“La Giáo?” Bởi vì đã giao tiếp với Cố Tiểu Lang hai lần nên Mạnh Kỳ cực kỳ nhạy cảm với hai chữ ‘La Giáo’ này.
Hắn âm thầm dò xét Hoa Luân, sau khi thấy gã này và Hoa Thiên Ca đúng thật giống nhau tới mấy phần thì mới dám chắc chắn thận của gã. Bằng
không, làm sao vừa gặp một kẻ tự xưng là Hoa Luân mà hắn có thể tin ngay được.
Hoa Luân đang tuyệt vọng nên cái gì cũng dám làm, gã lại cần tìm
người truyền tin tức này ra. Bởi vậy, khi thấy Mạnh Kỳ vẫn lặng im, gã
bèn lấy ra một khối lệnh bài bằng đồng màu tím đen, bên trên khắc hai
chữ “Hoa Luân”.
Cái lệnh bài mà gã nắm trong tay nổi lên ánh tím nhàn nhạt, vô cùng nhu hòa.
“Vân văn tử đồng, đúng là lệnh bài của Chân Nhất Môn rồi.” Mạnh Kỳ
nhẹ nhàng gật đầu, không nghi ngờ gì thân phận của người này nữa.
Mỗi một môn phái hoặc thế gia hơi lớn một chút luôn có tiêu chí thể
hiện thân phận đặc thù riêng, hoặc là lệnh bài, hoặc là băng tinh trên
mu bàn tay, vô số kiểu dáng.
Những thứ này được chế tạo bằng phương pháp đặc thù, có lạc ấn của
cường giả Ngoại Cảnh lưu lại, ngoại nhân không thể nào phỏng chế được.
Hơn nữa sau khi luyện chế xong đều được nhỏ máu của người sở hữu vào,
khi nắm trong tay hoặc lúc nào ra sức vận chuyển nội khí sẽ sinh ra cảm
ứng về huyết mạch, hào quang sẽ sáng lên để chứng minh thân phận.
Nhận dạng thân phận của Thiếu Lâm là tràng hạt khắc pháp danh của bản thân, hơn nữa phải là khi chính thức xuống núi lịch lãm mới được có.
Mạnh Kỳ và Chân Tuệ lần này theo sư phụ ra ngoài làm chứng nên cũng
không thể có.
Sau khi Hoa Luân chứng minh thân phận của mình, lại hỏi: “Không biết
phải xưng hô với công tử thế nào? Xuất thân từ môn phái nào?”
“Tại hạ Mạnh Kỳ, là tu sĩ Thần Đô, tạm trú ở Tây Lương, là hạng người vô danh trên giang hồ, may mắn được Độc Cô tiền bối chỉ điểm một chút
kiếm pháp, hiện tại đang đi lịch lãm.” Mạnh Kỳ đem những lời giới thiệu
về bản thân như lúc ban ngày nói ra.
Hoa Luân nhíu mày, người này giới thiệu như thế làm gã không biết đối phương là người tốt hay kẻ xấu, là chính phái hay tà đạo, làm sao để
nhờ vả được đây?
Gã cố gắng ngồi dậy, dò xét Mạnh Kỳ, chỉ thấy tướng mạo người này
tuấn tú, không phải kiểu thanh tú yếu ớt mà khí vũ hiên ngang, tản mát
ra khí thế hào hung. Vì vậy, gã cắn răng, hạ quyết tâm, nói: “Kính xin
Mạnh công tử giúp tại hạ tới Chân Nhất Môn tìm cứu viện.”
“Không cần vội. Kính xin Hoa công tử từ từ kể lại mọi chuyện một
chút.” Mạnh Kỳ muốn biết rõ sự thật rồi mới quyết định có giúp hay
không.
Hoa Luân hiểu sự băn khoăn của Mạnh Kỳ, thần sắc thành khẩn đáp: “Hôm trước tại hạ có nghe nói chi phụ của họ Trương ở Lũng Nam có phái người tới trợ uy cho Hoàng Duẫn, sợ bọn họ lấy mạnh hiếp yếu nên mới báo cho
gia phụ một tiếng, sau đó suốt đêm đi đường, muốn quay về tông môn để
cầu Trưởng lão hoặc Đại sư huynh ra mặt tọa trấn. Kết quả, khi ẩn nấp
tại một chỗ trong núi, lại thấy Hoàng Duẫn cùng một đệ tử của họ Trương
gặp gỡ riêng với một người, bàn bạc chuyện cướp kỳ thạch.”
