Dịch giả: Tiểu Băng
“Sớm đã chờ các ngươi đến điều tra!”
Vừa dứt lời, từ miệng Ân Phi Long bắn ra một tia sáng màu xanh, bắn thẳng vào “Thái Ất Thiên Tôn” Hoắc Ly Thương.
Tia sáng xanh này như có sinh mạng, không cần Ân Phi Long thúc dục hay điều khiển, bay thẳng tới chỗ Hoắc Ly Thương.
Đó là một con rết, lớp vảy như bằng kim loại bằng đồng xanh, to cỡ bàn tay, mười bảy khúc, bảy mươi chân, cắt kim loại như cặn bã, xem bình chướng như không khí.
Hoắc Ly Thương cảm nhận được nguy hiểm, bất chấp vai y đang sắm, quanh người tỏa ra một tầng u ám, như đêm tối thâm trầm, bao phủ quanh người.
Quái dị ngô công vừa vào “Đêm tối”, lập tức biến mất, như chưa từng xuất hiện.
“Đại Phạm Dạ!” Ân Phi Long bật thốt.
Theo y biết, “Dạ Đế” có một môn thần công nổi tiếng thiên hạ tên là “Đại Hắc Thiên Thần Phạm Dạ Bản Nguyện Quang”, tên gọi tắt “Đại Phạm Dạ”, được gọi là công phòng một thể, độc nhất vô nhị, tuy rằng cũng có nhiều công pháp cùng loại, nhưng không cái nào có thể ngăn cản được hoang thú thượng cổ “Bất chu lục ngô” này dễ dàng như vậy!
Thêm “Dạ Đế thuyền” đang ở Thập Tuyệt đảo, Ân Phi Long tức khắc nghĩ tới chỉ có “Đại Phạm Dạ”. “Dạ Đế” Hoắc Ly Thương!
Hoắc Ly Thương thò tay ra, đặt lên đầu Ân Phi Long, thầm nghĩ: “Ta không phải định giết một vật tốt đẹp tuổi còn trẻ đã trở thành Tông Sư như ngươi, nhưng bây giờ ta là ‘Thái Ất Thiên Tôn’ Hàn Quảng, không phải ‘Dạ Đế’ Hoắc Ly Thương, tội quá tội quá.”
Nếu đã trao đổi thân phận, thì phải tận tâm thể nghiệm.
Sưu hồn tác phách. Đêm tối giống như gia hương yên tĩnh khiến Ân Phi Long hoàn toàn thả lỏng, nguyên thần và tâm linh đều buông lỏng, những mảnh vỡ kí ức trào ra.
“Đông Hải Kim Ngao đảo sứ giả?”
Danh hiệu kia trong đầu Ân Phi Long làm “Thái Ất Thiên Tôn” Hoắc Ly Thương cả kinh. Đó là chỗ nào vậy, sao mình chưa bao giờ nghe?
thất hải phân là Ly Hải, Sương Hải, Vân Hải, Tinh Hải, Tiên Vụ hải, Tam Tiêu hải và Thần Môn hải. Làm gì có chỗ nào gọi là Đông Hải?
Chỉ có trong điển tịch Thượng Cổ mới gọi cả thất hải hai mươi tám giới gọi chung là Đông Hải, có Long Cung trấn áp, Long Vương trông coi.
Kim Ngao đảo này là từ đâu mà ra?
y đang muốn tiếp tục đọc kí ức Ân Phi Long thì tay trái nhói lên đau đớn, cảm giác tê dại nhanh chóng lan khắp cánh tay.
Hoắc Ly Thương phát hiện ngón út của y đã bị con rết kia cắn một cái!
Nó xuyên qua được “Đại Phạm Dạ”, đến bên cạnh y!
Theo lý, tất cả sự vật lạc vào Đại Phạm Dạ đều sẽ ngao du trong trời đêm vô tận, sau đó bị lạc đường, không thứ gì chạm được tới bản tôn của Hoắc Ly Thương, thế nhưng cái con rết này lại có thể từ trong tinh không trở về, cắn Hoắc Ly Thương, thật là khiến y kinh ngạc, đây là chuyện chưa bao giờ có.
