra cửa lớn, bùi ngùi nói: “Nhân sinh có được một đối thủ đã đủ, đợi sau Truyền Thuyết, chúng ta lại đến đánh một trận.”

Mạnh Kỳ không nói gì, sóng vai với y đi ra, ba quang lấp lóe, đi tới ngoài Yêu Hoàng điện, bên người đã không còn Bá Vương.

Một hồi trước mắt, một hồi Trung Cổ.

Hắn nghiêng đầu, nhìn không gian trống trơn bên cạnh, thở dài:

“Đáng tiếc, Truyền Thuyết của ngươi không có sau đó......”

Hắn bước ra, chuẩn bị rời đi, chuyến đi này đã chiếm được quá nhiều đặc thù Lôi Thần ta khác.

Bỗng nhiên, hắn dừng lại, quay đầu nhìn thấy Thùy Dực tử bổ nhào xuống đất, cắn góc áo do đạo lực của hắn hiển hóa thành, ngượng ngùng nói: “Vào cũng vào rồi, lại tùy tiện đi dạo nữa hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.