Dịch giả: Tiểu Băng
Dùng bàn tay trần búng bay kiếm?
Đây vẫn còn là người sao?!
Thiên hạ đều biết phi kiếm là thứ sắc bén nhất, mạnh nhất trong những thứ cùng giai, cái kiếm hoàn dữ dằn này còn chém lùi tước giả Thường Hoan và nữ quan của Phi Hà môn, phẩm giai của nó không cần nói cũng biết!
“Không có dao động thi triển đạo pháp...” Nữ quan nghĩ.
Bàn tay trắng muốt kia tràn ngập sinh cơ, không phải cải tạo thành cơ quan! Thường Hoan cũng ngừng hô hấp.
Hai người theo bản năng nhìn nhau. Thanh niên trẻ tuổi kia mặc bào xanh, nét mặt rất tươi tắn, hoàn toàn chỉ dùng sức mạnh cơ thể bắn bay một thanh phi kiếm dữ dằn phẩm giai không thấp, mà ngón tay hắn lại không có một vết thương nào, rất là nhẹ nhàng thoải mái!
Đây vẫn còn là người sao?
Loài người làm sao có thể không dựa vào ngoại vật và đạo pháp mà chống đỡ được phi kiếm, không, phải nói là một chỉ đã búng phi kiếm tan vỡ!
Các hành khách nhìn Mạnh Kỳ vẫn cười mỉm và Giang Chỉ Vi đang nhịn cười, lại nhìn nhìn kiếm hoàn màu đỏ trên mặt đất, cảm thấy mình như đang nằm mơ.
Mạnh Kỳ vỗ vỗ tà áo, mỉm cười:
- Thường bá gia, còn không cất kiếm hoàn đi, vật hung hãn nguy hiểm như thế cần phải phong ấn cho kĩ.
Với hắn, tốt nhất là theo Tạ Huyền lặng lẽ vào thành Vĩnh Chu, tìm một thế lực, tự tạo một thân phận, dung nhập vào thế giới này tìm hiểu, sau đó từ từ khuếch trương thế lực, kiếm thiên tài địa bảo, quyết không trộm cướp như Tắc La Cư để khỏi khiến cường giả thế giới này đuổi giết.
Nhưng Mạnh Kỳ không dự đoán được kiếm hoàn lại dữ dằn như thế, nếu không ra tay, e là Tạ Huyền đã mất mạng! Cũng không thể để Chỉ Vi phải phiền hà ra tay!
Ta là người biết lo cho người khác mà!
Nữ quan Phi Hà môn vội vàng cất kiếm hoàn vào, phong ấn nó một lần nữa.
Những người còn lại cũng bừng tỉnh, nhưng càng thanh tỉnh càng cảm thấy màn vừa rồi không thể tưởng tượng được, ai cũng thầm nghĩ:
Đây còn là người sao?
Thường Hoan chắp tay:
- Không biết vị bằng hữu này xưng hô như thế nào? Tại hạ Vĩnh Chu Thường Hoan.
Mạnh Kỳ đáp lễ:
- Tại hạ Tô Mạnh, đây là biểu muội của tại hạ Giang Chỉ Vi, huynh muội chúng ta là dân đảo Nam Hải, nhưng tổ tiên là nhân sĩ Vĩnh Chu, mấy năm trước, ngẫu nhiên lấy được truyền thừa của Luyện Khí sĩ thời thượng cổ, luyện được chút bản lĩnh, đều thích cảnh phồn hoa của trung thổ, sự thần kì của Mặc cung và tiêu dao của Tiên tông, nên muốn tới một phen tìm phú quý.
“Thượng cổ Luyện Khí sĩ?”
“Truyền thừa Luyện Khí sĩ!”
Những tiếng bật thốt đầy khiếp sợ, người ở trong xe đều từ Âu Dương Chinh tán gẫu đây mới biết được cái gì gọi là Luyện Khí sĩ, thế mà loáng cái đã gặp được một vị?
Đây là đại diện của võ giả thông thần?
Hèn gì có thể dùng cơ thể người bắn bay phi kiếm!
Bọn họ nửa giật mình nửa kinh nghi, các võ giả ở cuối xe thì lại lấp lóe hy vọng.
Nhóm người này ba nam hai nữ, đều tầm hai mươi tuổi, tinh thần dồi dào, mặt mũi phổ thông, dáng vẻ phong sương, rõ ràng sống không được sung túc lắm.
Luyện Khí sĩ? Có thật là thượng cổ Luyện Khí sĩ?
Thường Hoan và nữ quan Phi Hà môn rõ ràng biết chuyện thượng cổ Luyện Khí sĩ, có người lấy được truyền thừa tưởng chừng đã thất truyền cũng không phải là chuyện gì kì lạ. Theo ý tứ người trẻ tuổi này, rõ ràng là muốn tham gia vào một thế lực, chứ không phải kiểu mấy kẻ điên thấy mình có được kì ngộ là muốn mưu toan lật đổ Mặc cung và Tiên tông.
Một chiêu dùng ngón tay búng bay phi kiếm đó, có nhà ai không muốn có một hộ pháp như thế!
