Dịch giả: Tiểu Băng
Nói thực ra, Mạnh Kỳ lúc ấy là định đổi “Phật tiền thanh đăng” cho Lục Đạo Luân Hồi chi chủ, song không ngờ nó lại là vật phẩm kế thừa, lại liên quan tới phật môn, quỷ mới biết sẽ phát sinh ra cái gì! Lúc nào cũng dây dưa với Phật Môn, và A Nan, cảm giác rất nguy hiểm!
Nếu là trước nhiệm vụ lần này, hắn hơn phân nửa sẽ làm như thế, nhưng bây giờ tâm tính của hắn đã thay đổi, biết bị động tiếp nhận nhiệm vụ luân hồi không phải là thái độ nên có, trốn tránh không thể giải quyết vấn đề, nếu trên người mình có sự ‘liên lụy’ này, thì lúc nào cũng có thể gặp phải nguy hiểm, không bằng giữ lại thanh đăng, tốt xấu nó cũng là đồ vật cấp bảo binh, phòng thân tấn công đều ổn, giúp hắn đề cao khả năng giữ mạng.
Trời lưu lại đường sống, đương nhiên có sinh cơ!
“Được.” Hắn phóng tinh thần ra, đóng ấn kí vào thanh đăng, thu nó nhỏ lại, nhổ xuống một sợi tóc, đeo nó vào ngực.
Nguyễn Ngọc Thư lấy Lưu Ly xá lợi, để vào cột sáng trung ương.
“La Hán xá lợi [ phi hoàn mỹ ], kim thân la hán sau khi Niết Bàn lưu lại, vật cấp thần binh, nhưng la hán này đã bị ma khí, tử khí lây dính, mấy trăm năm trầm luân, hơn phân nữa pháp lực khi Niết Bàn dùng để tinh lọc và giải thoát, chỉ còn giá trị bảy ngàn năm trăm thiện công, có thể sử dụng thôi phát Phật Môn tuyệt học, có thể làm mắt trận đại trận, trấn áp tà ma ngoại đạo, đeo trên người giúp thanh tâm ninh thần, ngoại ma không xâm, âm tà khó vào, phiền não thanh tịnh.”
“Có thể dùng tài liệu tương ứng chế thành Phật bảo, vạn tà khó xâm, thần thông thù thắng, cần tài liệu tổng cộng một vạn hai ngàn thiện công.”
Giang Chỉ Vi và Nguyễn Ngọc Thư không nói gì, vì theo hai người, đây toàn là cơ duyên do Mạnh Kỳ dựa vào Tiểu Ngọc Phật tiến vào Linh sơn mà có, là dùng hướng sinh chú và tấm biển Đại Lôi Âm tự thu hoạch được.
Mạnh Kỳ không chút do dự nói: “Đổi thành thiện công, mọi người chia đều. Lần này thu hoạch nhiệm vụ tử vong, trừ Phật tiền thanh đăng, những thứ khác mọi người đều chia đều.”
Nếu không có đồng bọn, mình đã sớm chết trong nhiệm vụ tử vong, nếu không có họ mạo hiểm, cùng mình đi lấy tấm biển Đại Lôi Âm tự, há có thể vào được Linh sơn tịnh thổ? Độc chiếm La Hán xá lợi, hắn làm không được!
Mà chế thành Phật bảo, làm bảo vật áp đáy hòm cho đội, thì không đủ thiện công, thôi thì đổi điểm, mình cũng chưa cần thôi phát Phật Môn tuyệt học A Nan Phá Giới đao pháp gì. Hơn nữa, Kim Chung tráo mới thứ sáu quan viên mãn, nếu thôi phát cũng không tới được nửa bước ngoại cảnh.
Thấy Giang Chỉ Vi định lên tiếng, Mạnh Kỳ giành nói: “Chúng ta là tiểu đội đồng sinh cộng tử xông qua nhiệm vụ tử vong, mỗi một phân thu hoạch đều là công lao của tất cả mọi người, không thể làm hư phần tình nghĩa này. Hơn nữa, thực lực các người tăng lên càng lớn, ta mới càng an toàn, làm việc càng có nắm chắc, kế tiếp có một nhiệm vụ, ta muốn nhờ mọi người hỗ trợ.”
