Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Chương 884: Chương 884: Lại đeo nồi




Dịch giả: Tiểu Băng

Ngọn núi tối tăm chìm trong ánh sáng và hỏa diễm, đang sụp đổ với tốc độ rất nhanh, mặt đất rung rinh chấn động, đất trời tối sầm.

Thật là mạnh mẽ!

Uy lực đao kiếm kết hợp này tạo ra hiệu quả còn mạnh hơn Mạnh Kỳ dự tính.

Mạnh Kỳ ổn định thân hình, thay cho Triệu Hằng và Nguyễn Ngọc Thư chắn đỡ dư âm lan tới, cách đó không xa, Giang Chỉ Vi tóc áo bay múa, trường kiếm nhẹ nhàng chấn động.

Ngọn núi sụp xuống, chèn vào khe hở cửu u, ngăn cản vị ma thần kia tiếp tục cách giới tấn công.

Thanh Đồng cổ quan và Ma Hoàng trảo rơi xuống, khí tức xâm nhiễm chung quanh, nhưng không có dị động gì.

Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi liếc nhau, cùng bay tới, Mạnh Kỳ vung tay áo, định dùng “Tụ Lý Càn Khôn” thu Ma Hoàng trảo vào trong. Tuy hắn không dùng tới thứ này, nhưng bán cho Lục Đạo nhưng phải được mười vạn thiện công!

Nhưng nó không bị đánh dấu ‘thiếu’ trong danh sách của Lục Đạo! Thật là khó hiểu.

Đúng lúc này, ở một mé của lốc xoáy đen gần chỗ khe hở Cửu U có một âm thanh vọt ra.

Ô! Linh giác Mạnh Kỳ run rẩy, cảm nhận được sự nguy hiểm.

Ma Hoàng trảo và Thanh Đồng cổ quan đều quá nặng, Tụ Lý Càn Khôn của Mạnh Kỳ chưa đủ sức giữ được chúng, nên không hút được.

Trong thế giới này còn có năm cái khe hở Cửu U ở gần đây, những con tà ma hình thù kỳ quái thi nhau nổ tung, hóa thành tinh huyết, khe hở nhanh chóng co lại, thành chỉ còn một điểm đen, thoát khỏi hư không, chui vào trong tinh huyết.

Lấy điểm đen làm hạch tâm, từng đoàn tinh huyết hội tụ, hóa thành một con diêm ma đầu sáu tay mặc giáp đen, năm cái khe hở hóa thành năm con Diêm Ma!

Chúng xuyên qua hư không, điên cuồng bay về hướng ngọn núi đen ngòm đang sập xuống ở Trường Ninh thành, trên đường gặp nhau, chúng tiếp tục hòa nhập vào với nhau, tạo thành một con diêm ma mới, tỏa ra một loại khí tức nhàn nhạt, là khí tức hủy trời diệt đất của cái lốc xoáy tối đen!

Nó để cướp đoạt Ma Hoàng trảo, đã quyết định hủy các khe hở cửu u, trả giá bằng việc đám thuộc hạ bị hủy diệt để hiến tế, tạo ra một cái nhục thân cường đại, mang theo ý chí của nó để tới đó.

Hư không bị xé rách, trong nháy mắt, nó đã bước ra, xuất hiện sau lưng Mạnh Kỳ, sáu cánh tay mở ra, cùng lúc chụp xuống, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.

Ầm!

Hư không xung quanh nó nứt ra như lưới nhện, biển nguyên khí sôi lên sùng sục, quy tắc trời đất vỡ tan, khiến người tu hành không còn mượn được lực trời đất để dùng nữa, cũng không còn cảm ngộ được pháp lý, chỉ còn cách dùng sức mạnh cơ bắp của mình để chống đỡ mà thôi.

Mạnh Kỳ không còn chỗ trốn.

Đương!

Một tiếng đàn xa xăm, như tiếng chuông chiều vọng tới, khiến hư không nơi đó hơi khựng lại.

Mạnh Kỳ bắt lấy cơ hội, hồi đao về chém mạnh một nhát.

Hư không tan vỡ lan tới, những tầng lửa do thanh đao màu da cam tạo ra từng tầng vỡ vụn, nhưng lại có tầng tầng mới nảy sinh, kiên cường chống đỡ, khiến sự tan vỡ không lan tới được chỗ Mạnh Kỳ, cứ như hắn không ở nơi này, mà là cách nơi này rất nhiều tầng hư không.

Mạnh Kỳ lấy Hư Không ấn nhập đao, tự sáng tạo ra một chiêu “Chỉ xích thiên nhai”!

Rầm, bốn phía vỡ tan hình thành lốc xoáy, làm những tầng hỏa diễm thi nhau vỡ tan, nhưng sau lưng Diêm Ma đột ngột hiện ra một làn kiếm quang mĩ diệu.

Mũi kiếm run run, kiếm quang biến hóa, cắt qua biển nguyên khí, kim mộc Ngũ Hành sôi trào, khiến mọi thứ trở về thời sơ khai.