Thường Hoan sửng sốt:
- Thì ra Tô tiểu hữu được truyền thừa của thượng cổ Luyện Khí sĩ, hèn gì nhục thân mạnh mẽ, có thể so ngang với phi kiếm, Vĩnh Chu cách nơi này không xa, không biết có thể cho chút mặt mũi tới làm khách hay không?
- Đang có ý này.
Mạnh Kỳ cười ha hả trả lời.
Tạ Huyền và Âu Dương Chinh đến lúc này mới hồi thần.
Hèn gì hắn dám tự xưng là khắc tinh của tà mà!
Ngay cả phi kiếm cũng còn không thể làm hắn bị thương!
Âu Dương Chinh vừa thẹn vừa giận, hình ảnh một ngón tay búng bay phi kiếm khắc sâu trong đầu gã, cảm thấy đại trượng phu là phải như thế!
Thượng cổ Luyện Khí sĩ quả nhiên danh bất hư truyền!
Trong lòng gã bất giác nhiệt huyết sôi trào.
Thường Hoan từ trong túi trữ vật lấy ra một vật, khẽ rắc một cái, hóa thành một thứ nhìn giống tấm chắn hình mai rùa, y ngồi lên tấm chắn, ra hiệu cho Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi ngồi lên theo, hỏi hai người về Nam Hải chư đảo.
Bởi vì y và nữ quan ở đây, các võ giả xung quanh đều không dám tới gần, chỉ dám nhìn theo từ xa.
Mạnh Kỳ kể qua cảnh sắc những đảo ở sâu trong Nam Hải, kể những nơi, những sinh vật kì quái ở đó thao thao bất tuyệt như hạ bút thành văn, làm Giang Chỉ Vi sửng sốt.
Tiểu hòa thượng đi ra biển hồi nào vậy?
Ai da, chỉ là xem chút phim khoa học, nghe mấy lời đồn, cộng với chút sức tưởng tượng phong phú thôi mà... Mạnh Kỳ mỉm cười nói chuyện tào lao, khiến Thường Hoan và nữ quan kia dần dần xóa tan nghi hoặc trong lòng.
Khách chủ đều vui vẻ, bất giác xe đã tới Vĩnh Chu, Thường Hoan mời Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi vào dịch quán ở, còn mình đi mời tông giả của bản châu, Âu Dương Chinh cũng vội vàng chạy tới Vạn Tượng quan ở nơi này.
Đợi Tạ Huyền đi châu thành Mặc cung đưa tin, Mạnh Kỳ nhét một vật vào tay Giang Chỉ Vi.
- Luân Hồi phù?
Giang Chỉ Vi sửng sốt nhìn Mạnh Kỳ.
Mạnh Kỳ gật đầu:
- Kế hoạch thay đổi, phải tìm hiểu trước khi hành động, cao tầng Vạn Tượng môn và Mặc cung có lẽ biết một chút về Sâm La Vạn Tượng môn, sợ là có cử chỉ bất lợi, cần phải phòng bị sẵn.
- Ha ha, ta có thuật biến hóa, tự có thể thoát thân, cho nên cho ngươi mượn Luân Hồi phù, sau này đừng quên trả.
Giang Chỉ Vi nhớ lại chuyện cũ, cười:
- Lại muốn chín ra, mười ba về?
Chuyện cũ như hiện ra rõ ràng trước mắt, hai người đều thấy nhẹ người:
- Kiếm tu nơi này có điểm thần dị, bảo binh của chúng ta phải tới cấp trung phẩm mới có linh tính, tự động hộ chủ, nhưng kiếm hoàn vừa rồi nhiều lắm chỉ mới tiếp cận bảo binh, nhưng hung lệ chi ý rất rõ ràng.
- Có lẽ là do tính mạng giao tu lại cộng thêm huyết tế, chứ kiếm hoàn bình thường không thể như thế...
Giang Chỉ Vi đăm chiêu, chợt nhớ lại một chuyện, sắc mặt nghiêm nghị:
- Ta rõ ràng lớn tuổi hơn ngươi, sao lại trở thành biểu muội, phải gọi là ‘biểu tỷ’ mới đúng!
Mạnh Kỳ cười gượng đáp cho có lệ:
- Nhưng tuổi tâm lý của ta lớn hơn...
- Tuổi tâm lí là cái gì?
***
Ngoài dịch quán, mấy võ giả sau khi xuống xe đều đi theo tới nơi này, nhìn cánh cửa đóng chặt với binh lính và khôi lỗi canh gác, có chút do dự.
Họ muốn vào đó bái phỏng, xin đi theo hai người, để học pháp môn võ đạo thông thần Luyện Khí sĩ, nhưng dịch quán canh gác nghiêm cẩn khác thường, nếu tùy tiện đi vào e là sẽ bị quăng ra ngay tức khắc.
- Hay là len lén chuồn vào?
Một nam tử mặc đồ trắng, mặt có vết sẹo hỏi khẽ.
Người cầm đầu của họ là một nữ tử, mặt mũi bình thường, trông hơi thô kệch nhưng kiên cường:
- Nếu bị phát hiện thì sao? Kẻ bị Mặc cung và Tiên tông đuổi bắt chỉ có thể mất mạng mà thôi.
