Dịch giả: Tiểu Băng
Lục Đạo Luân Hồi chi chủ vô cùng bình thản:
- Muốn chứng đại đạo, nhưng thần linh trên thiên đình còn thiếu, nên Nguyên Thủy Thiên Tôn, Linh Bảo Thiên Tôn, Đạo Đức Thiên Tôn, Tiếp Dẫn đạo nhân, Chuẩn Đề đạo nhân đều cho đệ tử xuống núi, người hộ Thương, người hưng Chu, các phe hỗn chiến, người chết được nhập vào Phong Thần bảng, trở thành thần linh thiên đình, đánh đến cao trào, bốn người Nguyên Thủy Thiên Tôn, Linh Bảo Thiên Tôn đều lần lượt hạ phàm, đến trận Vạn Tiên trận, linh bảo bị phá hư, tứ kiếm phá trời, lập nên địa hỏa phong thuỷ, người bị bốn tôn ngăn cản, đất trời tuy chưa bị tàn phá hoàn toàn, nhưng thiên đình không còn, mọi việc đều dừng lại, đây chính là thời đại ‘Phong Thần’.
Nửa đoạn đầu ta biết, nhưng nửa đoạn sau... Mạnh Kỳ run rẩy, thoạt nhìn không giống phiên bản Phong Thần hắn biết, kết quả sau cùng lại là đất trời đều bị tàn phá, năm trăm năm sau không biết là cảnh tượng gì nữa...
- Nguyên Thủy Thiên Tôn, Linh Bảo Thiên Tôn, Đạo Đức Thiên Tôn...
Giang Chỉ Vi khiếp sợ thì thào.
Đây chính là ba vị đứng đầu trong cửu tôn Đạo môn đó, mỗi người trong họ đều mạnh hơn cả Thiên Đế thượng cổ, Nguyên Thủy còn là biểu tượng khai thiên tích địa đó nha!
Không ngờ nhiệm vụ của mình bây giờ lại có liên quan tới họ, thực không thể nào tin nổi, làm cảm thấy như mình đang được tham gia vào truyền thuyết thần thoại vậy!
Triệu Hằng khó nén vẻ kinh ngạc, Nguyễn Ngọc Thư dại ra, Tề Chính Ngôn giật giật da mặt, nhưng nhanh chóng khôi phục bình thường.
Một lúc sau, Giang Chỉ Vi mới cười tự giễu:
- Nhiệm vụ của chúng ta chẳng liên quan gì tới Thiên Tôn, nhưng Tiếp Dẫn đạo nhân và Chuẩn Đề đạo nhân là bậc gì cơ chứ, chúng ta lại đi tranh đấu với ba vị Thiên Tôn...
- Chưa từng nghe thấy...
Nguyễn Ngọc Thư nghĩ nghĩ, trả lời.
Mạnh Kỳ ho khan:
- Theo ta biết, Tiếp Dẫn đạo nhân là Thánh Giả Phật môn, hào là A Di Đà, Chuẩn Đề đạo nhân là Bồ Đề Cổ Phật.
Cái này một nửa được ghi trong sách, một nửa do Mạnh Kỳ kết hợp thế giới thần thoại truyền thuyết của bản thân để phỏng đoán, không thì hắn lôi Bồ Đề Cổ Phật ra từ đâu!
- A Di Đà Phật? Bồ Đề Cổ Phật?
Triệu Hằng vừa kinh ngạc vừa ngưng trọng.
A Di Đà Phật là đại năng Phật môn trước thời thượng cổ, tự mình khai sáng ra thế giới tây phương cực lạc, dẫn đường chúng sinh, cùng với Như Lai Phật Tổ, Dược Sư Vương Phật được gọi là Hoành Tam Thế Phật, song rõ ràng cao hơn Dược Sư Vương Phật, cơ hồ được đặt ngang hàng với Phật Tổ, nghe đồn đã thành đạo trước cả Phật Tổ.
Còn Bồ Đề Cổ Phật, từ thời viễn cổ đã có năng lực áp chế Quá Khứ Phật Nhiên Đăng, nghe nói chính là “Phật mẫu”, có truyền thuyết nói răng ông ta và thượng cổ Thánh Phật có quan hệ rất sâu.
Đương nhiên, những chuyện thời thượng cổ đều đã phai mờ theo thời gian, chỉ truyền lưu lại rất ít, hai người này chỉ còn nhìn thấy trong truyền thuyết mà thôi, chỉ có trong bản Đại Mộng chân kinh không trọn vẹn của Thiếu Lâm là chứng thực được một hai.
Đại năng Phật môn lại còn có thân phận Đạo gia? Mấy người Giang Chỉ Vi đều rất ngạc nhiên.
Nhưng họ đều tin Mạnh Kỳ. Trong năm người, chỉ có một mình hắn là “hòa thượng”!
