Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Chương 333: Chương 333: Tương kết tựu kế




Dịch giả: Tiểu Băng

Đát đát đát, Mạnh Kỳ vừa giục ngựa chạy đi, vừa nghĩ đủ thứ trong đầu.

Không ngờ lại gặp phải sát thủ Bất Nhân lâu!

Sau khi lặng lẽ chia tay Tề Chính Ngôn, hắn đã thay đổi dung mạo, thay đổi tuyến đường, nếu không có người bám theo hắn, làm sao trên bao nhiêu con đường dẫn tới Thiếu Lâm, bao người qua lại đông đúc, mà họ vẫn tìm ra được hắn vốn đã dùng Bát Cửu huyền công che giấu bản thân?

Làm sao sát thủ Bất Nhân lâu lại tìm ra hắn?

Mạnh Kỳ vốn đã nghĩ, càng tới gần Thiếu Lâm, tuyến đường để lựa chọn càng ít, khả năng bị phát hiện càng lớn, nếu tăng nhân đầu sỏ thực sự là một kẻ thực lực khủng bố, thì khi tới Liên Đài sơn gần Thiếu Lâm, hẳn sẽ bị chặn lại hoặc ám toán, với thanh danh hiện giờ của hắn, kẻ địch kém nhất cũng sẽ phải là nửa bước ngoại cảnh, có đột phá Thiên Nhân giao cảm, hoặc có thần dị.

Kẻ sau màn cũng sẽ không để lộ thân phận, nên nhất định sẽ thuê sát thủ thích khách, như vậy dù có thất bại, cũng không để lòi ra một manh mối nào để điều tra.

Vì nguy hiểm như vậy, nên Mạnh Kỳ mới dùng thưởng và bổng lộc nửa năm xin Lục Phiến môn bảo vệ cho “Đường nhị công tử”!

Lấy cớ là mình và Đường nhị công tử đang bắt tay với nhau, một ngoài sáng một trong tối để đối phó với Bất Nhân lâu, một trng tà ma chín đạo!

Vốn là định vào tới Tần Châu, tới gần Thiếu Lâm, Mạnh Kỳ sẽ đeo mặt nạ da người, hóa thành Đường nhị công tử Đường Cảnh, thầm mời Lục Phiến môn Ngân Chương bộ đầu lặng lẽ đi theo, lấy bản thân làm mồi, dẫn Bất Nhân lâu sát thủ lộ ra, để cho cao thủ của Lục Phiến môn chặn giúp.

Như vậy, Mạnh Kỳ sẽ không bị lộ mục đích của mình, cũng không bị lộ thân phận Bộ Phong mật thám. Đây là chiêu hắn học được từ Vương đại công tử và Tưởng Hoành Xuyên: giấu diếm mục đích của bản thân!

Nhưng mà mình còn chưa hóa thân làm Đường nhị công tử, còn chưa tiến vào Tần Châu, sao đã gặp phải sát thủ Bất Nhân lâu?

Không có khả năng họ nhận sai người, dù họ biết mình chính là “Đường nhị công tử”, nhưng dưới cải trang, lại đã thay đổi tuyến đường đi, sao họ lại vừa vặn chặn được hắn ở Long Nham thành?

Chạy qua Long Nham sơn, là tiến vào địa giới Tần Châu, Thiếu Lâm ở phía nam Tần Châu, không còn xa lắm, nhưng tuyến đường dẫn đến đó lại không còn nhiều......

Hơn một tháng rồi, hẳn là bên Tề sư huynh không còn giấu diếm được nữa, kẻ hơi khôn khéo sẽ nhận ra “Cuồng Đao” Tô Mạnh không còn đi cùng với y......

Nếu tăng nhân đầu sỏ nhìn ra......

Mạnh Kỳ cả kinh, nghĩ tới một chuyện.

Thiên Nhãn thông, Thiên Nhĩ thông!