“Tại hạ vô cùng khiếp sợ, vì vậy muốn nghe kỹ hơn, phát hiện người
kia là Trí Không Sứ của La Giáo. Dường như trong thiên ngoại kỳ thạch
vẫn còn bí mật gì đó, bọn họ muốn cùng họ Trương ở Lũng Nam và Tần Sơn
Kiếm phái chiếm lấy kỳ thạch. Bọn họ bàn bạc sẽ dùng tỷ thí ngoài ánh
sáng để tạo cơ hội cho La Giáo cướp đoạt. Chỉ cần như thế, nhánh phụ của Trương thị và Tần Sơn Kiếm Phái có thể thoát khỏi nghi ngờ, mà khi cùng nhau truy tung, bọn hắn cũng sẽ cố gắng để kẻ kia chạy thoát.”
La Giáo chính là một trong chín môn phái tà ma, luôn bị các chính
phái như Thiếu Lâm chèn ép, vì thế bọn chúng một mực bí mật truyền giáo, tổ chức lớn đến cấp độ nào người ngoài khó mà biết được. Ngay cả Thiếu
Lâm cũng chỉ biết hai người ở tầng cao nhất là Pháp Vương và Thánh Nữ,
tầng thứ hai là mười hai Thần Sứ, tầng thủ lĩnh thấp nhất là Trí Không
Sứ, còn lại những tầng phân bổ ở giữa cũng không ai nắm được.
“Sau đó ngươi bị phát hiện à?” Mạnh Kỳ nhìn máu đen nhỏ xuống từ lưng Hoa Luân.
Hoa Luân nhẹ gật đầu: “Bổn môn có bí pháp thu liễm khí tức cho nên
lúc đầu tại hạ cũng không bị phát hiện. Đến khi Hoàng Duẫn, đệ tử họ
Trương và Trí Không Sứ của La Giáo kia rời đi, tại hạ muốn tiếp tục quay về tong môn thì lại bị Trí Không Sứ của La Giáo phát hiện. May mắn kiếm pháp của ta không tệ, người mang tuyệt kỹ nên sau khi trúng Hắc thần
chưởng của kẻ kia vẫn có thể cố gắng đào thoát đi được.”
Hắn xoay phần lưng ra, chỉ thấy ở giữa lưng bên trái có một chưởng ấn màu đen cực kỳ rõ ràng.
Nơi đó cẩm bào đều bị rách nát cả, làn da màu đen sưng lên, chỉ cần
đụng một cái là sẽ có máu đen chảy ra từ chỗ thịt da đã thối rữa.
“Quả nhiên là La Giáo.” Mạnh Kỳ khẽ gật đầu, Hắc thần chưởng là võ
công đặc thù của Trí Không Sứ ở La Giáo, đặc điểm nổi bật, vô cùng ác
động, người trúng chiêu sẽ dần bị thối rữa da thịt, nếu không nhanh
chóng đẩy chưởng kình và độc ở trong ra thì sẽ dần lan tới lục phủ ngũ
tạng, đau đớn mà chết. “Hoa công tử, chi bằng ngươi hãy tranh thủ chữa
trị vết thương của mình đi.”
Gã đã cố gắng kéo dài hai ngày, chỉ còn một ngày nữa, dù cho đến được Chân Nhất Môn thì cũng chỉ có thể giữ lại được tính mạng mà thôi, còn
võ công thì coi như mất sạch.
Hoa Luân biết tình huống của mình, nếu không vừa rồi gã cũng không tuyệt vọng làm liều rồi: “Kính xin Mạnh công tử tương trợ.”
Tay phải Mạnh Kỳ cầm kiếm, tay trái đặt tại giữa lưng hắn, nội lực
vận chuyển sau đó truyền sang, giúp Hoa Luân bài trừ chưởng kình và độc.
Hoa Luân cảm thấy một cỗ chí dương chân khí chảy vào trong cơ thể
mình, tinh thần không khỏi chấn động, hắn bèn vội vàng dung nạp nó vào
nội lực của mình, chậm rãi đẩy độc tố ra ngoài.
“Từ chân khí này có thể thấy vị Mạnh công tử này là nhân sĩ chính đạo rồi.” Gã âm thầm gật đầu.