- Thật?
Giang Chỉ Vi mím môi.
Mạnh Kỳ đương nhiên không dám chắc chắn, nhíu mày:
- Chỉ là ngẫu nhiên nhìn thấy trong kinh văn, không có bằng chứng.
- Ừ, mặc kệ sao cũng được, dù sao các vị đại năng cũng không có liên quan gì tới chúng ta.
Giang Chỉ Vi gật đầu.
Mạnh Kỳ trầm ngâm, nhắc:
- Từ một nơi, ta biết được thế giới Phong Thần rất giỏi về chế tác bảo vật, đại loại như Khốn Tiên Thằng, mọi người phải cẩn thận.
Triệu Hằng gật đầu:
- Xem ra trước khi tiến vào nhiệm vụ phải đổi chút bí bảo...
Mọi người trầm mặc nửa ngày, nghĩ xem nên đổi thế nào, chỉ có Giang Chỉ Vi không có tiền nên mỉm cười bàng quan.
- Từ lúc bị trở thành hoàng thái đệ, tuy đồ lấy được nhiều lên hẳn, nhưng không được tự tại như trước nữa, không thể thoải mái hành động như trước, nên trước khi nhiệm vụ bắt đầu, e là không tích cóp được nhiều thiện công, nên phải để dành lại ít thiện công để đổi bí bảo cho nhiệm vụ mới.
Triệu Hằng khẽ than.
Trở thành hoàng thái đệ, y được cấp một món bảo binh, một món bí bảo, giúp khả năng hấp thu chúng sinh chi lực tăng lên, đan dược và tài liệu để tu luyện cũng tăng mạnh, nhưng đều bị các đại thế gia giám sát rất kĩ, không thể tự tiện đem đồ đi đổi thành thiện công như trước, vì rất có khả năng bị phát hiện. Bảo binh bí bảo mà mất, chắc chắn sẽ bị Chính Sự đường thẩm vấn, chỉ đổi được đan dược và tài liệu tu luyện mà thôi.
Nguyễn Ngọc Thư cau mày:
- Ta cũng vậy, lang bạt giang hồ chẳng thu hoạch được bao nhiêu, phải giữ lại ít thiện công để tích cóp đổi bí bảo cho nhiệm vụ.
- Ta không cần.
- Ta cũng không cần.
Tề Chính Ngôn và Mạnh Kỳ gần như đồng thanh, hai người đều rất tin, trong một năm rưỡi chắc chắn sẽ tìm đủ đồ để đổi thiện công mua bí bảo.
Triệu Hằng nói:
- Nhờ cảm ngộ Vô Tự chi bi, nhiệm vụ tới có lẽ ta sẽ có thể trong ngoài giao hội, trở thành Ngoại cảnh, không cần đổi thời gian tạm hoãn, nên ta định tăng cấp một món bảo binh, ờ, hai món bảo binh hiện giờ của ta đều chưa được tốt lắm...
Bảo binh y định thăng cấp đương nhiên không phải là món Long Xà Thánh Thủ mới được Chính Sự đường cấp cho, mà là Ngư Long Kiếm tùy thân của y. Vật để hỗ trợ thăng cấp y cũng đã tính sẵn rồi, đổi một luồng khí tức ánh sáng vạn nhà, một viên Long Ảnh thạch.
Những đốm sáng bay như mưa, như thực như ảo, Ngư Long Kiếm được thăng cấp, càng thêm thâm trầm.
- Ngư Long Kiếm, bảo binh trung phẩm, do bảo binh hạ phẩm thăng cấp mà thành, dung nhập khí tức ánh sáng vạn nhà, và long ảnh chi thạch, là nhân đạo bảo kiếm, có hiệu dụng trảm yêu trừ ma diệt thần, có thể làm nhiễu loạn nguyên thần, làm suy yếu khả năng khống thiên địa chi lực của kẻ địch, hiệu lệnh thiên địa, hóa âm thành dương, sửa nhu thành cương, có thể mượn dùng một phần uy lực của khí tức ánh sáng vạn nhà, tạo nên thần dị. Giá trị 4.200 thiện công.
- Tổng cộng tốn 1.800 thiện công, còn lại 415 thiện công giữ lại đợi lần sau.
Triệu Hằng vung vẩy Ngư Long Kiếm, cảm thấy rất vừa lòng.
Mạnh Kỳ tặc lưỡi:
- Không biết bảo binh của ta là phẩm giai gì nhỉ?
Hắn bỏ Thiên Chi Thương và Lưu Hỏa vào, mới biết Thiên Chi Thương là hạ phẩm, Lưu Hỏa là trung phẩm, nhưng đã tiếp cận thượng phẩm, giá trị so với lần trước gia tăng 800, vì có hấp thu máu của Lang Vương và Lục Diệt Nhân Ma.