Oanh long long, hư không phía trước ánh kiếm sụp đổ, khu vực hỗn độn xuất hiện sau lưng Diêm Ma, tiền hậu giáp kích.

Với cảnh giới của Giang Chỉ Vi, vốn một kiếm này không thể nào đạt được tới mức độ hiệu quả như thế, nhưng vì hỗn độn Diêm Ma đang chế tạo ra bị cô lợi dụng, kết hợp vào kiếm của mình, nên hiệu lực nó tạo ra mạnh hơn một kích của nửa bước Pháp Thân rất nhiều!

Cùng lúc đó, Mạnh Kỳ giữa vùng hỗn độn đột nhiên biến mất, một ánh đao nhanh khủng khiếp từ trong đó chém ra, vạch qua hỗn độn, tạo ra một lực nổ cực mạnh sáng ngời chói mắt.

Một trước một sau, đao kiếm giáp công, chạm mạnh vào nhau.

Đất trời mất đi màu sắc, chỉ còn hai màu đen trắng, nhật nguyệt tinh thần thoáng sinh ra rồi biến mất ngay, xuất hiện lỗ thủng hư không.

Hư không bình phục, Lục Diệt Diêm Ma chỉ còn lại ba cánh tay, chật vật vô cùng.

Mạnh Kỳ đang muốn thừa thắng tấn công, bỗng nhiên trong lòng căng thẳng, trường đao chém thẳng xuống phía dưới mình, giống như lập địa thành Phật, kết nối với mặt đất vô biên, tràn ra đóa đóa kim liên, kim liên tỏa ra hào quang sáng rực.

Đương!

Một thanh Phượng Sí Hắc Kim thương đột ngột đâm tới, ngay chính giữa kim liên, khiến kim liên bị tan biến, mặt đất vô biên tương liên với Mạnh Kỳ cũng bị đốt thành tro.

Cánh tay Mạnh Kỳ run lên bần bật, lui về phía sau một bước, trong lòng ngạc nhiên:

“Yêu Thánh thương!”

May mà không ở trong tay Pháp Thân, bằng không chỉ một thương này cũng đủ xử lý hắn!

Mạnh Kỳ nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, hồn nhiên rực rỡ và mị hoặc khắc cốt mâu thuẫn dung hợp vào cùng một gương mặt, Yêu tộc thiếu chủ tiểu hồ ly!

Bên cạnh cô ta là Tử Vi Tinh Chủ, Thái Dương thần quân Hi và Bắc Đẩu tinh quân.

Cô ta là thành viên Thần Thoại? Sao trong mắt cô ta nhìn hắn đầy là thù hận thế?

Cô ta và Yêu Thánh có liên quan, nên mới dùng được Yêu Thánh thương, nên mới muốn giết người tập luyện A Nan Phá Giới đao pháp?

Mẹ nó, thật là oan không tả nổi, Mạnh Kỳ càng thêm hận A Nan khắc cốt.

Mẹ nó, ngươi còn tự hào luyện cái gì mà nhập thế hồng trần pháp! Vô tình cái quỷ gì! Đúng là đồ âm hồn không tan!

Trong tay Hi xuất hiện một cái châm màu đỏ, y không hề có ý định công kích đám người Mạnh Kỳ, cũng không công kích Diêm Ma, không giúp bên nào cả. Y không có tham niệm với Ma Hoàng trảo.

Tử Vi Tinh Chủ ngăn cản Giang Chỉ Vi, không cho cô tới phá chuyện giữa truyền nhân Yêu Thánh và truyền nhân A Nan, khiếu huyệt quanh thân sáng lên, tỏa ánh sáng lấp lánh, tinh quang mỗi khiếu huyệt bốc ra ngưng tụ thành một thần linh, nào là Bắc Đẩu tinh quân, Nam Đẩu Tinh Quân, Mão Nhật tinh quan vân vân, chúng vây quanh Tử Vi Tinh Chủ, tầng tầng lớp lớp, hình thành một bộ Thiên Đình chúng thần đồ.

Y không có sát ý, quỷ mới biết Tô Vô Danh có truyền cho Giang Chỉ Vi bí truyền gì hay không, nên chỉ cần dây dưa khiến cô không tham chiến là được.

Nguyễn Ngọc Thư và Triệu Hằng thì đối mặt với Bắc Đẩu tinh quân, cao thủ tuyệt đỉnh, luân hồi giả dạn dày kinh nghiệm lâu năm.

Nhìn thấy tiểu hồ ly lại muốn một thương đâm tới, Mạnh Kỳ quát to:

“Dừng!”

“Ngươi muốn giết A Nan, ta cũng muốn!”

Vì A Nan mà phải đánh sống đánh chết thì oan uổng quá!

Tiểu hồ ly lạnh nhạt nói:

“Tiêu diệt đạo tiêu là đơn giản nhất, cần gì phải phiền toái như vậy?”

“Trừ phi ngươi chứng minh ngươi có đủ phân lượng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.