Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Chương 738: Chương 738: Hoàn thiện nội cảnh




Dịch giả: Tiểu Băng

“Cực vu tình giả cực vu kiếm, nhất sinh nhất thế nhất tâm nhân!” Nghĩ nghĩ, hai mắt Mạnh Kỳ rực sáng. Mình là cá của người thả câu, mình là ”ta khác”, muốn thoát khỏi lưỡi câu, muốn tự chứng truyền thuyết, đi theo con đường Chúng Ngã Quy Thân giống mọi người là chuyện không thể nào, mà Lục đại tiên sinh nói, mình là mình, ‘ta khác’ là ‘ta khác’, chỉ cần chứng một cái ‘ta’ độc nhất vô nhị của mình, thì cũng đủ!

Hiện giờ mình chưa cảm ứng được những ‘ta khác’ kia, mà chỉ cảm ứng được người thả câu. Nếu đi theo con đường tự làm mạnh bản thân, có khả năng sẽ dần dần trở nên phân hóa với người thả câu, tìm cơ hội chém đứt dây câu, khi ấy tuy số mệnh gặp kì ngộ và vận may khác thường sẽ không còn, nhưng lại có thể nhảy ra khỏi ao nước, không còn là cá của bất cứ ai, có thể tự mình tiếp cận truyền thuyết!

Nhưng làm sao để có thể khiến ‘bản thân’ mạnh lên, trở thành độc nhất vô nhị? Mạnh Kỳ càng nghĩ càng hưng phấn.

Ừm, vấn đề này có vẻ cũng không khó giải quyết, bởi vì hiện giờ ngay trước mặt đang có một khuôn mẫu!

Lục đại tiên sinh không nhìn đám hoa cỏ nữa, sự dịu dàng trong mắt cũng không còn, yên lặng nói: “Ngươi cũng muốn đi theo con đường chí tình chí ngã?”

“Ách...” đây đúng là suy nghĩ của Mạnh Kỳ, nhưng câu hỏi lại làm hắn nhíu mày.

“Cũng”?

Lục đại tiên sinh lắc đầu: “Ngươi với ta tính tình khác nhau, lịch duyệt trải qua cũng khác nhau, nói như câu châm ngôn kia, kẻ học ta thì sống, kẻ giống ta thì chết.”

Mạnh Kỳ giật mình, chắp tay: “Đa tạ tiền bối chỉ điểm.”

Quả đúng là như vậy. Nếu lúc ban đầu chưa biết mình là người mang vác nhân quả và khí vận của bậc đại năng, có lẽ hắn sẽ trở thành người cực tình. Nhưng bây giờ phải nói chính xác hắn là người chuyên tình nhưng không cực tình và chí tình, bởi vì không có khả năng thu nạp nhiều tình cảm và tâm lực như vậy.

Đương nhiên, còn có một nguyên nhân quan trọng, nói theo kiểu của kiếp trước chính là: Đầu tiên, ngươi phải có bạn gái!

Đây quả thật là một bi thương thực sự.

Lục đại tiên sinh không nói tới Lục Đạo, Mạnh Kỳ cũng ăn ý không đề cập tới, nhìn Lục Đại tiên sinh thò tay ra, khẽ chạm vào Đại Đạo chi thụ, nhắm mắt lại, hết sức chuyên chú cảm ngộ, liền biết “Chỉ điểm” lần này là dừng ở đây.

Mặt trời chiều ngả về tây, ánh nắng chiều rắc lên ngọn núi, chỗ sáng lạn một màu vàng, chỗ lại đỏ thẫm như máu. Lục Đại tiên sinh mở mắt, gật đầu với Mạnh Kỳ, rồi đi tới bên mộ, khoanh chân ngồi xuống, mỉm cười dịu dàng.

“Ngọc Nhan, ta lại đi ra được thêm một bước nữa rồi, không còn phải sợ tiền nhân quấy nhiễu...” ông thì thầm.

Gió cuộn thổi qua, cây cành đung đưa, trầm tĩnh mà an hòa.

Mạnh Kỳ đứng lẳng lặng nhìn Lục đại tiên sinh một lúc rồi quay người rời đi.

Trăng sáng sao thưa, Mạnh Kỳ trong không khí se lạnh, một mình đi về.

“Có một kiếm của Lục đại tiên sinh, nhân quả của thần ma lửa giận đã giải, nhiệm vụ lần sau là tới một năm sau, bây giờ mình nên đi đâu?” Mạnh Kỳ biết mình phải mau chóng tăng thực lực, bước qua nấc thang trời thứ hai, trở thành Tông Sư, tình cảnh lúc ấy lập tức sẽ nghiêng trời lệch đất, có thể đàm phán với Tố Nữ đạo, có thể tìm kiếm Ngọc Hư cung. Thiên hạ rộng lớn, cường giả có thể gây nguy hiểm cho hắn sẽ giảm hẳn, nhưng bây giờ hắn nên đi đâu?

