Dịch giả: Tiểu Băng
Trời cao biển rộng, sóng cuộn phập phồng, xa xa chim chóc xoay quanh, tiếng kêu truyền tới bến tàu, mang tới một sự yên tĩnh và thanh minh kì lạ, nhưng Hoắc Ly Thương chỉ cảm thấy gió thổi tạt vào mặt, lạnh băng.
Y cúi mặt, lắc đầu cười, nói nhỏ:
“Thú vị, đúng là thú vị.”
Y bắt đầu vận chuyển bí pháp, tìm lâu thuyền của mình!
Dạ đế thuyền là hành cung của y, là một trong những đại bản doanh của y, do rất nhiều thiên tài địa bảo luyện thành, bố trí rất nhiều tầng cấm pháp, đương nhiên có những mánh khóe bí mật để ngừa vạn nhất, tỷ như nếu bản tôn tới gần sẽ cảm giác được nó, lặng lẽ tìm cách điều khiển nó, che dấu tung tích cho bản tôn, kéo con thuyền tới chỗ bản tôn, cho nên Hoắc Ly Thương mới dám tới gần thuyền khi đang bị trọng thương. Chỉ là không ngờ đám thị thiếp phản ứng ngoài dự đoán của y, không có ai giúp y khống chế đại trận –nếu có cấm pháp của lâu thuyền và thị thiếp thuộc hạ giúp, muốn đối phó người không phải Pháp Thân, không có thần binh là chuyện không có gì là khó.
Đương nhiên y có bí pháp cảm ứng lâu thuyền, xác định vị trí của nó.
Bí pháp vận chuyển, mắt Hoắc Ly Thương thường sẽ trở nên một màu đen ngòm như bầu trời đêm, bên trong chỉ có một vì sao lóng lánh, chính là tượng trưng cho Dạ Đế thuyền, y sẽ dùng cách này để tìm nó.
Nhưng vận chuyển một hồi, trong mắt hắn vẫn một màu đen tối, không xuất hiện vì sao sáng nào!
“Không thấy......” Hoắc Ly Thương rụt mắt, ngơ ngác.
Trong bí pháp cảm ứng của y, không hề nhìn thấy Dạ Đế thuyền!
Không ngờ lại không thấy!
Không thấy......
Y đứng sững trên bến tàu, như một pho tượng......
............
Dạ Đế thuyền chạy trong biển rộng, quanh thân có một làn khói u ám bao phủ, cảm ứng, tầm mắt, thính giác đều không hề nhìn thấy, cứ như nó không hề có ở nơi này.
Mạnh Kỳ khoanh chân ngồi ở trên đài, trên đỉnh đầu có một đóa khánh vân hỗn độn bao phủ, u quang bốn phía, tràn ngập lâu thuyền.
Hắn nhìn mấy người Vân Nguyệt, mỉm cười: “Có cái này che lấp, dù là Thiên tiên cũng không tìm thấy hành tung của chúng ta, các ngươi yên tâm chưa?”
Ngữ khí bình thản, nhưng đầy tự tin, Vô Cực ấn, Đạo Nhất ấn và Bát Cửu huyền công kết hợp có thể nói là che lấp Thiên Cơ và hành tung đệ nhất.
Ngay cả Thiên tiên cũng không tìm ra được...... vậy làm sao công tử tìm được chúng ta...... mấy người Vân Nguyệt muốn nói mà không thốt thành lời, gượng cười: “Yên tâm, đương nhiên yên tâm, làm sao lại không yên tâm!”
Đương nhiên là ‘yên tâm’ rồi!
Mạnh Kỳ cảm ứng được cảm xúc của các cô không đúng, nhưng lại nghĩ hẳn là các cô giận hắn nhưng không dám nói vì hắn đang là ‘Dạ Đế’, giận vì hắn dám chọc vào Thiên tiên, rước vào phiền toái lớn, nhưng Mạnh Kỳ mặc kệ, vì hắn còn phải đi tìm Kim Ô phái để nhờ luyện chế thần binh, việc này dùng thân phận Dạ Đế là tốt nhất.
