Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Chương 318: Chương 318: Hành hiệp trượng nghĩa có Tiểu Mạnh




Dịch giả: Tiểu Băng

Trên bàn để giấy trắng, cầm bút kê tay, Mạnh Kỳ viết lại hết mọi chuyện ở Mậu Lăng, nhưng bỏ qua những việc mình không nên biết, ví dụ Tưởng Hoành Xuyên chưa bao giờ nói ra tên tổ chức của y, “Thần thoại”!

Đương nhiên, có một số nội dung là Mạnh Kỳ tự chế biến, ví dụ Nguyễn gia nhúng tay vào là do Giang Chỉ Vi và Nguyễn Ngọc Thư giao hảo với nhau, Giang Chỉ Vi nhúng tay vào vì hồi ấy ở Thiếu Lâm từng có giao tình với mình, sau này khi ra ngoài hành tẩu giang hồ lại gặp nhau một lần, coi nhau như hảo hữu.

Viết xong, Mạnh Kỳ đóng con dấu thanh thụ quan ấn vào.

“Bộ Phong, Tô.” Đây là nội dung khắc trên con dấu. Mạnh Kỳ mỉm cười, gập mật báo lại, nhét vào trong lòng, đổi tướng mạo, đi ra ngoài phố, rẽ trái quẹo phải một đống lần, tới cửa hàng mua giấy mực lần trước, trao đổi ám hiệu xong, mới giao mật báo của mình ra, và nhận thông tin tình báo mới của các nơi.

Nhiệm vụ lần này, Mạnh Kỳ may mà không bại lộ thân phận, làm mật thám, nếu cái thân phận Bộ Phong mật thám bị lộ ra, thanh danh của “Cuồng Đao” Tô Mạnh coi như là hết, đừng mong tìm kiếm được tin tức bí mật gì có liên quan tới giang hồ nữa.

Vừa trở về nhà thuê, Mạnh Kỳ mỉm cười: “Tề sư huynh, xuất hiện đi.”

Từ trong góc sân, Tề Chính Ngôn chậm rãi đi ra, mặt không cảm xúc: “Không ngờ vẫn chưa giấu được linh giác của ngươi.”

“Đương nhiên, linh giác của ta có thể so với nửa bước ngoại cảnh cơ mà.” Mạnh Kỳ thản nhiên trả lời, cười hắc hắc, “Tề sư huynh, cuối cùng ngươi cũng tới.”

Tề Chính Ngôn đã quen thói mặt dày của Mạnh Kỳ, thoáng xấu hổ: “Ta lo sợ đi thuyền không kịp, nên rời thuyền lên bờ, đi suốt ngày đêm. Ai ngờ hoang sơn dã lĩnh, ban đêm đi đường lại luôn gặp phải yêu quái quỷ vật, đạo tặc cướp bóc, làm mất không biết bao nhiêu thời gian, so ra còn chậm hơn cả đi thuyền, mới vừa vào Giang Đông, đã nghe chuyện ở Mậu Lăng đã xong rồi, ‘Khiếp sợ Bách Lý’ bỏ mình, Đông Dương biệt phủ tổn hại.”

“Tề sư huynh. Ta thấy ngươi giải thích hơi nhiều á, không giống phong cách tích chữ như vàng của ngươi nha.” Mạnh Kỳ ín ín cằm, “Có phải lý do thật sự không phải là gặp phải yêu quỷ sơn phỉ, mà là lạc đường hay không?”

Mặt Tề Chính Ngôn run rẩy một chút, mặt không chút thay đổi: “Ngươi suy nghĩ nhiều.”

“Chân tướng chỉ có một thôi.” Mạnh Kỳ nói một câu chỉ mình hiểu được, sau đó đổi đề tài, “Tề sư huynh, ngươi có kế hoạch gì không?”

