Dịch giả: Tiểu Băng
Trong hoang mạc, cát vàng mênh mông, nhưng nay, phạm vi trăm dặm đều nhiễm một màu đỏ vàng, tĩnh mịch mà quỷ dị.
Không Văn tay phải xách Cửu Hoàn tích trượng, tay trái ngắm nghía ba cái xương trắng, có xương tay, có xương sườn, mang theo cảm giác đọa lạc và siêu thoát mâu thuẫn với nhau.
“Quả là niềm vui ngoài ý muốn.” hai hàng mày trắng dài đung đưa, y nhìn ra xa, lầm bầm.
............
Trong mảnh vỡ trụ quang, nghe Không Văn kể xong, Mạnh Kỳ nhớ lại mọi việc, cảm thấy lần này mình đã thu hoạch được rất nhiều. Bất kể người trước mặt này có đúng thực là Không Văn hay không, và ông có nói thật hay không, thì ít nhất mình cũng đã hiểu biết thêm nhiều chuyện về tình hình hiện tại.
Nhất là cái thuyết về mảnh vỡ trụ quang đã giúp Mạnh Kỳ hiểu thêm về thế giới luân hồi, tuy còn có nhiều điểm chưa khớp, nhưng ít nhất đã giải thích được một ít!
“Phương Trượng, vãn bối thấy trận pháp tầng thứ sáu này quỷ dị khó lường, ngũ quyết hợp nhất, nguy hiểm dị thường, dưới Tông Sư e là không sao vào được, vãn bối e không đủ lực, không thể giải cứu ngài, không biết ngài có cách gì không?” Mạnh Kỳ biểu hiện thành ý.
Không Văn cười, rất bình tĩnh: “Cho dù Tô thí chủ có muốn cứu, lão nạp cũng cản ngươi. Tầng thứ sáu này khó khăn hơn xa năm tầng trước đó, e là chỉ có cường giả bước qua nấc thang trời thứ hai mới vào được. Lão nạp không muốn vì mình mà hại tính mạng thí chủ.”
“Nếu thí chủ từ bi, xin giúp lão nạp chuyển lời, đến khi lão nạp thoát khốn, nhất định sẽ báo đáp.”
Không Văn trầm ngâm: “Có hai nơi, một là Lan Kha tự, mấy vị thần ni Thủy Nguyệt am có thể giúp người vào trong tự, hai là Họa Mi sơn trang, Lục thí chủ làm người khiêm tốn, ngoài mềm trong cứng, bản tính đoan chính, hơn nữa lão nạp từng luận kiếm với ông ấy một ngày, biết thực lực của ông ấy đã vượt qua khả năng hiểu biết của người đời, không sợ bị Hàn thí chủ phát hiện.”
Tìm Lan Kha tự là chuyện hiểu được, nhưng sao lại không nhắc tới Đạo Môn Xung Hòa, mà chuyển sang tìm Lục đại tiên sinh...... Mạnh Kỳ khẽ nhíu mày, không hiểu lắm với lựa chọn của Không Văn.
Xung Hòa tuy già, nhưng Pháp Thân trước khi chết mới hủ, thực lực tích lũy nhiều năm ngược lại cũng là ưu thế, Lục đại tiên sinh dù mạnh, thì mạnh được hơn Xung Hòa bao nhiêu?
“Về phần chư vị tăng chúng Thiếu Lâm, không biết có ai bị Hàn thí chủ lây dính hay không, Tô thí chủ tạm thời đừng nên cho họ biết, để khỏi bị lộ.” Không Văn nhắc nhở.
Ngoài sư phụ và tiểu sư đệ nhà mình, Mạnh Kỳ cũng không tin hòa thượng nào khác, nên gật đầu: “Phương Trượng, không biết Hàn Quảng chứng là Pháp Thân gì, có tuyệt chiêu gì đặc biệt hay không, để nếu lỡ sự tình bại lộ, biết được tuyệt chiêu của y, Lục đại tiên sinh và cao tăng Lan Kha tự cũng sẽ tăng thêm mấy phần chiến thắng.”
