Đương !
Đao kiếm chạm nhau, kình khí tỏa ra bốn phía, Vương Tái “Chí công vô
tư” quá cân bằng, khiến Mạnh Kỳ ám tàng Bất Tử Ấn Pháp lại không dùng
được, không có chỗ nào để mượn lực, trừ phi hắn có thể cửu khiếu tề
khai, chân khí ngoại phóng, sau đó mượn khí tường ly thể để hỗ trợ mới
có thể làm được, cho nên Mạnh Kỳ không thể không thôi phát kình lực kề
sát thân đao, đao thế nhìn như nhu hòa nháy mắt trở nên cuồng bạo.
Phong duệ bay ra, bức tường vây quanh giáo trường xuất hiện những
đường nứt, kiếm đao thanh thúy va chạm vào nhau, làm lòng người chấn
theo.
Vương Tái thu kiếm rồi lại đâm ra, vô hình chi khí bừng bừng phấn chấn, phạm vi bao phủ rất rộng, uy nghiêm áp người.
Nhưng Mạnh Kỳ luôn duy trì được chân khí trong trạng thái đỉnh phong, mượn lực đàn hồi do va chạm để ra tay trước!
A Nan Phá Giới đao tâm pháp ẩn chứa ám chiêu, lấy sự bất động và
thanh tịnh lúc ban đầu để đấu với sự chấn nhiếp và uy áp của hạo nhiên
chi khí, “Khinh ngữ” Tà tà tà vẽ ra, không ngừng run run, đơn giản lại
quỷ dị, hoàn toàn vi phạm nguyên tắc của đao pháp, chính là dùng ‘vô
chiêu’ của kiếm pháp dùng lên cho đao pháp, là thu hoạch của nửa năm tu
luyện này của Mạnh Kỳ.
“Di......” Nhìn thấy một chiêu này, Vương Nạp Ngôn, Khổng Dục và Đỗ
Thiếu Bạch đều sửng sốt, không phải bọn họ kiến thức không đủ, mà là nay mới biết, thì ra khi đối chiến Hoàng Tử Sư, đao cuồng Tô Mạnh không chỉ không dùng ngoại cảnh ý cảnh A Nan Phá Giới đao và Kim Chung tráo, mà
ngay cả đao pháp bình thường cũng còn tàng tư (giữ lại không dùng hết)!
Hoàng Tử Sư tái xanh, vừa giận, vừa thở dài, sự tự đại vẫn còn lưu giữ đến giờ đã hoàn toàn biến mất.
Những người xem trên các đài khác thì ngạc nhiên, vì không hiểu sao
đao cuồng Tô Mạnh lại dùng đao lộn xộn như con nít vung bậy thế kia,
song sau khi nhìn kĩ, cả bọn mới nhíu mày, cảm giác chiêu này khắp nơi
là sơ hở, nhưng lại hình nhưng chẳng có sơ hở nào, mà toàn là cạm bẫy !
Vương Tái thần sắc bình tĩnh, như không nhìn thấy “Vô chiêu” của Mạnh Kỳ, bảo kiếm vẫn bình thản đánh ra.
Này một huy, tựa hồ tác động vào hạo khí chính khí của trời đất,
khiến chúng chen nhau dung vào kiếm thế, khiến một kiếm này như một bức
tường vững chắc, sức che chắn mạnh mẽ.
Đây là chiêu “Cương trực công chính” trong Thánh Nhân cửu kiếm, Vương Tái là lấy chính phá kì, lấy bất biến ứng vạn biến, lấy đại thế đối vô
chiêu !
Vương Nạp Ngôn khẽ gật đầu, Vương Tái không hổ là đệ tử xuất sắc nhất thế hệ này của nhà mình, lựa chọn cách ứng đối rất chuẩn xác, đối phó
“Vô chiêu” là phải đường đường chính chính, lấy thế nghiền áp, lấy mình
làm chủ.
Đao kiếm tựa hồ lại muốn va chạm vào nhau , thì Khinh Ngữ không chút
dấu hiệu gập lại, ánh đao mênh mang, phảng phất khởi tự đáy lòng, thẳng
trảm vào tay trái của Vương Tái như một chiêu “Vô chiêu” vừa rồi chỉ là
dụ địch !
