Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Chương 510: Chương 510: Gian trá




Dịch giả: Tiểu Băng

- Thế nào?

Lấy Mạng Dạ Xoa vội vàng hỏi.

Độc Thủ Ma Quân ngước mắt, giọng vẫn khô cằn như trước:

- Bàn quẻ rất đúng, nhưng đằng sau cấm chế rất nguy hiểm, từ xa nhìn thấy rất nhiều âm binh, sâu bên trong có khí tức rất đáng sợ, nên không dám vào thêm, quay đầu trở về.

Lấy Mạng Dạ Xoa thất vọng:

- Nếu vậy báo lối đi này cho Minh Hoàng thôi.

Y thở dài:

- Vốn tưởng sau động đất đó, lối vào xuất hiện hai chúng ta sẽ có cơ duyên, ai ngờ, ai...

Độc Thủ Ma Quân cười khổ:

- Thực lực không đủ còn trách được ai? Báo lại nhanh thôi, không thôi để kẻ khác tìm thấy nơi này, lại bị chia bớt công lao.

Mạnh Kỳ nghe mà ngây ra, Độc Thủ Ma Quân đối đáp rất trôi chảy, không hề có sơ hở, không hề có gì khác thường!

Chẳng lẽ sự nguy hiểm trong lối đi vừa rồi là do mình tự dọa mình, Độc Thủ Ma Quân thật ra chẳng gặp phải cái gì bất trắc?

Đột nhiên trong đầu hắn hiện ra mấy chữ: Vô Ưu cốc, Chân Võ nghi trủng, ác linh phụ thể!

Theo manh mối của Tư Không Đồ, tuy mình chưa tìm được lối vào chính xác của Vô Ưu cốc, nhưng chắc chắn là nó chỉ ở đâu đây.

Vô Ưu cốc lại có liên quan tới Chân Võ đại đế, trong nghi trủng ông ta còn có cả ác niệm hóa thân, phụ thể lên mấy người Hoàng Phủ Đào.

Khi họ chưa già, chưa bị phát điên, chẳng có ai nhận ra họ không còn bình thường!

Chắc chắn là như vậy.

Mạnh Kỳ thậm chí hoài nghi dị biến của Bá Mật chính là do Vô Ưu cốc mở ra.

Có lẽ không nhất định là ác linh phụ thể, nhưng trong Vô Ưu cốc rất có khả năng bị Chân Võ đại đế phong ấn cái gì đó... Tầng nước kinh gớm đó hình như rất sợ sương đỏ, sương đỏ cũng rất kiêng kị nó, nên mới càng vào trong đó thì càng mỏng manh...

Không biết Minh Hoàng trong miệng hai người này biết được bao nhiêu, có tìm ra lối vào Vô Ưu cốc hay chưa... Nếu có, cũng bớt được rất nhiều thời gian và công sức cho mình.

Nếu hắn không đoán sai, người phụ trách kiểm tra, chấm điểm cho mình hẳn là Đấu Mẫu Nguyên Quân, cũng chính là người chấp chưởng Họa Mi sơn trang hiện giờ, Hàn Băng Tiên Tử Diệp Ngọc Kỳ!

Cô ở mặt ngoài là Ngoại cảnh đỉnh phong, nhưng thực tế đã là cảnh giới nửa bước Pháp thân!

Độc Thủ Ma Quân và Lấy Mạng Dạ Xoa để lại dây leo về chỗ cũ, xóa hết dấu vết, rồi rời đi.

Đúng lúc này, hai người nghe thấy một tiếng cười khẽ.

- Hai vị đạo hữu xin dừng bước!

Tiếng cười đâm thẳng vào nhĩ khiếu, làm tinh thần hai người chấn động, lập tức đề phòng.

- Ai?

Hai người cúi đầu, quát.

Sương đỏ quay cuồng, hiện ra một người, mặc áo trắng, cầm kiếm lửa, gương mặt bình thường, khí chất lạnh lùng, vẻ rất tự tin.

“Hắn!” Lấy Mạng Dạ Xoa và Độc Thủ Ma Quân nhìn nhau kiêng kị.

- Là ngươi!

Lấy Mạng Dạ Xoa chỉ thẳng dạ xoa vào Mạnh Kỳ.

Hắn còn dám quay lại!

Đã phát hiện ra bí mật của hai người mình hay chưa?

Độc Thủ Ma Quân một tay đặt đằng sau, một tay đưa ra trước, ma khí lượn lờ, chân đạp hư không.

- Là ta.

Mạnh Kỳ khẽ cười.

