Dịch giả: Tiểu Băng
Thiên Mệnh đạo nhân giơ cả hai tay ra, cố gắng lùi về sau, cách tên tà ma Mạnh Kỳ càng xa càng tốt, mặt đầy hoảng sợ, không thể tin được trên đời lại có người có mệnh cách tới năm màu!
- Thiên Mệnh đạo trưởng, nhìn không ra được à?
Mạnh Kỳ cười ha hả đứng dậy, thong thả tiến lên đuổi theo Thiên Mệnh đạo nhân, trong lòng thấy thú vị một cách tà ác, muốn xem lão đạo sĩ lắm lời này sẽ như thế nào.
Nói thực ra, hắn cũng không biết vì sao lại ra kết quả như vậy, có lẽ vì có liên quan với Lục Đạo Luân Hồi chi chủ, cũng có thể là vì nhân quả của A Nan, của Nguyên Thủy Thiên Tôn, đương nhiên, cũng có thể vì Thiên Mệnh đạo nhân học nghệ chưa tinh, gặp phải trường hợp mệnh cách hơi phức tạp là bị rối mù lên.
Thiên Mệnh đạo nhân lùi nhanh ra sau, không bao lâu đã đập lưng vào cửa phòng, song ông ta không dừng lại, dùng lưng đẩy luôn cửa phòng, lùi vào.
Cộp, Mạnh Kỳ vừa đến trước cửa, cửa phòng đã đóng sập lại.
- Ngươi chờ một chút, để ta bình tĩnh lại đã.
Thiên Mệnh đạo nhân hốt hoảng từ trong nói vọng ra.
Mạnh Kỳ chắp tay sau lưng, cười tủm tỉm:
- Thiên Mệnh đạo trưởng, sao một mình ta lại có tới năm mệnh cách khác nhau vậy?
May mà tổng cộng chỉ có sáu loại, không phải bảy hay chín loại.
- Đúng vậy, sao lại như vậy...
Giọng Thiên Mệnh đạo nhân cũng đầy khó hiểu.
- Ta nghe nói Đạo môn có mấy môn phái cũng có nghiên cứu về số mạng, nhưng thuyết về số mạng của họ nói không phải hoàn toàn do trời định, mà là do người do thời, hoặc được truyền thần công, hoặc lấy được bảo vật, khiến bản thân thay đổi vận thế, đổi màu mệnh cách, có phải lý do là vì vậy hay không?
Mạnh Kỳ rất nhàn nhã thích thú nói chuyện phiếm về khí vận mệnh cách với Thiên Mệnh đạo nhân.
Ta chính là một người nhàm chán như vậy đó!
- Nói hươu nói vượn!
Thiên Mệnh đạo nhân như bị khiêu khích, cao giọng trả lời:
- Bắt đầu từ hư không, nguyên thủy, tất cả đều đã được chú định sẵn, chỉ cần xảy ra đúng điều kiện sẽ dẫn tới kết quả tương quan, từ kết quả có thể suy diễn lại ra điều kiện xảy ra trước đó, chuyện đó làm sao có thể thay đổi được!
- Vậy tại sao mệnh cách của ta lại có tới năm màu?
Mạnh Kỳ thản nhiên.
Thiên Mệnh đạo nhân ấp úng, không trả lời được.
Mạnh Kỳ cười muốn đau cả bụng, cố gắng nghiêm trang:
- Có lẽ từ nguyên thủy, mệnh cách của ta đã chú định là có năm màu chăng?
Thiên Mệnh đạo nhân nói về mệnh cách rất bi quan, toàn bảo rằng đó là số mạng đã được chú định sẵn, dù có vẫy vùng cố gắng cỡ nào cũng không thể nào thay đổi được, Mạnh Kỳ không thích cái kiểu nói ấy, về mặt tương đối, thuyết số mệnh của Đạo môn nghe còn có lý hơn.
- Không thể nào! Không thể nào một người có được mệnh cách với năm màu khác biệt!
Thiên Mệnh đạo nhân cố gân cổ lên cãi.