Trở về Thuần Dương tông, lại thỉnh Xung Hòa tiền bối chỉ điểm cho? Lại dạy [Đạo Đức kinh] mấy tháng nữa?

Trường Nhạc? Quỷ mới biết đại ca bây giờ là đang trong trạng thái ngu ngốc hay đang lãnh khốc!

Thần đô? Cách xa người Tô gia xa một chút mới là bảo vệ họ.

Tẩy Kiếm các? Ừ, có thể đi một chuyến, Chỉ Vi sẽ thỉnh giáo sư phụ của cô ấy. Tô Vô Danh từng đi qua Vĩnh Sinh cốc, giết “Đông Vương công”, biết rất nhiều, nói không chừng sẽ hoàn thiện được cái miêu tả về truyền thuyết của Lục đại tiên sinh.

Đúng lúc này, một ý niệm đột nhiên nhảy ra, Bắc Chu, Hoàng Lương, Ngọc Nguyên Tuyết Sơn!

Sao tự nhiên mình lại nghĩ tới y? Mạnh Kỳ ngây người, giọng nói của Hoàng Lương vang vọng bên tai:

“Trong khắp các trời đất, có một giới thật, nơi trung tâm của nó, không thể dùng tư duy và lý giải của chúng ta mà miêu tả được, ở đó không có thời gian trước sau, không có không gian lục hợp, không có nhân và quả, không có sinh và tử, tóm lại, tất cả những gì chúng ta thể ngộ ra thì đều không phải là nó thật sự, mà chỉ là do tâm tính khác biệt của mỗi chúng ta nghĩ ra mà thôi.”

“Đạo Môn gọi đó là ‘Đạo’, Phật môn thì gọi ‘Như Lai’ hoặc ‘Bồ Đề’, Phạm Ngã giáo gọi nó là ‘Thượng phạm’.”

“Ngoài hạch tâm, những chỗ khác đều có suy diễn, biến hóa ngàn vạn, hình thành một giới, nơi ấy là do pháp và lý ngưng tụ, không vì ngoại vật mà biến đổi, Đạo Môn viết là Đại La, Phật môn nói là Tịnh Thổ, Phạm Ngã gọi là ‘Hạ phạm’, tông môn của ta gọi nó và khu vực hạch tâm đều là ‘Giới Thật’, chân thật không giả, Tuyên Cổ không biến.”

“Ở bên ngoài ‘Giới Thật’, khí tức khác nhau sẽ diễn hóa ra pháp và lý khác nhau, kết hợp địa hỏa phong thuỷ, kim mộc Ngũ Hành, sinh thành các vùng trời đất khác nhau. Có lẽ ở trong một phương trời đất nào đó, có cường giả trở thành tiên nhân, trường sinh bất tử, nhưng chỉ cần khí tức lộ ra bên ngoài của ‘Giới Thật’ có chút thay đổi, thì pháp lý của phương trời đất đó cũng sẽ thay đổi, tiên nhân sẽ rơi xuống trần ai, không còn pháp lực gì đáng nói.”

“Có lẽ ở trong một phương trời đất nào đó, có cường giả trở thành tiên nhân, trường sinh bất tử, nhưng chỉ cần khí tức lộ ra ngoài của ‘Giới Thật’ có thay đổi, thì pháp lý của phương trời đất đó sẽ thay đổi, tiên nhân sẽ rơi xuống trần ai, không còn pháp lực gì đáng nói...” Mạnh Kỳ kinh ngạc lặp lại những lời này, bật cười ha hả.

Chân tướng sờ sờ ngay trước mặt, thế mà trước giờ lại cứ vẫn không hề nhìn thấy!

Ha ha ha ha! Mạnh Kỳ cười đến mức phải ngồi xuống, tự giễu bản thân, cũng là vui sướng.

Một kiếm kia của Lục đại tiên sinh không phải là làm cho pháp lý trời đất thay đổi, tiên nhân rơi xuống trần ai, không còn pháp lực gì đáng nói đó hay sao?

Giảng giải của Lục đại tiên sinh cũng đã chứng minh điều này. Ông không thể xuất ra kiếm kia ở Cửu Trọng Thiên, ở trong thế giới của ông ông cũng không làm được, nhưng trong thế giới thần ma thì lại được, nói cho chính xác là mượn đặc thù của cái thế giới đó!

Chẳng qua mình bị cái lý luận chưa hoàn thiện và đầy sơ hở của Hoàng Lương làm cho nhìn nhầm, coi Cửu Trọng Thiên, cũng chính là Tiên Giới trở thành Đại La, Tịnh Thổ, Hạ Phạm trong lời của y, coi Tiên Giới và đạo bản nguyên nhất ở đó là ‘Giới Thật’, nhưng sự thật bây giờ đã chứng tỏ cho hắn thấy, mảnh trời đất này rất đặc thù, có rất nhiều công pháp được truyền thừa từ thời Thượng Cổ, lịch sử đầy đủ nhất. Nhất mạch Thanh Đế - Dược Sư Vương Phật - Nguyệt Quang Bồ Tát - Nguyệt Ma Ni Bồ Tát càng thêm chứng tỏ sự đặc thù này.

