Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Chương 611: Chương 611: Phật pháp ma công




Dịch giả: Tiểu Băng

Mạnh Kỳ vốn tưởng gặp mặt thương lượng là ngầm bàn kín, ai ngờ Bách Hoa phu nhân lại đưa người ra cuộc gặp mặt cho mọi người lựa chọn, mà có Truy Hồn Ma Quân ở đây, rõ ràng là cố tình chuẩn bị để thử và khiêu khích hắn. Lời lẽ, phong thái, khí thế bức nhân từ đầu đến giờ của hắn đều để tạo ra hình tượng một ma đầu cường đại tự tin sâu không lường được, để làm ảnh hưởng tới tâm linh đối thủ, để khi họ rat ay phải cố kị, gia tăng phần thắng cho hắn!

Cho nên, hắn không chút sợ hãi, thu cái khí chất nho nhã vào, mặt lạnh tanh nhìn Truy Hồn Ma Quân, vẻ chẳng chút để ý gì tới y, y không đáng để hắn phải để ý.

Truy Hồn Ma Quân nhắm mắt, lòng hơi kinh ngạc, Độc Thủ dựa vào cái gì mà tự tin vào bản thân đến thế?

Bất giác, y và mấy người Lệnh Hồ Đào, Đoan Mộc Bắc đều phải nhìn hắn với con mắt khác, thấy biến không sợ hãi, ngộ địch không loạn đều bắt nguồn ở sự tự tin, mà gốc gác để tự tin chính là thực lực!

Rốt cuộc hắn đã tới cảnh giới gì?

Truy Hồn Ma Quân trong tả đạo chém giết nhiều năm, hung danh lan xa, tuyệt không phải kẻ đầu đường xó chợ, dễ bị dọa lui, tú sĩ áo trắng khẽ hít một hơi, mỉm cười nói với Bách Hoa phu nhân: “’Con gái’ phu nhân thuần mỹ như tiên, rung động lòng người, bổn tọa bất tài, muốn làm con rể tiện nghi của ngươi.”

Đây là lãnh địa của “Lục Cực Chân Ma” Lệnh Hồ Đào, dù Độc Thủ có cường đại cách mấy, cũng có thể vượt qua người ở trên Hắc bảng nhiều năm hay không? Mà dù nhà mình có thất bại, thì cũng không thể nào mất mạng được!

Nếu đã như vậy, vì sao không dám thử một lần?

Bách Hoa phu nhân trấn an “con gái”, cười khanh khách: “Truy Hồn tiên sinh quả thật thay lòng đổi dạ, mới đây còn khen ta còn hơn thiếu nữ, muốn làm nhập mạc chi tân, nay nhìn thấy nữ nhi nhà ta, lập tức liền quên bà già ta rồi?”

Bà ta chẳng chút cố kỵ liếc mắt đưa tình, khiến mọi người đều bật cười.

Truy Hồn Ma Quân cười ha ha: “Cá và tay gấu, bổn tọa đều muốn, không biết phu nhân ý hạ như thế nào?”

Y khẽ hé mắt, nhìn về phía Mạnh Kỳ, vẻ khiêu khích.

Mạnh Kỳ bình thản mỉm cười: “Truy Hồn, hay là chúng ta cạnh tranh đi.”

Vừa dứt lời, hắn đưa hai tay ra, tay phải khẽ hất, tay trái khẽ hút, không thèm một lời uy hiếp, không thèm một lời ra giá, gọn gàng dứt khoát lựa chọn động thủ!

Đối với thực lực của mình, Mạnh Kỳ vô cùng rõ ràng, chỉ có bùng nổ Pháp Thiên Tượng Địa và hai đầu bốn tay mới có khả năng chống lại cao thủ tứ trọng thiên, nếu có cơ hội tốt, dùng thêm chiêu thức pháp thân, sẽ có hi vọng chiến thắng và tập sát, còn ở trong tình huống bình thường, nấc thang trời thứ nhất chính là con lạch sâu không thể vượt qua!

