Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Chương 1092: Chương 1092: Lịch sử nguyên bản




Dịch: Tiểu Băng

Mạnh Kỳ đứng cạnh hỗn độn Thanh Liên, trên đỉnh đầu là Thái Thượng Vô Cực Nguyên Thủy khánh vân, bình tĩnh đứng chờ.

Ngọc Thanh cung dừng rung lắc. Mạnh Kỳ nhìn xuyên qua hỗn độn, thấy một bóng người cao lớn mặc áo xám đi ra, tóc xõa tung, dưới cằm có một nhùm râu đen, đôi mắt lãnh khốc và hờ hững, trước ngực đeo một chuỗi hạt vàng phiếm lưu ly, mỗi hạt châu đều to bằng một cái sọ người, vừa thần thánh vừa hung tợn man rợ.

Mạnh Kỳ bật thốt:

“Sa Ngộ Tịnh!”

Chuỗi hạt châu kia chính là vật định dạng, hơn nữa hình tượng và bộ dáng của lão Sa hắn cũng đã hỏi thăm khi hỏi đường Yêu tộc trong thế giới Tây Du.

Trong năm thầy trò Tây Du, long mã đã qua đời, lão trư vẫn lạc, Đại Thánh sinh tử chưa biết, Đường Tăng tung tích không rõ, người duy nhất không có tin tức là Sa hòa thượng không ngờ lại xuất hiện ở nơi này, lại còn trở thành thần sứ của Vô Sinh Lão Mẫu, đột phá giới hạn, trở thành Truyền Thuyết đại năng!

Mạnh Kỳ cảm thấy vô cùng quỷ dị.

Đại năng dừng bước, đứng bên ao sen, giọng khàn khàn trầm thấp nói: “Tây Du tuy chỉ qua tám trăm năm, nhưng ở Chân Thật giới đã là vạn cổ, không ngờ ngươi có thể nhận ra ta.”

Y thản nhiên thừa nhận thân phận của mình, đôi mắt đạm mạc nhìn xuyên qua hỗn độn, cắm thẳng vào mặt Mạnh Kỳ: “Lão Mẫu bảo ta truyền lại cho ngươi ba câu nói.”

“Nói cái gì?” Thật không ngờ Vô Sinh Lão Mẫu lại giống như lời Triệu Khiêm đã nói, lao sư động chúng phái một vị Truyền Thuyết đại năng đến đây chỉ để truyền lời.

Ánh mắt của Sa Ngộ Tịnh trở nên sâu thẳm:

“Câu đầu tiên. Đệ tử trước tòa thứ hai của Phật Tổ là A Nan, không phải Kim Thiền tử, và trong mười đại đệ tử cũng không có ai tên là Kim Thiền tử.”

Vậy Kim Thiền tử là ai? Tây Du rốt cuộc là để làm gì? Mạnh Kỳ ngạc nhiên nghĩ.

“Câu thứ hai. Trước thời Tây Du, Phật Tổ đã trở thành một trong những Bỉ Ngạn giả cổ lão nhất, đã bắt đầu thử ‘Làm giảm cầu không’.” Sa hòa thượng không trả lời câu hỏi, tiếp tục nói.

Mạnh Kỳ khẽ nhíu mày. Chẳng lẽ Kim Thiền tử là kết quả “Làm giảm cầu không” của Phật Tổ, chuyện Tây Du đối với y không chỉ vì mục đích là truyền Đại Thừa Phật giáo tới Nam Chiêm Bộ Châu?

“Câu thứ ba. Không quá năm năm nữa, Tận Uyên Hải sẽ có biến, Cửu U tà ma sẽ lại một lần nữa phát triển.”

Qua tới câu thứ ba, đã chuyển sang chuyện ở Chân Thật giới, không còn là Tây Du, cũng không nói gì tới chuyện Cố Tiểu Tang, cũng không có ý mượn sức Mạnh Kỳ. Nếu đã biết đáp án, không cần phải thăm dò thêm nữa.

