Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Chương 219: Chương 219: Kể chuyện xưa




Dịch giả: Tiểu Băng

Hà Mộ nhìn Mạnh Kỳ, rầu rĩ nói:“Tô tiên sinh, ngươi thấy ta còn chưa đủ khổ sở sao? Hơn nữa ngươi có xem cũng không hiểu được.”

Thằng nhóc vừa nói, vừa cúi xuống nhặt kiếm gỗ dưới đất lên, nhíu mày, nghĩ mãi không hiểu vì sao mình lại cứ bị ngũ sư huynh đánh bại.

“Lần đầu tiên, ta sử một chiêu ‘Thương Hải Thiên Phàm’, ngũ sư huynh ứng đối ‘Cô phàm xa ảnh’, sau đó ta biến chiêu ‘Bích Hải Thanh Không’, hắn tiếp ‘Trên biển Minh Nguyệt’, đánh trúng mu bàn tay của ta, trước kia hắn kho6ngbie61n chiêu giỏi như vậy......” Hà Mộ vừa nói,vừa múa kiếm minh họa.

Không phải vì nó muốn Mạnh Kỳ cho ý kiến, chỉ là muốn xả cơn bực bộn trong lòng, vẽ lại trận chiến, để hòng tìm ra vấn đề, tìm cách giải quyết.

Mạnh Kỳ đợi Hà Mộ luyện xong, mới cười:“Nghe nói cái gì ‘Võ quán đại bỉ’ sắp tới rồi phải không, ngũ sư huynh của ngươi tìm cao thủ chỉ cho một tí cũng là chuyện bình thường, đâu thể dùng cách nhìn cũ mà đánh giá người ta được.”

“Đúng vậy!” Hà Mộ giật mình,“Phụ thân của Ngũ sư huynh là thương gia, nhà rất có tiền, nhất định là đã mời cao thủ chỉ dạy cho!”

Nó cúi đầu, uể oải, cha mẹ nó mỗi ngày đều phải làm lụng vất vả, chỉ vừa đủ tiền cho nó vào võ quán luyện võ mà thôi, lấy cái gì đi nhờ cao thủ chỉ dạy cho?! Hơn nữa nếu không phải Hà quán chủ thu học phí ít, nó cũng chẳng có cơ hội mà đi học võ!

Nên, nó rất biết ơn Hà quán chủ, không muốn làm ông thất vọng, muốn sớm trở nên nổi bật, tay làm hàm nhai, giúp cha mẹ đỡ mệt nhọc.

Võ quán đại bỉ lần này chính là cơ hội, nhưng nó lại không nhìn thấy hi vọng!

Mạnh Kỳ cười chế nhạo:“Ngươi có thể nhờ ta chỉ cho, ta là cao thủ thật đấy!”

Hà Mộ ỉu xìu nhìn Mạnh Kỳ, thấy hắn phong dật thư sinh, thì cười khổ:“Tô tiên sinh, đừng giễu cợt ta nữa.”

Ngày thườngrất ít khi thấy Tô tiên sinh đi ra ngoài, hẳn chỉ chuyên tâm đọc sách, làm việc không nhanh không chậm, tuy nhàn tản, lại vô cùng khắc khổ, có chữ nào không hiểu có thể hỏi hắn giải đáp cho, lúc nào cũng tươi cười hiền hòa, lại thích ăn ngon, thường đi khắp phố lớn ngõ nhỏ, ngắm nghía khắp nơi, giống như trong câu thơ “Thải cúc Đông Ly hạ, thản nhiên gặp Nam Sơn”.

Nhưng bây giờ mình chẳng phải là không hiểu chữ trong sách, mà là không hiểu về võ công, với dáng vẻ còn trẻ măng của Tô tiên sinh, dù trong văn sĩ cũng có lục nghệ, thì nhiều lắm chắc cũng mới chỉ nhập môn mà thôi.

“Ngươi có thể thử ‘Thương Hải Thiên Phàm’ sau chiêu ‘Trên biển Minh Nguyệt’.” Mạnh Kỳ cười tủm tỉm.

Hà Mộ càng thêm bất đắc dĩ:“Tô tiên sinh, làm sao mà chuyển được?”

Quả nhiên là mọt sách chả biết gì về võ,“Thương Hải Thiên Phàm” là hướng trước hoành ngang, khúc trên và giữa mô tả như cái cánh buồm, “Trên biển Minh Nguyệt” lại là từ cao đánh xuống, làm sao mà chuyển tiếp?