Hiện giờ hắn đang giả làm Độc Thủ Ma Quân, không thể khai hỏa toàn bộ thực lực. Truy Hồn lại là cao thủ tuyệt đỉnh bước qua nấc thang trời thứ nhất hàng thật giá thật, nếu giao thủ bình thường, hoàn toàn không có khả năng chiến thắng.

Quan trọng nhất là, còn phải tránh không thể để lộ hư thực của bản thân, khiến mọi người chê cười, khinh thị.

Cho nên, khi cảnh giới và thực lực đều không chiếm được ưu thế, Mạnh Kỳ phải dùng tới thiên thời địa lợi để tìm cơ hội!

Nơi này là Từ An tự của Lệnh Hồ Đào, nếu ra tay ở thiền đường sẽ khiến Truy Hồn Ma Quân phải cố kị, để khỏi làm tổn hại tới thiền đường của người ta.

Cho nên không thể cho Truy Hồn Ma Quân cơ hội đi ra ngoài “luận bàn”!

Nói động thủ liền động thủ chính là phong thái của Độc Thủ Ma Quân năm đó, nửa câu vô nghĩa cũng không dùng!

Họ nhìn thấy tay phải Mạnh Kỳ ấn tới, sóng gợn hiện lên cách bàn tay mấy trượng, nhanh chóng tràn về phía Truy Hồn Ma Quân, phía trước bàn tay trái tối đen, như ngưng thành lốc xoáy, tỏa ra lực hút mạnh mẽ, khiến cơ thể Truy Hồn Ma Quân hơi bị nghiêng đi, hướng về phía đầu sóng gợn.

Một hút một chấn, phối hợp vô cùng vi diệu lưu loát.

Truy Hồn Ma Quân không giận mà mừng, chiêu này của Độc Thủ tuy uy lực lớn, nhưng vẫn còn chưa tới nấc thang trời thứ nhất.

Bất quá y cẩn thận, sợ Độc Thủ cố tình ra vẻ yếu để đào bẫy, cho nên không dám chậm trễ, khiếu huyệt cùng mở, sau lưng hiện ra một Ma Thần, chân đạp Hắc Giao, tai xuyên thải xà, mặt không có mũi miệng tai gì, chỉ có một con mắt rất to ít đen nhiều trắng, tỏa ra những lớp quang mang kì dị thu hút hồn phách nguyên thần.

Truy Hồn Ma Quân nắm tay thành quyền đánh ra, ma thần sau lưng hư thực hòa vào, pháp lý xen lẫn.

Một quyền trông rất đơn giản, xung quanh có ánh sáng xanh quấn quanh, nhẹ nhàng xé rách sóng gợn, quấy rầy hấp lực, đánh thẳng vào giữa.

Hai tay Mạnh Kỳ nâng lên, sóng gợn bị vỡ trở nên nóng rực, tỏa hướng ra ngoài, như có một mặt trời ở giữa hắn và Truy Hồn Ma Quân bùng nổ, ánh sáng chói lòa hoa cả mắt, hơi nóng khủng khiếp, lực trùng kích cực mạnh, chặn đứng một quyền đơn sơ kia!

Lấy âm làm dương!

Tay trái lốc xoáy tối đen càng thêm âm lãnh, đối lập với mặt trời nhỏ bên tay phải, hư không giữa hai người bán âm bán dương, như hình thành một cái đồ án âm dương to tướng, hóa giải quyền kình màu xanh lam, xé rách pháp lý chi lực, dính chặt lấy tay phải của Truy Hồn Ma Quân, hút nó tới giữa đồ án, áp bức tiêu ma!

Lệnh Hồ Đào hơi gật đầu, Độc Thủ quả nhiên có tuyệt chiêu, tuy uy lực vẫn chưa đủ để thắng, nhưng đã nắm giữ được Âm Dương biến hóa và Đại Nhật hỗn động, ứng dụng phải nói là tuyệt diệu, đã có chút phong phạm Tông Sư, hạ bút thành văn, không hề có yên hỏa chi khí, hơi đẩy Truy Hồn vào hiểm cảnh.

Về phần uy lực không đủ, lão cho rằng ấy là do Độc Thủ cố kị lão, không dám toàn lực ra tay, đồng thời cũng có chút ý tứ khác, rằng Truy Hồn Ma Quân vẫn còn chưa xứng hắn dùng Pháp Tướng chi lực!