Vương Tái không sợ hãi không hoảng hốt, vô hình chi khí trong cơ thể
lại bừng bừng phấn chấn, khiến cả người hắn có vẻ cao lớn hẳn lên, nhân
thứ khoan hậu, tốc độ ép vào Khinh Ngữ hơi chậm chạp, như không muốn đả
thương người trước mặt.
Trường kiếm trong tay chém thẳng vào cổ tay Mạnh Kỳ, thế như nghiền ép, đầy uy nghiêm vương giả, không thể ngăn cản .
“Nội thánh ngoại vương” trong Thánh Nhân cửu kiếm !
Trường kiếm đã sắp chém trúng, thì tay phải của Mạnh Kỳ đột nhiên biến mất, cả Khinh Ngữ tay phải hắn đang cầm!
Đây không phải Bát Cửu huyền công của Mạnh Kỳ đã tu luyện đến cực
hạn, có thể tùy tiện biến hóa thân thể, mà là đao chiêu đã thay đổi với
một tư thế rất quỷ bí, Khinh Ngữ từ một góc độ không thể tin được chém
lên trường kiếm của Vương Tái, sự kết hợp đầy tinh tế của A Nan Phá Giới đao pháp và Huyết Đao đao pháp khiến người ngồi xem phải bật thốt lên
vì sợ hãi.
Đinh !
Tiếng đao kiếm va chạm không lớn, thanh thúy dễ nghe, Thủ Chính kiếm
của Vương Tái được “Khinh ngữ” ‘hỗ trợ’, tà tà đâm ngược lên bên trái.
Mưu tính thành công, Mạnh Kỳ chân phải dùng lực, đón cơ hội, cả người nhào mạnh tới, không né tránh Thủ Chính kiếm, tông thẳng vào.
Phốc !
Trường kiếm đâm trúng vai trái hắn, kình khí bừng bừng phấn chấn,
quần áo vỡ toang bay ra lả tả như bươm bướm, lộ ra làn da màu đồng, cơ
nhục như được chạm khắc, mỗi cơ bắp đều tràn đầy dương cương chi khí.
Bởi vì không phải tự nguyện, phần lớn kình lực và khí thế đều bị tiêu hao sau khi kiếm đao va chạm với nhau, “Thủ chính” chỉ xuyên qua vai
Mạnh Kỳ được nửa tấc đã bị cơ bắp rắn chắc chặn lại!
“A !” làn da màu đồng cổ của Mạnh Kỳ khiến ai nấy giật mình, đến lúc
này mới nhớ ra lôi đao cuồng tăng còn có một ngoại hiệu nữa là quên mãng kim cương ! Tuyệt kĩ áp đáy hòm của Tô Mạnh ngoài phá giới đao, còn có
Kim Chung tráo !
Vương Nạp Ngôn sầm mặt, biết tứ điệt đã mắc bẫy !
“Đao cuồng” Tô Mạnh sau khi không tìm ra sơ hở trong kiếm pháp, thì dùng đao chiêu dụ dỗ cháu mình rơi vào cái bẫy này!
Nếu mình ở đó, đao tiếp theo chắc chắn sẽ xuất toàn lực, tuyệt không cho tứ điệt cơ hội hồi phục khí!
Vương Tái cũng nhận ra vấn đề, cổ tay vận lực, đang định biến chiêu.
Nhưng Mạnh Kỳ đã chém ra khinh ngữ.
Một ánh đao sáng lên, nói thì thầm khe khẽ không ngừng, như đang khơi dậy những dục vọng, khao khát ẩn sâu trong lòng Vương Tái !
Tuyệt chiêu “Lạc hồng trần” của A Nan Phá Giới đao pháp! Rốt cuộc
cũng đã được nhìn thấy đao chiêu ngoại cảnh nổi tiếng đã lâu, tuyệt học
lấy tâm dẫn tâm!