“Sao không chuyển được? Diễn hóa chiêu ‘Thương Hải thiên phàm’ cuối cùng chẳng phải là mô tả cánh buồn vừa cao vừa lớn, chạm mây ngắm mặt trời hay sao, thế thì sau đó ánh trăng xuyên qua bóng buồm, chiếu xuống thương hải sao lại không được?” Mạnh Kỳ nói rất văn vẻ.

“Càng cao càng lớn...... chạm mây ngắm mặt trời...... trăng chiếu qua bóng buồm......” Hà Mộ lẩm nhẩm, nghe rất khó hiểu, nhưng Mạnh Kỳ dùng từ quả thực rất là sinh động, cuối cùng nó cũng nhìn ra được chỗ quan trọng, mộc kiếm vung ra, cơ thể làm trục, bóng buồm càng lúc càng lớn, dần dần che đậy bầu trời, sau đó mặt trăng hiện ra, trong vắt thanh lãnh, ánh trăng rơi rắc.

“Thế này, chân chuyển qua cũng được… nhưng mà làm sao lại sửa chiêu ‘Thương Hải Thiên Phàm’ thành như vậy được? Hà sư phụ sẽ đánh vào bàn tay cho xem......” Hà quán chủ yêu cầu đệ tử mỗi chiêu một thức đều phải làm đúng bài bản, không được chút sai sót, nên Hà Mộ nhất thời không chấp nhận được.

Mạnh Kỳ mỉm cười: “Sao lại không được? Từ góc độ chuyện xưa, như vậy là hoàn toàn hợp lý a.”

“Chuyện, chuyện xưa?” Hà Mộ há hốc mồm nhìn Mạnh Kỳ, kiếm pháp liên quan quái gì tới chuyện xưa?

Mạnh Kỳ nhìn quanh, thấy không có ai, thì bỡn cợt:“Theo ý ta nhá, kiếm pháp với chuyện xưa trên bản chất là giống nhau, ngươi xem, Thương Hải Thiên Phàm chính là muốn nói Thương Hải vô ngần, bóng buồm tầng tầng chuyện xưa kể rằng, nếu bóng buồm càng lúc càng lớn, tự nhiên có thể nối lên tới tận trời, nối tới mặt trăng, cần gì phải quan tâm tới kết cấu nguyên bản của chuyện xưa đó.”

“Vậy… đâu giống với bình thường?” Hà Mộ chưa bao giờ nghe loại lý luận như vậy, không đồng ý.

Mạnh Kỳ chắp hai tay sau lưng, như cười như không: “Đấu kiếm pháp với người ta, nhiều lúc chẳng phải là đang kể chuyện xưa cho người ta nghe hay sao? Có mở đầu, có quá trình, có biến hóa, có cạm bẫy, có biến chuyển, có cao trào, có kết cục!”

“Người dùng kiếm pháp kể chuyện xưa phân thành hai loại, một loại cực lực tránh cho đối phương đoán được tình tiết sau đó, bởi vì nếu nhìn từ góc độ người kể chuyện, kể như vậy sẽ làm mất đi sự hấp dẫn của câu chuyện, còn nếu nhìn tứ góc độ tỉ thí kiếm pháp, thì đồng nghĩa với thất bại; loại thứ hai là cố mô tả sao cho giống chuyện xưa thật nhất, khiến đối thủ hoàn toàn tin tưởng, sau đó tới lúc quan trọng thì biến chuyển, mới làm cho kẻ địch khiếp sợ, lên cao trào thì kết thúc, đây là lừa gạt, đây là cạm bẫy, là kĩ xảo quan trọng khi kể chuyện xưa, cũng là ý nghĩa quan trọng của việc dùng kiếm.”

“Ờ, thật ra còn có một loại nữa, là chẳng buồn quan tâm với việc đào bẫy, kết cục sau đó ai cũng đoán ra, nhưng đối thủ lại chỉ có thể đi theo kiếm pháp của hắn, không thoát ra được, đây gọi là kiếm pháp hóa cảnh.”

Nhìn Hà Mộ mặt mày ngơ ngác, Mạnh Kỳ hắc một tiếng:“Nên, ta cảm giác kĩ xảo để kể chuyện xưa có thể dùng trong việc tỉ thí kiếm pháp.”

“Tô tiên sinh, ngươi đừng có những ý nghĩ kỳ lạ......” Hà Mộ nửa ngày mới hồi thần, yếu ớt nói.

Mạnh Kỳ mỉm cười:“Thử xem ngại gì? Ngày mai kể cho ngũ sư huynh ngươi một bài chuyện xưa Thương Hải Thiên Phàm Hậu Hải thượng Minh Nguyệt, một câu chuyện cũ nhưng có hướng phát triển khác bình thường, để người ta không đoán ra được biến hóa sau đó xem sao.”