“Chỉ là truyền ba câu nói này?” Mạnh Kỳ nghi hoặc hỏi lại, “Nếu đã đưa ra chuyện Kim Thiền tử, sao không nói cho rõ thêm chút quan điểm của Lão Mẫu?”

Không đầu không đuôi ba câu nói có thể có cái gì ý nghĩa? Đáng giá khiến Truyền Thuyết đại năng trước tiên thức tỉnh, thừa nhận khó có thể bù lại tổn thương sao?

Sa Ngộ Tịnh đáp: “Nguyên Thủy đoạn Phong Thần, Đạo Đức rút Tây Du, các diễn một giới, mai táng lịch sử, hơn phân nửa là muốn che dấu cái gì đó. Trên người ngươi có chư quả chi nhân, cuốn vào trận đấu cờ của Bỉ Ngạn, nếu muốn nhảy ra ngoài, trở thành người đánh cờ, thì sớm muộn cũng sẽ phải đối mặt với việc này. Bây giờ chỉ điểm nói cho một hai chuyện nhưng sẽ không nói rõ ràng, vừa là trợ giúp vừa để ép buộc ngươi, khiến ngươi tạo ra va chạm, dẫn tới biến hóa, để những chuyện bị che dấu dần bị lộ ra từng chút.”

“Đây đều là lời của Lão Mẫu, không phải lời của ta.”

Đạo Đức rút Tây Du? Quả nhiên...... Mạnh Kỳ gật đầu.

Lịch sử bị làm phá thành mảnh nhỏ, cần khâu lại nguyên vẹn mới có thể nhìn ra một hai, nếu không cho dù có nhớ lại quá khứ, cũng sẽ có điều thiếu sót.

“Thế giới Tây Du là Đạo Đức Thiên Tôn rút ra từ Thế giới Phong Thần?” Mạnh Kỳ hỏi.

Sa Ngộ Tịnh trầm mặc: “Theo ta được biết, Phong Thần tuy gián đoạn ở Vạn Tiên trận, trời đất bởi vậy mà bị tàn phá, nhưng không có nghĩa là chuyện Phong Thần hoàn toàn thất bại, những người vào trước đều đã được sắc phong thần vị, Thiên Đình theo Đại Hưng, Nguyên Thủy Thiên Tôn, Đạo Đức Thiên Tôn và Thiên Đế liên minh với nhau mà lên tới đỉnh cao, sau này không biết vì sao có chuyện Ma Chủ đánh lên Thiên Đình, có chuyện đại sư huynh đại náo thiên cung, liên minh này mới bị tan rã. Thiên Đế và Phật Tổ hợp tác với nhau, nên Tây Du mới bắt đầu, cho đến khi Thiên Đình rơi xuống, Linh sơn tan biến.”

“Đoạn lịch sử Nguyên Thủy Thiên Tôn lấy ra là từ lúc Phong Thần đến khi Thiên Đình rơi xuống, Linh sơn tan biến, còn đoạn Đạo Đức Thiên Tôn lấy đi là toàn bộ lịch sử ngoài Phong Thần, nên từ đại năng Truyền Thuyết trở xuống chỉ biết Phong Thần đại chiến khiến cho đất trời bị tàn phá, không có Phong Thần bảng, nhưng Thiên Đình đã trụy, Chân Thật giới đã không còn phần lịch sử liên quan tới Phong Thần và Tây Du, chỉ có chuyện hai Bỉ Ngạn Ma Chủ và Thiên Đế rơi xuống là không bị che giấu đi mà thôi, lan ra chư thiên vạn giới, thế nhân đều biết.”

Mạnh Kỳ thở hắt ra: “Thì ra là vậy, Đạo Đức Thiên Tôn không thua kém Nguyên Thủy Thiên Tôn bao nhiêu a......”