- Nhưng mà bây giờ ta có này, có cần xem lại hay không?
Mạnh Kỳ nhếch mép.
Thiên Mệnh đạo nhân im lặng một lúc lâu:
- Chắc có lẽ là ta học nghệ chưa tinh. Thí chủ, có muốn ta đi tìm các vị sư huynh, sư thúc tới xem giúp hay không?
Gặp phải mệnh cách kỳ quái khiến ông ta đầy tò mò muốn nghiên cứu, dù sao đây cũng là một lĩnh vực ông ta đã hứng thú nghiên cứu nhiều năm.
Mạnh Kỳ không đùa nữa, quyết định đi vào vấn đề chính, ho một cái:
- Đạo trưởng, nếu vận mệnh từ khi thiên địa sinh ra đã được chú định thì ngươi còn bảo ta đi gặp sư huynh, sư thúc của ngươi để làm gì? Nếu chú định là như vậy thì nó vẫn sẽ là như vậy mà thôi, có cố gắng thêm nữa cũng không thay đổi được gì cả.
- Có lý...
Thiên Mệnh đạo nhân lầm bầm.
Mạnh Kỳ bồi thêm:
- Thiên Mệnh đạo trưởng, thực ra là ta đang đi tìm một người bằng hữu, nghe nói hơn ba năm trước, đạo quan các ngươi có thu lưu một nữ tử?
Thiên Mệnh đạo trưởng vẫn còn đang mải suy nghĩ, nên trả lời theo bản năng:
- Có, lúc ấy cả người cô ta đẫm máu, nằm gục sau núi, được đạo đồng hái thuốc nhìn thấy.
- Không biết có thể cho ta gặp cô ấy được không?
- A, ngươi muốn gặp Giới Sát?
Thiên Mệnh đạo trưởng giật mình hồi thần.
Mạnh Kỳ nhíu mày:
- Giới Sát?
- Là đạo hào của cô ấy, do cô ấy tự chọn, cũng là mệnh đã chú định.
Thiên Mệnh đạo trưởng không chút để ý trả lời:
- Cô ấy ở sau núi chẻ củi tĩnh tâm, ngươi bảo đạo đồng dẫn đi là được.
Mạnh Kỳ gật đầu, cười bỡn cợt:
- Đạo trưởng, nếu ngươi đã không nắm được mệnh cách của ta, vậy không thể thu một vạn lượng bạc kia của ta chứ nhỉ? Ta nghe nói tướng do tâm sinh, có lẽ vì vừa rồi ta thay đổi tâm niệm, nối với trời, liền với đất nên mới bị như thế không? Ngươi có muốn xem lại hay không?
- Không cần! ngươi mau đi đi!
Thiên Mệnh đạo nhân phản ứng vô cùng kịch liệt.
Mạnh Kỳ cười thầm, đi ra ngoài tìm đạo đồng, bảo dẫn đường cho mình đi tìm Giới Sát.
Còn chưa tới nơi đã nghe thấy tiếng chẻ củi vọng tới, thanh âm gãy gọn, dứt khoát.
“Thực lực không kém nha...” Mạnh Kỳ đăm chiêu.
Đi vào sân, thấy giữa đống củi có một nữ tử cao dong dỏng, mặc đạo bào màu lam, tóc búi cao, không đội quan, mũi cao mắt phượng, khí chất cực lạnh lùng, đang vung rìu chặt củi.
- Giới Sát sư tỷ, có vị thí chủ này tìm tỷ.
Đạo đồng lên tiếng.
Giới Sát ngẩng đầu, ánh mắt lạnh tanh, nhưng không có ác ý:
- Chuyện gì?
- Giới Sát đạo trưởng, mỗ có một vị bằng hữu mất tích nhiều năm, lúc ấy bận việc không đi tìm được, nay mới đi tìm, phát hiện lần cuối cùng hắn xuất hiện là ở Văn An, thời gian chính là khoảng lúc đạo trưởng nhập đạo, nên mới tới làm phiền, xin hỏi cô có từng gặp một người tên là Kim Ly hay không?