Không Văn vẻ đã nghĩ tới chuyện này lâu nay, nên hỏi là đáp ngay: “Bình thường, Hàn thí chủ ngưng kết hẳn là Diệt Thiên môn ‘Lục Diệt Diêm Ma thân’, nhưng theo lão nạp thấy thì có nhiều điểm khác.”
“Diêm Ma” Giả, Cửu U và “Hoàng Tuyền” cũng là tà ma trời sinh, gần với Ma Chủ và người Thiên Sát đạo, nổi danh về diệt tuyệt thiên địa.
“Có cái gì khác?” Mạnh Kỳ hỏi, có “Đấu Mẫu nguyên quân” Diệp Ngọc Kỳ và “Phi Thiên Dạ Xoa” Ngôn Vô Ngã làm mẫu, hắn hoài nghi Hàn Quảng cũng là lấy một môn làm chủ, tham khảo nhiều món phụ tu, tự tạo ra Pháp Tướng, chứng được pháp thân.
Không Văn đáp ngay: “Vốn ‘Diêm Ma’ nên sáu tay chỉ còn hai tay, khuôn mặt dữ tợn xấu xí trở nên mơ hồ, có cảm giác uy nghiêm cao vợi, cũng không mặc giáp đen mà là mặc đế bào, đội Thiên Quan, không giống diệt tuyệt giả, mà giống diệt sát giả, chủ tể giả, có lẽ là do Hàn thí chủ kết hợp nhiều con đường ‘Lục Diệt Diêm Ma thân’ khác nhau, cũng có lẽ là một con đường ‘Lục Diệt Diêm Ma thân’ khác nữa.”
Diêm Ma đế thân? Diêm Ma Thiên Tử thân? Mạnh Kỳ cơ hồ có thể chắc chắn Hàn Quảng chính là “Thiên Đế”!
Mạnh Kỳ nghe xong, khom người chào, thay sư phụ hành lễ, trở về chân núi.
Chuyện “Thiên Đế” quan hệ trọng đại, lại từng có Pháp Thân thần bí tương trợ, nếu việc này không báo cho Tiên Tích, e sẽ tạo thành tổn thất rất lớn, nên Mạnh Kỳ quyết định báo cho Linh Bảo Thiên Tôn.
............
Trong Ngư Hải thành, Tố Nữ Tiên Giới.
“Hỗn Nguyên Nhất Khí Thượng Thanh thần phù” làm mắt trận, giúp Vân Hạc chân nhân diễn hóa ra “Vạn Tượng đại trận”, suy diễn vũ trụ Vạn Tượng, tạo ra tầng tầng sát khí!
Chốc chốc lại có kim ô bay xuống, nhục thân hóa khí, chốc chốc có Canh Kim hóa thành cầu vồng, mang theo tiêu điều chi ý, bày ra rất nhiều tầng sát cục.
Nhưng Huyền Nữ bản tôn là người tài giỏi, vẫn rất bình tĩnh cầm cành trúc thần binh nhẹ nhàng điểm quét, xử lý sát ý trong vô hình.
Cộng với sức mạnh và sự ảnh hưởng pháp lý của Tố Nữ Tiên Giới, cô ta đang thoáng chiếm thượng phong!
Lúc này, Giang Chỉ Vi đã độn đến bên cạnh “Tố Nữ Tiên Giới”, không ngừng xuất kiếm nhưng chưa đủ sức phá trận, chỉ làm trận pháp lắc lư và dao động mà thôi.
Giang Chỉ Vi vô cùng chăm chú, mím môi, kiếm pháp thay đổi, trở nên cao xa lãnh đạm, vô tình, đôi mắt trở nên sâu thẳm như hồ sâu.
“Thiên địa bất nhân!”
“Tiên ma không khác!”
“Chúng sinh như nhất!”
Kiếm quang như từ trên cao nhìn xuống nhân gian, một bộ kiếm pháp ngoại cảnh hoàn chỉnh được xuất ra.
Càng đánh, khí tức của Giang Chỉ Vi càng tăng lên, càng thêm lãnh đạm, mỗi khi cảm giác tưởng đã đến cực điểm, thì cô lại tăng nó lên thêm nữa.
Một làn kiếm quang xuất hiện, nối trời và đất, nhàn nhạt mơ hồ, nhưng vô cùng sâu sắc.
