Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Chương 1307: Chương 1307: Hữu đức giả cư chi




Dịch: Tiểu Băng

Đỏ xanh đen trắng, Tru Tuyệt Hãm Lục, bốn làn kiếm quang như bốn cây cột chống trời, rực rỡ mà chém tới.

Thế Gian Tự Tại Vương Phật nhờ chữ “Phật” bảo vệ, xuyên qua thời gian loạn lưu, hướng về quá khứ thì cảm nhận được hàn ý đánh tới, sởn cả tóc gáy, cảm giác nguy hiểm mạnh mẽ tới mức không chịu nổi.

“Không xong!” lão thầm kêu to, lập tức ngừng hẳn thần thông, quay trở về hiện tại ngay tức khắc.

Tuy nguy hiểm này không thể thay đổi quá khứ, cũng không ảnh hưởng tới thi triển đại thần thông thời gian, nhưng trừ phi lão vĩnh viễn tồn tại được trong quá khứ, không cần trở về hiện tại, nếu không tất cả các khả năng tương lai đều sẽ hóa thành tuyệt lộ.

Đưa lên bàn cân, cái nào quan trọng hơn đương nhiên không cần nói ra cũng biết, thực ra chỉ là tiện tay định kết một cái thiện duyên với Nhiên Đăng mà thôi, không phải cơ hội cho mình thành đạo, không đáng để vì vậy mà liều mạng!

Lưu Ly phật quang lập tức tan vỡ, thân ảnh Thế Gian Tự Tại Vương Phật lại hiện ra ở hiện thực.

Đầy trời kiếm quang tung hoành, đỏ xanh đen trắng thuần túy tới chói mắt, Thế Gian Tự Tại Vương Phật vừa trở về lập tức có ảo giác Kim Thân bị đâm xuyên qua, rồi nghiến nát.

Lão là một Tạo Hóa viên mãn, một Phật Đà, ảo giác tới mức như vậy rõ ràng là vô cùng nguy hiểm!

“Tru Tiên kiếm trận!” Thế Gian Tự Tại Vương Phật mặc kệ mọi thứ, quanh người vọt ra sáu chân ngôn “Ông” “Ma”“Ni”“Bái”“Mễ” Hồng” không ngừng quay tròn, kết thành nhiều tầng cấm pháp, để bảo vệ mình.

Kiếm trận vừa thành, quang mang xung tiêu, hủy diệt sát lục chi ý quét ngang qua vị trí của Thế Gian Tự Tại Vương Phật.

Kết giới phật quang Lục Tự Chân Ngôn ngưng tụ ra không ngừng vỡ tan, như bọt nước mộng ảo, nhưng bên trong đã không còn thân ảnh của Thế Gian Tự Tại Vương Phật!

Phốc!

Thoát khỏi Tru Tiên kiếm trận một quãng xa, một búng máu màu vàng rực phun ra, Phật Đà cổ xưa trẻ trung tuấn lãng hiện ra.

Búng phật huyết vừa phun ra ngoài, lập tức nở rộng, hóa thành những Kim Thân to cỡ hạt gạo chí chính không tha ngoại vật, chừng mười vạn tám ngàn cái như vậy xoay tròn vòng quanh Thế Gian Tự Tại Vương Phật, không ngừng niệm phật hiệu, ngưng tụ chấp niệm, giống tà ma hơn là Phật Đà.

Kim Thân của lão ảm đạm hẳn đi, khẽ hé môi, phun ra nuốt vào thiên địa, hút hết những kim phật quỷ dị kia vào lại trong bụng.

Đại thần thông bị bỏ dở phản phệ, lại dùng Như Lai thần chưởng “Tứ đại giai không” để né Tru Tiên kiếm trận khiến Thế Gian Tự Tại Vương Phật bị thương nặng, còn sinh ra tâm ma, phật huyết phun ra, không thể không làm chuyện thôn phệ luyện hóa, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã mất đi thực lực khủng bố ngạo tiếu biển khổ.

Thấy biến hóa như vậy, Mạnh Kỳ rất là sung sướng, đang định qua chào mấy người Quảng Thành tử thì nghe thấy giọng nói vọng ra từ trong kiếm trận:

“Chưởng giáo sư đệ tới Kiến mộc trước, chúng ta ở đây chặn chư vị đạo hữu cho.”

Quảng Thành tử khí phách chấn thiên, muốn lấy bốn người bốn kiếm ngăn cản kẻ đại thần thông cả thiên hạ!

Mạnh Kỳ từ lâu đã biết Tru Tiên kiếm trận chi uy, nay còn được tứ đại Tạo Hóa liên thủ lập thành, đương nhiên không giống như dĩ vãng, hắn cười ha hả:

“Vậy sư đệ đợi tin lành của các vị sư huynh.”

