Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Chương 471: Chương 471: Nhật minh phong lại sát nhân thiên




Dịch giả: Tiểu Băng

Ba ngày sau, trong một tửu lâu nào đó.

Hồ Đấu canh ngoài cửa, trừng mắt nhìn quanh, hận không thể quát tướng với những người qua lại, nhìn cái gì hả? Không thấy chúng ta đang canh cửa hả?

Vương gia nhà mình từ nhỏ người đã gầy yếu, lại không được hoàng thượng để mắt, chỉ được một hoạn quan nửa bước Ngoại cảnh là mình bảo vệ, chủ tớ đều là người bị vứt xó, ở chung coi như cũng hòa hợp với nhau, bình thường không phân chủ nô, nhưng mà mấy bữa nay vương gia lúc nào cũng thần thần bí bí, luôn khuất mặt mình gặp người, quả thật là chuyện xưa nay chưa bao giờ có!

Y tập trung tinh thần, phát huy toàn bộ cảm quan, tâm như gương hồ, lan khắp xung quanh, lặng lẽ cảm ứng động tĩnh ở trong phòng, tò mò muốn biết vương gia đang gặp ai.

Đây là nhiệm vụ của ta mà, để vương gia khỏi gặp nguy hiểm... Y tự nhủ.

Bàn tròn, đàn hương, bếp lò, khung cửa sổ... đều hiện ra trong đầu Hồ Đấu, Triệu Hằng đang ngồi trên ghế, y đã đột phá lên thiên nhân hợp nhất, nên Hồ Đấu chỉ cảm nhận được chân long chi khí và thiên địa càn khôn tương ứng, không nhìn rõ được nét mặt của Triệu Hằng.

Đối diện với Triệu Hằng không có ai cả, thỉnh thoảng lại có gió thổi qua chứng minh sự phán đoán này của y.

Tiếng trò chuyện trong phòng nếu có đều bị chân khí bao bọc, không lọt một tí xíu ra ngoài.

Trong nhã gian, Triệu Hằng thấy cửa sổ vô thanh vô tức mở ra, một bóng người như ảo giác trượt vào, tùy tiện ngồi vào cái ghế đối diện với y, gắp miếng thịt dê, bỏ vào miệng nhai.

- Quả đúng là thịt dê thảo nguyên chính hiệu...

Mạnh Kỳ híp mắt, đầy thỏa mãn.

Triệu Hằng giật mình, y không hề cảm nhận được người trước mặt, y chỉ thấy gió, thấy dòng khí, nhưng mắt mũi tai y đều chứng minh với y rằng Mạnh Kỳ đang ngồi đối diện!

Thiên nhân hợp nhất viên mãn và phản phác quy chân... Triệu Hằng lang bạt luân hồi nhiều năm, học rộng biết nhiều, đương nhiên nhìn ra hiện trạng của Mạnh Kỳ, trong lòng sửng sốt, một năm một tháng trước, hắn vừa mới Cửu khiếu tề khai thôi!

Nhưng mà cũng chỉ có tiến bộ như vậy mới đủ sức để giết Lang Vương!

- Có kết quả rồi?

Mạnh Kỳ vung đũa ăn ngấu nghiến một trận mới hỏi.

Triệu Hằng gật gật đầu:

- Đều đã có kết quả.

- Cố Trường Thanh ba năm trước đến Thần Đô nương nhờ họ hàng, sống ở Tạ gia nửa năm, nhưng chẳng mấy ai để mắt tới, sau gia nhập Trung Châu tiêu cục, chuyển đến phố giáo trường. Hiện nay đang là tiêu đầu, đang từ phía nam áp giải một chuyến hàng về đây, chừng mấy ngày nữa sẽ về tới...

Mạnh Kỳ lắng tai nghe, tính đợi Cố Trường Thanh hồi kinh mới đi tìm y, tốt xấu gì cũng là bằng hữu đầu tiên mình quen biết từ khi lang bạt giang hồ.

- Dương Vô Lượng là Thái thượng trưởng lão một môn phái nho nhỏ nào đó ở phía nam Ninh Châu, là người tâm ngoan thủ lạt, có cấu kết với hắc đạo, được lão tam mời. Nhập kinh làm khách khanh.