Trong tình huống bình thường, nếu không phải đã từng tiếp xúc qua
chân khí tương tự hoặc môn thần công chân khí thật sự đặc thù, nếu không ở Khai Khiếu Kỳ rất khó có thể dựa vào chân khí để đoán ra nguồn gốc võ công được. Ví dụ như Kim Chung Tráo này của Mạnh Kỳ cũng chỉ hiển lộ
đặc tính chính khí chí dương, trước Ngoại Cảnh cũng không chứa đựng ý
cảnh thanh tịnh của Phật môn, chênh lệch khá lớn với các loại nội công
khác. Chỉ sau khi vận chuyển để hiện ra các đặc điểm rõ ràng của Kim
Chung Tráo thì mọi người mới có thể phân biệt được.
Từng dòng máu đen tuôn ra, chưởng ấn sau lưng Hoa Luân nhạt dần, làn da cũng dần lấy lại màu sắc bình thường.
“Phốc.” Hoa Luân nhổ ra một ngụm máu đen, toàn bộ cơ thể cũng bắt đầu khá dần lên. Gã chắp tay: “Đa tạ Mạnh công tử trợ giúp.”
Mạnh Kỳ thu tay về, mỉm cười hỏi: “La Giáo có phái người đuổi theo giết ngươi không?”
“Có! Không biết từ khi nào mà bọn chúng đã có rất nhiều giáo đồ ở Tam Sơn Tứ Thủy này, hảo thủ Khai Khiếu cũng không ít. Bọn chúng vây ta ở
trong núi này, nếu không phải lúc nhỏ ta phát hiện ra trong tượng Phật
này có cửa ngầm thì sớm đã bị bắt rồi. Có thể bọn chúng đã phong tỏa các đường xuống núi, muốn tìm kiếm tung tích của ta.” Hoa Luân trịnh trọng
nhắc nhở. “Mạnh công tử, lúc huynh đi tìm Chân Nhất Môn để báo tin thì
phải bình tĩnh, không được khẩn trương, nếu không bọn chúng sẽ thà giết
nhầm chứ không buông tha.”
“Đúng rồi, nếu tong môn tại hạ cố kỵ La Giáo, xin Mạnh công tử theo
bọn chúng đi một chuyến tới Chân Vũ Phái. Ta và đệ tử Trương Thị ở Chân
Vũ cũng có chút giao tình, có thể mời bọn họ ra mặt thuyết phục, lệnh
bài này chính là tín vật.”
Thật trùng hợp… Mạnh Kỳ cười ha hả nhìn gã: “Tại sao phải tới Chân Nhất Môn? Tới đó có ích gì không?”
“Sao?” Hoa Luân khó hiểu hỏi lại.
“Hôm nay kỳ thạch cũng đã mất rồi, nếu ta là bọn Hoàng Duẫn thì sẽ
lợi dụng việc ngươi mất tích hai ngày này để vu oan cho ngươi, nói cha
con các ngươi không nỡ giao kỳ thạch ra nên đã làm giả việc ngươi mất
tích. Thực tế là bọn hắn nội ứng ngoại hợp cướp đi kỳ thạch kia, sau đó
có thể độc chiếm rồi. Lúc thọ yến ngươi không ở Chân Nhất Môn, cũng
không ở sảnh đường, ngươi chối cãi thế nào? Dù sao kỳ thạch cũng bị mất
đi trước mắt Hoa môn chủ đấy.” Mạnh Kỳ cười nhạt.
Hoa Luân cẩn thận suy nghĩ, sắc mặt càng thêm trắng bệch, lúng túng
nói: “Mạnh công tử, huynh làm chứng cho ta, trên người ta còn lưu lại
dấu vết của Hắc thần chưởng.”
“Nếu là ngươi và đám La Giáo cấu kết với nhau để cướp kỳ thạch, thần
chưởng cũng có thể tạo ra được…” Mạnh Kỳ cười tủm tỉm. “Mà ta sau khi kỳ thạch bị cướp đi mới gặp ngươi, sao có thể làm chứng được.”
Sắc mặt Hoa Luân càng thêm tái, dường như đã nhìn ra được tương lai
sau này thanh danh của mình bị tổn hại tới mức nào. Gã ôm một chút hy
vọng, nhìn Mạnh Kỳ: “Mạnh công tử, xin huynh chỉ giáo cho ta một chút?”
Mạnh công tử dáng vẻ nhàn nhã, tự tại, rất đáng tin cậy.
“Ngươi biết Trương Viễn Sơn ở Chân Vũ không?” Mạnh Kỳ không đáp mà hỏi lại.
Hoa Luân sửng sốt một chút, cười khổ: “Trương sư huynh là đệ tử chân
truyền của Chân Vũ phái thế hệ này, ta có tài đức gì mà quen biết với
hắn chứ. Nhưng ta cũng có một chút quen biết với hai vị sư đệ của huynh
ấy.”