Trong tay hắn có một tấm hải đồ, đánh dấu phương hướng và vị trí đại khái của thất hải hai mươi tám giới. Hắn đưa tay ra, hư không nhấp nháy, cấm pháp của Dạ Đế thuyền mở ra, giúp nó xuyên qua những tầng hư không bình chướng.
Giây lát sau, tầm mắt mọi người sáng lên, nước biển xanh dưới chân đã thay đổi, mỗi một đóa bọt sóng đều trở thành một đóa mây nhỏ, nối liền vào nhau, tạo thành cảnh tượng trời cao biển mây tráng lệ, nhưng nếu thò tay chạm vào sẽ phát hiện ra bản chất của chúng cũng vẫn chỉ là nước biển mà thôi, chỉ là vì một nguyên do gì đó nên mới có đặc dị như vậy.
Biển mây phập phồng, mỗi khi cuộn sóng, những ‘đóa mây’ lại tạo thành vô số hình ảnh khác nhau, vô cùng phong phú, đầy tính tưởng tượng.
“Đã đến Vân Hải Phi Tưởng giới......” Vân Nguyệt nhìn bầu trời và nước biển, thì thầm.
Vân Hải và Ly Hải cách khá xa, cho dù truyền tống trận cũng phải quay vòng hai lần, công tử nhà cô dù giỏi về hư không chi đạo, cũng phải mất một hai canh giờ mới có thể vượt qua, nhưng Dạ Đế giả này chỉ phất tay một cái đã đưa Dạ Đế thuyền na di đến Vân Hải Phi Tưởng giới!
Một chiêu này, e là chỉ có Hỗn Nguyên tiên tử mới so sánh được!
Lại nhớ tới sự kiện “Điểm thạch thành kim”, mấy người Vân Nguyệt đều thấy lạnh toát. “Thái Ất Thiên Tôn” Hàn Quảng này hẳn đích thực là một lão quái vật, một cao nhân còn giỏi hơn công tử nhà các cô không biết bao nhiêu lần.
Công tử và hắn trao đổi thân phận là một chuyện quá ư là lỗ mãng!
Công tử, người còn có thể trở về được không?
Cho dù có trở về được, người có chịu nổi bị sứ giả Thiên tiên truy lùng hay không?
Lưu Thường nheo mắt nhìn bầu trời, từ thiên tượng biến hóa thôi diễn vị trí của mình hiện giờ, một lúc sau, cô khẽ cười: “Công tử, nơi này chỉ còn cách Kim Ô phái không xa.”
“Rất tốt.” Mạnh Kỳ vỗ tay cười.
Dưới sự chỉ huy của Lưu Thường, Dạ Đế thuyền chạy về hướng đông nam, đi một lúc, chỗ trời biển giao nhau xuất hiện một cái bóng đen to, hình như là một ngọn núi.
Đi tới gần, bóng đen càng thêm rõ. Nó không phải núi, mà là một cái cây cổ thụ còn to cao hơn cả núi, phân thành âm dương, tự hỗ cho nhau, sáng rực trong ánh mặt trời.
Phù Tang cổ thụ...... Mạnh Kỳ buột nghĩ tới một cái tên chỉ được ghi lại trong sách cổ.
Sâu trong Đông Hải, có Phù Tang cổ thụ, nơi năm đó Thái Cổ Hạo Thiên Thượng Đế giết Đông Hoàng Thái Nhất, máu thấm xuống đất, qua biết bao nhiêu kỉ nguyên vẫn không tan biến, mọc ra một cây Phù Tang cổ thụ, có thể chịu tải mặt trời, không hề sợ lửa.
Đây có phải là Phù Tang cổ thụ đó không?
“Nghe đồn trong năm Thượng Cổ, những tiên gia động phủ ở gần Phù Tang cổ thụ tự nhiên biến mất, từ sau thời yêu loạn đại địa, người ta không còn tới gần được Phù Tang cổ thụ nữa, nó cũng trở thành có hình ảnh mà không có thật, chỉ có thể nhìn thấy nó mà thôi, không thể chạm được vào.” Tựa hồ nhận thấy được Mạnh Kỳ nghi hoặc, U Hồ bèn giới thiệu.
