“Chân Thường sư huynh?”
“Chân Thường sư điệt?”
Các tăng nhân đang tìm kiếm quanh vách núi đều vô cùng kinh ngạc, đồng thời bật thốt lên.
Bọn họ không thể tin được đệ tử xuất sắc nhất trong hàng chữ “Chân” lại cấu kết với những kẻ phản trắc âm mưu ăn trộm bí tịch bản môn, để đến nỗi
rơi vào kết cục phải tự sát. Họ cũng không thể ngờ được Chân Định năm
ngoái mới Súc Khí tiểu thành lại có thể công phá La Hán Phục Ma Quyền và Bát Nhã Chưởng tiểu viên mãn của Chân Thường. Cho dù tăng nhân đứng
hàng chữ “Huyền” đã mở ra lục khiếu cũng không dám chắc có thể đánh
trọng thương Chân Thường.
Bọn họ vừa sợ hãi vừa hoài nghi. Ánh mắt nhìn về phía Mạnh Kỳ thêm một phần dò xét lại e ngại, hoang mang.
Di thư viết vội, trên giấy còn chưa có nét gấp. Vô Đắc đọc một lượt, sắc
mặt đại biến, quay sang nói với Huyền Bi: “Huyền Bi sư điệt, việc này
liên quan đến nhiều người, chi bằng lập tức bẩm báo Phương Trượng. Ngươi ở lại đây trông coi”.
Hắn sợ trong đám người có đồng lõa của Chân Định hoặc Chân Thường, bởi vậy phải sắp xếp Huyền Bi ở lại mới yên tâm.
“Vâng, sư thúc” Huyền Bi nãy giờ vẫn đứng bên cạnh Vô Đắc, nội dung phong di
thư hắn cũng đã đọc, sự tình rõ ràng nghiêm trọng hơn tưởng tượng.
Vô Đắc vừa định bước đi chợt nghĩ tới một chuyện. Hắn quay đầu cân nhắc
nhìn Huyền Bi: “Huyền Bi sư điệt, trước khi mọi việc được điều tra rõ
ràng, chi bằng tạm thời chuyển hai vị đồ đệ của ngươi đến biệt viện đi”.
Bất kể thế nào, chuyện Dịch Cân Kinh bị đánh cắp thực sự quá nghiêm trọng.
Mặc dù Mạnh Kỳ và Chân Tuệ là người vạch trần việc này nhưng bọn hắn
nhất thời cũng không thoát khỏi hiềm nghi. Giả dụ như nội bộ phản bội
nhau hoặc giả nổi lòng tham mà giấu diếm bản sao chép Dịch Cân Kinh.
Huyền Bi nhẹ nhàng gật đầu: “Cứ theo ý sư thúc”.
Vô Đắc gật gù, nhìn hai người Mạnh Kỳ, Chân Tuệ: “A di đà phật! Chân Định, Chân Tuệ, tạm thời ủy khuất hai ngươi rồi. Đợi đến lúc sự việc được
điều tra ngọn nguồn, Bồ Đề Viện sẽ không quên khen thưởng các ngươi.
Huyền Trang, Chân Diệu, các ngươi mang họ đến tiểu viện gần đây. Trừ phi có pháp chỉ của Phương Trượng, bằng không ai cũng không thể đi vào”.
Vì vậy, vị chấp sự tăng lúc trước cùng Chân Diệu dẫn hai người Mạnh Kỳ ra
khỏi vách đá, tiến vào một tiểu viện cũ kỹ nhiều năm không được tu sửa.