Thần thông trong truyền thuyết không phải là thần thoại hư vô, mà chính là trở ngại hiện giờ của hắn!

Tăng nhân đầu sỏ này e là còn mạnh hơn cao thủ tuyệt đỉnh nhất mà mình nghĩ tới!

Nơi đây cách Liên Đài sơn không còn xa, mình lại để lại rất nhiều đồ ở Thiếu Lâm, nếu có Thiên Nhãn thông, Thiên Nhĩ thông, chỉ cần xác định được hai ba tuyến đường chính xác, thì không khó yêu cầu Bất Nhân lâu mai phục sát thủ!

Nếu như thế, không thể chỉ có sát thủ tiêu chuẩn như vừa rồi, ít nhất phải có thích khách mới đúng?

Bốn sát thủ vừa rồi, với thực lực và sự phối hợp vừa rồi, chắc chắn là sát thủ kim giai của Bất Nhân lâu, số lượng không nhiều, có công pháp đặc thù phối hợp với nhau, cường giả Nhân bảng gặp phải họ cũng khó mà thoát được.

Nhưng mà làm nghề thích khách chuyên nghiệp, Bất Nhân lâu không nên phạm phải sai lầm khinh địch!

Trừ phi, trừ phi bốn sát thủ vừa rồi chỉ là để nghiệm chứng thực lực của mình, sau đó mới cho thích khách thật sự ra tay!

Có một sẽ có hai, có hai sẽ có ba, đến hai là suy, đến ba là kiệt, đám lái ngựa đã khiến mọi người tưởng là sát cục đã chấm dứt, ngay cả một kích trí mạng sau cùng cũng còn thoát được, còn ai nghĩ sẽ còn có một đợt nữa bao giờ?

Mạnh Kỳ trở nên căng thẳng, phóng tin thần ra ngoài, tinh thần không cảm ứng được một biến hóa nào, nhưng linh giác lại cảm thấy nguy hiểm cực độ, hệt như ngày trước khi gặp phải Lang vương!

Hắn không hề nghĩ ngợi, chân khí lập tức kéo lên, vọt lên không.

Một bóng đen u ám vọt lên, một thanh trường kiếm cực nhanh đâm thủng bụng ngựa, xuyên qua, đâm thẳng vào phần dưới của Mạnh Kỳ.

Mạnh Kỳ chỉ cần hơi chậm nửa nhịp, là cơ thể đã bị một kiếm xuyên tới bụng!

Giấu được cơ thể, hóa thành hắc ảnh, ít nhất phải là nửa bước ngoại cảnh, ít nhất là thích khách hồng giai!

Thích khách không dừng, hắc ảnh bay qua thân ngựa, con ngựa ngã xuống, trên lưng bị thủng một lỗ to.

Hắc ảnh đuổi theo Mạnh Kỳ, vẫn là từ dưới kích lên.

Có ngựa ngăn cản, Mạnh Kỳ dù không kịp vận chuyển Tử Lôi kình, cũng có thể toàn lực một đao chém ra.

Trường đao chém xuống, vô cùng thong thả, nhưng biến hóa ẩn chứa trong nó lại nhanh tới mức không nhìn ra kịp, khó mà thấy rõ, một đao chém xuống, dù có né sang hướng nào cũng không thoát được.

Đao chậm, kiếm nhanh, tạo nên một phong cảnh mĩ lệ.

Đương đương đương, biến hóa không ngừng bày ra, đao kiếm không ngừng va chạm, trường kiếm như bị đao ảnh trói buộc, tốc độ từ từ giảm xuống.

Mạnh Kỳ hạ xuống, lùi lại mấy bước, truyền chân khí phản chấn xuống dưới đất.

Tia chân khí phản chấn này rất âm nhu, rất mềm dẻo, Bát Cửu huyền công cản được một phần, Bất Tử Ấn Pháp hóa giải được một phần, nhưng không tiêu trừ được hoàn toàn, nên Mạnh Kỳ phải chuyển nó ra ngoài cơ thể.