Triệu Hằng nói rất ngắn gọn, rõ ràng:

- Tiểu Mạnh, ngươi hỏi về y để làm gì?

Mạnh Kỳ uống một ngụm rượu:

- Có chuyện được người khác nhờ. Dương Vô Lượng làm nhiều chuyện xấu, nên bị báo ứng.

- Ngươi muốn đối phó y?

Triệu Hằng nhíu mày:

- E là rất khó.

- Vì sao?

Mạnh Kỳ nhướng mày.

Triệu Hằng nói:

- Thần Đô Ngoại cảnh ở khắp nơi, Trường Minh Hạng, chỗ lão Tam sống cũng có hai thế gia. Mỗi thế gia đều có ít nhất ba Ngoại cảnh, hơi có gió thổi cỏ lay là bọn họ biết ngay, nên Tông sư trên Địa Bảng bình thường cũng không dám gây chuyện ở kinh sư, lỡ bị phát hiện, chỉ có chạy đằng trời!

- Hơn nữa chuyện Thái tử gặp chuyện đã làm lão tam lo lắng, cứ tới tối là tất cả trận pháp trong phủ đều mở, dù có là Ngoại cảnh cũng khó mà thần không biết quỷ không hay lẩn vào.

- Hơn nữa còn có hoạn quan Phùng Chinh và rất nhiều cao thủ ở trong phủ để bảo vệ Tấn vương, muốn đối phó Dương Vô Lượng gian nan lắm.

Mạnh Kỳ đăm chiêu:

- Dương Vô Lượng không ra ngoài sao?

- Không, y được lão tam cấp cho công pháp ngoại cảnh, ngày đêm tìm hiểu, cần tu khổ luyện, đang hi vọng nhanh chóng đột phá thiên nhân chi hạn.

Triệu Hằng điều tra thật sự là chi tiết.

Mạnh Kỳ khẽ gõ xuống bàn, như gõ nhịp theo tiếng đàn đang vang vọng bên ngoài:

- Ta biết rồi, có điều tra chi tiết việc tuần tra hàng ngày không?

- Ngươi đừng có lỗ mãng nha, không chừng sau này có cơ hội quang minh chính đại xuất thủ.

Triệu Hằng hơi biến sắc, dặn.

Mạnh Kỳ cười:

- Yên tâm, ta tự biết đúng mực.

Thấy hắn kiên định và trầm ổn, Triệu Hằng mới hơi yên lòng, kể hết tin tức mình biết ra.

Mạnh Kỳ lẳng lặng nghe xong, trong lòng đã có tính toán, mỉm cười:

- Trưa mai ngươi chờ ta ở cửa hông vương phủ, sẵn sàng mở trận pháp nhé.

- Ngươi định làm thế nào?

Triệu Hằng không lo Mạnh Kỳ liên lụy mình, thời gian cùng hắn làm nhiệm vụ đã chứng minh Mạnh Kỳ đáng tin cậy.

Mạnh Kỳ đứng đậy, đẩy cửa sổ nhìn ra ngoài:

- Khách khanh là người đi bảo vệ, chứ không phải là người được bảo vệ.

Dù có bố trí chu toàn cỡ nào, thì cũng không phải là để cho khách khanh hưởng thụ, mà còn ngược lại, khách khanh chính là những người phải xông ra đầu tiên khi có nguy hiểm!

Giống như cái tên khách khanh hồi đó mình giết ở Ấp Thành!

Áo xanh khẽ bay, cửa sổ đã không còn thấy bóng người.

***

Ánh nắng chói chang khiến người ta không mở ra được mắt, thời tiết làm người ta vừa thấy nóng nực vừa lười biếng.

Buổi trưa đầu thu, người và vật đều bị lây truyền sự lười nhác, người tuần tra hộ vệ mà thất thần chỗ nào cũng có.

- Lúc lão phu mới lang bạt giang hồ đã được tiền bối nhắc nhở, lúc nguy hiểm nhất dễ bị người ta ám sát nhất chính là buổi trưa, chứ không phải ban đêm.