Nói xong, hắn bỏ lại Hà Mộ, thản nhiên trở về nhà.

Hà Mộ đứng ngơ ngẩn xuất thần, thật lâu sau mới vung mộc kiếm, hay câu chuyện Thiên Phàm cạnh trục, bóng buồm tế không, Minh Nguyệt cao chiếu.

Tuy nó cảm thấy Tô tiên sinh nói chuyện hơi vô lý, nhưng tập kiếm vài năm, nó vẫn có được một chút khả năng phán đoán khi đổi chiêu.

Hôm sau.

Luyện tập xong, Hà Mộ đi ra, chắp tay nói với một thiếu niên mặc đồ đen:“Ngũ sư huynh, hôm nay xin huynh tiếp tục chỉ giáo.”

Đám sư huynh muội cạnh đó cười thầm không thôi, Hà ngốc tử thật sự là cố chấp, hôm qua thua nhiều lần như vậy, hôm nay còn dám khiêu chiến.

Hà quán chủ Hà Nghiệp nhẹ nhàng gật đầu, nhẫn nại là tốt, nhưng có lẽ p hải nhắc nhở thằng bé làm người phải biết hiểu chuyện, để sau này khỏi bị người ta đánh cho đầu rơi máu chảy.

Ngũ sư huynh mím môi, xách mộc kiếm lên:“Hà Mộ, nếu ngươi thua nữa, thì không được tiếp tục quấn ta, ta còn phải lãnh giáo các sư huynh khác.”

Hà Mộ gật đầu, hành lễ, trường kiếm hoành ngang, Thương Hải Thiên Phàm.

Ngũ sư huynh không chút do dự, dùng một chiêu cô phàm xa ảnh, trường kiếm từ trên đi xuống, tránh được Thiên Phàm.

“Cô phàm” thay đổi, biến mất trong hải thiên, hạ xuống bụng Hà Mộ.

Song Thiên Phàm của Hà Mộ đã biến lớn, nhanh chóng chạm mây ngắm mặt trời.

Dưới tàn ảnh của trường kiếm, ánh trăng xuyên phá bóng buồm, vừa vặn ngay trước khi kiếm của ngũ sư huynh đánh trúng bụng thì đã chém vào vai ngũ sư huynh.

Ba! ngũ sư huynh bị đau, đánh rơi mộc kiếm.

“Ngươi, sao ngươi lại dùng chiêu Thương Hải Thiên Phàm như thế?” Ngũ sư huynh chỉ vào Hà Mộ, đầy giận dữ.

Khúc Điềm Hà mở to mắt, ngũ sư huynh hôm qua rõ ràng đã đánh cho Hà sư huynh phải bật khóc, sao hôm nay mới một chiêu đã thua?

Đám đệ tử chung quanh cũng sửng sốt, cộng thêm khó hiểu, sao ngũ sư huynh thua nhanh như vậy? Thương Hải Thiên Phàm còn dùng được như vậy à?

Thắng, thắng, thật sự thắng...... trong đầu Hà Mộ chỉ có một ý này, quả nhiên kể chuyện xưa theo một cách khác, khiến ngũ sư huynh không đoán ra bước tiếp theo, thì ngũ sư huynh không ứng phó lại được … Tô tiên sinh hình như nói có lý ha......

“Hà Mộ, đây là ngươi tự mình nghĩ ra?” Hà quán chủ không nhìn ra vui buồn, hỏi.

Hà Mộ định thành thật trả lời, nhưng khi ra tới miệng lại thay đổi theo bản năng:“Quán chủ sư phụ, là ta tự mình ngẫu nhiên nghĩ ra.”

“Có thể biến hóa kiếm pháp là chuyện tốt, nhưng ngươi vẫn còn đang trong giai đoạn trụ cột, nắm kiếm pháp sao cho vững chắc là chuyện quan trọng hơn.” Hà Mộ công bằng dặn dò một câu, khoanh tay bỏ đi, lẩm bẩm,“Thương Hải Thiên Phàm còn có thể chuyển sang trên biển Minh Nguyệt thế à......”

Ngũ sư huynh nghĩ nghĩ, không phục nói:“Hà Mộ, chúng ta đấu lại!”

Hà Mộ thấp thỏm bất an, mình chỉ mới học kể chuyện xưa tới đây, đấu nữa, ai biết chuyện xưa phát triển thế nào, kết cục thế nào.

Khoan đã, ai cũng biết ta có sửa quá trình diễn biến và kết cục của chuyện xưa, họ đều cho là sau chiêu “Thương Hải Thiên Phàm” ta sẽ đánh tiếp “Trên biển Minh Nguyệt”, vậy lần này ta sẽ đánh theo kiểu cũ, chính là cái kiểu diễn biến mà ai cũng đoán ra được trước đây!