Mạnh Kỳ rất tò mò về nội dung di thư. Hắn thừa dịp Huyền Trang đang canh gác ngoài cổng viện, Chân Diệu trông coi trong nội viện bèn lân la bắt
chuyện với Chân Diệu: “Chân Diệu sư huynh có biết ai đứng sau sai khiến
Chân Thường sư huynh không? Ta không thể nào tin được một đệ tử chân
truyền như Chân Thừơng sư huynh lại là kẻ phản bội”
Phong di thư
kia đặt ngay ngắn trên mặt bàn nên người đầu tiên phát hiện ra nó là
Chân Diệu và Huyền Trang chắc hẳn đều đã xem qua nội dung bức thư. Lúc
này, Chân Diệu nghe được Mạnh Kỳ hỏi chuyện, sắc mặt phức tạp nhìn hắn
một cái: “Ta cũng không tin. Chân Thường sư huynh thiên phú tuyệt đỉnh,
tâm tính trầm ổn. Cho dù là La Hán Phục Ma Quyền hay Bát Nhã Chưởng khó
luyện như vậy vẫn có thể luyện đến tiểu viên mãn. Sau khi xông qua Đồng
Nhân Hạng đạt được tư cách xuống núi, lại chính thức được truyền thụ
Dịch Cân Kinh quyển thứ nhất. Ta thật sự nghĩ mãi vẫn không hiểu hắn tại sao phải bất chấp nguy hiểm sao chép bí tịch cho Chân Vĩnh”.
Tuy rằng Chân Diệu bản tính hiếu thắng, vẫn luôn muốn vượt qua Chân Thường, nhưng thân là một trong những đệ tử xuất sắc trong hàng chữ “Chân” khó
tránh khỏi cảm giác một con ngựa đau, cả tàu bỏ cỏ.
“Có lẽ người nhà của Chân Thường sư huynh bị bọn chúng bắt nhốt rồi uy hiếp huynh ấy làm việc cho chúng” Mạnh Kỳ phỏng đoán.
Chân Diệu lắc đầu: “Chân Thường sư huynh là cô nhi, từ nhỏ đã lớn lên ở Thiếu Lâm. Nơi đây chính là nhà của hắn”.
“Hay là mỹ nhân kế?” Chân Tuệ lắp bắp nói. Mấy câu chuyện xưa mà sư huynh kể có rất nhiều anh hùng không qua được ải mỹ nhân.
‘Điều này sao có thể? Trong chùa lấy đâu ra nữ tử! Chân Thường sư huynh giúp
đỡ Chân Vĩnh sao chép kinh cả năm nay rồi, cũng không phải sau khi xuống núi trở về mới bắt đầu” Chân Diệu lần nữa bác bỏ giả thuyết.
Mạnh Kỳ cũng không nghĩ ra lý do nào hợp lý, đành tiếp tục hỏi dò Chân Diệu: “Chẵng lẽ Chân Thường sư huynh không nói rõ trong di thư sao?”
“Chân Thường sư huynh chỉ nói hắn bị cám dỗ, bôi nhọ thanh quy, ngày càng sa
ngã, cũng không nói cụ thể là bị cái gì cám dỗ”, Chân Diệu thuận miệng
nói ra, tuy rằng nội dung di thư hệ trọng nhưng cũng không có bí mật gì
đặc biệt.
Mạnh Kỳ hít sâu một cái: “Còn Chân Vĩnh sư huynh kia thì sao? Di thư có nói hắn tại sao phải đạo kinh không?”
“Chân Vĩnh chính là tử sĩ được bồi dưỡng từ bé của Kim Cương Tự. Hắn gia nhập phái ta chính là để đạo kinh”. Chân Diệu nói đến đây liền trầm mặt
xuống.
“Kim Cương Tự?” Mạnh Kỳ kinh ngạc lặp lại. Lại là Kim
Cương Tự! Điều này thật đúng là ngoài dự liệu! Nhưng mà Chân Vĩnh có thể đạo kinh dễ dàng như thế cũng làm cho người ta thật hoài nghi. Hắn lấy
cái gì để cám dỗ Chân Thường?