Hư không trở nên nửa trắng nửa đen, đồ án từ từ chuyển động, Truy Hồn Ma Quân hơi sửng sốt, nhưng cũng không hoảng loạn, nếu Độc Thủ ngay cả chút tiêu chuẩn ấy cũng còn không có, thì y mới là nghi ngờ!

Tay trái của y quyền chuyển thành trảo, ma thần pháp tướng sau lưng phồng lên.

Những tiếng nghiến ken kén ê cả răng, hai tay y thong thả đẩy ra, xé toang đồ án như xé giấy.

Nhưng đây chưa phải là cái chính, y mở bừng mắt, con ngươi thâm thúy, tối đen như ma hải thâm uyên vô biên vô hạn, tỏa ra quang mang kì dị, con mắt duy nhất trên mặt Ma Thần lồi ra, đan xen với pháp lý, thay đổi trời đất xung quanh!

Mạnh Kỳ thấy bốn phía trở nên u ám, âm lãnh chui vào nguyên thần, hồn phách hỗn loạn, phía xa xuất hiện một Ma Thần chi tướng đỉnh thiên lập địa, nguy nga đồ sộ, thân quấn màu xanh lam, chân đạp giao long màu đen, ma ý lượn lờ, làm thể xác và tinh thần người ta đều run rẩy.

Để không lan ra xung quanh, Truy Hồn Ma Quân lựa chọn sát chiêu “Truy Hồn ma đồng”, lấy Ma Thần chi tướng ra trấn áp hồn phách đối phương!

Ma Thần cất bước, choán hết trời đất, hai tay thò ra chụp kéo hồn phách Mạnh Kỳ.

Nhưng cái thân ảnh áo bào xanh tang thương trong mắt nó đột nhiên trở nên to ra, hóa thành một Đại Phật màu vàng, trang nghiêm từ bi, tràn ngập đại thanh tịnh, đại giải thoát, đại trí tuệ, đại cực lạc, siêu việt thiên địa, siêu việt cực hạn, đẩy Ma Thần chi tướng vào trong góc.

Trước mặt nó, Ma Thần cao lớn chẳng khác gì một con kiến!

Mạnh Kỳ chờ đợi chính là cơ hội này!

So thực lực, so cảnh giới đều không bằng người, hắn phải dùng kế, chính là muốn mượn thiên thời và địa lợi, kéo Truy Hồn Ma Quân vào đối kháng tinh thần. Võ giả ma đạo, sở luyện ma công hoặc nhiều hoặc ít đều liên quan tới sát lục, lấy đọa lạc tâm linh người khác làm vui, nên có rất nhiều công pháp dạng này, khi đánh nhau không bị gì giới hạn, theo bản năng đều sẽ lựa chọn con đường này, về phần Truy Hồn Ma Quân, Mạnh Kỳ sớm đã biết y có “Truy Hồn ma đồng!

Biết người biết ta, bách chiến bách thắng, tu vi tâm linh và dị thuật, Mạnh Kỳ đều hơn Truy Hồn, hắn có “Duy ngã độc tôn” Chân ý trấn áp nguyên thần!

Đại Phật vàng hai tay kết ấn, đè Ma Thần xuống, bảo tướng trang nghiêm, thanh như lôi âm:

“Nếu lấy sắc thấy ta, lấy âm thanh cầu ta, là nhân hành tà đạo, không thể thấy Như Lai!”

Thiện ý vang vang, vang vọng tâm thần, nguyên thần Truy Hồn Ma Quân trở nên mơ hồ.

Y nhìn thấy mình đang ở chỗ sủng thiếp hoan ái, thời gian trôi qua, sủng thiếp dưới thân dần dần hư thối *, chảy ra nước mủ, biến thành bạch cốt, không còn nét đẹp mĩ miều;

Y thấy mình đang hưởng thụ mỹ thực, hết bàn này tới bàn khác, nhưng y vẫn cứ thấy đói, ăn tới mức bụng phồng lên vỡ ra, vậy mà vẫn không dừng được miệng, giống như ngạ quỷ, thống khổ không chịu nổi;

Y thấy mình biến thành dê vàng, bị người ta từng dao một cắt vào, đau đớn khắc cốt, sau đó bị xẻ thành nhiều mảnh, bị nhiều người khác nhau ăn thịt.