- Sợ cái gì? Nếu bỏ qua cơ hội hôm nay, sợ là hai người Tô tiên sinh sẽ đi đô thành thụ tước. Tới lúc đó cả thiên hạ biết tới, các võ giả tư chất tốt sẽ kéo tới, làm sao còn đến lượt chúng ta?
Một nam tử mặt chữ điền xen vào.
- Đúng!
Nam tử mặt có sẹo tán thành:
- Ta chịu ánh mắt khinh thường của đám Mặc cung cơ quan sư và Tiên tông tu sĩ đủ lắm rồi, chịu cả đời tầm thường, chạy ngược chạy xuôi chỉ để kiếm miếng cơm ăn đủ lắm rồi!
- Nhưng mà Tô tiên sinh rốt cuộc có phải thượng cổ Luyện Khí sĩ hay không còn chưa được xác định...
Nữ tử cầm đầu nói.
Một nam tử tóc bạc, dáng vẻ trầm ổn nói:
- Mặc cung và mấy đại tiên tông chắc chắn sẽ xác nhận, chúng ta cứ chờ một chút, nếu xác nhận, dù có phiêu lưu tới mức nào cũng sẽ thử một phen!
- Được, cứ làm như vậy.
Nữ tử cầm đầu gật đầu.
***
Sâu trong Mặc cung của thành Vĩnh Chu.
Thường Vĩnh đứng trước mặt một lão giả tóc trắng xóa.
Lão giả mặc bào dài, khí tức mong manh, nhưng sinh cơ lại dày đặc một cách kì quái, cả cơ thể lão mang tới một cảm giác nguy hiểm dị thường, khoanh tay thong thả bước nghe Thường Vĩnh kể lại.
- Tông giả, lai lịch của họ không rõ ràng, tự nhiên lại lòi ra truyền thừa thượng cổ Luyện Khí sĩ, rất đáng ngờ.
Thường Vĩnh tổng kết.
Tông giả dừng bước, giọng nói không hề có cảm xúc:
- Trước mặt Tiên tông, ngoài Vạn Tượng môn, chẳng phải vẫn có hai môn phái lớn và một môn phái nhỏ đều là ngẫu nhiên có được truyền thừa của môn phái nào đó xưa kia mà thành lập tông môn hay sao? Chỉ cần hắn quả thật là Luyện Khí sĩ, thì có thể gia nhập vào Mặc cung chúng ta, chỉ cần hắn không giữ riêng truyền thừa, quản hắn lấy được truyền thừa từ đâu như thế nào để làm gì!
- Chuyện quan trọng nhất hiện giờ là xác định bọn họ có thực là Luyện Khí sĩ hay không, thực lực chân chính như thế nào, chớ để bẩm báo lên trên mới phát hiện không có gì đáng kể, khiến các thần sư chê cười.
Thường Vĩnh khó xử nói:
- Tông giả, với thực lực của ti chức, e là không thử ra được thực lực của hắn.
- Ừ.
Tông giả gật đầu, chắp tay đi ra cửa.
Đến cạnh cửa, một ánh sáng lóe lên, một con quái vật to tướng nhảy một cái từ cách đó mấy chục trượng vọt tới trước mặt, toàn thân vảy vàng óng ánh, Thái Dương thần thạch làm mắt, Canh Kim chi tinh làm trảo, là một con rồng bằng cơ quan rất đáng sợ!
Nhìn con rồng, Thường Hoan không nén được sự hâm mộ trong mắt. Chỉ có trở thành tông giả, mới được mật khí truyền thừa của Mặc cung, có thể so với tiên thần!
Tông giả đạp lên con rồng vàng, ngồi lên lưng nó, Thường Hoan bước theo sau.
Con rồng bay lên không, hướng về phía dịch quán.
***
Trong Vạn Tượng quan, Quách thiên sư đóng giữ châu thành bất động thần sắc nghe Âu Dương Chinh bẩm báo.
- Ngươi nói lúc đầu gặp họ là ở chân núi Hỏa Vụ sơn?
Âu Dương Chinh trả lời:
- Vâng.
Hỏa Vụ sơn chính là ở ven bờ Nam Hải.
Quách thiên sư gật đầu:
- Chưởng môn chân nhân đã phân phó phải chú ý dị động ở quanh Hỏa Vụ sơn, việc này cũng tính là liên quan trong đó, ngươi đi lĩnh công đi, để bần đạo hồi báo trên núi.
Âu Dương Chinh nghi hoặc:
- Thiên sư, họ có vẻ muốn gia nhập vào Mặc cung hoặc Tiên tông, chúng ta có nên giành hay không?
- Không biết họ lấy được bao nhiêu truyền thừa Luyện Khí sĩ...
Quách thiên sư trầm ngâm:
- Bần đạo về báo cho chưởng môn chân nhân trước, sau đó sẽ tới đó thăm dò một phen, không thể để Mặc cung chiếm tiện nghi.
Y bắt quyết, từ dưới bàn chân, mây mù ngưng tụ, nâng y bay lên.