“Kế hoạch?” Tề Chính Ngôn nhíu mày, “Chính là ở Giang Đông khiêu chiến các vị tuổi trẻ tài tuấn, ma luyện võ công thôi.”

Mạnh Kỳ cười: “Đúng là tri âm có khác, ta cũng đang có ý này, chúng ta cùng đi đi.”

“Ngươi muốn khiêu chiến ai?” Tề Chính Ngôn hỏi.

Mạnh Kỳ bành miệng: “Vốn mục tiêu ban đầu là ‘Ngũ phương đế đao’ Thanh Dư, nhưng tiểu tử này về núi rồi.”

“Cho nên ta sẽ tới ngoại lâu của Dĩnh thành lâu khiêu chiến ‘Thanh Liên công tử’ Lưu Tô, dù có lẽ sẽ thất bại nhưng cũng vẫn muốn khiêu chiến, phải đấu với cao thủ không hơn mình là mấy mới có tác dụng ma luyện.”

“Lưu Tô sư huynh......” Tề Chính Ngôn bỗng có vẻ hoảng hốt.

“Thanh Liên công tử” Lưu Tô từng là người nổi bật nhất trong một thế hệ của Hoán Hoa kiếm phái, người cùng thế hệ với hắn luôn vừa hâm mộ vừa sùng kính lại vừa ghen tị với hắn.

Bản thân Tề Chính Ngôn cũng luôn khao khát có được tư chất, địa vị của Lưu Tô, nay nghe hảo hữu, “Biểu đệ” của mình muốn khiêu chiến tượng đài trong lòng thì không tránh khỏi cảm giác hốt hoảng.

Mới có vài năm, Mạnh sư đệ đã có thực lực như vậy?

Còn ta? Ta với Lưu Tô sư huynh chênh lệch còn bao nhiêu?

Mạnh Kỳ đoán được tâm tư Tề Chính Ngôn, khích lệ: “Tề sư huynh, chờ tới khi ngươi mở ra bát khiếu, bắt đầu tu luyện ‘Tử Tinh hà’, là có thể đấu một trận với Lưu Tô!”

Theo miêu tả trên Nhân bảng, tư liệu của Lục Phiến môn, Lưu Tô có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, bước đầu bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, tu luyện là [ Tiên Thụ Trường Sinh kiếm ], nên bình thường nếu không có công pháp đặc thù, thì ít nhất cũng phải có được thiên nhân giao cảm mới có khả năng đấu được với Lưu Tô.

Nhưng Mạnh Kỳ có Bát Cửu huyền công giỏi về biến hóa và lừa gạt, phẩm giai cũng cao hơn [ Tiên Thụ Trường Sinh kiếm ], kinh nghiệm chiến đấu sinh tử cũng nhiều hơn hẳn Lưu Tô, còn Tề Chính Ngôn có [ Hồn Thiên bảo giám ] ở Mở Khiếu kỳ là đã có thể dùng một chút ngoại thiên địa, nên Mạnh Kỳ mới nói hắn sau bát khiếu là đã có thể đấu với Lưu Tô.

Tề Chính Ngôn hít một hơi: “Hiện giờ ta chưa có dũng khí và tự tin khiêu chiến Lưu Tô sư huynh, hy vọng sau khi xem các ngươi chiến đấu sẽ có thêm kinh nghiệm.”

Ý hắn là tới Dĩnh thành, thuận tiện khiêu chiến mở khiếu cao thủ ở Dĩnh thành.

“Được, Dĩnh thành lâu ngoại lâu.” Mạnh Kỳ cười sảng khoái.

............

Đi ở giang đông, đa phần đều di chuyển bằng thuyền, thấp thoáng trong bóng liễu là những mái nhà tường trắng ngói đen lô nhô, giàu có sung túc.

Tới một tòa thành nhỏ gần Dĩnh thành, Mạnh Kỳ và Tề Chính Ngôn rời thuyền lên bờ, định tranh thủ vào thành trước khi trời tối, để đến tối trạng thái đã trở về tốt, mới tới Dĩnh thành.

