Nghe tiếng nói nhỏ
của Mạnh Kỳ, La Thắng Y nghiêng đầu nhìn về phía bóng Tà Quân, nghi hoặc hỏi: “Hắn xuất hiện đúng lúc thế này là muốn thừa dịp Đại Tông Sư giao
thủ có cơ hội đục nước béo cò, hay là do chuyện Thiếu chủ Giáng tộc ly
khai vì bút tích của hắn?”
Cả đám người trốn ở chỗ này, chắc chắn sẽ có dấu vết nào đó còn sót
lại, ví dụ như số lượng mua gạo và đồ ăn các loại, hoặc có thể bởi vì Ba Đồ mà bại lộ.
”Cũng có thể, nếu là cái sau, có lẽ Tà Quân đã biết được nơi hạ lạc
cuối cùng của Ma Tôn, thậm chí đã lấy bảo tàng.” Đây là điểm Mạnh Kỳ lo
lắng nhất, vị Tà Quân này rất có thể đã đột phá đến Đại Tông Sư, một
mình hắn không thể chống lại, trừ phi có thể hợp tác với Kiếm Hoàng hoặc Hữu tướng.
La Thắng Y trầm ngâm rồi bảo: “Ta lại cho rằng là lý do trước.”
Nếu vì lý do sau, Tà Quân căn bản không cần phải lộ diện, âm thầm tiêu hóa hết di vật của Ma Tôn chẳng phải tốt hơn ư?
Manh mối không nhiều lắm, Mạnh Kỳ không vọng tưởng tự suy đoán, suy
nghĩ một chút bèn nói: “Ta định đêm nay dò xét Vân Nhạn quán, bắt Ma
Tông Lục Hóa Sinh.”
Bởi vì sự tình Thiếu chủ Giáng tộc kỳ quặc, Mạnh Kỳ sợ đêm hôm dò xét gặp phải bất trắc không ngờ, bởi vậy định bụng liên thủ với Nguyễn Ngọc Thư và La Thắng Y, nếu được thế thì dù gặp Tà Quân hay Ma Hậu cũng có
thể an toàn rút đi.
La Thắng Y không ngờ Mạnh Kỳ có ý định làm loại chuyện này, nhất thời cân nhắc, mấy hơi thở sau mới đáp: “Được, ta sẽ hỏi rõ nội dung mà mấy
vị hoàng tử khác thảo luận với Tây Lỗ, nhưng việc này nên giữ kín, nếu
bại lộ tất phải liên quan đến Lục Quan, sẽ khiến hắn phải gánh tội có ác ý phá hư hoà đàm.”
”Ta hiểu, vậy hẹn đêm nay.” Mạnh Kỳ cảm thấy việc này không nên chậm trễ.
Lúc hắn trở lại dịch quán thì Lục Quan, Ba Đồ và Trưởng Tôn Cảnh, Hổ đạo nhân đã trong ở đại sảnh chờ.
”Lục soái, đã đến đón Thiếu chủ Giáng tộc chưa?” Mạnh Kỳ biết rõ còn cố hỏi.
Lục Quan cười khổ lắc đầu: “Đã muộn một bước, Thiếu chủ Giáng tộc đã dẫn thủ hạ rời đi, không có dấu vết đả đấu.”
”Tại sao hắn phải đi? Sợ Ba Đồ bị địch nhân bắt sao?” Mạnh Kỳ nhìn
thoáng qua Nguyễn Ngọc Thư, nàng đang tập trung tinh thần ăn điểm tâm,
đôi môi bóng loáng.
”Không biết, nhưng tuyệt không phải là lo lắng Ba Đồ bị địch nhân bắt được, nếu không sẽ không chờ đến hôm nay. Dường như là bọn hắn đã tìm
được nơi nương tựa khác.” Lục Quan nói ra phán đoán của mình.
Hai mắt Mạnh Kỳ tỏa sáng, Lục Quan phán đoán rất có đạo lý, bây giờ
sẽ là vị hoàng tử nào đây? Người đó tại sao biết được chuyện Thiếu chủ Giáng tộc?
”Ta sẽ truyền tin Ba Đồ muốn đầu nhập Hữu tướng ra ngoài, Thiếu chủ
Giáng tộc sẽ phải tự biết lựa chọn chính xác.” Lục Quan trầm ổn nói.
Sau khi chuyện phiếm một vài câu, Mạnh Kỳ ra hiệu bảo Nguyễn Ngọc Thư trở về viện.
