Mạnh Kỳ chẳng qua là mô phỏng lại kế sách cũ của Đoạn Hướng Phi, dùng Huyễn Hình Đại Pháp theo dõi.
Sau khi đến thế giới Thiên Định Thành, được trao đổi kinh nghiệm với Đoạn Hướng Phi, lại đột phá tinh thần từ việc giết chết An Quốc Tà, đến nay Huyễn Hình Đại Pháp của Mạnh Kỳ đã có tiến bộ không nhỏ. Ngoài ra hán tử mặt đen còn yếu hơn Mạnh Kỳ lúc trước, thế nên không sợ bị hắn phát hiện.
Hán tử mặt đen vẫn vừa đi vừa cố gắng để ý, gã đi vòng quanh một hồi cuối cùng tiến vào cửa sau của một viện tử.
Thẳng đến lúc này, gã mới thở ra một hơi dài, vẻ mặt mừng rỡ đi về phía gian sương phòng, gõ cửa đông đông...
''Ai?'' Một giọng nam réo rắt vang lên bên trong.
''Nhị đương gia, là ta.'' Hán tử thoải mái mà nói ra.
Cửa phòng két một tiếng, mở ra. Thấy một nam tử trẻ tuổi bước ra, trên mặt để râu cá, nhìn nhìn về phía sau hán tử mặt đen, sau đó khẽ cười: ''Ngươi mà không trở lại, ta lại phải báo cho đại đương tử rồi.''
Hán tử mặt đen là ''trong cõi chết trở về'', gã vốn không hy vọng có thể sống sót. Người trẻ tuổi nghe được âm thanh của gã nên hết sức cảnh giác, cũng may không có chuyện gì xảy ra.
Hán tử mặt đen hồn nhiên không biết tình huống của mình, sợ hãi nói: ''Khá tốt ta lanh lợi, người nọ hơn phân nửa là hòa thượng, mềm lòng nương tay, nếu không ta đã sớm thảm rồi. Đa tạ Nhị đương gia quan tâm, sinh tử của ta không đáng để báo Đại đương tử.''
Ta là báo Đại đương tử chuẩn bị đón ''khách nhân '', nam tử trẻ tuổi vuốt vuốt chùm ria của mình, cười híp mắt nói: Vào trong rồi nói.'
Cửa sổ phòng rất dày, trong phòng lờ mờ, nam tử hình như là thích loại hoàn cảnh này, cũng không thấy đốt nến.
Đóng cửa phòng, hắn chắp tay hỏi: ''Thế là đã đem ''tin thật'' nói cho chúng rồi hả?''
''Đúng vậy, Nhị đương gia, ta thật sự bội phục ngươi, biết rõ bọn hắn cẩn thận, không dễ tin vào tin tức bên ngoài, lại không dễ trúng kế. Đáng tiếc dù bọn hắn thông minh, làm sao so được với Nhị đương gia? Làm sao đoán được kẻ theo dõi như ta mới là cái bẫy thật sự.'' Hán tử mặt đen tràn đầy kính nể nói, tuy gã cũng không biết kế hoạch cụ thể, nhưng Nhị đương gia dặn dò hắn không cần giữ bí mật, gã đại khái có thể đoán được mình là cái bẫy.
Nhị đương gia hiện ra vẻ tươi cười đắc ý: ''Chẳng qua là chuẩn bị một chút mà thôi, đối với kẻ ngu dốt, tin tức bên ngoài phát tán ra là đủ dẫn bọn chúng tơi Xa Liệt Hạp rồi, sẽ chui vào lưới của lão tam. Mà đối phó với kẻ thông minh, thì lại phải nhờ vào ngươi.''
''Nhị đương gia cân nhắc chu đáo, bọn tiểu nhân không thể bằng.'' Hán tử mặt đen ra vẻ nho nhã nói, cũng bởi vì Nhị đương gia thích người khác nói như thế.
Nhị đương gia mỉm cười gật đầu: ''Báo cho lão tam, không cần phải ngụy trang thành thế lực đối địch với Tắc La đại nhân nữa, lập tức quay về Xa Liệt Hạp. Có lẽ hắn sẽ đuổi kịp tiểu lừa trọc và trợ thủ của nó.''