Gió thu chớm lạnh thổi vào người lành lạnh, Mạnh Kỳ và Tề Chính Ngôn bắt đầu tỷ thí khởi khinh công, một người có chân truyền Phong thần và Huyễn Ma thân pháp, một người có “Hồn Thiên bảo giám” bao hàm toàn diện, chênh lệch không lớn.

Bỗng nhiên, có ánh lửa hiện ra trong tầm mắt, bên ven đường hình một đoàn người đang giơ đuốc.

“Chuyện gì à?” Mạnh Kỳ vừa hơi giảm tốc, Tề Chính Ngôn đã hỏi ngay.

Mạnh Kỳ lắc đầu: “Không biết, qua đi hỏi một chút.”

Hắn có tính hiếu kì khá nặng.

Nhóm người này quần áo trang phục khác nhau, có người mặc kiểu bộ đầu, có người thuần kiểu giang hồ hảo hán, họ đang giơ cao đuốc, hình như đang định đi tìm cái gì đó.

“Huynh đài, cho hỏi có chuyện gì thế?” Mạnh Kỳ hỏi.

Nam tử nhìn Mạnh Kỳ và Tề Chính Ngôn: “Các ngươi là hảo hán đi ngang qua?”

“Ừ.” Mạnh Kỳ “Thản nhiên” Thừa nhận.

Nam tử kia do dự nửa ngày mới nói: “‘Hái hoa đạo tặc’ Hắc Hồ Điệp gây mấy vụ án ở trong thành, gian giết chết mấy tiểu thư khuê các, lần này bắt cóc lục tiểu thư Sa gia, trốn này vào trong rừng này, chúng ta là do tri sự bộ đầu của thành triệu tập tới, định chia làm mấy đội, vào trong rừng tìm.”

“Hắc Hồ Điệp?” Mạnh Kỳ ngơ ngác, Tề Chính Ngôn cũng không biết.

“Hai vị mới tới Giang Đông?” nam tử bỗng chợt hiểu.

Mạnh Kỳ gật đầu: “Phải, Hắc Hồ Điệp nổi tiếng lắm à?”

Trong công báo của Lục Phiến môn chưa bao giờ có cái danh hiệu này.

“Thật sự là sỉ nhục của Giang Đông!” Trang phục nam tử cảm thán, “Hắn là cao thủ cửu khiếu, công phu bình thường, nhưng rất giỏi khinh công, ẩn nấp là hàng đầu, cũng giỏi về ám khí và mê dược, nên nhiều lần bị vây cũng vẫn thoát được, không biết đã phá hỏng trinh tiết bao nhiêu cô nương, đáng giận ở chỗ tính cách hắn quá tàn nhẫn, đã phá hỏng danh tiết người ta còn giết cả người.”

Trong giới võ đạo, rất ít phân biệt nam nữ, dân phong cũng vậy, trừ thế gia, đa số giang hồ nhân sĩ không hề kì thị về việc bị phá hỏng danh tiết, nhưng Hắc Hồ Điệp đã làm quá mức.

Nên phía trước cái danh hào Hồ Điệp của hắn mới bị người ta bỏ thêm chữ “Hắc”.

Tiểu Mạnh nhất thời nổi giận: “Hắn ở đâu?”

“Từ đường sơn đạo này vào rừng.” nam tử dặn dò.“Ở trong bóng tối, ám khí và mê dược của Hắc Hồ Điệp càng đáng sợ, hai người nếu muốn hỗ trợ, hay là chờ chúng ta phân đội xong, gia nhập vào một đội, mọi người có thể chiếu ứng lẫn nhau.”