“Ừ” Chân Diệu không giải thích gì
thêm, ngược lại, hắn nhìn Mạnh Kỳ đầy phức tạp. “Chân Định sư đệ, người
khiến ta kinh ngạc nhất thật ra chính là ngươi. Ngươi lại có thể một đao chém trọng thương Chân Thường sư huynh khiến cho hắn không cách nào che đậy, chỉ có thể tự sát tạ tội. Đao pháp của ngươi từ lúc nào đã đến
trình độ này rồi hả?”
Nếu hắn ở vào vị trí của Chân Thường sư
huynh, sợ rằng không chỉ trọng thương như vậy. Võ công và đao pháp của
Chân Định sao lại có thể kinh khủng như thế?
Tính đến thời điểm
này vẫn chưa đầy một năm. Là Huyền Bi sư thúc dạy tốt, lại âm thầm cung
cấp nhiều tài nguyên tu luyện hay là Chân Định có bí mật khác?
Mạnh Kỳ cười khan hai tiếng: “Chân Thường sư huynh vì muốn giết Chân Vĩnh,
quá mức sốt ruột mà lộ ra sơ hở chí mạng, bị ta liều mạng nhắm trúng
thôi”.
Hóa ra công pháp dung hợp thiên địa, phong bế hết thảy
biến hóa chưởng pháp kia chính là Bát Nhã Chưởng, quả nhiên danh bất hư
truyền!
Nếu Chân Vĩnh là gian tế Kim Cương Tự, vậy đao pháp hắn
sử dụng hẳn là một trong ba đại đao pháp đặc trưng của Kim Cương Tự.
Không biết là Trảm Phiền đao pháp, Trừ Ngoại Ma đao pháp hay là Đoạn
Nghiệp đao pháp… Dù là đao pháp tinh diệu, hàm ý sâu sắc nhưng Chân Vĩnh chỉ mới hiểu được chút da lông. Hắn không ngộ được đao ý, ngay cả biến
hóa cũng không nắm được tường tận, các chiêu thức bị giản lược đi quá
nhiều nên cũng không có uy lực mấy.
Mạnh Kỳ âm thầm nhớ lại cách Chân Vĩnh thi triển đao pháp, muốn nghiên cứu biến hóa trong đó để trau dồi đao đạo bản thân.
Đây là cơ hội khó có được, ba đại đao pháp của Kim Cương Tự là một trong số ít những đao pháp sánh ngang được với A Nan Phá Giới đao pháp, đều được tôn là đỉnh cao của đao đạo.
“Phải không? Chân Thường sư huynh
cũng không phải người khinh suất như thế”. Chân Diệu không quá tin tưởng lý do Mạnh Kỳ đưa ra. Thấy thế, Mạnh Kỳ đành phải giả bộ thương thế
chưa lành, muốn quay về tăng phòng điều tức dưỡng thương.
Mạnh Kỳ nhắm mắt được một lát, trong đầu đột ngột vang lên một tiếng nói trang nghiêm:
“Luân Hồi mở ra lần thứ ba!”
“Lần này mỗi thành viên tiểu đội đều có một nhiệm vụ riêng”.
Nhiệm vụ cá nhân? Mạnh Kỳ kinh hãi, ngay sau đó liền rơi vào bóng tối thăm thẳm.
…
Gió mát vờn quanh, mặt nước mênh mông, tiếng sóng ì oạp vỗ lên mạn thuyền
Tay trái sờ cằm, Mạnh Kỳ nghiêng đầu nhìn ra phía xa thấy lấp lóe mấy ngọn
đèn dầu treo trên các thuyền đánh cá, nghe bên tai vang lên thanh âm
đinh đinh đang đang, nhất thời hơi thất thần.
Sau khi nhiệm vụ
Luân Hồi mở ra, hắn phát hiện bản thân không tiến vào quảng trường đá mà trực tiếp xuất hiện trên một chiếc thuyền ba tầng.