Thiên Chi Thương phẩm giai quá thấp, xem ra phải tăng nó lên.
- Ta cũng định tăng cấp cho Long Văn Xích Kim Kiếm, thiện công còn lại đổi thời gian, tiêu hóa cảm ngộ từ Vô Tự chi bi, để khi nhiệm vụ tới, đã đạt thiên nhân hợp nhất, Tử Tinh Hà viên mãn.
Tề Chính Ngôn giọng trầm trầm:
- Cũng sẽ bắt đầu tìm hiểu con đường của riêng mình, nhưng không cầu một bước lên trời, mà đi theo các tiền bối, tiến từng bước một.
Y biết bản thân mình không có ngộ tính cao, không có khả năng thoát thai hoán cốt, cách biệt với Mạnh Kỳ, Giang Chỉ Vi rất xa, không có khả năng một bước lên trời như họ, biết đi từng bước mới là con đường phù hợp nhất với y!
- Nếu không cưỡng cầu một bước lên trời, trước nhiệm vụ lần sau có lẽ có thể nửa bước hoàn mỹ.
Mạnh Kỳ gật đầu.
Tề sư huynh đã quyết, mình không cần khuyên thêm...
Thăng hoa Long Văn Xích Kim Kiếm không có nhiều lựa chọn, Tề Chính Ngôn đổi một cái vảy Hàn Ly còn nhỏ và một chút tài liệu khác, mất 1.400 thiện công.
Ánh sáng tung tóe, hàn khí tràn ngập, Long Văn Xích Kim Kiếm hóa li bay ra!
- Long Văn Xích Kim Kiếm bổ sung Hàn Ly, bảo binh trung phẩm, là một thanh liên tiếp được thăng cấp, lấy Hàn Ly tinh khí làm chủ, luyện vào vảy của ấu niên Hàn Ly, đầy long tính, yêu tà lui tránh, chấn nhiếp nhân tâm, người cầm kiếm sẽ thấy lạnh toát, thân kiếm sắc bén, thiết kim đoạn thạch, kẻ trúng kiếm nguyên thần và máu huyết sẽ bị đông cứng, nếu xuất ra được toàn lực, có thể nuốt mây phun khói, kéo dài ba mươi dặm, có thể thay đổi thời tiết, đóng băng mặt sông, có thể mượn dùng một phần uy lực của khí tức Hàn Ly, tạo thành thần dị, giá trị 3.300 thiện công.
Điểm thiện công còn lại, Tề Chính Ngôn đổi thời gian ba tháng, chỉ còn dư 145 thiện công.
- Cầm phổ của ta đã đủ bộ, không cần đổi gì cả, hiện giờ ta chỉ còn thiếu thời gian.
Nguyễn Ngọc Thư ngắn gọn nói:
- Định đổi nửa năm để đạt thiên nhân hợp nhất và củng cố, sau đó cảm ngộ Vô Tự chi bi, ra ngoài du lịch, thiện công còn thừa để dành lần sau mang đổi bí bảo.
Cô là cầm tâm trời sinh, chỉ còn cách thiên nhân hợp nhất rất gần, tuy không có cảm ngộ Vô Tự chi bi, cũng chỉ cần tối đa là mấy tháng nữa mà thôi.
Hiện nay hoàng thất đã suy yếu, Nguyễn gia muốn mượn Vô Tự chi bi dùng một chút không phải việc gì khó, chỉ cần bỏ ra trao đổi tương ứng là được.
- Ừ, ta cũng phải đổi ba tháng, để tu luyện Bát Cửu Huyền Công Ngoại cảnh thiên, tìm hiểu Ngọc Hư Thanh Nguyên đao pháp và Đại Nhật Như Lai kiếm pháp, thiện công còn lại để thăng cấp Thiên Chi Thương.
Mạnh Kỳ cũng gật đầu.
Tu luyện ở chỗ của Lục Đạo rất dồi dào nguyên khí, trong đó có cả năng lượng dị chủng của đại nhật chân hỏa.
- Sao lại cứ phải tu luyện ở chỗ này?
Giang Chỉ Vi khó hiểu, với trạng thái hiện giờ của Mạnh Kỳ, một năm rưỡi cũng đủ cho hắn củng cố cảnh giới, tăng lên Ngoại cảnh nhị trọng thiên.
Nếu thuần túy chỉ cần bế quan cũng làm tăng cảnh giới, thì Giang Chỉ Vi cũng sẽ chọn theo, một năm một trọng thiên, đổi một năm chính là tăng một cấp cảnh giới!
Đáng tiếc, không có kinh nghiệm tương ứng và ma luyện bản thân, thì hỏa hầu cũng sẽ không thể đủ, chỉ dựa vào bế quan vô dụng.
Mạnh Kỳ cười rạng rỡ:
- Sơn nhân tự có thâm ý.