“Hắc Hồ Điệp làm người tỉnh táo, rất ít khi trêu chọc đại thế gia. Sa gia và Mễ thị Dĩnh thành có quan hệ không nhỏ, nên mới phái người tới xin viện trợ, chúng ta chủ yếu là hù dọa Hắc Hồ Điệp, khiến hắn không khi dễ Sa lục tiểu thư mà thôi, nếu thật sự gặp hắn, nhớ kêu lên thật to, để tri sự Vương bộ đầu và đại hiệp Lâm Bảo Chi là cao thủ cửu khiếu tới, mới xử lý được Hắc Hồ Điệp.”

Ý của người này là, e rằng không kịp cứu Sa lục tiểu thư đâu, chỉ báo thù cho cô ta mà thôi.

Mạnh Kỳ nghe xong, không nói gì, đi thẳng vào trong sơn đạo, Tề Chính Ngôn theo sát sau lưng.

“Này, này!” nam tử kia la to, nhưng hai người này như điếc.

Những người khác nghe thấy quay qua nhìn, nam tử kia xấu hổ chỉ theo hai: “Hai tên lỗ mãng......”

Vào sơn lâm, Mạnh Kỳ phóng tinh thần ra tìm.

Đột nhiên nghe thấy xa xa có tiếng kêu cứu vang tới.

Hắn lập tức tăng tốc, Huyễn Ma thân pháp và Phong Thần cùng khai triển, Tề Chính Ngôn nhất thời không đuổi kịp.

Sâu trong rừng, có một căn nhà gỗ nhỏ, là nơi thợ săn quanh đây khi vào đây đi săn ở lại qua đêm.

Trong nhà, một thiếu nữ áo hồng yếu đuối che ngực, không ngừng lùi lại, lớn tiếng kêu cứu.

Cô bị trúng thuốc mê, tay chân vô lực, không dùng được võ công.

Đối diện với cô là một nam tử mặc đồ dạ hành màu đen, mặt nạ đã kéo xuống, lộ ra một gương mặt tái nhợt, vốn ngũ quan cũng không phải là xấu, nhưng lộ rõ vẻ túng dục quá độ, thoạt nhìn chừng ba bốn mươi tuổi.

“Kêu đi, gặp rừng chớ vào, bọn chúng không dám khinh suất vào đây đâu. Mà tới khi chúng đuổi tới, thì chúng ta đã sớm làm xong chuyện khoái hoạt rồi......” Hắc Hồ Điệp không chút vội vã, y thích nhất là nhìn bộ dáng nhu nhược bất lực, kinh hãi tuyệt vọng của các cô nàng.

Sa lục tiểu thư kề răng vào đầu lưỡi, định cắt lưỡi, nhưng cả người yếu quá, chỉ cắn trầy ra được một tí mà thôi.

“Không còn sớm nữa.” mắt Hắc Hồ Điệp lửa, hai tay chà vào nhau, từ từ đi qua.

Sa lục tiểu thư lảo đảo lùi lại, rồi đứng khựng, vì sau lưng đã là vách tường.

“Vô dụng thôi, ngoan ngoãn hưởng thụ đi, nói không chừng bổn đại gia thấy vui, sẽ không giết ngươi.” Hắc Hồ Điệp cười dâm đãng.

Bỗng ánh mắt Sa lục tiểu thư nhìn chằm chằm vào đằng sau lưng Hắc Hồ Điệp.

Hắc Hồ Điệp bật cười: “Cái chiêu này mười tuổi ta đã dùng rồi, không lừa được ta xoay người lại đâu.”

Bỗng nhiên, một luồng gió lạnh thổi vào cổ hắn, âm hàn tận xương, khiến hắn không nhịn được rùng mình.

Người luyện võ có bản năng phản ứng, y vung kiếm chém mạnh ra sau, nhưng sau lưng trống trơn, không có cái gì cả.

Y vội xoay người, nhưng quanh đó trong nhà chẳng có lấy một ai, vừa mới thở phào, thì ở cổ lại bị thổi vào một hơi gió lạnh toát.

Gặp phải quỷ? tóc gáy của y dựng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.