Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Chương 699: Chương 699: Đao kiếm giảng thuật "cố sự"




Dịch giả: Tiểu Băng

Hư ảnh Linh Lung Bảo Tháp màu hoàng kim bao phủ quanh người, hai màu đen trắng lượn lờ, màu tím phúc quang làm bạn, thánh đức gợn sóng và vô hình âm đức nhộn nhạo, Hi như thần linh từ trong thế giới tưởng tượng bước ra, nắm tay y đánh xuống hóa đức thành thái, ẩn muốn phá toái hư không, biến tất cả vật chất thành vô hình vô chất.

Y không nói một lời, cũng không muốn nghe Mạnh Kỳ nói. Y chỉ muốn diệt khẩu, để che dấu việc này, mây khói xung quanh tan biến, ngũ hành mơ hồ, tứ tượng hỗn loạn, hiện ra trạng thái thiên địa mới bắt đầu, khiến thiên địa chi lực bình thường có thể mượn đều biến mất, ngoại cảnh bình thường nếu gặp phải tình huống này đều sẽ bị áp chế, thực lực phát huy ra không vượt quá năm thành!

Mạnh Kỳ không chút sợ hãi. Chỉ một mình Bát Cửu huyền công đã đủ thích ứng với loại áp chế này, khả năng máy móc bất chấp mọi thời tiết mọi địa hình đâu chỉ có hư danh!

Thông qua biến hóa và điều chỉnh, khiến pháp lý của cường giả trong một phạm vi nhất định không còn hiệu quả áp chế với mình là một trong những đặc sắc lớn nhất của Bát Cửu huyền công ở Ngoại Cảnh thiên, dùng lời nói của Mạnh Kỳ chính là: “Ưu thế ‘Lĩnh vực’ của người khác không có hiệu quả đối với ta!”

Nhưng mà, Mạnh Kỳ lại không có bao nhiêu phần thắng, mà còn có khả năng nguy hiểm tới tính mạng, bởi vì Hi là Tông Sư, tu luyện lại là công pháp đứng đầu liên quan đến ngũ đức ngũ thái.

Thánh đức gia thân, vạn pháp không dính, công đức hộ thể, chư tà không xâm, hai chữ đạo đức, chư pháp chi nguyên, phúc đức phù hộ, không rơi vào sát kiếp, âm đức ám tàng, sinh cơ tướng tùy, ngũ đức cùng tồn tại, thiên địa diệt ta mới diệt!

Một đức trong đó rất giỏi về hộ thể công, nay Hi ngũ đức cùng tu, phòng ngự trong giới Tông Sư có thể coi là xuất chúng. Mạnh Kỳ kết hợp Nguyên Thủy kim chương “Ngũ Thái Ngũ Đức quyền” thì cảnh giới và phòng ngự của hắn hẳn đã vượt qua nấc thang trời thứ hai, nhưng vẫn thua kém Hi một cảnh giới lớn, tên kia rất biến thái.

Cho dù có dùng Pháp Thiên Tượng Địa, muốn phá phòng ngự của Hi e là cũng không thành công, chưa kể Pháp Thiên Tượng Địa duy trì không được lâu!

Quan trọng nhất là Thánh đức và công đức còn có khả năng bảo vệ nguyên thần, phòng ngừa “Ngoại tà”, khiến pháp môn khác loại không có hiệu quả.

Phòng ngự khủng bố như thế, công kích của Hi cũng khủng khiếp ngang ngửa. Thiên địa từ không đến có trải qua năm giai đoạn, từ vô hình vô chất đến có hình có chất, âm dương phân hoá, mỗi quyền mỗi cước của y đều có thể hóa vạn vật thành hỗn độn, đối với tuyệt đỉnh bình thường, nhất định bảo giết là chết, trúng đòn là chết ngay, Mạnh Kỳ dù có mạnh tới mấy cũng không dám chiêu đổi chiêu lâu với y, lần trước đánh là chỉ kềm chế, để Cố Tiểu Tang dùng chủ tài thần binh khắc chế y.

Lần này chỉ có một mình, lỡ đánh không trúng thì còn có tác dụng gì?

Thời gian không đợi người. Quyền của Hi đã tới, mây khói tan biến, hư không lõm vào, đã bổ tới chỗ Mạnh Kỳ.

Mạnh Kỳ di chuyển né tránh, thân hình to ra, hóa thành cự nhân đỉnh thiên lập địa, hai đầu bốn tay, khí tức bàng bạc, Pháp Tướng như hợp nhất với thân thể.