Lại thêm, Vạn Tượng môn chính là từ giới này lùi vào Động Thiên, Vạn Tượng Tiên Tôn lại còn là truyền thuyết đại năng hàng thật giá thật, bốn ngôi mộ Tiên Tôn đang trấn áp cái gì, đều rành mạch rõ ràng chứng minh cho hắn thấy cái đặc thù của thế giới này.

Có lẽ cái gọi là “Giới Thật” bao gồm bản nguyên chi đạo, ngọn nguồn pháp lý giống như Tiên Giới. bản thân cái thế giới này, và thế giới thần ma đều là mảnh vỡ trụ quang thuộc về “Vạn giới”, thuộc về cái gọi là ‘các phương trời đất’ mà Hoàng Lương nói, một khi khí tức do giới thật lộ ra phát sinh biến hóa, pháp lý của nơi này sẽ thay đổi theo, cường giả trong nháy mắt sẽ đọa lạc trần ai, đường ra duy nhất chính là phi thăng trước thời điểm đó, thích ứng với pháp lý của giới thật, giống như Hoàng Lương!

Nói cách khác, kẻ có thể khiến khí tức lộ ra ngoài của giới thật phát sinh biến hóa ít nhất cũng phải thoáng có đặc thù của truyền thuyết?

Mạnh Kỳ càng nghĩ càng hưng phấn, tới lúc đó người thả câu là ai, cá là ai nhìn là hiểu ngay!

Những người xuất thân từ giới thật đều là người thả câu. Hình chiếu của họ ở vạn giới các phương vì nhiều lý do mà dần trở thành hồn phách độc lập, trở thành cá. Mình từ địa cầu bị kéo đến, cho nên thứ hắn nhìn thấy với bản thổ Vĩnh Sinh tộc không giống nhau, hắn là cá mà không phải là người thả câu. Nói như vậy, trái đất cũng là một phương vũ trụ do Tiên Giới hoặc còn gọi là Giới Thật diễn sinh ra, và những vũ trụ như vậy thì có vô cùng nhiều!

Khoan đã! Mạnh Kỳ bỗng ngừng cười. Không hay! Như vậy không phải giống hệt với nội cảnh quan hắn xây dựng trong người hay sao?

các khiếu huyệt quanh người đại diện cho những phương trời đất khác nhau trong vũ trụ, tất cả các vụ trụ thống nhất với các cấp độ tầng trời, cũng chính là Tiên Giới, Giới Thật. Không phải sức mạnh càng cao, mà là bản chất càng cao, chư thiên khởi nguyên từ đạo, khởi nguyên từ kì điểm, đến từ điểm bắt đầu “Nguyên Thủy Thiên Tôn”, điểm khác biệt duy nhất là hắn luôn đối xử với cái thế giới hiện giờ của mình rất bình thường, cho nên không nhìn thấy được những dấu hiệu khác thường của nó!

Cái gọi là truyền thuyết gần như bất tử bất diệt, hẳn chính là chỉ vũ trụ vô cùng, các mảnh trời đất, các mảnh vỡ trụ quang có chứa các ‘ta khác’ trở thành hình chiếu biến mất, mỗi thời mỗi khắc, đều có vũ trụ mới hoặc mảnh vỡ trụ quang mới xuất hiện, cho nên mỗi thời mỗi khắc đều có hình chiếu mới sinh ra, chỉ cần một hình chiếu bất tử, vậy truyền thuyết bất diệt.

Mạnh Kỳ nhắm mắt lại, vận chuyển nội cảnh. Ngũ tạng lục phủ đại diện cho chư thiên, khiếu huyệt quanh thân diễn hóa các vùng trời đất khác nhau, hình thành thế giới của bản thân, mạch máu trở thành cầu nối liên kết chư thiên các vũ trụ lại với nhau...

Trái tim đập mạnh, máu huyết dâng trào, tiếng tim mạnh mẽ đầy sức sống, vũ trụ của trời đất, vũ trụ của bản thân, thời khắc này chúng hô ứng với nhau, như muốn dung hợp vào nhau!

Mạnh Kỳ mở mắt, đôi mắt sâu thẳm, nếu nhìn kĩ sẽ thấy trong mắt có những cảnh tượng không ngừng chuyển động, thiên biến vạn hóa, khiến người ta hoa cả mắt.

Hắn nhếch mép đầy vui sướng, rất muốn bắt chước A Nan nói một câu:

Thì ra là vậy!

Ha ha! Tiếng cười ngân xa, Mạnh Kỳ đã làm ảnh hưởng tới người khác.

“Ai thiếu đạo đức đánh thức lão già ăn mày ta vậy?” Một giọng nói già nua vang lên cách đó không xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.