Ờ, làm như thế đi...... Hà Mộ đặt mình là Tô tiên sinh, không chịu nguyên bản của chiêu thức gò bó, nhanh chóng tính toán, đầy hy vọng:“Được, xin ngũ sư huynh chỉ giáo.”

Lần này, ngũ sư huynh ra chiêu trước, sau hai ba chiêu, Hà Mộ tìm được cơ hội, lại xuất ra “Thương Hải Thiên Phàm”.

Ngũ sư huynh cười khẩy trong bụng, không dùng “Cô phàm xa ảnh” nữa, dùng luôn “Bích Hải Thanh Không”, lấy bóng kiếm che trăng.

Trên trường kiếm dưới di động lấy diễn hóa bóng buồm, cao lớn tới khi chạm mây thấy mặt trời, thấy mặt trăng, khi hạ xuống, bóng buồm gần như không còn nhìn thấy.

Vì thế, Hà Mộ tại bóng buồm gần như biến mất thì biến chiêu, từ dưới hất lên, “Cô phong triều khởi”!

Ba.

Ngũ sư huynh che ngực bụng, mộc kiếm lại rời tay, không thở nổi:“Ngươi, ngươi, sao ngươi lại có thể như vậy!”

Hà Mộ cực kỳ vui vẻ, cố nén cười:“Ngũ sư huynh, cảm ơn đã nhường.”

Bản thân mình cũng có thể kể chuyện xưa!

Sau, ngũ sư huynh không bắt nó đấu nữa, vì sợ lại thua nữa mất mặt, song từ lần đó, mỗi lần đấu, Hà Mộ lại tưởng tượng mình đang kể chuyện xưa, thắng vài lần, cũng thua vài lần.

“Hà Mộ, năm sau võ quán đại bỉ, ta thấy ngươi cũng có thể tham gia.” Hà quán chủ lặng lẽ quan sát, thấy chỉ sau một đêm mà Hà Mộ trở nên linh hoạt hẳn, thì nghĩ cho nó một danh ngạch trong sáu danh ngạch của Thanh Phong võ quán, đi tỉ thí một chút với những cao thủ thật sự cùng tuổi để ma luyện tâm tính, mài luyện kiếm pháp.

Về phần thành tích, ông vốn không đặt hy vọng trên người Hà Mộ, ba đệ tử đứng ba thứ hạng đầu mới nhận trọng trách này, ba người sau chủ yếu là để ma luyện mà thôi.

Hà Mộ vừa mừng vừa sợ, thấp thỏm bất an:“Ta? Quán chủ sư phụ, ta, ta có được không?”

“Thử mới biết được.” Hà quán chủ mỉm cười.

Nếu được tham gia võ quán đại bỉ, sẽ dễ dàng được các môn phái hoặc thế gia nhìn trúng, xấu nhất cũng có thể tìm một vị trí làm người bảo vệ giữ nhà… Hà Mộ thực rất chờ mong, không biết như thế nào đi đến trước cửa nhà Mạnh Kỳ.

“ ‘Đánh Kiếm pháp kiểu kể chuyện xưa’ của Tô tiên sinh cũng không phải là không có lý...... không lẽ, hắn thật là cao thủ?” Hà Mộ vẫn chưa tin lắm, cảm thấy chắc chỉ chuyện trùng hợp, đúng thế, Tô tiên sinh không hề luyện võ, không bị các quy củ của kiếm pháp gò bó, nên mới nảy ra cái ý tưởng kia, suy nghĩ mới linh hoạt như vậy, nếu tán gẫu nhiều với Tô tiên sinh…. Kiếm pháp của hắn không giỏi, nhưng kể chuyện xưa lại rất lợi hại!”

Gõ cửa viện, Hà Mộ nghe thấy hai chữ “Tiến vào” đầy lười nhác thanh âm, đẩy cửa vào, thấy ngay khoác áo khoác, ngồi dưới tàng mai, bên cạnh có cái bếp nhỏ hâm rượu, đang cầm sách đọc:

“...... Thời cổ chi sơ, ai truyền đạo chi?”

“Thượng hạ chưa hình, hà do khảo chi?”

......

Hà Mộ bất giác nín thở ngưng thần, thấy Tô tiên sinh chỉ chỉ chỗ ngồi bên cạnh, mới rón rén đi qua, im lặng ngồi xuống.

“Âm Dương tam hợp, hà bản hà hóa?”

Đọc câu này xong, Mạnh Kỳ nghiêng đầu nhìn Hà Mộ,“Biết nó có nghĩa gì không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.