Đa số người xem không biết tên chiêu này, nhưng ai cũng đoán ra nó
hẳn là ngoại cảnh đao ý của A Nan Phá Giới đao pháp, bởi vì cách xa như
vậy, mình tuốt ở trên đài cao mà vẫn còn lôi ra ý niệm sâu trong lòng,
khiến người thì nhăn mặt, kẻ lại như thấy được hoa khôi đầy quyến rũ
đang uốn éo trước mắt, ngỡ mình đang nhập cuộc, mặt mày dâm đãng, hạ thể dựng lên, người khác lại nhìn thấy mình đang cầm quyển bí tịch mà lâu
nay muốn mua cũng mua không nổi, thế là cố gắng đọc, luyện......
Kẻ thấy mình đánh bại thiên hạ anh tài, đứng hàng Nhân bảng đệ nhất;
người thấy đích tử trong nhà mất mạng, mình được kế thừa gia nghiệp; tên lại thấy mình bày kế thày công, mở rộng gia nghiệp ra ngoài...... Dù
dưỡng hạo nhiên chi khí, Vương Tái vẫn là một phàm nhân, một người trẻ
tuổi, bình thường có thể khắc chế tà niệm, nhưng chung quy trong người
vẫn có dục vọng, vẫn có thể mình cầu mà không được!
Hắn hoảng hốt, suýt mất khỏi kềm chế, nhưng hạo nhiên chi khí trong
người đột nhiên tự động vận chuyển, tà niệm biến mất, song ánh đao đã
gần ngay trước mắt.
Chỉ trong một nháy mắt, khí thế và kình lực của Mạnh Kỳ đều mạnh hơn hẳn Vương Tái đã bị phân tâm.
“Cáp !” Hắn quát lên một tiếng lớn, trong thanh âm ẩn chứa “Uy vũ
không khuất phục” Chi ý, vô hình chi khí tăng lên, phủ khắp chung quanh, chí chính chí cương, ép ánh đao của Mạnh Kỳ chậm đi.
Kiếm của hắn không kịp quay lại, nhưng vẫn kịp dùng chuôi kiếm đánh
vào đao phong, chiêu thức quái dị, nhưng vô cùng hữu hiệu, đây là tuyệt
chiêu ‘Nghèo hèn không thể lay’ của “Uy vũ không khuất phục”, làm Mạnh
Kỳ chợt nghĩ tới lúc mình lâm vào hoàn cảnh ác liệt, ý chí và cơ thể đều tự nhiên mạnh mẽ hẳn lên, vững như bàn thạch !
Đương !
Tiếng va chạm rất to, khiến giang hồ hảo hán hơi bị A Nan Phá Giới đao pháp ảnh hưởng đều tỉnh lại.
Chặn được ! Vương Tái đã chặn được ! Tuyệt chiêu ‘Nghèo hèn không thể lay’ của “Uy vũ không khuất phục” có khả năng phòng thủ quả nhiên phi
phàm, rơi vào đao pháp cạm bẫy, không thể quay lại đỡ, nhưng vẫn cản
được ngoại cảnh đao chiêu !
Vương Nạp Ngôn khẽ gật đầu, nếu không cản được, thì không còn là Vương Tái .
Song hắn và đám Khổng Dục ngay lập tức phải biến sắc, vì một tia kiếm quang kiếm quang bừng bừng phấn chấn, dù nó chỉ là mộc kiếm, không có
sự sáng bóng của kim loại nhưng bây giờ lại rực lên chói lọi, mang theo
khí thế chết rồi lại sinh, chỉ tiến không lùi, bước là không hối!
“Hảo kiếm pháp !” Khổng Dục nhịn không được buột khen.
A Nan Phá Giới đao pháp và Thánh Nhân cửu kiếm đều là tuyệt học, ai
nấy đều biết, không cần hắn phải khen thêm, nhưng một kiếm này quả thực
là làm người ta kinh tâm động phách.
Hèn gì người ta đồn Lôi đao cuồng tăng đao kiếm song tuyệt !
Đương !
Vương Tái vừa kịp thu kiếm về đỡ lấy mộc kiếm, kiếm phong va chạm vào nhau ngay trước mi tâm, “Nghèo hèn không thể lay” quả là phòng thủ
tuyệt hảo!