Cân Đẩu vân bốc lên, kéo thành một đường sáng trắng, Mạnh Kỳ xuyên qua Tru Tiên kiếm trận, bay về hướng Kiến mộc, nháy mắt đã biến mất trong hư không u ám.

Nói ra cũng kỳ quái, “Kiến mộc thanh quang” ở trong vũ trụ tối tăm vô biên, bát hoang lục hợp từ đâu cũng tới được, trừ phi có thể bao phủ nó, nếu không làm gì có trận pháp nào mà ngăn cách nổi! Nhưng Tru Tiên kiếm trận vừa thành, cả Thế Gian Tự Tại Vương Phật, lẫn Ngưu Ma vương, Bằng Ma vương đều chỉ nhìn thấy một vùng trời kiếm khí bốn màu rực rỡ, nhìn từ bất cứ phương hướng nào cũng thế!

“Không hổ là Thái Cổ đệ nhất sát trận.” Cửu Thiên Huyền Nữ Lưu La khẽ thở dài.

Những đạo độn quang từ bốn phương tám hướng không ngừng bay tới, đủ mọi ánh sáng, màu sắc, chính là Đa Bảo Thiên Tôn, Tam Tiêu nương nương, Nhiên Đăng Cổ Phật, La giáo thần sứ, và các cường giả Yêu tộc Đại Thánh còn lại.

Hai phe chia ra rất rõ rệt, Quảng Thành tử lại lên tiếng:

“Vật trong thế gian, chỉ ai có đức mới có thể hưởng, Ngọc Hư cung Tô chưởng giáo nhà ta trên người có Đại Đạo chi thụ, là người nên trở thành chủ nhân của Kiến mộc, chư vị đạo hữu đừng cố tình vi phạm thiên ý nữa, tự thối lui đi.”

“Thiên ý? To mồm quá ha!” Giao Ma vương cười khẩy.

Quảng Thành tử hắc hắc cười: “Chư vị đạo hữu nếu không muốn, vậy thì thử qua Tru Tiên kiếm trận của nhà ta đi, thử Thái Cổ sát trận một lần đi nào!”

Đa Bảo Thiên Tôn nổi giận đùng đùng, cao giọng quát:

“Vô sỉ quá sức!”

Nói cứ như Tru Tiên kiếm trận là của Ngọc Hư cung các ngươi vậy!

Y nhìn một vòng chư vị kẻ đại thần thông chung quanh, giận tới mức bật cười: “Chỗ này chỉ còn cách Kiến mộc không xa, nếu còn chần chừ sẽ thành công cốc, không biết có đạo hữu nào đồng ý hợp tác với bần đạo cùng phá tan cái kiếm trận vẽ hổ không thành mà thành chó này không?”

Bốn Tạo Hóa lập ra một cái Tru Tiên kiếm trận không hoàn chỉnh, thì cũng chỉ cần bốn Tạo Hóa viên mãn là đủ để phá vỡ rồi!

“Nam Mô A Di Đà Phật, ta giúp ngài một tay.” Từng vòng viên mãn phật quang sáng lên, Nhiên Đăng chắp tay trả lời.

Thế Gian Tự Tại Vương Phật đã luyện hóa xong tâm kiếp ma đầu, mi tâm lại hiện ra chữ vạn: “Ta cũng tham gia.”

Tứ đại viên mãn nháy mắt đã có ba, vốn nếu có Trấn Nguyên tử ở đây là sẽ không cần phải nhờ ai nữa. Các thần sứ La giáo hai mặt nhìn nhau, không ai biết Đại Hành thần sứ đã đi đâu.

Các đại thánh Yêu tộc vừa thẹn vừa giận, hận không thể một phát đập nát Tru Tiên kiếm trận, bởi vì cơ bản trong số chúng không có lấy một cường giả có thể sánh vai cùng Đa Bảo Thiên Tôn, Thế Gian Tự Tại Vương Phật, Nhiên Đăng Cổ Phật, cảnh giới không đủ, không thể cân bằng, nếu có sự cố, tất sẽ trở thành kẻ bị đứng mũi chịu sào, vẫn lạc trước tiên, nên không ai dám bước ra.

Đáng tiếc, các Đại Thánh Khổng Tuyên, Cửu Phượng chỉ kém Nhiên Đăng Cổ Phật, Đa Bảo Thiên Tôn một chút thì đều đã vẫn lạc ở Linh sơn, đám Tề Thiên Đại Thánh, Cửu Linh Nguyên Thánh thì đều phải là thành viên Yêu tộc thuần túy, Yêu tộc năm đó gào thét chư thiên đại địa vạn linh thế mà lại không tìm ra được một Tạo Hóa viên mãn nào...... Ngưu Ma vương hận tới mức nghiến răng mà không biết làm sao.