Dương Vô Lượng dẫn hai thủ hạ đi kiểm tra tình hình tuần tra các nơi.

Tuy năm nay mới vừa bốn mươi, nhưng y lại thích tự xưng là lão phu.

Một thủ hạ kinh ngạc hỏi:

- Sao lại không phải là ban đêm?

Dương Vô Lượng vuốt năm chòm râu dài, cười ha hả:

- Phàm người có thể hành tẩu giang hồ, ai chẳng biết lúc nguyệt hắc phong cao là thời điểm tối ưu để giết người? Nên đương nhiên luôn đề phòng cảnh giác những lúc ấy, ví dụ như bố trí bẫy, trong tối ngoài sáng đều có, mở tổ khiếu linh giác để cảm nhận, vân vân... khiến người ám sát không sao ra tay được, còn buổi trưa, sắc trời sáng sủa, âm tà không còn, thoạt nhìn chính là thời điểm quang minh nhất an toàn nhất, nên sự đề phòng trong lòng cũng tự nhiên giảm hẳn đi không còn.

- Hơn nữa cái cảm giác buồn ngủ lười nhác này làm nếu bị ám sát, khẳng định sẽ khiến phản ứng chậm chạp, còn chưa hồi thần, đã không còn mạng.

Thủ hạ đăm chiêu:

- Đa tạ tiền bối chỉ bảo.

Người này xuất thân từ võ quán kinh sư, học được chút thành tựu là gia nhập vào Tấn vương phủ, chưa từng lang bạt giang hồ, nên nay nghe Dương Vô Lượng giảng giải, thu hoạch được không phải là ít.

Dương Vô Lượng vừa lòng gật đầu. Nếu vào Tấn vương phủ, thì phải mượn sức nhân tâm, để khỏi bị những khách khanh khác xa lánh.

Y cười cười:

- Đương nhiên, nhưng cái này chỉ cần chú ý khi hành tẩu giang hồ, trong Thần Đô không cần dùng đâu, vì ở đây chỗ nào cũng có cường giả Ngoại cảnh, làm gì có tên tiểu tặc đui mù nào dám ám sát giữa ban ngày!

- Cho dù may mắn đắc thủ, cũng trốn được đi đâu?!?

- Đúng vậy, Phùng công công chính là Ngoại cảnh hàng thật giá thật!

Thủ hạ còn hạ lập tức vuốt đuôi theo.

Trong lúc nói chuyện, ba người đã đi tới cửa hông, nhìn thấy mấy thị vệ ở đó đang uể oải lười nhác, lập tức quát vang, khiến những người kia lấy lại tinh thần.

- Sau giờ ngọ quả thật là mệt muốn rã rời...

Một thị vệ thừa dịp hai người thủ hạ kia không chú ý, ngáp một cái.

Lúc này, một chiếc xe chở củi từ góc đường đẩy tới, mấy thị vệ đi ra kiểm tra.

Dương Vô Lượng nhìn thoáng qua, không thấy gì dị thường, theo bản năng hơi nghiêng người qua để tránh ánh nắng chiếu vào mắt, sau đó xoay người, định rời đi chỗ khác.

Nhưng hán tử đẩy xe củi đã đứng thẳng lưng lên, sải chân lướt qua thị vệ, tới gần Dương Vô Lượng.

Đến khi các thị vệ nhận ra sự không bình thường, thì đều sửng sốt.

Hán tử này chính là Mạnh Kỳ, hắn đã thế vai người đưa củi tới, chờ đến lúc Dương Vô Lượng tuần tra đến cạnh cửa này!

Bàn tay phải nắm lại, một quyền đánh ra, tinh khí thần hợp nhất, cánh tay thẳng tắp, một quyền trắng muốt, nặng nề đập xuống!

Dương Vô Lượng phản ứng hơi chậm, nhìn người công kích mình nét mặt cổ xưa, dáng người to khỏe, cả người như có mị lực thần ma yêu dị, một quyền đánh tới nơi, y mới kịp phản ứng.