Công quá mạnh, thủ quá đẹp, người xem chiến đang định khen, thì Khinh Ngữ đã lại bổ ra.
Trong thế giới u ám, ánh đèn le lói, những chuyện khó quên trong lòng bất chợt lại hiện lên, khiến người ta cảm xúc phập phồng, khiến trong
lòng không thể nào thoải mái, thanh tịnh.
“Hắn vẫn còn có thể bổ ra một đao A Nan Phá Giới đao pháp !” đồng tử
Vương Nạp Ngôn rụt lại vì khiếp sợ, với thực lực lục thất khiếu, không
dùng tới mấy thứ như Thiên Ma giải thể đại pháp, mà vẫn dùng được liên
tục hai chiêu đao thức ngoại cảnh!
Mạnh Kỳ sau khi hấp thu Ma Tôn tinh thạch, tu luyện Bát Cửu huyền
công và Bất Tử Ấn Pháp, chân khí và thân thể dĩ nhiên không cần phải
dùng tới Xá Thân quyết nhưng vẫn có thể liên tiếp đánh hai chiêu “Đoạn
thanh tịnh” Và “Lạc hồng trần”, chỉ là nửa năm trước nguyên thần chưa
mạnh, tinh thần không đủ nên chưa làm được mà thôi.
Nhưng nửa năm nay, “Huyễn Hình đại pháp” Và “Bất Tử Ấn Pháp” Đều có
tu luyện tinh thần, Bát Cửu huyền công lại là tuyệt thế thần công,
Nguyên Thần của Mạnh Kỳ đã lớn mạnh hơn nhiều, tinh thần đã mạnh hơn rất nhiều, tuy rất miễn cưỡng, nhưng đã có thể hoàn thành.
Hắn cố nén sự đau đớn như linh hồn bị xé rách, cố nén sự phản phệ của việc liên tục đánh ra hai chiêu A Nan Phá Giới đao pháp khiến đầu óc
xảy ra ảo giác, dục vọng nổi lên, trong tai đầy tiếng ồn ào, trong lòng
nôn nóng bất an, bàn tay nắm đao vẫn trầm ổn không hề rung lắc!
Vương Tái phải thua…những võ lâm hảo thủ thực lực cao đều nghĩ vậy,
“Nghèo hèn không thể lay” đã là thủ đến cực hạn, giờ lại phải đốimặt với một thức ngoại cảnh đao chiêu nữa, hắn hẳn phải thua không thể nghi
ngờ.
Ngay cả Khổng Dục cũng phải gật đầu, nghĩ Vương Tái khó mà đỡ nổi nữa.
Đương !
Lại một tiếng đao kiếm chạm vào nhau!
Mặt Vương Tái vặn vẹo, trường kiếm trong tay đánh ngang ra một cách
kì quái, lấy thân kiếm nghênh địch, song càng kì quái ở chỗ, lại chặn
được Khinh Ngữ của Mạnh Kỳ!
“Nhân giả vô địch......” Vương Nạp Ngôn vui sướng, đây là một chiêu ngoại cảnh kiếm pháp đứng đầu trong Thánh Nhân cửu kiếm!
Nó và “Nghèo hèn không thể di” kết hợp, được Lục Phiến môn đánh giá
là hai chiêu thủ mạnh nhất thiên hạ, không thua kém “Thái Cực diễn Hỗn
Độn”của Chân Võ phái.
Đương nhiên, Như Lai thần chưởng và Tiệt Thiên kiếm pháp đã thất lạc trong truyền thuyết còn mạnh hơn.
Mọi người đều ngừng thở, biết sau hai lần liên tiếp xuất ngoại cảnh
đao chiêu và một chiêu kiếm pháp siêu cường, Mạnh Kỳ chắc chắn đã đến
cực hạn, và Vương Tái sau khi dùng’ uy vũ không khuất phục’, ‘nghèo hèn
không thể lay’ và ngoại cảnh kiếm pháp cũng vậy, giờ ai sẽ là người
thắng?