Hoắc Ly Thương chấn động, “Đại Phạm Dạ” nháy mắt co lại, chồng chất quanh thân con rết, càng lúc càng tối, càng dày, càng nặng.
Răng rắc, răng rắc, chỉ trong tích tắc, con rết đã bị ép nát nhừ, những giọt máu xanh sẫm từ vết thương trên ngón tay Hoắc Ly Thương chảy ra.
Tinh thần của Hoắc Ly Thương bắt đầu tan rã, đầu óc trở nên mơ hồ, biết con rết này khủng bố, lập tức lôi tiên đan ra, vội vàng nuốt vào.
Nhưng như thế khiến Ân Phi Long đang bị sưu hồn không còn chống đỡ được nữa, nguyên thần băng diệt.
Thấy thế. Hoắc Ly Thương không dám dừng lại, ép nội thương, hóa thành gió đen, độn ra khỏi nhà hoang.
Vừa rồi y đã kiểm tra biết được“Âm Tổ” Từ Bi đã giao “Thập Điện Quỷ Vương lệnh” cho Ân Phi Long, một khi nhận ra Ân Phi Long bỏ mình, lão sẽ thông qua vật đó cách không ra tay, rõ ràng là bố trí nhằm vào thành viên của tổ chức thần bí!
............
Đều nói công tử hành vi phóng đãng, tùy tâm sở dục, nhưng so với tên Dạ Đế giải này, công tử cũng không to gan bằng! Hắn dám công khai uy hiếp “Âm Tổ” Từ Bi, khiêu khích Thiên Đạo minh ngũ lão tiên, một hơi đắc tội tất cả những nhân vật mạnh nhất của cả thất hải hai mươi tám giới!
Bất quá ngẫm lại hắn là đang lấy thân phận Dạ Đế làm việc, nếu không có cách giải quyết, thì chỉ cần vỗ mông rời đi, đâu có ai biết hắn là ai, từ đâu tới, mọi rắc rối đều sẽ đổ hết lên đầu công tử, cho nên hắn mới thoải mái tha hồ như vậy......
Tới lúc đó, công tử dù có giải thích đó chỉ là hàng giả, do mình trao đổi thân phận, thì e là ngũ lão tiên cũng chỉ cười khẩy một cái mà thôi, bắt ngươi rồi lại nói!
Vân Nguyệt, Lưu Thường và Hà Bí bi ai nhìn Mạnh Kỳ, trong lòng ai cũng nghĩ công tử đã bị lừa, bị lừa thê thảm.
Thật sự là chưa bao giờ thấy ai giỏi gây tai vạ như cái tên này!
U Hồ thu liễm tâm tư, im lặng pha trà đổ nước, mặc kệ “Giả Dạ Đế” này muốn làm cái gì, đám người các cô đều là châu chấu cùng trên một sợi dây thừng, dù kiểu nào cũng không thoát được, thôi thì chuyện gì tới thì tới thôi.
Muốn vượt qua phong ba, chỉ còn dựa vào bản thân “Giả Dạ Đế” này mà thôi.
Hắn vừa rồi đã bày ra khí tức và khả năng “Điểm thạch thành kim” khủng bố, chứng tỏ thực lực của hắn đã vượt qua Âm Tổ và công tử nhà các cô, không thua gì các địa tiên như Xích Đế, Hỗn Nguyên tiên tử, là đại nhân vật thật sự!
Bốn người miên man suy nghĩ, Mạnh Kỳ tỉnh bơ cầm trà lên nhưng không uống, tự đánh cờ một mình, vân đạm phong khinh, hoa hương nhật minh.
Đúng lúc này, cổng khoang thuyền tối sầm lại, xuất hiện một bóng người bao phủ bằng bào đen, chính là “Âm Tổ” Từ Bi vừa mới rời đi, liền quay trở lại!
Thì ra chỉ là một trò thử nhau, để tranh thủ thêm thời gian.