Tới giỏi lắm! Y thẹn quá thành giận, quát một tiếng, song quyền cùng lúc đánh ra, bốn phía sóng nước gợn lên, thâm trầm gần như chuyển thành màu đen, như một vùng biển đen mạnh mẽ xông tới đón nhận một quyền trắng muốt kia.

Tấn vương bên cạnh, Phùng Chinh nheo lại ánh mắt đột nhiên mở, cảm ứng được thiên địa chi lực biến hóa.

Quyền kia đập xuống, hóa quyền thành trảo, năm ngón tay thành hư, kéo song quyền và sóng biển của Dương Vô Lượng vào người mình.

Bùng!

Dương Vô Lượng không tự chủ được, cơ thể bị kéo tới trước, nắm tay đánh trúng lòng bàn tay đối phương, cảm thấy như đấm vào một tấm lưới mềm mại, nhưng lại có sức hút dính như mạng nhện, đánh kiểu gì cũng không làm cho nó rách ra được.

Không xong! Y nhìn thấy đối phương đã lật bàn tay, từ trên kích xuống, năm ngón tay trắng muốt thon dài, tràn ngập mị lực kỳ dị, phía trước chưởng là một vùng u ám, như đất trời đảo ngược, úp xuống, phá vỡ càn khôn!

Trong nội thiên địa Mạnh Kỳ, nguyên thần cao tọa trấn trung ương, bên dưới Cửu khiếu nội tạng biến thành chư thiên, các khiếu huyệt suy diễn ra theo tầng tầng vũ trụ.

Nó tựa hồ không có phân biệt gì với chung quanh, không có quá khứ tương lai, một cái nhấc tay, từ trên trời che xuống, vũ trụ tan biến, quay lại nguyên thủy!

Khí thế mạnh mẽ mênh mang và cảm giác hỗn loạn khủng bố, trong ngoài tương hợp, tuy hai mà một!

Tay trái Mạnh Kỳ di chuyển theo quỹ tích lạc chưởng nguyên thần, như muốn bao phủ tất cả, bịt kín tất cả biến hóa.

Phùng Chinh đứng dậy, do dự không biết đây có phải là kế điệu hổ ly sơn hay không, không biết nên ở lại bảo vệ Tấn vương, sai khách khanh khác tới cứu viện hay tự mình chạy ra cứu viện.

Ở mấy chỗ khác trong phủ, cũng có mấy ý thức mạnh mẽ quét ra, nhưng đều chưa quét tới chỗ này.

Đối mặt một chưởng này, Dương Vô Lượng tim mật đều tê liệt, tay phải đang bị đối phương hút chặt, đành phải đưa tay trái lên đỡ.

Rắc!

U ám lan rộng ra, đảo lộn trời đất, tay trái của Dương Vô Lượng bị đánh lộn ngược trở về, năm ngón tay trắng kia đã ấn lên trán y!

Đầu vỡ ra, máu tươi phun trào, Mạnh Kỳ nương theo lực tay phải của Dương Vô Lượng như diều hâu lùi ra sau, tránh thoát mấy thị vệ vây công, đã thoát ra ngoài cửa.

Phùng Chinh không do dự nữa, toàn lực đuổi theo, thân ảnh nhanh như khói.

Mạnh Kỳ chạy như điên ra phố, trốn vào đám đông.

Phùng Chinh mặt xanh mét cảm ứng khí tức, bay lên cao đuổi theo.

Nhưng đột nhiên hơi thở kia biến mất! Thật sự là hoàn toàn biến mất!

Phùng Chinh nheo mắt nhìn quanh, người vẫn qua lại rộn ràng, trong phủ cũng cảm nhận được động tĩnh của y, mở trận pháp ra, cả Ngụy vương phủ trong Đa Tử Hạng cũng vậy.

- Cẩu tặc đáng chết!

Y tức đến sùi bọt mép.

***

- Việc khó nhất khi giết người trong Thần Đô là giết xong rồi làm sao trốn thoát, nhưng mà ta lại không hề lo chuyện đó.

Trong phủ Ngụy vương, Mạnh Kỳ cười tủm tỉm nói với Triệu Hằng.

Một tấm Luân Hồi Phù sắp vào tay!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.