Dịch giả: Tiểu Băng
Phía chân trời màu mây dần đỏ, một tòa thành trì như ẩn như hiện trong sương mù ánh bình minh, giống như ảo ảnh, chính là thái ấp Phong thành của Công Dương gia.
Mạnh Kỳ đứng trên đồi, nhìn xuống Phong thành, đạo bào màu xanh trên người thoắt biến thành màu trắng, hóa thành đồ tang.
Hắn khẽ hít một hơi, lấy một mảnh vải màu trắng, khẽ rạch ngón tay, dùng máu tươi viết chữ.
Ngay sau đó, hắn buộc dải vải trắng kia lên trán, lấy làm băng tang, trên đó máu tươi lâm ly, tràn đầy linh tính và nghiêm trang, ai nhìn qua cũng bị ba chữ to kia thu hút.
“Tru bất nghĩa!”
Mạnh Kỳ bay lên không, bay về phía Phong thành, không hề có ý định che giấu bản thân, áo trắng bang tang, ba chữ to “Tru bất nghĩa” bằng máu chấn nhân tâm.
Phong thành tể Công Dương Đăng chính là Ngoại Cảnh, tuy không phải tuyệt đỉnh, nhưng cũng là cường giả, nên mới được bổ nhiệm chức này, trông coi đất phong. Y nhận ra có Ngoại Cảnh tới gần, không dám chậm trễ, gõ vang trống lớn, tập trung quân lực, mở trận pháp, bay lên không, nửa nghênh nửa hỏi:
“Người tới là ai?”
Mọi việc y làm, Mạnh Kỳ đều nhìn thấy hết, nhưng tốc độ bay không hề thay đổi, tiếp tục đường đường chính chính bay tới trước trận, hét to:
“Công Dương gia lòng lang dạ thú, thí quân mưu nghịch, tàn sát Trần vương trong cung đình, giam cầm vương tộc ở Thượng Doanh, đại bất nghĩa!”
“Mỗ là Tô Mặc, cầm thiên chí chi đao, tru diệt bất nghĩa!”
Thanh âm vang vang như tiếng sấm, đánh thức dân chúng trong thành, chấn lỗ tai ai nấy lùng bùng.
Tô Mặc?
Công Dương gia mưu sát Trần vương?
Mạnh Kỳ lại mở miệng, tiếng sấm không ngừng vang lên:
“Mỗ là Tô Mặc, cầm Thiên Đao. Tru bất nghĩa!”
Công Dương Đăng nghe vậy sửng sốt, sau đó cười ha hả:
“Gia chủ đang muốn tìm ngươi, tự chui đầu vô lưới ư?”
Có đại trận, có quân ngũ trận đồ, cộng với bản thân là ngoại cảnh, dù có tông sư đích thân tới cũng không phá được trong chốc lát, Tô Mặc này mạnh tới mức nào mà dám cuồng ngôn? Muốn bắt hắn có khó gì!
Công Dương Đăng nghĩ như thế, tim đập nhanh hơn, nhưng cái thân đồ tang với ba chữ máu kia của Tô Mặc lại như có ý chí, áp bách tâm linh y, khiến y hoảng sợ.
Ai cũng nói Tô Mặc có đại tài, nghi là từ Thánh Nhân ra, thực lực không thể nào tính được, là như vầy sao? Công Dương Đăng rùng mình, quyết định không xông ra, dùng trận đồ và đại trận bám dính lấy giữ chân Tô Mặc, đồng thời cấp báo cho Thượng Doanh.
Ngay cả cường giả Ngoại Cảnh còn bị sức ép, nói chi quân tốt ở trong trận đồ. Đám binh lính đều hoảng loạn, may mà có trận pháp cách trở, vội vàng cố gắng áp chế sợ hãi trong lòng, nhưng không còn được chiến ý như trước.
Mạnh Kỳ giơ “Thiên chi thương”, nghiêm trang mở miệng:
“Mỗ thay trời hành phạt, tru diệt bất nghĩa, các ngươi vốn không có tội, chớ trợ Trụ vi ngược!”
Lúc hắn nói, mây đen từ đâu tụ lại Phong thành, che khuất bầu trời, khiến không gian trở nên tối sầm đầy áp lực, trong mây lôi quang xanh lè nhảy múa, dẫn thiên phạt chi uy, cao cao tại thượng, chí dương chí chính, làm người ta không rét mà run.
Mạnh Kỳ quát to:
“Còn không mau thối lui?!”
Tiếng như sét đánh, khiến ai nấy cả kinh, kim quang đại trận nổi lên gợn sóng.
Ầm!
Theo trường đao bổ xuống, năm đường sét to như thùng nước thi nhau đánh xuống, lôi quang kết hợp với đao khí, mạnh mẽ chém vào đại trận.
Công Dương Đăng không dám chậm trễ, toàn lực khống chế đại trận, ngăn trở một đao này!
Oanh!
Thanh lôi và ánh đao chém lên đại trận, không tạo ra được chút gợn song nào, cứ như một kẻ mở khiếu đi dùng chiêu thức pháp thân!