Mạnh Kỳ đặt chén trà xuống, mỉm cười:
“Từ đạo hữu đã nghĩ thông suốt?”
Dáng vẻ ‘đã sớm biết như thế mà’.
Đám Lưu Thường ngơ ngác, “Âm Tổ” Từ Bi ngồi xuống, nhận chén trà, khẽ cười: “Nếu Ly Thương công tử đã nhận ra việc này, xem ra lão phu cũng không giấu được nữa.”
Bí mật nên chia sẻ cho một người hay cho bốn người, Âm Tổ đều có tính toán.
“Ta biết được không nhiều, nhiều chỗ sẽ phải thỉnh giáo thêm Từ đạo hữu.” Mạnh Kỳ cũng dùng thái độ khiêm tốn trả lời. Tuy rằng hắn nói là lời thật.
Nhìn hai người chuyện trò vui vẻ, không hề giương cung bạt kiếm, mấy người Vân Nguyệt đều ngạc nhiên. “Âm Tổ” Từ Bi chịu thua?!
Dù có công tử thật ở đây, e là cũng không có cách nào khiến “Âm Tổ” chịu thua được cả.
Điểm thạch thành kim kia… rất là khủng bố?
Các cô nhìn ra được “Điểm thạch thành kim” huyền ảo, nhưng không biết nó rốt cuộc đại biểu cho cái gì, không biết lực khống chế phải tinh chuẩn đến mức tới kết cấu cực nhỏ, dùng sức mạnh ép súc vào một phạm vi cực nhỏ, khiến những kết cấu cực nhỏ ấy va chạm mạnh vào nhau, dẫn tới chất thay đổi, không biết đây là một khả năng mà chỉ có truyền thuyết mới làm được, và chỉ được ghi lại trong điển tịch bí mật!
Tuy rằng không biết được một chiêu này có bao nhiêu đáng sợ, nhưng sự thay đổi thái độ rõ rệt của “Âm Tổ” Từ Bi thì các cô đều thấy rõ.
E là đối với cả Hỗn Nguyên tiên tử lão quỷ này cũng không chịu thua như thế!
Từ Bi đang muốn mở miệng, bỗng giật mình, trong lòng máy động, biết Ân Phi Long đã qua đời, “Bất chu lục ngô” và “Thập Điện Quỷ Vương lệnh” cũng không có chỗ dùng.
Hơn phân nửa là tổ chức thần bí “Tiên Tích” Gây nên!
“Ân Phi Long đã chết......” Từ Bi nói, nhìn Mạnh Kỳ chăm chăm, quỷ nhãn vận lên, muốn xem biến hóa cảm xúc của Mạnh Kỳ.
“Đã chết?” Mạnh Kỳ quả thật cảm thấy kinh ngạc, Hoắc Ly Thương ra tay nhanh thật!
Từ Bi lắc đầu: “Đúng vậy, nhưng không sao, không quan trọng.”
Bởi vì hung thủ đã trốn mất.
Lão thở dài: “Sứ giả đã nói gì với Ly Thương công tử?”
Sứ giả? Mạnh Kỳ trầm ngâm một lát, quyết định nói thật: “Ta chưa hề gặp được sứ giả, chỉ là nhờ vào những chuyện khác mới nhận ra thôi.”
Âm Tổ trầm giọng: “Lão phu đã kẹt ở Nhân Tiên nhiều năm, lúc nào cũng nghĩ tới chuyện tấn chức, nhưng vì xuất thân của mình nên mãi không thể như nguyện, mãi tới khi Ân Phi Long dẫn kiến sứ giả, kiến thức được người đó mạnh mẽ, mới nhìn thấy một tia hi vọng, nên mới tự nguyện làm việc cho họ, cái thuyết pháp Chân Thật giới cũng là từ miệng người đó mới biết.”
Lão nói không cụ thể, khiến Mạnh Kỳ càng thêm tò mò, đành phải hỏi: “Đối phó Khúc Bạch Mi và tổ chức thần bí cũng là do sứ giả yêu cầu?”
“Ngươi quả nhiên biết chuyện đó.” Âm Tổ thản nhiên nói, “Kim Ngao đảo yêu cầu điều tra rõ cái tổ chức đó.”