Kiếm của Giang Chỉ Vi theo dấu kiếm kia chém xuống, kiếm quang nhàn nhạt rơi xuống đất.
“Thái Thượng Vong Tình”!
Chiêu chính trong chín đại sát chiêu của [ Thái Thượng kiếm kinh ]!
Từ khi thành tựu ngoại cảnh, Giang Chỉ Vi lại được cơ hội cảm ngộ chân ý truyền thừa, ngoài “Kiếm ra vô ngã” lĩnh ngộ được thêm phần ngoài của “Đoạn tương lai” Và “Thái Thượng Vong Tình”, trong đó “Thái Thượng Vong Tình” quá mức thâm ảo, cô chỉ miễn cưỡng nắm được một chút mà thôi, cần phải tích lũy khí thế, khiên dẫn pháp lý, mới thi triển ra được!
Kiếm quang không mạnh không dày, nhưng không có chỗ không thuần túy, vừa như muốn đâm thủng Tố Nữ Tiên Giới, vừa như vẻ muốn hòa vào với nó thành một thể.
Phốc!
Những tiếng va chạm liên tục hòa thành một tiếng, Tố Nữ Tiên Giới hơi khựng lại, Giang Chỉ Vi bắt lấy cơ hội, hóa thành kiếm quang, bay xuyên qua!
Khí ẩm ướt của Ngư Hải vào mũi, Giang Chỉ Vi đang định tìm dấu vết của Lưỡng Nghi phân giới khăn, thì nhìn thấy một bóng người, áo trắng bay bay như tiên tử, Huyền Nữ ứng thân!
Huyền Nữ ứng thân cũng nhìn thấy cô.
............
Trong Lưỡng Nghi phân giới khăn.
“Cửu Thiên Lôi Thần” vừa kiểm tra nhẫn trữ vật “Khiếu Nguyệt thần khuyển”, vừa bố trí trận pháp ngay tại chỗ Mạnh Kỳ biến mất.
Trận pháp này không có lực sát thương, chỉ làm Mạnh Kỳ nếu trở lại sẽ không thể trốn vào đâu được, giúp y nhanh chóng tập trung được mục tiêu để tiêu diệt!
Bố trí xong, “Cửu Thiên Lôi Thần” Xách lôi đao, ngẩng đầu đứng đối diện với trận pháp, trong lòng rất vui vẻ.
Dù ngươi quay lại lúc nào, thì cũng chết chắc!
Y vừa nghĩ thế, đã thấy ánh sáng xanh bừng lên, Mạnh Kỳ xuất hiện ở trong trận pháp.
chủ quan như vậy?
Ngay cả ẩn nấp cũng không làm?
“Cửu Thiên Lôi Thần” Vừa mừng vừa sợ, siết chặt bí bảo và lôi đao trong tay, vừa định kích phát thì bỗng có cảm giác không đúng, cái thân ảnh kia khí tức quá yếu.
Là giả!
Trận pháp rực sáng, quấn lấy hình ảnh thật đang núp một bên của Mạnh Kỳ.
“Cửu Thiên Lôi Thần” chuyển mục tiêu, đang định ra tay, thì khí tức Mạnh Kỳ thật trở nên u ám, trong mắt xuất hiện những tia sáng xẹt qua.
“Thiên chi thương” Vung ra, không có gì đặc biệt, rất bình thường, không có đao khí, cũng không có điện quang.
Nhưng “Cửu Thiên Lôi Thần” lại tê rần, một đao kia nhìn như ở xa xa, nhưng lại như vừa xẹt qua người y, khiến y lạnh cả người!
Y kích phát bí bảo, nhưng mối quan hệ của y và bí bảo đã hoàn toàn biến mất!
Này...... Cửu Thiên Lôi Thần trợn to mắt.
Sau đó, y thấy Mạnh Kỳ thu đao trở vào bao, áo xanh bay bay, thở dài:
“Ngươi đã chết.”
“Ta đã chết?“Cửu Thiên Lôi Thần” ngơ ngác, tầm mắt bỗng chốc tối sầm.
Phù phù, y ngã xuống đất, khí tức không còn!