Này... Công Dương Đăng khựng mắt, vừa sợ vừa kinh ngạc.
Nhưng một bóng người đã lại hiện ra cách đó không xa, mặc áo trắng, buộc băng tang, trên viết chữ bằng máu:
“Tru bất nghĩa!”
Huyết nhục có linh, lấy tóc hóa thành phân thân, hấp dẫn chú ý, còn bản thân hắn thì thừa dịp khi Công Dương Đăng vừa nhận ra, lúc trận pháp chưa mở đã lẻn vào trong thành, chờ cơ hội!
Quanh thân Mạnh Kỳ nổi màu ám kim, xông thẳng vào phủ Công Dương Đăng, trường đao quấn lôi điện xanh tím, một phát vung lên, hóa thành đao hình Tử Điện đầy trời, chém thẳng vào Công Dương Đăng.
Đám quân tốt chậm một nhịp, đã bị Mạnh Kỳ xông qua hơn nửa trận, nhưng bọn họ đều có kinh nghiệm sa trường, không hề hoảng loạn, lập tức thi triển công pháp thuộc vị trí của mình.
Giáo trường rực lên một tầng lửa đỏ, từ trong bay ra vô số quạ lửa, đốt cháy đất đai, kim loại, ào ạt chen nhau bay về phía Mạnh Kỳ.
Phốc phốc phốc, từng con quạ lửa đánh trúng Mạnh Kỳ, sau đó tắt lửa, biến mất.
Mà Mạnh Kỳ không tổn hại chút nào, quang mang màu ám kim đung đưa, tốc độ bay không hề giảm, đã tới gần sát Công Dương Đăng.
Đương đương đương!
Tử Điện tung hoành, đao khí bay tứ phía, Mạnh Kỳ giống như Lôi Thần tại thế, đao thế cương mãnh mạnh mẽ áp chế Công Dương Đăng, đao khí tán ra cũng không hề lan ra chung quanh, mà như có linh tính xâu lại với nhau.
Đương đương đương!
Ánh đao và kiếm quang không ngừng giao kích, Công Dương Đăng như lạc vào biển sấm sét, xung quanh khắp nơi đều là địch, ngay cả hít thở cũng khó khăn, càng đừng nói sử dụng bí bảo, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ.
Đao pháp bậc này, khả năng khống chế sấm sét cỡ này, rõ rang là cao thủ tuyệt đỉnh! Công Dương Đăng giờ đã hiểu!
Y muốn dùng bí bảo, nhưng lại không thể phân tâm, vì chỉ cần chút vô ý, sẽ bị điện quang đao khí nuốt chửng!
Đương đương đương!
Vạn con quạ lửa cùng bay, biển lửa ngập trời, thẳng chỉ vào Mạnh Kỳ, nhưng hắn giống như không thấy, chỉ khẽ vung tay trái, gạt mấy con quạ bay về phía mi tâm và tiền hậu âm, trường đao trong tay phải càng thêm nhanh.
Đương đương đương!
Trước khi đám quân tốt phát hiện vấn đề, điện quang xâu chuỗi đã co rút lại, tụ thành lôi cầu, giữa không trung lại có thiên lôi màu xanh thi nhau đánh xuống!
Ầm!
Đao khí và điện quang cùng sáng lên, một bóng người từ trong bay bắn ra, tông mạnh vào hòn giả sơn, sau đó tiếp tục bay, phá tung mấy cái sân gần đó!
Ai? Đám quân tốt theo bản năng nhìn lên trời, chỉ nhìn thấy bóng người áo trắng thân rực màu ám kim, biển lửa không thể cháy vào người hắn, như thần linh hạ thế đứng thẳng bang, trường đao chỉ xuống, ba chữ bằng máu đỏ rừng rực.
“Tru bất nghĩa!”
Đương đương đương, những thanh binh khí rơi xuống đất. Họ không còn chiến ý.
Trong đình viện, Công Dương Đăng rơi xuống đất, quanh thân chi chít vết đao, cháy đen, hai mắt trợn to, chết không cam tâm!
Mạnh Kỳ thu hồi túi trữ vật của Công Dương Đăng, nhìn quanh.
“Công Dương gia mưu nghịch, mỗ tự tru diệt bất nghĩa. Nay là Công Dương Đăng, sau này sẽ tới Tăng và Bạc, những người còn lại, không vì cường giả trong tộc thân phạm bất nghĩa mà bị tội, trời dạy phải kiêm yêu thế nhân, mỗ sẽ không bắt các người liên lụy!”
Nói xong, hắn không dám trì hoãn, sợ gần đó có cao thủ và tông sư phát hiện động tĩnh đuổi tới, vì thế lập tức bỏ chạy, nhưng trong lòng những người ở lại đều đã khắc sâu hình ảnh một người cương mãnh, điện quang lấp lóe, mặc áo trắng, buộc băng tang, viết ba chữ máu to ‘tru bất nghĩa’!
............
“Tô Mặc xuất hiện ở Phong thành, lấy cái danh tru bất nghĩa giết thất đệ!” Công Dương Tăng dù cáo già, nhưng gặp phải chuyện này, cũng không kềm được dao động cảm xúc.