Kim Ngao đảo, sứ giả của Kim Ngao đảo? Mạnh Kỳ giật mình. Không phải Kim Ngao đảo chỉ còn có Thượng Cổ hoang thú và tiên cầm thụy thú sao? Không phải không có tu luyện giả sao?
Chuyện nó thần bí mất tích có liên quan tới chuyện này?
Âm Tổ nhìn Mạnh Kỳ, thanh âm trầm ổn: “Nếu ngươi đã nhận ra việc này, biết Kim Ngao đảo, sớm muộn cũng sẽ bị bọn họ tìm đến cửa, không bằng để lão phu bắc cầu, giới thiệu ngươi trở thành thành viên ngoại vụ Kim Ngao đảo?”
“Ngươi biết sứ giả Kim Ngao đảo mạnh tới mức nào không? Hắn là Thiên Tiên!”
Thiên Tiên? Chỉ là một sứ giả đã là Thiên Tiên? Chính là cái thiên tiên Xung Hòa tiền bối phát hiện ra tung tích? Vậy thì đảo chủ Kim Ngao đảo sẽ tới tu vi gì? Mạnh Kỳ khẽ gõ lên bàn cờ: “Nếu chỉ là một sứ giả đã là Thiên Tiên, thì Kim Ngao đảo đã có thể quét ngang cả giới này rồi, cần gì phải bí ẩn như thế, hẳn là có hạn chế hay kiêng kị gì đó. Từ đạo hữu, để ta suy nghĩ lại cẩn thận, ngày mai sẽ cho ngươi câu trả lời thuyết phục.”
Từ Bi gật gật đầu, không nói gì thêm, lần này là rời đi thật.
Đám Vân Nguyệt quay qua nhìn nhau, cái gì Kim Ngao đảo, cái gì sứ giả, cái gì Thiên Tiên, đều đã hoàn toàn vượt qua khả năng hiểu biết của các cô!
............
Hoắc Ly Thương trốn trong đống hàng, chờ đan dược giải trừ độc tính.
Đến nửa đêm, y mới thở hắt ra, thoát khỏi nguy hiểm sinh mạng, nhưng Pháp Thân đã bị độc tính phá hư, rất yếu, không thể khôi phục được.
“Đã điều tra ra chuyện Khúc Bạch Mi có liên quan tới Đông Hải Kim Ngao đảo, xem như đã hoàn thành nhiệm vụ, tiếp theo muốn làm việc với Âm Tổ, phải đổi về thân phận Dạ Đế.” Hoắc Ly Thương yên lặng nghĩ, thầm trấn an mình, chuyện đến đây tạm thời kết thúc, chứ không phải là ta muốn kết thúc trò chơi trước.
Mình đã đưa bảo khố cho Dạ Đế giả, bây giờ phải trở về lấy lại mới chữa thương được!
Hắn chỉnh đốn tinh thần, đi ra khỏi đống hàng, lặng lẽ tới Dạ Đế chi thuyền, trời đã vào khuya, yên tĩnh lặng lẽ, trên boong tàu chỉ có một bóng người đang chăm sóc hoa tươi.
U Hồ?
Vận khí thật tốt!
Hoắc Ly Thương khẽ gọi một cái, làm U Hồ quay sang, y phất tay cười: “U Hồ, trò chơi kết thúc.”
U Hồ nhìn Dạ Đế với khí tức mỏng manh, rồi nhìn vào vị khủng bố ở trong khoang thuyền, cả người ngây ra.
“U Hồ?” Hoắc Ly Thương nghi hoặc gọi thêm lần nữa, tưởng đối phương không nghe được tiếng y, lặp lại lần nữa, “Trò chơi kết thúc!”
U Hồ mím môi, biểu tình trở nên đoan trang, nhìn Hoắc Ly Thương nói:
“Vị công tử này, thỉnh tự trọng.”
Thỉnh, thỉnh tự trọng...... Hoắc Ly Thương há hốc miệng, ngẩn người trên bến tàu.