Hắn muốn tìm ra lý do Chân Võ đại đế vẫn lạc.
“Nhiệm vụ gì?” Giang Chỉ Vi sửng sốt, tiểu hòa thượng lúc nào lại chiếm được một nhiệm vụ?
Tề Chính Ngôn và Nguyễn Ngọc Thư cũng hơi biến sắc mặt.
Mạnh Kỳ lấy miếng da đen ra, đại khái kể lại đầu đề Chân Võ vẫn lạc, Giang Chỉ Vi đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó cười khẽ: “Ngươi thật sự là kỳ ngộ liên tục, chẳng lẽ là công của Tiểu Ngọc Phật? Hắc hắc, bây giờ nó không còn, ngươi phải nhờ vào chúng ta vậy.”
Cô ở trong Luân Hồi thế giới cũng có hai ba lần kỳ ngộ, nhưng đâu có lần nào khoa trương được như Mạnh Kỳ, cho nên chế nhạo một câu.
Tề Chính Ngôn nhanh chóng trở lại bình thường, tựa hồ đã hoàn toàn miễn dịch với việc Mạnh Kỳ gặp được kỳ ngộ.
“Đây là kỳ ngộ, cũng là liên lụy, là nguy hiểm.” Nguyễn Ngọc Thư thản nhiên, thân bất do kỷ, bị người ta sắp xếp mà có được kì ngộ nhiều khi cũng chưa chắc đã là chuyện tốt, giống như A Nan.
Mạnh Kỳ cảm thán thở hắt ra: “Cho nên ta tưởng mời mọi người cùng tới Chân Võ nghi trủng, giúp ta phân ưu giải nạn.”
“Ngươi có miếng da này, Luân Hồi phù có thể đưa ngươi vào thế giới Chân Võ nghi trủng, nhưng bọn ta chỉ có thể đi qua luân hồi chi địa mà thôi.” Tề Chính Ngôn đưa ra vấn đề.
Đây cũng là vấn đề Mạnh Kỳ lo lắng, hắn vội để miếng da đen vào cột sáng, hỏi Lục Đạo Luân Hồi chi chủ.
“Nhiệm vụ liên hoàn này tối đa được năm người thực hiện.” Lục Đạo Luân Hồi chi chủ không một chút cảm xúc trả lời.
Hô, Mạnh Kỳ thở phào, lập tức nhập tên cho Tề Chính Ngôn, Giang Chỉ Vi và Nguyễn Ngọc Thư.
“Chừng nào đi?” Giang Chỉ Vi hỏi.
Mạnh Kỳ chớp mắt: “Vừa xong nhiệm vụ tử vong, ta nghĩ chúng ta đều mệt mỏi, cần một khoảng thời gian để điều dưỡng và khôi phục, hay là xử lý phần thu hoạch xong, ba tháng sau lại cùng nhau dùng Luân Hồi phù vào quảng trường.”
“Được.” Giang Chỉ Vi không chút do dự, trải qua nhiệm vụ tử vong, tính tình của cô càng thêm mạnh mẽ.
Nguyễn Ngọc Thư mím môi, không phản đối, Tề Chính Ngôn cũng vậy.
Mấy người nhanh chóng bàn xong thời gian cụ thể để vào làm nhiệm vụ “Chân Võ nghi trủng”.
Sau đó, ba người Giang Chỉ Vi không hề phản đối đem La Hán xá lợi đổi thành thiện công.
Quang mang chợt lóe, Mạnh Kỳ như nghe thấy âm thanh của tiền tài chảy vào trong túi, bảy ngàn năm trăm thiện công a, trước nay chưa có một món nào nhiều thiện công như thế.