Y thấy mình gặp phải đủ loại chuyện xấu, trong lòng phẫn nộ, thống hận, cừu thị, đủ thứ cảm xúc tiêu cực như những ngọn lửa thiêu đốt tâm linh, vĩnh sinh không được giải thoát;

Lục Đạo Luân Hồi, không ở U Minh, chỉ tồn nhân thế, tâm nếu không tịnh, khắp nơi Địa Ngục!

Thế sự hư ảo, Phù Quang Lược Ảnh, Truy Hồn Ma Quân trải qua từng lần luân hồi, nguyên thần càng lúc càng thêm mơ hồ.

Đột nhiên, bên tai y vang lên tiếng thiện âm chấn triệt nguyên thần:

“Sắc tức là không, không tức là sắc, buông đồ đao, tức thấy Như Lai!”

Có Phật thuyết pháp, thanh như lôi âm!

Truy Hồn Ma Quân hốt hoảng, Đại Phật vàng trước mắt lại biến thành bóng người áo xanh, ngũ quan rõ ràng, tóc mai bạc trắng, nho nhã mà tang thương, giơ tay phải lên, nhẹ nhàng chụp tới một chưởng.

Một chưởng này nhìn rất bình thường, nhưng lại huyền ảo đến mức khó tả, nó như tồn tại ở khắp nơi trong hư không, nhưng cũng lại như không có ở đâu cả.

Không ở bờ này, không ở bờ kia, cũng không ở giữa!

Một chưởng này tràn ngập thiện ý, nhưng cũng lại mang tới cảm giác diệt tuyệt và trầm luân chi ý, hai loại mâu thuẫn này không ngờ lại thống nhất một cách hoàn mỹ!

Truy Hồn Ma Quân theo bản năng đưa tay lên cản, nhưng chỉ cản tru1g không khí, sau đó mới nhận ra bàn tay trắng muốt kia không biết từ lúc nào đã tới trước trán mình!

Chưởng pháp này...! Lệnh Hồ Đào và Đoan Mộc Bắc đều rụt đồng tử, không dám tin, nếu đổi lại người bị công kích là họ, e là chính họ cũng không cản được!

Độc Thủ quả thật sâu không lường được!

Mạnh Kỳ thu tay về, lại ngồi ngay ngắn, khí định thần nhàn.

Lấy “Duy ngã độc tôn” làm trụ, thôi động Bất Tử thất huyễn, đâu phải muốn cản là cản được!

Đây là tuyệt thế thần công, đây là chưởng pháp hàng đầu trên trời dưới đất, cho dù Mạnh Kỳ chỉ mới tìm hiểu được da lông, còn chưa dùng được, thì Truy Hồn Ma Quân cũng đã tâm linh thất thủ, lộ ra sơ hở to tướng!

Bách Hoa phu nhân sắc mặt khẽ biến, cố gượng cười: “Thì ra Độc Thủ tiên sinh vào Phật môn!”

Mạnh Kỳ mỉm cười: “Mỗ ở Bá Mật có điều kỳ ngộ, được một vị cao tăng truyền cho y bát, lúc đầu chẳng để ý, sau này nhàm chán lật xem, mới biết hôm qua sơ xuất, cuối cùng thấu được đại ngộ, hiểu được đạo lý của Phật pháp và ma công.”

Hắn chắp tay chữ thập, vẻ mặt nho nhã trang nghiêm:

“Thế như khổ hải, chúng sinh trầm luân, hết thảy lại là hư ảo, không bằng hủy tất cả đi!”

Những cường giả vừa thấy vớ vẩn buồn cười vừa thấy khiếp sợ khó tả, nhìn Mạnh Kỳ vẻ kính sợ.

Thoải mái đánh bại Truy Hồn Ma Quân, thực lực này hẳn đã phải tiếp cận Hắc bảng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.