Bốn con mắt nhìn xuống Hi, tay phải “Thiên chi thương” đầu tiên hơi dừng, như cô đọng lay, sau đó tĩnh cực động sinh, chuyển sang động. Thương Long phá tan trói buộc, hóa thành một ánh đao sáng lạn tới cực điểm, thân đao run rẩy, âm dương phân hoá, phá ngũ thái, phá u ám, chém đến trước người Hi.

Hi hơi nghiêng người, mặc đón ánh đao vọt tới!

Đương!

Hư ảnh Linh Lung Bảo Tháp vàng rực chặn lấy ánh đao, Hi vọt tới trước.

Rắc, Linh Lung Bảo Tháp vỡ tan, hai màu đen trắng tách ra, nhưng ánh đao của Mạnh Kỳ lại như không muốn thương tổn Hi, chủ động trượt sang bên, chỉ để lại một vết thương nhợt nhạt trên cánh tay Hi. Thánh đức gia thân, vạn pháp không dính!

Hi ỷ vào ngũ đức phòng ngự, tự đưa mình vào công kích để bắt lấy cơ hội, tay phải tiếp tục đánh ra một quyền, khiến Mạnh Kỳ không kịp có cơ hội để né tránh.

May mà Mạnh Kỳ còn có phân tâm chi thuật, còn có hai cánh tay nữa. Huyền Quy kiếm khởi, kiếm quang hóa thành từng chiếc mai rùa, tầng tầng lớp lớp đỡ lấy một quyền của Hi.

Ba ba ba, từng cái mai rùa kiếm quang nổ tung, may Huyền Quy kiếm là cực phẩm, nếu không chắc cũng vỡ theo.

Mượn lực né qua, Mạnh Kỳ chấn động hư không, nguyên thần truyền âm:

“Mỗ không có ý với thân thể và truyền thừa của Thái Dương thần quân, có thể ngưng chiến được không?”

Hi không nói lời nào, tiếp tục bước tới, một chưởng bổ ra, chưởng tới nửa đường, hóa thành quyền, sau đó một chỉ điểm ra, hư không như muốn vỡ tan, hiệu quả chẳng khác chi “Quy Nhất chỉ”.

Lưu Hỏa của Mạnh Kỳ đâm ra, kiếm quang phân hoá, xen lẫn thành tấm lưới nhu hòa, một tầng lại một tầng, thong thả hao mòn lực một chỉ này của Hi.

Cùng lúc, “Thiên chi thương” từ trên chém xuống, ánh đao một phân thành hai, hai phân thành bốn, bốn phân thành tám, không phân mạnh yếu dày mỏng, tất cả đều là chém về phía cổ Hi!

Lấy kiếm pháp nhập đao!

Hi không chút dao động, tử quang thành cánh, nâng y bay lên, như một cỗ chiến xa vĩnh viễn không lùi, hung mãnh xông về phía Mạnh Kỳ, sau lưng ngũ đức xen lẫn, hóa thành Phượng Hoàng, Phượng Hoàng chuyển hư, như muốn nghịch chuyển ngũ đức.

Đương đương đương đương!

Những ánh đao đều chém trúng vào một chỗ trên cổ Hi, Linh Lung Bảo Tháp sinh rồi lại diệt, thánh đức thủy quang ảm đạm rồi lại sáng, ngũ đức cùng tồn tại, Phượng Hoàng bất tử!

Phốc!

Thái Hư chỉ của Hi điểm xuyên qua màn kiếm quang của Mạnh Kỳ, chọc vào vai hắn, đánh mảng da thịt ở đó thành hư vô, trong khi cổ của y chỉ bị một chấm thương nhỏ.

Mạnh Kỳ vội vàng lùi lay, hóa giải lực đạo của Thái Hư chỉ, nguyên thần lại cấp tốc truyền âm:

“Nếu sợ mỗ tiết lộ việc này, chúng ta có thể ký khế ước!”

Hắn tiếp tục thuyết phục!

Nhưng Hi ý chí như sắt đá, tiếp tục xông tới. Phượng Hoàng giương cánh, song quyền lấy tư thế đánh vỡ vạn vật thành hỗn độn đánh về phía Mạnh Kỳ, phô bày ưu thế phòng ngự và công kích của mình một cách vô cùng nhuần nhuyễn!

Mạnh Kỳ biến sắc, Lưu Hỏa và Thiên chi thương, Huyền Quy kiếm và Tử Điện lôi đao cùng chém ra một lúc, kiếm quang phân hoá, không phân chia mạnh yếu, như mặt trời chiếu khắp, đao thế nặng nề, nội cảnh và thiên địa chi lực ngưng tụ vào một điểm, Vạn Vật Phản Hư.