Chỉ có hình không thật, tới gần không được? Mạnh Kỳ đăm chiêu gật đầu, không nói gì, sau Vân Nguyệt lấy bí tịch có liên quan tới luyện khí của Dạ Đế ra, tự mình lật xem.
Không khí hài hòa an bình, đến chạng vạng, “Thiên Nhất đảo” của Kim Ô Phái cũng xuất hiện trong tầm mắt.
“Vân Nguyệt. Lên đảo bái kiến Kim Ô phái chưởng môn, hỏi y có thể luyện chế thần binh cho bản công tử hay không, và có yêu cầu gì.” Mạnh Kỳ nói.
Vân Nguyệt cười dịu dàng: “Công tử yên tâm, Kim Ô phái luôn luôn hòa khí phát tài, chỉ để ý luyện chế binh khí pháp bảo, không hỏi những chuyện khác.”
Đương nhiên, tiền đề là có đủ để trả tiền công.
Nghĩ đến đây, Vân Nguyệt âm thầm thấy bi ai cho bảo khố của công tử......
“Ừ, Kim Ô phái trước đây cũng thuộc hàng đại phái hàng đầu, không hề thua kém gì Tam Tiêu đảo, nhưng sau Thượng Cổ, Ô Sào nơi họ lập nghiệp cùng biến mất với Phù Tang cổ thụ, hóa thành chỉ nhìn thấy mà không chạm được, chỉ có thể xa xem, không thể sử dụng.” Lưu Thường thở dài, “Thế sự vô thường, ai có thể vạn cổ không biến......”
Ô Sào? Mạnh Kỳ khẽ vuốt khối canh kim trong tay.
............
Xanh lục là màu sắc chủ đạo của động phủ Âm Tổ, xung quanh như có tấm màn đen bao phủ, không có một tia sáng nào lọt được vào, chỗ nào cũng có đèn lồng tỏa ra ánh sáng màu lục.
Cho dù đã thành tựu Pháp Thân, không còn sợ ánh nắng, nhưng Từ Bi vẫn giữ nguyên sự căm ghét ánh sáng tới xương tủy.
Lão từ trong ao Cửu U chui ra, trong thủy tạ đã có một người đang ngồi. Người nọ mặc y tinh quan, cả người như bị mây khói bao phủ, bên trong như thấy trời mọc trăng lặn, đẩu chuyển tinh di, như có hẳn một thế giới riêng biệt ở đó, vô cùng mênh mông, mạnh mẽ.
“Kính chào sứ giả.” Từ Bi hành lễ nói.
Đây chính là Kim Ngao đảo sứ giả, một Thiên tiên!
Sứ giả Kim Ngao đảo nhìn lão, một đôi mắt vô cùng tang thương, thăm thẳm như thông tới thế giới khác: “Ân Phi Long đã bị tổ chức thần bí giết?”
Y là vì cảm ứng được chuyện này nên mới tới.
“Vâng, tại hạ lúc ấy đang giằng co với Dạ Đế, không tới cứu kịp.” Từ Bi đáp.
Sứ giả thở dài: “Bổn tọa đã bói cho y một quẻ, biết y năm nay có đại kiếp, không ngờ lại tới nhanh như vậy. tiếc cho một tài năng của hậu duệ huyết mạch nhà ta. Bổn tọa nhất định sẽ giết chết kẻ đã giết y.”
Trên Thập Tuyệt đảo, “Dạ Đế” Hoắc Ly Thương bỗng rùng mình một cái.
Thì ra là hậu duệ huyết mạch, hèn gì lại ưu ái Ân Phi Long đến thế, thông qua y để liên lạc với ta...... Từ Bi giật mình, lập tức chuyển đề tài, kể lại chuyện Dạ Đế đã biết được Kim Ngao đảo nhưng đã từ chối gia nhập, cuối cùng nói: “Sau này nghĩ lại, có lẽ hắn chỉ biết tí xíu bên ngoài, cố ý thử, tại hạ nhất thời không xem kỹ, bị hắn hù.”