Nguyễn Ngọc Thư tiếp tục bỏ những vật khác vào cột sáng trung ương:
“Hắc Lang yêu cự chùy, cực phẩm lợi khí, có thể đổi năm trăm năm mươi thiện công......”
“Hoàng sư yêu gậy sắt, tài liệu đặc thù chế thành, lợi khí hoàn mỹ, có thể đổi tám trăm thiện công......”
“Hoàng sư yêu vỡ vụn yêu đan, có thể đổi ba trăm hai mươi thiện công......”
“Một cái Hoàng ngưu tinh thục đồng côn, lợi khí phổ thông, nhưng sở dụng tài liệu là Xích Huyết nguyên đồng, có thể đổi năm trăm thiện công, ba cái......”
“Hoàng ngưu tinh Ngưu Hoàng ba trăm năm [ hoàn hảo ], có thể giải trăm độc, có thể định tâm thần, có thể đổi tám trăm thiện công, cũng có thể chế thành đan dược hoặc đồ vật tương ứng......”
“Ba trăm năm hoàng ngưu tinh Ngưu Hoàng [ tổn hại ]...... Có thể đổi ba trăm năm mươi thiện công, và hai khối......”
“Một cái sừng Hoàng ngưu tinh...... Giá trị hai trăm thiện công......”
“Xích liệt điểu trường thương [ bị gãy ]...... Giá trị ba trăm năm mươi thiện công......”
“Ba Nhi Bá cương xoa, đồ vật gần tới cấp bảo binh, có thể đổi tám trăm thiện công......”
“Ba Nhi Bá Hoàng Kim khóa tử giáp [ giả ], phượng sí tử kim quan [ giả ], ngẫu ti Bộ Vân lí [ giả ], đều bị tổn hại, và có thể đổi một ngàn thiện công.”
“Vảy và da cá Ba Nhi Bá, có thể đổi tám trăm thiện công. Cũng có thể chế thành nhuyễn giáp......”
Thiện công ào ào tuôn xuống, Mạnh Kỳ nghe mà trợn mắt há hốc mồm, không hổ là nhiệm vụ tử vong, song nếu đội ngũ vẫn còn hoàn chỉnh, số điểm mỗi người được chia đều cũng sẽ chẳng còn bao nhiêu.
Nghĩ đến đám Trương Viễn Sơn đã mất mạng, trong lòng hắn nặng nề: “Vẩy và da cá để lại làm nhuyễn giáp để bảo thân, Ngưu Hoàng giữ lại một khối để chế làm linh dược giải độc, có được không?”
Như vậy sẽ không sợ khi kịch liệt chiến đấu, quần áo rách vỡ hết...... Đây là điều đầu tiên Mạnh Kỳ nghĩ tới.
“Không vấn đề.” Giang Chỉ Vi gật đầu.
Tề Chính Ngôn vẫn là mặt người chết: “Ờ.”
Nguyễn Ngọc Thư lôi cá khô ra ăn, chẳng nói gì.
Vì thế Mạnh Kỳ giữ lại vẩy cá, da cá và một khối Ngưu Hoàng đã tổn hại, còn lại đều đổi, được tổng cộng sáu ngàn sáu trăm bảy mươi thiện công, thêm La Hán xá lợi bảy ngàn năm trăm, tổng cộng một vạn bốn ngàn một trăm bảy mươi, rất có cảm giác đang nghèo rớt mồng tơi đột nhiên giàu sụ.
Sau đó, hắn tiêu hai trăm thiện công đem vảy và da cá chế thành bốn bộ nhuyễn giáp tối màu mỏng như cánh ve, nhẹ như lông hồng, khá là mềm mại, đao thương khó rách, tiếp tục dùng hai trăm thiện công đổi tài liệu phụ trợ, hai trăm thiện công luyện chế, luyện khối Ngưu Hoàng đã tổn hại thành bốn viên linh đan.
“Định thần khước độc đan, linh dược. Giải trăm độc, định kinh thần, trị ly hồn......”