Lúc nói tới tên Kim Ly, Mạnh Kỳ đột ngột tăng âm lượng, làm đạo đồng giật bắn, run cả người.
Hắn đã vận Biến Thiên Kích Địa đại pháp lên tới mức cao nhất, để quan sát phản ứng cảm xúc của Giới Sát.
Giới Sát hơi lắc lư vì bị âm thanh to làm ảnh hưởng, nhưng cảm xúc không hề thay đổi, thản nhiên:
- Không biết người này.
- Có lẽ lúc ấy hắn không gọi là Kim Ly, hắn chừng ba mươi bốn tuổi, xương gò má cao, dưới lông mi mắt phải có một nốt ruồi đen.
Mạnh Kỳ miêu tả dung mạo Kim Ly.
Giới Sát lắc đầu:
- Chưa từng gặp qua.
Nói xong, cô không hề để ý tới Mạnh Kỳ, quay lại tiếp tục bửa củi, động tác rất mạnh mẽ.
Mắt phượng môi mỏng, nét mặt tinh xảo xuất chúng, khí chất cũng bất phàm. Chiếc đạo bào mộc mạc trên người và củi gỗ xung quanh hoàn toàn không hợp với cô một chút nào, lẽ ra cô phải nên ở nơi giàu sang, cẩm y ngọc thực, mãn đường hoa túy mới thích đáng. Nhưng sự chuyên chú, yên tĩnh của cô lại có phần hòa hợp với không khí xung quanh, khiến Mạnh Kỳ bỗng nhớ tới một câu ca: xuất gia từ chốn phồn hoa...
“Không nhìn ra được thực lực thế nào, trước đây có lẽ Giới Sát này là một nữ tử danh chấn giang hồ...” Mạnh Kỳ lắc đầu, xoay người rời đi.
Cô gái này chắc chắn có một bí mật trong lòng, nhưng trên đời ai mà chẳng có bí mật của mình, đâu cần phải cứ cố tìm tòi đến cùng quấy rầy cuộc sống của người ta.
“Phải hỏi kĩ Thẩm gia mới được...” Mạnh Kỳ vừa đi vừa nghĩ.
- Thí chủ, lời nói ban nãy của ngươi có vấn đề!
Đột nhiên, bên cạnh hắn vang lên một giọng nói làm Mạnh Kỳ hết hồn.
Quay phắt đầu qua nhìn, thấy bộ râu nửa trắng nửa đen, Mạnh Kỳ thở hắt ra:
- Đạo trưởng, ngươi nhào ra bất chợt như vậy sẽ làm dọa chết người!
Tên kia tới gần mà mình lại không hề cảm ứng được chút nào, Thiên Mệnh đạo nhân này thực lực cũng không phải tầm thường!
- Ngươi vừa rồi đã nói nếu mệnh đã chú định thì dù ta có dẫn ngươi đi gặp các sư huynh, sư thúc cũng sẽ không làm thay đổi kết quả được.
Thiên Mệnh đạo nhân đầy nghiêm túc, nhưng mắt lại nhìn xuống mũi chân, không dám nhìn thẳng vào Mạnh Kỳ:
- Nghe sơ qua thì có vẻ có lý, nhưng nếu vận mệnh chú định ta muốn dẫn ngươi đi thì sao?
“Vì cái này mà ngươi đột ngột xông tới à...” Mạnh Kỳ lúng túng, thật sự là quái nhân.
Để không bị ép buộc lôi đi, hắn lập tức đổi đề tài:
- Đạo trưởng, ta đang định đi Thẩm Viên, không biết ngươi có lý giải gì với mệnh cách Thẩm gia?
Thiên Mệnh đạo nhân nhíu mày:
- Thẩm gia? Mệnh cách nhà đó là màu đỏ, với kết cấu hiện giờ không phù hợp cho lắm, giống như đang che giấu cái gì đó, mệnh cách màu đỏ cũng có nhiều mức, đỏ sậm, đỏ nhạt, đỏ phớt, đỏ tươi nhiều loại mức độ phân chia khá là phức tạp, giống như màu đỏ của ngươi là màu đỏ rực, đỏ như lửa, nhìn thì rất thịnh, như kì thật lại có ý phù phiếm, mấy màu xanh, vàng, ngà, trắng cũng phân loại như vậy...