Tắc La Cư hoàn toàn căn cứ vào thi thể mà phán đoán thực lực hung thủ, cũng không để ý địch nhân có mấy người. Tóm lại là hung thủ mà trong phạm vi thế lực của gã, không cần biết có bao nhiêu tên, đều không cần gã phải động thủ. Hơn nữa muốn biết có ai trợ giúp tiểu lừa trọc giết An Quốc Tà? bắt đối phương lại là biết.
''Đúng, ta lập tức đi báo ngay.'' Hán tử mặt đen biết đã lập đại công, dáng cười sáng lạn dị thường.
Nhị đương gia khoát tay áo: ''không vội, trước tiên nói lại ta nghe tình huống vừa nãy.''
Nếu không có gia hỏa đần độn này, lại có thể liều mạng vì bí mật, lúc trước tội gì mình phải dặn dò hắn. Cho nên phải hỏi kỹ xem hắn có phạm sai lầm hay không.
Hán tử mặt đen tỉ mỉ kể lại đoạn đối thoại với Mạnh Kỳ, cuối cùng nói: ''Nhị đương gia, không có vấn đề gì chứ?''
Nhị đương gia trầm ngâm một lát, cầm lấy giấy bút, nhanh chóng viết một phong thư, sau đó gật đầu: ''Không có vấn đề gì.''
Hắn thò tay vào lồng chim, cầm một con quái điểu đầu bạc ra, đem thư cột lên chân nó, tiếp theo đẩy cửa sổ, buông tay thả con chim bay vào trời cao.
Quái điểu vỗ cánh, đang muốn banh lên, đột nhiên, trong bóng đen có một cánh tay duỗi ra, thon dài hữu lực, tóm chặt chim đầu bạc.
Nhị đương gia và hán tử trợn mắt há mồm, nhìn một cảnh này, lại thấy một khuôn mặt tuấn tú đeo khăn trùm đầu bằng vải đen hiện ra. Nhìn kỹ thì là một thiếu niên hai bên hông đem cả đao và kiếm, bước ra từ bóng đen. Thiếu niên cười híp mắt nói: ''Nói tiếp a, các ngươi nói đi, ta thích nghe.''
Hai người sợ tới mức hồn rời khỏi xác, hắn sao lại xuất hiện ở đây? Tại sao mình không phát hiện ra?
Chỗ bóng tối kia không rộng, lại ngay bên cạnh cửa, hai người tại sao lại không chú ý đến?
''Đáng tiếc, đáng tiếc. Vốn là muốn tha ngươi một mạng đấy.'' Mạnh Kỳ thở dài, tay phải rút đao, nghiêng nghiêng chém về phía hán tử.
Ánh đao chói mắt, hán tử mặt đen phục hồi tinh thần, nhảy sang bên, muốn tránh né.
Ánh đao lóe sáng, hán tử còn chưa kịp bật lên, nửa dưới đã phun đầy máu tươi.
Mạnh Kỳ giết người cực nhanh, Nhị đương gia còn chưa kịp phản ứng, đã thấy giới đao thu hồi, chỉ thẳng bản thân.
''Ngươi là 'Tiếu Diện Hồ' Du Lâm?'' Mạnh Kỳ mỉm cười nói.
Nhị đương gia cố trấn định trả lời: ''Là ta.''
Đầu óc hắn có vô số ý tưởng đang xoay vòng, cố gắng tìm một kế sách để thoát khỏi sinh tử.
Mạnh Kỳ tiếc hận mà nói: ''Ngươi rất thông minh, đáng tiếc thực lực kém quá, đến Khai Khiếu vẫn còn chưa đạt được.''
Du Lâm cố nặn ra vẻ tươi cười: ''Đây không phải là tốt sao? Thực lực kém nên dễ khống chế, thông minh thì dễ trao đổi, chẳng lẽ ngươi không muốn biết tiểu hòa thượng kia đi nơi nào.''
''Cái miệng ngươi toàn lời nói dối, không tin được, dù sao còn có một lũ ngu đang chờ ta tra hỏi.'' Trên mặt Mạnh Kỳ vẫn mang vẻ tiếc hận.
Du Lâm thấy Mạnh Kỳ dầu muối không nhận, lúng túng nói: ''Có Tà đao lệnh truy sát, tên tiểu hòa thượng kia phân nửa là đã bị mã phỉ bắt được. Nêý muốn cứu nó, chỉ dựa vào thực lực là không đủ, còn phải động não, phải đủ âm hiểm. Mà ta có thể giúp ngươi, ta có thể thần phục ngươi.''