Công Dương Bạc ở bên cạnh càng vừa sợ vừa giận, không ngờ Tô Mặc gan lớn như thế, có gan phản sát, thật coi Kim Quang động không là gì?
Tông Sư Kim Quang động ngồi trên ghế nghe vậy cười: “Như thế không phải vừa lúc sao, bần đạo còn đang lo không biết hắn trốn ở đâu, tìm không ra được.”
Lão đứng lên, muốn đuổi theo Mạnh Kỳ.
Công Dương Tăng khôi phục bình thường, trầm giọng nói: “Xích Hà đạo trưởng, đừng vội. Tô Mặc lớn mật hiện thân, tất có ý đồ!”
Xích Hà chính là sư bá Công Dương Bạc, khẽ ừ: “Muốn dùng chuyện này dụ bần đạo đi?”
“Đúng, là kế điệu hổ ly sơn mà thôi.” Công Dương Tăng nói, “Hắn đã lẻn ra ngoài thành, bị Kim Quang động và Trần quốc chúng ta đuổi giết, tự nhiên phải bỏ chạy đi xa, theo lý sẽ không làm chuyện không biết lượng sức, xem những chuyện trước đây hắn đã làm, hắn tuyệt không phải người lỗ mãng như thế, chẳng lẽ thật nghĩ chỉ dựa vào đi lang thang tập kích là có thể khiến chúng ta không thể làm gì hay sao? Hắn không thể không biết trên đời này có rất nhiều chí bảo và thần thông quỷ dị!”
“Hắn mạo hiểm hiện thân, nhất định có mưu đồ, về phần đó là mưu đồ gì, nhìn kiểu hắn tự xuất hiện, xông tới các đất phong giết người là đoán ra ngay: Hắn muốn cứu những Mặc giả bị bắt, nên muốn dụ các vị cường giả ra khỏi Thượng Doanh, sau đó quay đầu đột kích đại lao, hoặc là đồng bọn của hắn vẫn còn kẹt ở trong thành, hắn muốn dùng cách này để khiến chúng ta kết thúc tra tìm và phong cấm toàn thành.”
Xích Hà trầm ngâm: “Mặc kệ hắn có mục đích gì, tốt nhất là bắt được hắn về, đồng bạn của hắn có chạy thoát hay không, bần đạo cũng không để ý.”
“Đạo trưởng nói rất đúng, thực ra phong cấm toàn thành nhiều lắm cũng chỉ duy trì được thêm một ngày nữa, trong thành rất nhiều thương nhân có lai lịch hiển hách, nhiều người do Sở vương nuôi dưỡng, chúng ta đâu thể phong thành lâu dài, nhốt họ mãi trong này được?” Công Dương Tăng cố ý tố khổ với Kim Quang động Tông Sư, sau đó nói, “Cho dù mục đích của Tô Mặc chỉ là để giúp cho đồng bạn của hắn thuận lợi lẩn trốn, nhưng nếu chúng ta thật sự ‘Mắc mưu’, để hắn mưu đồ thành công, sự việc sẽ trở nên đơn giản, hắn sẽ thuận tay cứu luôn đám Mặc giả bị bắt đúng không?”
Miệng nói, trong bụng lão lại thầm nghĩ, thì ra mục tiêu của Kim Quang động là Tô Mặc! Vị Tông Sư này lại còn rất tự tin, không chịu thừa nhận mình không đủ sức bắt tên kia, báo về Kim Quang động để xin đưa tới người có thần thông đặc thù hỗ trợ.
Chuyện này đương nhiên lão sẽ không dám nhắc nhở, nếu không tất sẽ bị ghi hận!
Xích Hà gật đầu: “Không sai, vậy bần đạo sẽ giả vờ ra ngoài đuổi bắt, các ngươi cũng giả vờ mắc mưu, giải trừ phong cấm Thượng Doanh, sau đó bố trí bẫy ở đại lao!”
“Vâng!” Công Dương Tăng và Công Dương Bạc cùng hành lễ.
Thù của Công Dương Đăng nhất định phải báo!
............
Cột băng tang, khoác bào đen, Mạnh Kỳ nhìn cửa thành Thượng Doanh đang mở ra, biết mục đích của mình đã đạt đượt.
Hắn thở một hơi dài, cất bước đi nhanh về phía cửa thành!
Mặc gia trong nhà lao đương nhiên muốn cứu, nhưng không thể trực tiếp đi cứu, nếu không chẳng khác gì tự đưa đầu vào bẫy, nên trước hết phải tạo ra hỗn loạn, để kẻ địch đoán ra sai mục đích thật của mình.
Nên, vẫn phải giết người!
Ám sát Công Dương Bạc, để họ tưởng rằng mục đích của hắn là trả thù!
Hừ, ta lấy miệng, lấy nội hàm đấu với các ngươi, các ngươi không muốn, cứ bắt ta phải dùng tới thứ sở trường nhất!
Người có Bát Cửu, chỉ cần đủ thực lực, muốn ám sát, ai đề phòng được!?
Hừ...