Mạnh Kỳ chia đều số điểm thiện công còn lại, vừa vặn mỗi người ba ngàn ba trăm tám mươi thiện công, thêm phần thưởng nhiệm vụ, thành bốn ngàn ba trăm tám mươi, vượt qua thu hoạch của những lần trước, không chừng những nhiệm vụ luân hồi sau này cũng chưa chắc được nhiều như vậy nữa.
“Tiểu hòa thượng, ngươi định đổi cái gì?” Giang Chỉ Vi hỏi.
Mạnh Kỳ không đáp hỏi lại: “Chỉ Vi, ngươi thì sao?”
“Có hơn bốn ngàn thiện công, ta muốn đổi ba chiêu kiếm ngoại cảnh, cũng muốn tăng Bạch Hồng Quán Nhật kiếm tăng thành bảo binh, nhưng hình như không đủ, nênđang suy nghĩ.” Không có bảo binh, lỡ sau này lại gặp phải địch nhân biết bay, thực là khó đánh, nên Giang Chỉ Vi muốn tấn chức cho Bạch Hồng Quán Nhật kiếm.
Nhưng ba chiêu kiếm ngoại cảnh kia là ba chiêu kiếm rất mạnh, cô thèm nhỏ dãi đã lâu.
Mạnh Kỳ cười: “Vậy chờ chúng ta đổi xong, gom hết điểm thiện công còn sót lại, xem xem có đủ không.”
Không đợi Giang Chỉ Vi trả lời, hắn nói thẳng: “Ta muốn đổi hơi nhiều thứ, ‘Khinh ngữ’ hỏng rồi, phải đổi trường đao mới, mà thay vì đổi lợi khí, không bằng đổi một bảo binh hơi kém một chút.”
Lần này trở về, Tử Thương phải trả về Diệp gia.
“Ta còn phải đổi ‘tả hữu hỗ bác’, sau khi thuần thục mới xem xét tới việc làm ra tuyệt chiêu đao kiếm kết hợp thật sự...... Bát Cửu huyền công mới tu luyện đến nhĩ khiếu, tu vi bản thân không thể đình trệ, cho nên phải đổi Kim Chung tráo quan thứ bảy, tu luyện khiếu thứ tám và thứ chín......”
“Còn phải kiếm một thức kiếm chiêu tự mang tâm pháp ngoại cảnh hoặc võ công rèn luyện tinh thần, song cái này ta vẫn còn đang do dự, nếu đủ thiện công có lẽ sẽ đổi cả hai, còn nếu không đủ thì đổi một cái.”
Sau mấy lần bị tinh thần khô kiệt, Mạnh Kỳ đã nghĩ đến việc phải rèn luyện võ công tinh thần, ngày sau đột phá nửa bước ngoại cảnh cũng có hữu ích.
“Tả hữu hỗ bác năm trăm thiện công, Kim Chung tráo thứ bảy quan sáu trăm thiện công, nếu ngươi muốn đổi bảo binh trường đao, ngoại cảnh kiếm chiêu và tinh thần bí pháp, e là cũng phải chừng một ngàn điểm.” Giang Chỉ Vi trầm ngâm.
Tề Chính Ngôn không chút cảm xúc: “Với tu vi của chúng ta, bảo binh tốt hay kém cũng phát huy ra chả khác gì nhau.”
“Có lý.” Mạnh Kỳ cắm cúi tìm bảo binh giá chừng một ngàn thiện công.
Nói thực ra, kiếm chiêu tự mang tâm pháp ngoại cảnh và võ công rèn luyện tinh thần, hắn đã nghĩ sẵn ra rồi, chỉ là không biết thiện công có đủ hay không thôi, vì phải kiếm bảo binh trước đã.
“Thiên Ngoại Phi Tiên”, tuyệt chiêu của Bạch Vân thành chủ Diệp Cô Thành, vừa vặn ở giới hạn ngoại cảnh, giá trị một ngàn thiện công.
“Biến thiên kích địa đại pháp”, một hệ tuyệt học của Phật môn, giá trị một ngàn thiện công!