Chỉ cần không đề cập tới chuyện có đủ cả năm màu thì ông ta luôn rất bình thường.
- Nhưng vì sao lại có chuyện có mệnh cách tới năm màu...
Ông ta lại trầm tư.
“Lục Đại tiên sinh cũng có cách nói giống như vầy...” Mạnh Kỳ đăm chiêu gật đầu, vội vàng rời khỏi đạo quan.
***
Trong thư phòng Lã Kiến.
- Đêm nay Thẩm gia có một chuyến giao hàng lớn, cao thủ trong nhà sẽ được huy động hơn phân nửa, chính là cơ hội nếu muốn lẻn vào tra xét.
Lã Kiến nói với công tử áo xanh trước mặt.
Mạnh Kỳ gật đầu:
- Món hàng gì vậy?
- Thẩm gia kiêm làm buôn người, đêm nay sẽ có một thuyền chở người tới, sau đó sẽ phân ra khắp các nơi trong Giang Đông, để làm nha hoàn nô bộc.
Lã Kiến trả lời.
Mạnh Kỳ không hỏi thêm vào việc này, hỏi cái khác:
- Có biết tiểu thư Thẩm gia ở chỗ nào không?
- Không biết.
Lã Kiến khổ sở:
- Thẩm gia rất kín cổng cao tường, không có mời chào người bên ngoài, gia đinh nha hoàn đều là người ở trong nhà hoặc chọn từ người mà họ buôn bán, tại hạ không thám thính được thông tin ở trong Thẩm Viên.
- Như vậy à...
Mạnh Kỳ lầm bầm, quả nhiên Thiên Mệnh đạo nhân nói không sai, Thẩm gia đang che giấu cái gì đó!
***
Đêm dài yên tĩnh, Mạnh Kỳ đeo mặt nạ, lặng lẽ lẻn vào Thẩm Viên.
Hắn có Huyễn Ma Thân Pháp và Ngọc Hư Bộ Pháp, kẻ bình thường không thể nào nhìn ra hắn được.
Bên trong vườn im ắng, Mạnh Kỳ đang định tìm nha hoàn gia đinh nào đó dùng tinh thần bí pháp hỏi chỗ ở của tiểu thư Thẩm gia thì bỗng cảm thấy có nguy hiểm, nhào ngay vào sau hòn giả sơn, thu liễm khí tức, nhìn ra ngoài.
Thấy cách đó không xa có một cỗ kiệu bốn nam tử khỏe mạnh khiêng đi tới, một đám người bước ra đón, người đi đầu mặt béo nung núc, hai má lắc lư theo nhịp đi.
Người này mặc Phúc Thọ bào, cười đến mức hai mắt híp lại thành một đường, chính là gia chủ Thẩm gia Thẩm Khải Nam.
“Không phải lão nên ra bến tàu nhận hàng hay sao?” Mạnh Kỳ ngẩn người, thấy bảy, tám phần cao thủ của Thẩm gia mà Lã Kiến trọng điểm miêu tả đều có mặt ở đây.
Cỗ kiệu dừng lại, Thẩm Khải Nam bước nhanh tới đón, xốc màn kiệu, miệng liến thoắng.
Mạnh Kỳ ở cách khá xa, không nghe rõ được lão nói cái gì, chỉ nhìn thấy người trong kiệu đi một đôi giày màu trắng rất xinh xắn.
Sau đó người trong kiệu đi ra, đứng quay lưng lại với hòn giả sơn.
Là một nữ tử, mặc áo trắng, thánh khiết xuất trần, thon thả thướt tha, bóng dáng có vẻ quen thuộc.
“Giông giống Cố Tiểu Tang...” Mạnh Kỳ nhíu mày, nếu là Cố Tiểu Tang, hắn chắc chắn nhìn ra liền, nhưng hình như không phải cô ta.