”Đêm nay theo ta đi Vân Nhạn quán bắt người không?” Mạnh Kỳ hỏi ý kiến của nàng.
Nguyễn Ngọc Thư nhấp một ngụm trà, nhẹ nhàng gật đầu: “Được.”
”Ồ, lần này muốn đi rồi hả?” Mạnh Kỳ còn nhớ tình cảnh buổi tối hôm
qua nàng nói “Dù sao ta cũng không đi”, nhất thời ngứa miệng hỏi.
Nguyễn Ngọc Thư thanh thanh lãnh lãnh nhìn hắn: “Lần này thú vị hơn.”
Đúng vậy, đi tới phủ hoàng tử rất nhàm chán... Mạnh Kỳ vô lực oán thầm.
...
Mây đen che mờ ánh trăng, buổi tối đen như mực, đúng là thời điểm tốt để giết người phóng hỏa, vào nhà cướp của.
Mạnh Kỳ và Nguyễn Ngọc Thư thay một thân y phục dạ hành, nấp trên tán cây, bên cạnh là La Thắng Y.
”Lục Hóa Sinh ở trong viện chính giữa...” Hắn giảng giải tình huống đại khái một lần.
Mạnh Kỳ lời ít mà ý nhiều: “Tốc chiến tốc thắng.”
Sự tình gấp gáp, chỉ có đêm nay, không thể chờ đợi cơ hội tốt hơn
nữa, mấy người tại đây đều không am hiểu độc dược, đành phải Bá Vương
ngạnh thượng cung thôi!
”Ngươi lưu ở bên ngoài tiếp ứng, khi tất yếu dùng tiếng đàn kinh sợ
làm thối lui hoặc nghi trận địch nhân.” Mạnh Kỳ phân phó Nguyễn Ngọc
Thư.
Trong trường hợp này, Nguyễn Ngọc Thư rất đáng tin cậy. Cô nàng không nói nhiều, gật đầu đồng ý.
Hai người Mạnh Kỳ và La Thắng Y thừa dịp đêm tối mò tới bức tường Vân Nhạn quán, lẳng lặng nghe tiếng bước chân đội ngũ tuần tra bên trong.
”Một... hai...” Mạnh Kỳ thầm đếm tiếng bước chân, đợi lúc đội phía
trước đã qua, thanh âm đội phía còn khá xa, chân điểm nhẹ lên tường
ngoài, như một con chim lớn màu đen bay lên không, vô thanh vô tức hạ
xuống một thân cây trước mặt.
La Thắng Y cũng lợi dụng thời cơ, tay phải nhấn một cái, toàn thân
phóng lên trời, lộn một vòng trong không trung hạ xuống bên cạnh Mạnh
Kỳ.
Khinh công của hắn không được tốt lắm, nhưng có chỗ đặc thù... Mạnh Kỳ vô thức phán đoán công phu La Thắng Y.
”Bên này.” Hắn truyền âm nhập mật, thân thể khom xuống, di chuyển thật nhanh về phía trước.
Mi tâm Mạnh Kỳ phình lên, tinh thần tán ra bên ngoài, cảm thụ bốn
phía, lại bao bọc toàn thân, trong bóng đêm tựa như ma quỷ vô hình, thân ảnh nhàn nhạt, ánh mắt, thính lực lẫn khứu giác căn bản không phát hiện ra được.
La Thắng Y thận trọng tiến lên phía trước, đột nhiên cảm giác không
đúng bèn quay lại nhìn, thiếu chút nữa cho rằng Mạnh Kỳ chưa kịp theo,
nếu không phải tai mắt mũi miệng các loại khiếu huyệt trời sinh đã mở,
chỉ e vô thức bỏ qua Mạnh Kỳ liền sau lưng cách đó không xa.
Đã đến viện mà Lục Hóa Sinh cư trú, hai người phát hiện hộ vệ rõ ràng được tăng cường, ba bước một tốp, năm bước một trạm, ngoài sáng trong
tối cấu thành một mạng lưới cảnh giới, trong đám này không thiếu cao
thủ, dù mấy người Như Ý Tăng ở đây đi chăng nữa, nếu muốn vô thanh vô
tức lẻn vào phòng Lục Hóa Sinh cũng gần như không có khả năng xảy ra.
Núp trong bóng tối Mạnh Kỳ ngẩng đầu nhìn bố cục, truyền âm nhập mật: “Đi theo ta.”