Chỉ cần sống sót, cái gì cũng tốt, sớm muộn sẽ được trả thù.
Mạnh Kỳ cười cười: ''Thật xin lỗi, ngươi là người xấu.''
A? Du Lâm mờ mịt khó hiểu, chỉ thấy giới đao đỏ sậm chém tới, cho dù mình xê dịch thế nào, lưỡi đao vẫn hướng tới cổ họng mình.
Ta, ta không muốn chết! Ta còn có một bụng diệu kế, ta còn có thể dự đoán nhân tâm!
Khặc khặc...Du Lâm bụm lấy yết hầu, máu tươi phun ra, ngã xuống đất, tứ chi co quắp vài cái rồi không còn động tĩnh nữa.
''Xa Liệt Hạp, cách khoảng nửa ngày đi đường...'' Mạnh Kỳ vừa suy nghĩ vừa lẩm bẩm, bước ra sân đào một cái hố, chôn kĩ hai thi thể, phóng hỏa dễ gây sự chú ý.
...
Tầm nửa ngày sau, mặt trời đã lặn về tây, bầu trời lờ mờ, nhiệt độ trên Qua Bích hạ thấp, gió mang theo khí lạnh thổi trên mặt cát.
Xa Liệt Hạp là một cái hạp cốc, nhìn qua có cảm tưởng nó là bị Tiên Nhân dùng kiếm chém mà ra. Vách đá hai bên bóng loáng khó trèo, trong cốc đầy sương mù, chính là một nơi hiểm địa thích hợp cho mai phục.
Cố Trường Thanh và Mạnh Kỳ cưỡi ngựa đứng trên cồn cát, ngắm nhìn Xa Liệt Hạp, lại nhìn ngọn núi hai bên, cau mày nói: ''Sao ngươi vội giết chúng thế, cũng không hỏi nơi trú quân của tên Đại đương đầu, giờ biết ở đâu mà tìm.''
Hắn cố gắng làm cho bản thân quên đi sự quỷ dị lúc Mạnh Kỳ theo dõi tên mặt đen, không ngừng tự nói với mình, đó là thần kỹ của người ta, không nên có dị tâm.
Mạnh Kỳ cười bình thản: ''Nơi trú quân của chúng chẳng qua là một chỗ mai phục, Trầm Túy tuyệt đối sẽ không ở bên trong, cần gì phải đi qua?''
''Nhưng chúng ta có thể giả vờ tập kích nơi trú quân, khiến Trầm Túy lộ mặt, rồi tùy cơ ứng biến.'' Cố Trường Thanh cũng không ngốc.
Mạnh Kỳ khoan thai cười nói: Cần gì phải phiền phức thế, chúng ta cứ trực tiếp tìm đến cửa đi.''
''Làm sao tìm được?'' Cố Trường Thanh nóng ruột, mấy gia hỏa cứ úp úp mở mở này đại khái là muốn ăn đòn. Đương nhiên, đây cũng là ý nghĩ trước kia của Mạnh Kỳ, nhưng hiện tại không giống nha, bản thân đang hưởng thụ cảm giác này.
Hắn cười mà không nói, quay đầu hỏi: ''Ngươi có thể đối phó với mấy tên mã phỉ đã khai Nhãn Khiếu?''
Cố Trường Thanh biết rõ chuyện này không thể nói dối, nếu không người nguy hiểm sẽ là mình, cau mày nói: ''Mã phỉ hung tàn, quen chém giết, hung hãn không sợ chết. Nếu như một đấu một, ta có kiếm pháp gia truyền thì không sợ, nhưng nếu là hai tên thì tương đối nguy hiểm.''
Hắn khai Nhãn Khiếu rồi mới bắt đầu hành tẩu giang hồ, mà Cố Gia Bảo lấy kiếm pháp lập tộc, Quán Nhật Thần Kiếm và Cố Gia Kiếm đều là kiếm pháp không tệ. Nhưng môn nội công Viêm Hỏa Quyết thì lại tương đối bình thường.
''Vậy cùng đi chứ?'' Mạnh Kỳ nhẹ nhàng gật đầu.
Cố Trường Thanh bực mình, thẹn quá hóa giận nói: ''Đi như thế nào?''
Mạnh Kỳ ha ha cười: ''Sẽ có tiểu gia hỏa dẫn chúng ta đi.''