“Thế sao?” Mạnh Kỳ nhẹ nhàng gật đầu, lại mỉm cười nói. “Muốn giải
quyết việc này cũng không khó, mấu chốt ở chỗ lấy lại kỳ thạch. Có kỳ
thạch trong tay rồi thì có thể tiếp tục tỷ thí, không ai có thể hãm hại
ngươi được.”
“Lấy lại kỳ thạch?” Ánh mắt Hoa Luân sáng lên một chút rồi lại ảm
đạm. “Nơi này cách tông môn của tại hạ một ngày đường lộ trình, dù là
cứu binh có tới thì người của La Giáo cũng mang kỳ thạch trốn xa rồi.”
“Ta có thể giúp ngươi.” Mạnh Kỳ cười đến sáng lạn.
Hoa Luân cẩn trọng đáp: “Mạnh công tử, huynh phải hiểu là việc này vô cùng nguy hiểm.”
Từ cường độ chân khí của Mạnh Kỳ, Hoa Luân đoán thực lực của hắn nằm trong khoảng từ tứ khiếu tới lục khiếu là cùng.
“Trước tiên ta sẽ mang ngươi xuống núi, về Tăng Hiền Môn. Sau khi tìm được Hoa môn chủ thì toàn phái xuất động, đoạt lại kỳ thạch.” Mạnh Kỳ
tiêu sái nói ra kế hoạch. Đối phương có cao thủ cửu khiếu là Ninh Kỷ
Đạo, bên này cũng có Hoa Thiên Ca. “Hoa công tử, ngươi nghe lén lâu như
thế, chẳng lẽ không đoán được người của La Giáo sẽ trốn ở đâu để tạm
tránh truy lung, chuẩn bị cao chạy xa bay sao?”
Hoa Luân suy nghĩ một chút lại gật đầu: “Hẳn là chỗ đó. Mạnh công tử, huynh sao có thể giúp ta nhiều đến thế? Nếu huynh cần gì, chỉ cần ta có thể làm thì sẽ nhất định đồng ý.”
“Ta cũng có một chút hiềm khích với La Giáo, ta lại là kẻ có thù sẽ
báo.” Mạnh Kỳ chắp hai tay sau lưng, cười tươi rói. “Ha ha, nói đùa
thôi, kỳ thật ta là người nghĩa hiệp can đảm, nghĩa bạc vân thiên.”
Để Hoa Luân đào thoát được nên Mạnh Kỳ đoán cũng không có cao thủ quá mạnh của La Giáo ở đây.
Hoa Luân yên lặng suy nghĩ, trầm ngâm một chút rồi nói. “Mạnh công
tử, nếu có thể đoạt lại kỳ thạch, ta sẽ thuyết phục phụ thân để huynh
cảm ngộ kỳ thạch trong ba ngày.”
“Tốt.” Mạnh Kỳ cũng không khách khí, nếu không tên Hoa Luân này sẽ
còn nghi thần nghi quỷ mãi. “Việc này không nên chậm trễ nữa, ta sẽ cõng Hoa công tử xuống núi, về Tăng Hiền Môn.”
Mặc dù chưởng kình đã bị loại bỏ nhưng cũng đã kéo dài hai ngày nên
một, hai canh giờ nữa Hoa Luân mới có thể khôi phục sức lực. Hơn nữa, dù Mạnh Kỳ không mang theo Hoa Luân, một mình nửa đêm xuống núi quay về
thế nào cũng bị chặn đường. Hơn nữa rất có thể điều này sẽ làm lộ vị trí ẩn núp của Hoa Luân, tính toán kỹ càng, cứ nên mang theo gã xuống núi
thì hơn.
Hoa Luân chắp tay nói tạ ơn, cuối cùng còn cẩn thận nhắc nhở: “Mạnh
công tử, Lao Giáo đã điều động giáo đồ phong tỏa đường xuống núi, ở
trong không thiếu cao thủ. Nếu như gặp phải, huynh không nên liều mạng,
cũng không nên dây dưa, cần phải cẩn thận.”
Mạnh Kỳ cười mà không nói, đeo Băng Khuyết Kiếm ở trước ngực, sau đó cất cao giọng nói: “Tạm dùng chúng để thử kiếm.”
Tình cảnh này, đầu óc hắn đột nhiên nhớ câu thơ “Thập bộ sát nhất nhân, thiên lí bất lưu hành*“.
* Bài thơ Hiệp Khách Hành:
”Trong mười bước giết người bén nhạy,
Nghìn dặm xa vẫy vùng mà chi.”