La Thắng Y đang nghĩ ngợi làm thế nào giương đông kích tây, nghe thấy Mạnh Kỳ nói thế, suy nghĩ một chút bèn lựa chọn tin tưởng, đi theo Mạnh Kỳ, đi tới phòng ốc góc tường, bò lên bên trên như con thạch sùng, hai
bóng vụt bay qua nóc phòng trong chớp mắt.
Trong quá trình này, hắn mơ hồ cảm thấy quanh người có chút cổ quái,
như nước gợn lăn tăn, nhộn nhạo mà lại vô hình. Mấy chỗ trạm gác rất có
thể đã phát hiện ra hai người, ánh mắt quét thật kỹ, nơi đây không có
một bóng người!
Nếu không phải La Thắng Y tự mình biết không thể bị nhìn ra, ắt hẳn đã hoài nghi trong bọn hắn là nội gian rồi!
Hắn chợt phát hiện đã từng làm cùng nhau tương tự những tình huống
nhưng chưa từng cảm thụ rõ ràng như đêm nay, thậm chí vài sợi tóc gáy
dựng lên, tựa hồ Mạnh Kỳ chính là ác quỷ!
Mi tâm Mạnh Kỳ phình lên, tinh thần bao bọc bản thân và La Thắng Y,
lựa chọn chính giữa mấy chỗ trạm gác thực lực thấp nhất để đột phá,
thuận lợi trèo lên nóc nhà, giấu mình trong bóng tối.
Cơ thể gần như nằm rạp xuống, tránh thoát hai người tuần tra nóc
phòng, Mạnh Kỳ dựa theo bố cục phòng ốc đã tìm được sương phòng Lục Hóa
Sinh có lẽ đang cư trú.
Nhĩ khiếu toàn lực vận chuyển, Mạnh Kỳ lắng nghe động tác bên trong,
tiếng hô hấp kéo dài, tiết tấu bình thản, tựa hồ đang ngồi luyện công,
vận chuyển nội tức.
”Làm thế nào xác định là Lục Hóa Sinh?” Cơ hội động thủ chỉ có một
lần, bản thân không thể chắc chắn tóm sống kẻ kia mà không gây ra động
tĩnh gì nên Mạnh Kỳ cẩn thận hỏi La Thắng Y.
La Thắng Y đáp: “Ta đã thấy Lục Hóa Sinh, cũng từng nghe thanh âm của hắn, nếu hắn lên tiếng, đương nhiên có thể xác định.”
Kỳ thật theo tiết tấu hô hấp đặc thù khi ngồi luyện công, Mạnh Kỳ lẫn La Thắng Y đã có thể khẳng định bên trong là vị cao thủ nội công không
tệ, nhưng cao thủ này không phải là Lục Hóa Sinh.
Mạnh Kỳ suy nghĩ một chút, lặng lẽ thay đổi vị trí, tách khỏi La Thắng Y, dung nhập hẳn vào bóng tối.
Sau đó, Huyễn Hình đại pháp triển khai toàn bộ, như nước lan tràn ra, kiên nhẫn chờ người tuần tra nóc nhà có thực lực kém hơn hẳn kia đi đến vị trí phòng Lục Hóa Sinh, tinh thần nhè nhẹ lập tức như thiên la địa
võng bám chặt lấy!
Tên tuần tra tới chỗ “Điểm mù” thì bị trượt chân - “Cạch” một tiếng - đạp vỡ mái ngói.
”Ai?” Người ngồi bên trong chợt bừng tỉnh.
Tên tuần tra âm thầm tự trách, tại sao mình lại chợt hoa mắt, giẫm sai vị trí!
Hắn kinh sợ đáp ngay: “Là thuộc hạ trượt chân.”
Những người tuần tra khác gần đó nhao nhao làm chứng, ý bảo không có người ngoài quấy nhiễu.
”Cẩn thận hơn.” Kẻ ngồi trong phòng lẳng lặng cảm ứng tình huống nóc phòng, quở trách một câu, lại ngồi xuống điều tức.
La Thắng Y truyền âm nhập mật bảo: “Là Lục Hóa Sinh.”
”Ta ra tay, ngươi bổ đao.” Mạnh Kỳ lời ít mà ý nhiều.