“May là Bạo
Vũ Lê Hoa Châm đã được nhận lại…có cả giới đao phòng thân.” Lúc Mạnh Kỳ
hạ xuống đầu thuyền liền cảm thấy trong ngực nằng nặng. Hắn thò tay vào
sờ sờ thấy Bạo Vũ Lê Hoa Châm mà hắn đã gửi trong không gian Luân Hồi,
có cả giới đao đang đeo lúc tuần tra cũng được giắt bên hông.
Tiếng đinh đinh đang đang không ngừng vang lên bên tai, Mạnh Kỳ thu liễm suy
nghĩ, tay trái chống cằm, hăng hái ngồi đánh giá cuộc chiến trên boong
thuyền.
“Bộ pháp quá đơn điệu…”
“Một đao kia đúng là gây cười!”
Hắn lẩm bẩm, hứng thú dạt dào mà đánh giá hai nam một nữ đang chiến đấu
trước mắt. Một người trong đó mặc trường bào màu đen, trên mặt đeo một
mặt nạ khỉ nhe răng cười, tay cầm giới đao ra tay lăng lệ ác liệt, dồn
đôi nam nữ cầm kiếm, có vẻ là vợ chồng đến luống cuống tay chân. Trên
người đôi vợ chồng chốc chốc lại có thêm vết thương, máu tươi tràn ra,
xem tình hình không bao lâu nữa sẽ bỏ mạng dưới đao.
Mạnh Kỳ
“xuyên không” tới đây, đập vào mắt chính là tình cảnh máu tanh này. Trên boong thuyền đầy thi thể, nam nữ già trẻ đều có. Hầu hết đều chết vì
một vết đao trên yết hầu. Chỉ có ba người trước mặt còn sống sót, tên
quái nhân mang mặt nạ khỉ kia hiển nhiên là hung thủ.
“Không biết tiêu chuẩn chiến đấu ở thế giới này như thế nào…” Mạnh Kỳ xem xét chốc
lát, lại sờ sờ cằm phỏng đoán. Một cơn gió thổi qua, góc tăng bào phần
phật bay múa.
Đôi vợ chồng trẻ tuổi đứng đối diện Mạnh Kỳ đang
đau khổ chống đỡ thế đao hung lệ không phát hiện được một kẻ lạ mặt đang nhàn nhã quan sát trên đầu thuyền. Một đao xuất ra, gã đã kéo được búi
tóc của nữ tử. Nữ tử căm giận nói: “Thập Nhị Thú các ngươi đều táng tận
thiên lương, ngày sau tất có báo ứng!”
“Táng tận thiên lương?”
Quái nhân đeo mặt nạ khỉ cải biến giọng nói, khàn khàn cười: “Chỉ cần có người trả đủ giá, chi đủ thù lao, chúng ta vì sao lại không nhận nhiệm
vụ? Hơn nữa việc lần này chính là các ngươi hoài bích có tội, giao ra
bản đồ bảo tàng, ta cho các ngươi chết được toàn thây! Thập Nhị Tương
Thần chúng ta ra tay trước nay chưa từng thất bại”.
Hắn lại xuất
đao, nữ tử đứng không vững, lảo đảo lao về phía trước. Nếu không phải
nam tử dùng trường kiếm ngăn cản một đao thì lưng nàng đã trúng chiêu mà hương tiêu ngọc vẫn rồi.
Nữ tử kia vất vả ổn định thân hình,
đang định quay người gia nhập trận chiến, lại liếc thấy ở đầu thuyền có
một hòa thượng mặc áo xám đang mỉm cười nhìn mình. Hòa thượng kia tay
trái chống cằm, thế ngồi nhàn nhã, tuổi không lớn lắm, gương mặt có vài
phần tuấn mỹ.
Hắn là ai? Từ khi nào trên thuyền lại xuất hiện nhân vật như vậy?
Nữ tử sợ hãi bật ra: “Ai?”
Quái nhân đeo mặt nạ khỉ nghe được, huy đao bức lui đối thủ, khóe mắt liếc qua, không chút suy nghĩ nhào về phía Mạnh Kỳ.