Hắn càng biểu hiện tự tin thản nhiên, Lấy Mạng Dạ Xoa lại càng kiêng kị, nhíu mày:

- Ngươi rốt cuộc là ai?

- Mỗ tấn chức Ngoại cảnh mười năm trước, hai vị đạo hữu sợ là chưa từng nghe qua.

Mạnh Kỳ không nhanh không chậm.

- Ngươi phạm vào chuyện gì trốn vào Bá Mật?

Lấy Mạng Dạ Xoa không biết ý đồ xuất hiện của Mạnh Kỳ, hỏi bóng gió.

Mạnh Kỳ cười:

- Mỗ không phải phạm tội, mà tới đây tìm đại cơ duyên.

- Đại cơ duyên?

Lấy Mạng Dạ Xoa và Độc Thủ Ma Quân nheo mắt.

Mạnh Kỳ “tự giới thiệu”

- Mỗ là Đại Nhật Tán Nhân Thân Báo của La giáo, ngẫu nhiên từ một tòa cổ mộ lấy được manh mối, biết được Bá Mật có đại cơ duyên, nay gặp hai người, coi như mang tới cho hai người cơ hội đại phú quý!

Lấy Mạng Dạ Xoa và Độc Thủ Ma Quân không nhìn thấy ác ý, tò mò hỏi:

- Cái gì đại phú quý?

Mạnh Kỳ giấu tay sau lưng, nắm hạt châu trong tay, ngầm thúc giục, những đốm sáng ào ào tràn vào người, xung quanh trở nên hư ảo, giống lúc cảm ứng sợi dây nhân quả, nhưng lần này là lấy tâm ấn tâm, giúp hắn nghe được suy nghĩ trong đầu của Lấy Mạng Dạ Xoa và Độc Thủ Ma Quân!

Mạnh Kỳ cười, nói thử:

- Một loại hoa có bảy cánh, giống hoa lan, nhụy đỏ tươi, ngửi là muốn say, vong ưu vong sầu...

- Vô Ưu hoa!

Lấy Mạng Dạ Xoa và Độc Thủ Ma Quân cùng bật thốt.

Mạnh Kỳ nghe được hai người rì rầm với nhau:

“Hắn thật sự biết!”

“Hắn quả thật tới vì Vô Ưu cốc!”

“Không biết hắn có manh mối gì mà chúng ta không biết hay không...”

- Hai vị đạo hữu, nhìn phản ứng của hai người, hẳn là đã tin lời của mỗ?

Vô Ưu hoa, một loại kì hoa chỉ nở ở Vô Ưu cốc và gần Vô Ưu cốc, dùng để tạo ra Vong Ưu chi thủy, xóa sạch kí ức trước đó, trong sách cổ, người xưa chính là nhờ có chúng mới xác định Vô Ưu cốc nằm ở Bá Mật.

- Ngươi định làm gì?

Lấy Mạng Dạ Xoa khẽ hỏi.

Mạnh Kỳ nghiêm mặt:

- Bá Mật địa lý phức tạp, sương đỏ quỷ bí, hai vị đạo hữu lại có vẻ biết khá nhiều, mỗ không muốn mất thời gian nữa, muốn liên thủ với hai người.

- Liên thủ?

Lấy Mạng Dạ Xoa kinh ngạc.

Trong lòng y nghĩ: “Hắn lại là tìm chúng ta hợp tác? Xem ra vừa rồi không dám tới gần, không nghe được chuyện Minh Hoàng!”

“Đây là một cơ hội... Hừ, tiểu tử muốn bảo hổ lột da, chờ chúng ta thông qua âm binh truyền tin về, để Minh Hoàng đuổi tới, xem xem ngươi chạy trốn như thế nào!”

- Đương nhiên, mỗ có thủ sẵn vật để chạy trốn, nếu hai vị có ác ý, mỗ cũng có thể toàn thân trở ra.

Mạnh Kỳ nói rất thật, hắn có Luân Hồi phù.

Lấy Mạng Dạ Xoa và Độc Thủ Ma Quân nhìn nhau, dùng bí pháp bàn với nhau.

“Nếu chúng ta liên thủ xử hắn chưa chắc thành công, vì hắn có vật bảo mạng, vừa mất người lại mất luôn manh mối, chi bằng để Minh Hoàng lặng lẽ tới, đợi chúng ta tiến vào Vô Ưu cốc, tìm thấy bảo tàng, mới gây chuyện khó dễ, xử hắn.” Lấy Mạng Dạ Xoa rất là gian trá.

Độc Thủ Ma Quân đồng tình: “Cứ làm như vậy.”

Lấy Mạng Dạ Xoa nói: “Để lão phu thử hắn thêm một chút.”