Đầu Mạnh Kỳ rất đau, trong người nóng nảy khó chịu, nhưng hắn vẫn cường ngạnh bảo vệ nội tâm, bổ ra một đao nữa.
Trường đao cương mãnh, uy thế hiển hách.
Tinh thần Mạnh Kỳ đã khô kiệt, không còn sức khống chế biến hóa, nên
đao chiêu này đi theo con đường cương mãnh, ý vào chân khí luôn trong
tình trạng đỉnh phong và Bát Cửu huyền công, Kim Chung tráo để tiếp tục
tấn công.
Đương !
Vương Tái thân không di chuyển, nhưng kiếm di chuyển, tiếp tục cản lại.
Đương đương đương !
Mạnh Kỳ cắn răng, quyết không cho Vương Tái cơ hội hồi khí, một đao
nối tiếp một đao cương mãnh đánh xuống, tay áo rách bươm, làn da cổ đồng lộ rõ, vô cùng tráng kiện, mạnh mẽ và đẹp đẽ.
Vương Tái không kịp hồi khí, vẫn còn bị ‘Đoạn thanh tịnh’ ảnh hưởng
khiến cả người mệt mỏi, thấp thỏm nôn nóng, nhưng hắn cũng cố không di
chuyển cơ thể, chỉ có thân kiếm lưỡi kiếm lưỡi kiếm thân kiếm không
ngừng đổi chỗ cho nhau, ngăn cản công kích của Mạnh Kỳ.
Dưới sự tấn công cuồng bạo, hai chân hắn đã bắt đầu lún xuống đất, xung quanh bàn chân đất đai nứt ra.
“Sát !” Mạnh Kỳ hét to, lại một đao chém ra, như cự nhân múa bổng, như núi cao áp đỉnh.
Vương Tái cắn răng huy kiếm, đương một tiếng, lại cản được, hai chân lún xuống thêm một chút.
người xem chiến nhìn mà ngây ngốc, đao cuồng Tô Mạnh cuồng mãnh hoàn
toàn vượt qua sự tưởng tượng của bọn họ, kiểu tấn công không thèm phân
rõ phải trái này làm họ cảm nhận được một sức mạnh nguyên thủy thuần
túy, làn da ám kim, cơ bắp vồng lên cứng cáp, đều làm người ta run sợ.
Nam nhi là phải huy đao như thế !
Mỗi một đao Mạnh Kỳ bổ ra, đều có người run rẩy, như bị điện xà chạy
qua người, Mạnh Kỳ chẳng khác gì một thợ rèn đang để trần, mồ hôi tuôn
rơi, dùng cự chùy gõ sắt.
Không biết bao nhiêu người đã thầm đổi ý, muốn chuyển sang học đao, muốn học cái đao pháp cương mãnh bá đạo ấy.
Mạnh Kỳ đã cạn kiệt tinh thần, khóe mắt lỗ mũi đều mơ hồ đã chảy máu, một đao mãnh liệt chém xuống, hét lớn một tiếng:
“Mở !”
Không có tinh thần duy trì, lôi ngôn hiệu quả không tốt, nhưng một
đao này hấp thu dòng khí và sinh cơ chung quanh, phảng phất trong thiên
địa chỉ còn một đao này, cương mãnh vô địch !
“Mở !”
Tiếng rống của Mạnh Kỳ còn vang vọng trong tai mọi người, một đao đã chém thẳng vào trường kiếm của Vương Tái.
Đương !
Thanh âm lãng đãng như xa xăm, nghe rất thong thả, giang hồ hảo hán
nhận ra cả người Vương Tái đã lùn xuống một khúc, thì ra hai chân hắn đã lún sâu xuống đất.
Cánh tay phải của hắn run bần bật, trường kiếm quả thực bị lệch mở ra!
Trường kiếm bị đẩy ra, Khinh Ngữ xông vào.
Mạnh Kỳ thu hồi trường đao, lùi lại một bước, thất khiếu đổ máu, cười ha ha:
“Thống khoái !”
Vương Tái thân thể run rẩy, cổ tay rạn vỡ, máu tươi nhiễm đỏ chuôi kiếm, nhưng cũng cười to:
“Thống khoái !”