Mạnh Kỳ lùi xong, một ngọn gió thổi qua, những phiến đá lát đường hắn bước qua đều hóa thành bột mịn, bay phất phới.

Hắc ảnh cũng hạ xuống, lướt sát đất bay tới.

“Thiên chi thương” giương lên, ánh đao mênh mang, rực sáng.

Tĩnh mịch, một mảnh tĩnh mịch, không hề có động tĩnh.

Mạnh Kỳ cả kinh, đây là lần đầu tiên hắn dùng A Nan Phá Giới đao pháp mà gặp phải cảnh này, hoàn toàn không cảm ứng được gì cả, cứ như đối phương là một người chết!

Không đúng! Mạnh Kỳ giật mình, không hề nghĩ ngợi, chém thẳng xuống.

Hắc ảnh dần trở nên trong suốt, tan thành mây khói, là ảo ảnh, hèn gì A Nan Phá Giới đao pháp không hiệu quả!

Dưới chân hắn xuất hiện một cái bóng, trường kiếm chỉ xéo, đâm vào hậu âm.

Mạnh Kỳ bước lướt qua, trường đao chém ra sau, chân khí và tinh thần bám theo đao, lấy đao thay mắt, cảm nhận xung quanh, quan sát hắc ảnh và kiếm của gã.

“Thiên chi thương” chém trúng vào trường kiếm.

chân khí Âm nhu xâm nhập, Mạnh Kỳ vừa chặn vừa hóa giải, vừa chuyển ra ngoài cơ thể, đạp vỡ mấy khối đá xanh, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi.

Nhưng lúc này, đường cái trở nên hỗn loạn, nhiều người bị những lời nói của Mạnh Kỳ tác động, thầm đi theo hắn, giờ chạy tới, hắc ảnh nhảy vào trong một bóng râm, biến mất.

Ánh nắng mặt trời chiếu xuống rực rỡ, việc vừa xảy ra tựa như ảo mộng.

Mạnh Kỳ đoán, thích khách vừa rồi hẳn là hồng giai, nửa bước ngoại cảnh, nhưng hẳn là dựa vào dược vật mới đột phá nửa bước ngoại cảnh, chân khí, sức mạnh không hơn hắn được bao nhiêu, nhưng nửa bước ngoại cảnh của y thần dị, phối hợp hoàn mỹ với thân phận thích khách với y.

Rất là đáng sợ!

Đáng sợ hơn là thích khách hồng giai này mới chỉ là bắt đầu, có lẽ tiếp theo sẽ có thích khách ngoại hạng cảnh xuất hiện, nếu không phải còn chưa xác định được chắc chắn tuyến đường đi của hắn, nếu không e là người vừa rồi......

Hừ, may mà sát thủ Bất Nhân lâu ai cũng muốn tiêu diệt, cường giả Lục Phiến môn đã thầm đi theo mình, sẵn sàng chờ bắt họ.

Chỉ cần qua khỏi Long Nham sơn, tiến vào Tần Châu, tới gần Thiếu Lâm rồi, tới lúc đó chỉ cần làm ra cho thật ồn ào, có lẽ sư phụ sẽ nghe thấy, chạy ra đón mình!

Mạnh Kỳ cười ha ha, cao giọng hô:

“Bất Nhân lâu thích khách hồng giai xuất hiện, bị ta đánh lui, giải thưởng đã gần ngay trước mắt, ai tin tưởng vào thực lực bản thân, mời lặng lẽ theo ta!”

Nói xong, hắn xoay người đi về phía cửa thành, đi rất thong thả, song giữ một khoảng cách nhất định với mọi người, đề phòng thích khách xen lẫn trong đám người đó.

Ra khỏi thành mười dặm, đã tới Long Nham sơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.