Mạnh Kỳ im lặng nghe hai người “trò chuyện”.

Lấy Mạng Dạ Xoa ho khan:

- Vô Ưu cốc rất nguy hiểm, bằng vào ba người chúng ta e là khó có thể ứng phó, chúng ta đi mời thêm mấy người giúp đỡ được không?

Mạnh Kỳ hơi ‘biến’ sắc:

- Người chưa vượt qua nấc thang thứ nhất, không thể vượt quá ba người, mỗ từng nghe Thất Diệu đạo hữu nói, các ngươi gần đây có gặp Bát Hoang Phục Ma Kiếm, người này có vẻ thích hợp...

Hắn vờ như lơ đãng nói, vẻ không biết gì về tổ chức của mấy người này, gợi ý cho họ dẫn Dương Chân Thiện đi theo.

Dương Chân Thiện dạo này lảng vảng gần đây, là kẻ dễ gọi tới hỗ trợ nhất.

- Được!

Lấy Mạng Dạ Xoa gật đầu ngay, ngầm trao đổi với Độc Thủ Ma Quân: “Thừa dịp này báo cho Minh Hoàng biết, để y sắp xếp, tìm lúc thích hợp ra tay.”

“Hắc, tiểu tử này từ Thất Diệu Y Quỷ biết được vài thứ về chúng ta, nhưng chắc chắn hắn không thể biết được Minh Hoàng, tới lúc thành công, ta thực rất muốn xem cái bản mặt phấn khích lúc đó của hắn! Dám giở trò giỡn mặt với lão phu!”

Độc Thủ Ma Quân đáp: “Ừ, vậy có gọi Dương Chân Thiện không?”

“Nếu hắn đã biết Dương Chân Thiện, Dương Chân Thiện lại đang ở gần đây, vậy cũng chẳng cần tìm những người khác nữa, chờ việc thành xong...” Lấy Mạng Dạ Xoa ý vị lâu dài.

Mạnh Kỳ vẫn giả chưa nghe được gì:

- Mỗ ở đây chờ các ngươi, để xem các người tìm được mấy người giúp đỡ, thực lực ra sao.

Lấy Mạng Dạ Xoa không nói thêm, cùng Độc Thủ Ma Quân xoay người bay đi.

Mạnh Kỳ nhìn những mảnh vỡ bay bay trong hư không, trông giông giống Tha Tâm Thông của hắn!

Vừa rồi Lấy Mạng Dạ Xoa dùng là một loại bí bảo cùng loại?

Để kiểm tra suy nghĩ của ta, xem có phải là thật hay không?

“Đồ gian trá!” Mạnh Kỳ thầm may mắn.

Năm đó hắn bị thủ tọa Giới Luật đường dùng Tha Tâm Thông xem xét, nên luôn có cảnh giác với chuyện này, giờ chính bản thân cũng đang dùng, đương nhiên càng thêm cẩn thận, nên từ lúc ra gặp mặt, hắn đã bắt mình không nghĩ gì tới việc thi thố hay giám khảo.

Còn những chuyện khác, dù họ có ‘nghe’ thấy được cũng không sao, vậy sau này càng không nghi ngờ!

Mạnh Kỳ trốn vào trong sương mù không lâu, đã thấy Lấy Mạng Dạ Xoa và Độc Thủ Ma Quân trở về, đi cùng có hai người.

Người đi bên trái Lấy Mạng Dạ Xoa tóc đã bạc, mặt mày khổ sở, tay cầm Canh Kim trường kiếm, chính là Bát Hoang Phục Ma Kiếm Dương Chân Thiện. Bên phải Độc Thủ Ma Quân là một văn sĩ trung niên, nho nhã gầy gò, hình như đã có biến hóa dung mạo để che dấu mặt thật, cũng che giấu cả khí tức, khiến Mạnh Kỳ mơ hồ cảm thấy quen thuộc nhưng không nhớ ra được là ai.

Lấy Mạng Dạ Xoa kêu to:

- Thân Báo đạo hữu, chúng ta đã trở lại, hai đạo hữu này đều chưa bước qua bậc thang trời thứ nhất.

Sương đỏ quay cuồng, vỡ ra, Mạnh Kỳ khoanh chân ngồi trên nham thạch, lưng thẳng băng, kiếm hoành ngang gối, lạnh lùng mà tự tin!

- Thân Báo đạo hữu, lão phu không lừa ngươi chứ?

Lấy Mạng Dạ Xoa cười khẽ.

- Không sai.

Mạnh Kỳ gật đầu.

Hai người nhìn nhau cười, ai cũng đầy vẻ ‘thật lòng’.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.