Nói dứt lời, tay trái hắn buông lỏng, một con quái điểu đầu bạc từ trong túi bay ra, ở trên trời xoay một vòng, rồi bay tới một sơn cốc phụ cận Xa Liệt Hạp.
''Đi thôi.'' Mạnh Kỳ thúc ngựa đuổi theo.
Cố Trường Thanh nhìn con chim đầu bạc, ''hận'' tới nghiến răng nghiến lợi, nếu ta biết trước ngươi có con vật này, cần gì phải nhiều lời.
...
Tại một nơi khá kín đáo trong sơn cốc, có ba cái lều vải. Lều giữa là lều của Đại đương tử Trầm Túy, hai lều khác thuộc về bốn vị cao thủ Khai Khiếu kỳ, hai kẻ đã khai tứ khiếu, hai kẻ khác mới mở Nhãn Khiếu.
Trầm Túy biết rõ người đến có thể giết được An Quốc Tà, cho nên không dám khinh địch, bày đầy cơ quan cạm bẫy, lại mang theo tất cả trợ thủ. An Quốc Tà. Dù đối phương dựa vào thủ đoạn mà giết được An Quốc Tà, nhưng dù sao đó cũng là cửu khiếu cao thủ, người trong Nhân bảng, kẻ địch có yếu hơn thì cũng không kém bao nhiêu.
Hắn ngồi trong lều, chuyên tâm tu luyện, đột nhiên có tiếng chim vỗ cánh bay vào, trợn mắt nhìn thì thấy chim đầu bạc mà mình nuôi đã quay về.
Trầm Túy gỡ tờ giấy trên con chim xuống đọc kỹ một hồi. Hai mắt hắn lập tức tỏa sáng, đi ra ngoài lều gọi bốn thủ hạ, lệnh họ chuẩn bị sẵn sàng, nâng cao thể xác và tinh thần, đợi chút nữa tiến vào nơi mai phục.
Bốn gã thủ hạ, chia làm hai tổ, mỗi tổ hai người, thay phiên nhau canh chừng và nghỉ ngơi.
Sau đó hắn cũng đi đến lều trại, tính toán thời gian.
Mạnh Kỳ và Cố Trường Thanh nhảy lên một gốc cây gần hạp cốc mà nhìn vào nơi trú quân. Hai người quan sát nửa ngày, xác định không có mai phục, liền nhảy xuống mà trực tiếp tiến vào.
Hai vị Khai Khiếu cao thủ đang tuần tra vừa kịp phản ứng, đã thấy Mạnh Kỳ dùng Phong Thần Thối chạy đến trước mặt, giới đao đỏ sậm vung ra.
Thời khắc sinh tử tồn vong, bọn hắn vung dao bầu, cùng chém về phía người Mạnh Kỳ.
Đương đương hai tiếng, âm thanh vang lên như là chém vào kim thạch, hai gã Khai Khiếu cao thủ một chết một trọng thương. Người chết là kẻ mới mở Nhãn Khiếu, còn tên tứ khiếu cao thủ thì bị chém một đao trên ngực, vết thương tỏa ra hơi nóng.
Kim Chung Tráo?
Hắn sợ hãi, nhưng căn bản là không có thời gian kêu cứu, đao pháp đối phương cuồn cuộn, lại linh diệu khó tả. Chỉ trong vòng mấy đao, tên mã phỉ tứ khiếu cũng toi mạng ngã xuống đất.
Cố Trường Thanh vừa mới đuổi kịp, đã thấy hai gã Khai Khiếu kỳ đột tử, thầm giật mình, trong lòng lập tức có đánh giá mới về thực lực của Mạnh Kỳ.
Thì ra không cần tới ám khí, tuyệt chiêu, độc dược, chỉ dựa vào đao pháp và Kim Chung Tráo thôi, tiểu sư phụ đã mạnh hơn cao thủ khai tứ khiếu bình thường một tầng dài.
Trên người Mạnh Kỳ có hai vết thương, rách cả áo, một thì chỉ để lại vết xước trên da, một vết đao khác thì đã có máu chảy, nhưng nháy mắt vết thương lại hồi phục như ban đầu.
Động tĩnh lần giao tranh vừa rồi đã đánh thức Trầm Túy, hắn rút kiếm lao ra, hét lớn một tiếng: ''Ai?''
Trong ánh sáng lờ mờ, Mạnh Kỳ cười đến lộ cả răng trắng:
''Nghe nói Đại đương tử tìm ta, cho nên tự ta đã đến rồi.''