Vợ chồng Trương Tông Hiến đã là nỏ mạnh hết đà, dù trốn cũng trốn không
thoát, liền dứt khoát đứng tại chỗ. Vị hòa thượng bất ngờ xuất hiện này
thật làm người ta lo lắng!
Gã vô cùng quyết đoán, trong nháy mắt
đã đến trước mặt Mạnh Kỳ, giới đao chém nghiêm dị thường hung mãnh lại
có mấy phần cảm giác đánh lén.
Mạnh Kỳ cố ý thử trình độ cao thủ ở thế giới này, hơi nghiêng đầu tùy ý để giới đao chặt xuống vai. Gã đeo
mặt nạ khỉ thấy Mạnh Kỳ vẫn bình chân như vại tựa như không kịp phản
ứng, lòng gã thầm vui mừng, đối với quyết định của mình phi thường hài
lòng, trên tay lại tăng thêm lực đạo. Một chiêu này gã muốn chém tên kỳ
đà này thành hai mảnh.
Boong!!
Lòng gã sôi trào sợ hãi. Gã không thể tin được một đao toàn lực của gã lại chỉ có thể chém đứt vải
áo trên vai người này, trên da thịt chỉ lưu lại một vết trắng mờ mờ.
Thân thể này quá kinh khủng rồi? Sợ là có thể so sánh với Đồng Tử Công của
Huyền Tông Bi thần tăng bốn mươi năm trước. Không ngờ hắn lại là một
trong bảy đại tông sư lừng lẫy.
Tiểu hòa thượng này là quái vật phương nào?
Gã mất hồn mất vía, quay đầu chạy trốn còn mau lẹ hơn cả lúc nhào tới.
Đúng lúc này, một ánh đao từ bên cạnh sườn lướt tới, từ góc độ quái dị
phong tỏa phương hướng chạy trốn của hắn.
Mặt nạ khỉ cắn răng xoay người lần nữa, mở miệng phun ra một vật thể nhắm vào mặt Mạnh Kỳ.
Đ..A..N..G.G!!
Ám khí đánh vào mặt Mạnh Kỳ không để lại chút dấu vết nào
Sau khi phóng ám khí, kẻ được xưng là một trong Thập Nhị Thú nhân cơ hội
này vội lướt qua Mạnh Kỳ, muốn nhảy xuống sông tẩu thoát. Gã không ôm hy vọng ám khí kia có thể phá được công phu đáng sợ của người nọ, chỉ thầm muốn đối phương phân tâm mà nhân cơ hội đào thoát.
Từng lớp sóng cuồn cuộn đánh vào cạnh thuyền. Gã mừng thầm, lấy đà nhảy xuống, nhưng
vào lúc này một thanh giới đao chém xuống từ một góc độ không thể nào
tưởng tượng, trực tiếp phá vỡ bụng gã.
Hai chân gã mềm nhũn, ngã về phía trước, từng lớp sóng vẫn ì oạp bên tai, âm thanh ngày càng xa xôi.
Mạnh Kỳ quay lưng về phía hắn, thu hồi giới đao, động tác nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, nội tâm lại thầm mắng không thôi. Vốn hắn chỉ muốn bắt
giữ tên này để thám thính tin tức, kết quả bị ám khí kia phân tâm, chút
nữa để kẻ địch chạy thoát, không thể không xuống tay độc ác tránh phát
sinh rắc rối về sau.
Đôi vợ chồng sửng sốt nhìn vị hòa thượng áo
xám tuấn tú vẫn ngồi yên trên ghế, đầu cũng không quay lại, chỉ một đao
tiện tay liền chém chết một trong Thập Nhị Thú nức tiếng giang hồ.
Hai người có cảm giác mình đang nằm mơ, ngoại trừ bảy đại tông sư, trên giang hồ cũng không có mấy ai làm được điều này.