“Hiện giờ không ai biết Nguyên Thủy Thiên Tôn và Linh Bảo Thiên Tôn ở đâu, còn Đạo Đức Thiên Tôn thì đang ở tại Thế giới Tây Du.” Sa Ngộ Tịnh nói, “Lúc trước Dương Tiễn là tới thẳng trước cửa Đạo Đức Thiên Tôn cầu [Đạo Đức kinh], Bất Tử Yêu Thần ở lại Thiên Trụ sơn cũng là để những Bỉ Ngạn khác không dám tự tiện hàng lâm sức mạnh xuống Tây Du.”

Thì ra Tây Du là ‘đàn tràng’ của Thái Thượng lão quân, đây là một trong những Bỉ Ngạn giả cổ nhất, không biết lão đang mưu đồ cái gì.

Mạnh Kỳ há miệng thở dốc, muốn hỏi thêm chuyện Đạo Đức Thiên Tôn, nhưng cuối cùng lại biến thành đề tài khác: “Không ngờ sau khi Tây Du kết thúc, ngươi lại không chết khi Thiên Đình rơi xuống và trong đại chiến Linh sơn mà lại trở thành thần sứ của Vô Sinh Lão Mẫu.”

“Ta vốn là thuộc hạ của Lão Mẫu.” Sa Ngộ Tịnh bình thản nói, “Trước ta trà trộn vào Thiên Đình, đảm nhiệm chức Quyển Liêm đại tướng, sau bởi vì làm đổ đèn lưu ly của Lão Mẫu, nên mới bị biếm xuống phàm trần, hóa thân thành yêu ma, trở thành một thành viên của Tây Du.”

“Là cố ý?” Mạnh Kỳ chợt hiểu ra.

Sa Ngộ Tịnh có một nụ cười hiếm hoi: “Nhị sư huynh là tai mắt của Thiên Đình, đương nhiên ta đại diện cho ý chí của Lão Mẫu và cái vị ở sau lưng Lão Mẫu.”

“Cái tiểu đội đi lấy kinh thật đúng là, thật đúng là......” Mạnh Kỳ suy nghĩ cả nửa ngày, vẫn không nghĩ ra từ nào thích hợp để hình dung.

Sa Ngộ Tịnh nói: “Thả đại sư huynh ra, để huynh ấy chém ra Bồ Đề Kim Thân, thật sự là một bước cờ tuyệt diệu, nếu không ‘Sư phụ’ vĩnh viễn không thể nào tới được Linh sơn.”

Y sẽ sờ lên chuỗi niệm châu khô lâu trên ngực.

“Yêu vật gặp phải trên đường xem ra cũng không phải vì gom đủ chín chín tám mươi mốt nạn mới xuất hiện, tọa kị của Thái Ất Thiên Tôn, sa di môn hạ của Di Lặc môn hạ,… làm sao dễ dàng sai sót như vậy......” Mạnh Kỳ giật mình nói.

Sa Ngộ Tịnh trầm mặc hồi lâu mới nói: “Đều đã là chuyện quá khứ.”

Y thở dài: “Ngươi rất giống với đại sư huynh, đều là loại người kiệt ngạo, chỉ còn một hơi thở trong lòng cũng có thể đại náo thiên cung, có thể đâm thủng Linh sơn, nhưng mà cũng có chỗ khác biệt. Đại sư huynh thì thể hiện hết ra ngoài, còn ngươi thì giấu hết vào trong lòng, huynh ấy giống yêu hơn, còn ngươi giống người hơn.”

Nói xong, y quay người, đi về hướng Ngọc Thanh cung, đi được mấy bước nói vọng lại:

“Hi vọng ngươi đừng giống huynh ấy, khiến bản thân mình sinh tử không hay.”

Lời nói lượn lờ, mang theo bao nhiêu là bi thương, bao nhiêu là tịch mịch.

Nhìn Sa Ngộ Tịnh biến mất ở Ngọc Hư cung, Mạnh Kỳ thở hắt ra, cảm thấy vô cùng mỏi mệt

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.