Thấy thế, Bích Tiêu trong Tam Tiêu nương nương mở miệng: “Đa Bảo sư huynh, hay để ba tỷ muội chúng ta kết Cửu Khúc Hoàng Hà trận tính là một chân được không?”

Đa Bảo Thiên Tôn còn chưa trả lời, đã nghe thấy giọng nữ réo rắt: “Tam Tiêu nương nương, đối thủ của các ngươi là bần đạo, có được tới thành tựu hôm nay, chính là nhờ ngày đó được Cửu Khúc Hoàng Hà trận ban cho.”

Thanh quang mênh mông lóng lánh, ngũ sắc trí tuệ thông minh, Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn cầm Đại Trí Tuệ kiếm, từ từ trong Tru Tiên kiếm trận đi ra.

Cô lấy Phật môn không tính và Đại Viên Kính Trí tìm ra một con đường vạn đạo quy nhất mới, có cả hư ảo hỗn độn Vô Cực chi ý, vừa lúc khắc chế Hỗn Nguyên Kim Đấu và Cửu Khúc Hoàng Hà trận, hôm nay Tam Tiêu nương nương thực lực đã không còn như xưa, dư sức lấy một địch ba!

“Nam Mô A Di Đà Phật, không thể mất thời gian thêm nữa.” Những vầng bảo quang sau đầu Nhiên Đăng Cổ Phật sáng rực lên, hiện ra một thân ảnh đạo giả, một tay cầm Càn Khôn xích, một tay nâng Linh Lung tháp.

“Thiện!” Đa Bảo Thiên Tôn không nói thêm nữa, đỉnh đầu bắn ra năm luồng khí cuồn cuộn, như do vô số kiếm khí nhỏ bé ngưng tụ mà thành, bên trên luồng khí là ba đóa đạo hoa hư ảo nở rộ, tỏa ra hào quang vạn trượng, là người đầu tiên xông vào cửa trận Tru Tiên.

Thế Gian Tự Tại Vương Phật, Nhiên Đăng Cổ Phật và “Quá khứ Đạo môn thân” của lão cũng đi vào ba cửa trận còn lại.

Trong tích tắc, kiếm quang đại thịnh.

............

Bay không biết bao lâu, mối liên hệ cộng minh bắt đầu hiện ra rõ rệt, Mạnh Kỳ bắt lấy nhân quả, xuyên qua những tầng hư không, hàng lâm tới ngay chỗ Kiến mộc.

Cây cao hùng vĩ, xuyên vào hư vô, xuyên vào hỗn độn, cao không thấy ngọn, lá cây đầu mỗi cành đều ngưng tụ hư ảo chi đạo.

Mạnh Kỳ bị cảnh tượng nguy nga ấy làm cho rung động tới mức ngây người, một lúc sau mới tỉnh ra, chìa Đại Đạo chi thụ, chìa về phía cây, thử hấp thu.

Gợn sóng nhộn nhạo, Đại Đạo chi thụ xuyên qua, nhưng không chạm được vào Kiến mộc!

“Cây này nếu hủy, kỷ nguyên chung kết sẽ tới nhanh hơn, nên ngày xưa sau Thiên Đình chi chiến, những cổ xưa giả đã đi đến thống nhất, mỗi người để lại một phần sức mạnh bảo vệ cây này.” Một giọng nói thanh nhã từ bên cạnh vọng qua, Mạnh Kỳ lúc này mới nhìn thấy Thanh Đế.

Ông ta vẫn luôn ở đây, nhưng không hề có một dấu hiệu nào, hắn không nhận ra được.

Mạnh Kỳ khẽ gật đầu: “Là vãn bối càn rỡ.”

“Đại Đạo chi thụ chưa trưởng thành, vẫn còn chưa tới lúc.” Thanh Đế đi tới, đứng đưa lưng về phía Mạnh Kỳ, nhìn Kiến mộc, “Kỷ nguyên trước, cũng có một cây ‘Đại Đạo chi thụ’ như vậy, cắm rễ trong máu của Hạo Thiên Thượng Đế và Đông Hoàng Thái Nhất, hấp thụ các hư ảo đại đạo lúc kỷ nguyên tan biến, trưởng thành thành Phù Tang cổ thụ, nên lúc trước khi cây của ngươi hiện thế, ta mới cảm giác giống như đã từng quen biết, khôi phục được một chút ký ức.”

Thì ra tiền thân của Phù Tang cổ thụ thật sự là một cây Đại Đạo chi thụ! quả là ngoài ý muốn nhưng cũng là phù hợp.

Thanh Đế không quay đầu, thản nhiên hỏi:

“Ngươi có biết hồi đó ai trồng Phù Tang cổ thụ hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.