“Không sao.” Sứ giả Kim Ngao đảo nhắm mắt lại.
Sau một lúc lâu, y khẽ di một tiếng: “Dạ Đế không đơn giản a, trốn được giỏi như thế, không giống chỉ có cảnh giới Nhân tiên, lại còn biết bố nghi trận, có tới mấy chỗ có khí tức của y, Thập Tuyệt đảo, Xích Hà đảo đều có, nhưng nhìn kĩ thực lực thì mới biết không phải. Ừm, thủ pháp nhìn có phần quen mắt, không phải là chuyên để làm người ta lẫn lộn tầm mắt, mà còn có thâm ý khác......”
Từ Bi nghe mà há hốc mồm.
“Ngươi dùng Thiên Đạo minh giúp bổn tọa mau chóng tìm ra Dạ Đế, tới lúc đó bổn tọa sẽ tự ra tay diệt hắn.” Sứ giả đứng dậy, hóa thành phi hà, nháy mắt biến mất.
“Âm Tổ” Từ Bi nhìn vào chỗ y biến mất, im lặng thật lâu.
Trở thành thành viên ngoại vụ của Kim Ngao đảo, có được chỗ dựa Thiên tiên, có hi vọng đột phá trở ngại, thành tựu Địa tiên, đây là một chuyện tốt. Nhưng cái tài nguyên này càng phải chia sẻ cho ít người thì càng tốt, thứ bị coi là thuộc hạ cũng là càng ít mới càng được coi trọng, cho nên Từ Bi mới luôn giấu kín việc này, không muốn nói cho ai biết, đến nay mới chỉ chia sẽ cho bốn người còn lại của Thiên Đạo ngũ lão, việc để lộ ra cho Dạ Đế là một sự cố mà thôi.
Nên lão không biết Kim Ngao đảo có phái sứ giả đi mượn sức những Pháp Thân khác hay không, nếu không Dạ Đế lấy được tin tức từ đâu? Cho nên sau khi Dạ Đế từ chối, lão mới không làm khó dễ gì, mà chỉ chờ sứ giả tới, để ngầm dò hỏi xem có những Pháp Thân nào khác làm việc cho Kim Ngao đảo hay không.
Biết người biết ta, mới có thể quyết định tương lai phải làm như thế nào đi như thế nào!
............
Hoắc Ly Thương ở bên bến tàu suy nghĩ đến xuất thần, hơn nửa ngày mới phì cười: “Thú vị, tới lúc này việc thể nghiệm mới thực sự thú vị!”
Không sao cả, mình đã có thực lực sơ nhập Ngoại Cảnh, có thể đi tới những đảo khác, tìm những thủ hạ khác!
Tuy rằng những thủ hạ bình thường chưa bao giờ được gặp mặt y, chỉ nhận tín vật không nhận người, mà y lại không mang theo tín vật, nhưng tổng quản - thị thiếp và thuộc hạ cấp cao ở các nơi đều là tâm phúc của mình, nhận ra được mình, chỉ cần gặp được họ, là sẽ lại trở về thành Dạ Đế, điều động tài nguyên, mau chóng khôi phục, sau đó tuyên bố trò chơi kết thúc, báo cho mọi người biết ta mới là Dạ Đế!
Y khẽ cười quay đi, nghĩ xem nên đi tìm tổng quản nào trước.
Nhưng trước mắt y đã nhoáng lên một cái, một nam tử vũ y tinh quan, mây khói lượn lờ xuất hiện, khí tức mênh mang mà mạnh mẽ, mạnh hơn Hỗn Nguyên tiên tử không biết bao nhiêu!
“Ngươi là Dạ Đế?” Nam tử kia mở miệng.
Hoắc Ly Thương cố kềm chế sợ hãi, suy nghĩ cực nhanh, chợt nhận ra giọng hỏi của đối phương có vẻ không chắc chắn, thì cười đến rất là tinh thuần:
“Ta không phải Dạ Đế.”
“Ta làm sao là Dạ Đế được?”