Tuy rằng không biết rõ tại sao phải dùng cái từ bổ đao này, nhưng La
Thắng Y nghe cái đã hiểu được lời của hắn, bèn khẽ gật đầu, ý bảo không
có vấn đề.
Mạnh Kỳ động thân, như bóng mờ dán chặt xuống mái ngói, chầm chậm
trượt xuống, tận lực trốn ở trong bóng tối, trượt đến bên cửa sổ.
La Thắng Y cũng làm giống như thế, dưới sự trợ giúp của Mạnh Kỳ, vô thanh vô tức đã đến cửa phòng bên cạnh.
Mạnh Kỳ nhẹ hấp khí, tâm ý nội liễm, tinh thần phóng ra ngoài cảm ứng cảnh vật quạnh quẽ chung quanh, thể ngộ chất chứa đủ loại tự nhiên ảo
diệu, ý thủ tâm linh, A Nan Phá Giới Đao Pháp vận sức chờ phát động.
Bàn tay trái của hắn nhấn một cái, khung cửa sổ im ắng nát bấy, lúc
này người ở bên trong phát hiện ra, nhảy khỏi giường thì chứng kiến
ngoài cửa sổ một đạo hắc ảnh đứng thẳng, hắn dường như đến từ Cửu U, như thuộc về bóng đêm, tan thành một thể với thế giới chung quanh, tăng
thêm uy thế áp bách tâm linh.
Trong lúc khí thế giao phong, Lục Hóa Sinh bị tập kích đã rơi xuống hạ phong.
Sau đó, hắn nhìn thấy ánh đao sáng lên, âm trầm đáng sợ, dường như âm phủ chi khóa, giống vong giả chi hỏa, phụ trợ đạo hắc ảnh kia càng lúc
càng lớn dần, càng lúc càng lực lưỡng, càng lúc càng dữ tợn, càng lúc
càng khủng bố, giống như ác quỷ, tựa như Thiên Ma!
Sợ hãi cũng có thể phá tan tâm thế thanh tịnh của một người!
Lục Hóa Sinh tựa như người bị ngâm nước, hoàn toàn chìm trong nỗi sợ
hãi, tưởng như đang nghe thấy đủ loại truyền thuyết đáng sợ, gặp phải
địch nhân hung ác, tựa hồ bò ra từ trong bóng tối, làm thế nào cũng khó
thoát khỏi, làm thế nào cũng không thể hô hấp!
Hắn lui ra phía sau, lui nữa về sau, như người ngâm nước càng giãy
dụa thì càng chìm sâu xuống, cảm giác sợ hãi càng ngày càng đậm, khiến
hắn hít thở không thông.
Phanh! Sống dao phá vỡ tư thế phòng ngự hắn vô thức bày ra, khẽ đánh
lên bộ mặt của hắn, đánh cho hắn đầu óc choáng váng, không biết tình
huống hiện tại.
La Thắng Y trong lúc Mạnh Kỳ động thủ, cũng làm vỡ nát ám tỏa, lặng
yên không một tiếng động mà đẩy cửa nhảy vào, vọt tới sau lưng Lục Hóa
Sinh, mười ngón xòe ra, tựa như đóa hoa nở quét qua các đại huyệt sau
lưng Lục Hóa Sinh.
Lục Hóa Sinh lập tức hôn mê.
Mạnh Kỳ tìm khắp gian phòng, hắn tìm được một bản bí tịch, cũng không nhìn kỹ, chỉ ra hiệu bảo La Thắng Y cõng Lục Hóa Sinh bí mật đi ra
ngoài.
Bởi vì không ai nghĩ đến chuyện có địch nhân từ trong xông ra ngoài,
Mạnh Kỳ và La Thắng Y đầy kinh nghiệm, lại có Huyễn Hình đại pháp tương
trợ, thuận lợi thoát ly viện, ra khỏi Vân Nhạn quán, gọi Nguyễn Ngọc Thư cùng nhau rời đi.
Đi xa rồi tìm một cái viện không người, Mạnh Kỳ ra hiệu bảo La Thắng Y đánh thức Lục Hóa Sinh.
Lục Hóa Sinh chậm rãi tỉnh dậy, nhớ lại sự tình vừa rồi, định vận
sức, lại phát hiện chân nguyên của mình đã bị cấm, không thể nhúc nhích!
Mạnh Kỳ che mặt kiệt kiệt cười quái dị: “Ngươi hô đi, dù la rách cổ họng cũng không ai tới cứu ngươi đâu.”