Bốn món vũ khí trên đường va chạm vào nhau, quang mang khủng bố bùng nổ, bốn phía trắng xoá một mảnh, nóng rực hoá khí vạn vật, sóng gió vỡ tan tất cả.

Hai đao hai kiếm diễn hóa Táng Tinh Hà!

Hắn gần như vận hết toàn lực, ngăn trở Hi, kích phát Phá Không cổ phù bỏ chạy.

Ầm!

Trong tiếng nổ mạnh đáng sợ, một làn ánh sáng phá tan bạch mang, màu tím sáng lạn, hắc bạch đạo đức, Huyền Hoàng thần thánh, gợn sóng trơn bóng, âm đức thiển bạch, ngũ đức hoa văn từ trên thân ảnh Phượng Hoàng vọt lên!

Trên người Hi chỉ bị những vết thương nhỏ, cường ngạnh phá tan hai tầng Táng Tinh Hà, thân thể hơi nghiêng, tông vào chân Mạnh Kỳ.

Phanh!

Mạnh Kỳ bay ngược ra ngoài, Pháp Thiên Tượng Địa và hai đầu bốn tay không còn duy trì được nữa, miệng phun máu, da đạm kim ảm đạm, đã bị thương thế không nhẹ!

Hi hơi chút điều chỉnh, lại đánh tới!

Sắc mặt Mạnh Kỳ trở nên trịnh trọng, nguyên thần vang vang:

“Ta đã liên tục yêu cầu thoát nhượng, mà ngươi còn đuổi giết không thôi, thánh đức ở đâu?”

“Tuy ta có phạm chút sai lầm, nhưng đã có tâm bù lại, còn ngươi sát khí sâu nặng, công đức ở đâu?”

Tiếng như lôi chấn, chui vào lỗ tai Hi, khiến cơ thể y lung lay, Linh Lung Bảo Tháp và thánh đức gợn sóng cũng lắc lư.

Mạnh Kỳ bảo tướng trang nghiêm, không kinh không sợ, “Thiên chi thương” nhẹ nhàng phiêu phiêu chém ra, không ở bờ này, không ở bờ kia, cũng không ở giữa, trên trời dưới đất, duy ngã độc tôn!

Đối mặt một đao này, Linh Lung Bảo Tháp và thánh đức thủy quang của Hi không ngờ lại biến mất!

Vì dậy sát tâm, nên công đức tự tiêu, mất đi nhân tâm, thánh đức không còn, Mạnh Kỳ từ bắt đầu đến bây giờ, không ngừng bỏ chạy, không ngừng lên tiếng năn nỉ chính là vì mục đích này, dùng đao pháp và kiếm pháp kể cho Hi một câu chuyện, khi sát khí quá thịnh sẽ khiến chuyển thắng thành bại!

Hi và Thái Dương thần quân quan hệ không phải là ít, dù là truyền thừa hay chuyển thế thì chắc chắn cũng có liên hệ rất dày, sơ hở của y là ở tâm linh, ở nguyên thần, mà thánh đức và công đức có năng lực phòng ngừa ngoại tà xâm nhập, không làm chúng suy yếu, Mạnh Kỳ không thể dùng Duy ngã độc tôn khảo vấn tâm linh của y, chỉ có thể thi triển dính nhân quả, tuy nhiên bản thân ngũ đức lại có năng lực trấn áp nhân quả, cho nên nếu đánh như thế không thể nào chắc được mình sẽ thắng.

Vốn người tu luyện công đức chi đạo dù có dâng lên sát khí cũng không có gì là sai. Diệt tà diệt ma chính là công đức, đuổi giết ma đầu yêu vật cũng thuộc thánh đức, ân huệ tỏa khắp mọi chúng sinh, nếu chỉ đơn thuần chiến đấu, Mạnh Kỳ không thể ảnh hưởng hai loại này, bởi vậy hắn mới không ngừng lùi, không ngừng tỏ ra yếu thế, xin xỏ, khiến ý muốn diệt khẩu của Hi bị từng bước rơi vào trong “Mâu thuẫn”, làm công đức và thánh đức dao động.

Tuy như vậy không đến mức khiến cho công pháp tự tán được, nhưng có thể làm chúng yếu đi, giúp Mạnh Kỳ bắt được cơ hội, lấy Như Lai thần chưởng nhập đao, thẳng hỏi tâm linh!

Ta là ai? Ai là ta?

Hi rơi vào hỗn loạn, ngơ ngác dại ra.

Mạnh Kỳ đã thu hồi Lưu Hỏa, trong tay xuất hiện Băng Nhãn tinh phách, u lam trong sáng, hàn khí dày đặc, cười sáng lạn với Hi, phun ra hai chữ:

“Bye bye.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.