Đỉnh Thánh Hỏa Sơn, từng tấc của Ma phần đang sụp xuống, ma khí trong cơ thể của chúng ma giáo đệ tử bay ra, biến mất tại không trung.
Ầm ầm!
Ma phần vỡ vụn hoàn toàn, bốn kiện phong ấn bảo binh bay ra ngoài, tự động quay trở lại chủ nhân của mình.
''Ma phần bị hủy, nhiệm vụ chính tuyến thất bại, mỗi người trừ ba trăm thiện công.''
''Nhiệm vụ đối kháng trận doanh thất bại, tổng cộng từ năm mươi thiện công.''
''Lập tức trở về.''
Âm thanh của chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi quanh quẩn trong tai Vân Đình
Phong, hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn về hướng Thánh Hỏa Sơn, trong nội tâm tức giận dị thường, hắn hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra ở đó. Nhiệm vụ đối kháng trận doanh đến giờ mới tính là chính thức bắt đầu,
sao lại thất bại? Nhóm mình tuy hơi bất lợi, nhưng thực lực vẫn còn
mạnh, chính mình còn chưa tung ra toàn bộ thủ đoạn, tại sao lại chấm
dứt?
Thật là đầu voi đuôi chuột!
Nhiệm vụ lần này là quỷ dị nhất trong những nhiệm vụ hắn đã trải qua.
Tuy không cam lòng, nhưng cũng chỉ đành cắn răng nhận truyền tống, trước mắt tối sầm, tan biến trước mặt Thiên Tôn.
Cũng tương tự, Tô Nguyên Anh hận đến nghiến răng, nói nhỏ: ''Ngọc Lung Tử, nếu để ta tìm được, ta sẽ tận tâm bào chế ngươi.''
...
Trương Viễn Sơn, Phù Chân Chân đang theo chủ lực của tứ đại môn phái
chạy gấp tới Thánh Hỏa Sơn, đột nhiên trong đầu có âm thanh của chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi:
''Hủy diệt Ma phần, trừ khử tai họa ngầm, nhiệm vụ chính tuyến hoàn
thành vượt yêu cầu, thưởng thiện công gấp đôi, mỗi người được sau trăm
thiện công.''
''Nhiệm vụ đối kháng trận doanh chiến thắng, mỗi người đạt được năm mươi thiện công.''
''Lập tức trở về.''
Nhiệm vụ chủ tuyến hoàn thành vượt yêu cầu? Trương Viễn Sơn và Phù Chân
Chân trợn mắt há mồm, không rõ đám Giang Chỉ Vi, Mạnh Kỳ cuối cùng đã
làm chuyện kình thiên động địa gì?
Cũng tốt, nghi vấn này sẽ được giải đáp nhanh thôi.
Quang ảnh biến hóa, Trương Viễn Sơn và Phù Chân Chân thoáng mê mang,
liền nhìn thấy nhóm Mạnh Kỳ đang khoanh chân ngồi trong cột sáng trị
liệu.
La Thắng Y cũng xuất hiện ở đây, có vẻ như hắn đã bị tính là người của tiểu đội này.
''Rút cuộc thì các ngươi đã làm cái gì?'' Trương Viễn Sơn cười hỏi, tất
cả mọi người không làm sao, lại được gấp đôi thiện công, tự nhiên là
chuyện tốt.
Mạnh Kỳ chẳng qua là có chút thoát lực, tai họa ngầm khi bị Ma khí xâm
nhiễm cũng đã bị lôi tinh khí loại bỏ, bởi vậy khôi phục đầu tiên. Hắn
liền nói đại khái về chuyện đã xảy ra, nhưng cũng không kể chuyện dục
vọng của mình cánh cửa đá khơi dậy, và việc Cửu Tiêu Thần Lôi Mâu để lại Lôi ngân trên mu bàn tay mình. Nếu nói truyện trước ra chỉ sợ sẽ bị
Giang Chi Vi truy sát, chuyện sau thì thôi đi, ai cũng có bí mật riêng
của mình.
''Tiểu hòa thượng, sau khi ngươi đi qua cửa đá, là gặp tàn ảnh của Ma
Chủ?'' Giang Chỉ Vi cũng đã trị liệu xong. Nàng đi ra, suy nghĩ một chút rồi nói: ''Ta là chém chết một con tà ma lợi hại, sau đó đi thẳng lên
đỉnh núi, cũng không có cản trở nào khác. Mà trên đỉnh núi ta thấy có đá vây, có ma diễm, rộng lớn vô cùng, dường như là một thế giới khác. Ta
tìm trong đó một cái tinh thể ma diễm, dường như là tài liệu luyện
khí.''
Nàng xòe tay, trong lòng bàn tay là một tinh thể hỏa diễm dường như vẫn đang tự thiêu đốt.
''Ta vốn là ra sát mép núi để tìm các ngươi trên sa mạc nhưng không thấy ai, đang định đi xuống, cái thế giới đó lại đột nhiên sụp đổ.''
Lời của nàng khiến Mạnh Kỳ chắc chắn hơn với suy đoán của mình. Đường
lên núi khác nhau sẽ thông đến những địa điểm khác nhau, có lẽ là không
gian trọng điệp.
La Thắng Y bị tà ma gây đả thương, trị liệu khá mất thời gian, lúc này
mới bước ra nói: ''Ta vẫn bị kẹt, đi lòng vòng ở hoang mạc, mãi cho đến
lúc thấy bốn phong ấn bảo binh bay qua ta mới tìm được phương hướng của
ma sơn. Nhưng mà mới tới chân núi thì Ma phần đã sụp đổ rồi.''
''Ta bị tà ma đuổi, trốn vào một cái hồ máu, không biết tại sao tà ma
lại sợ máu trong hồ đó. Ta mang theo một ít huyết thủy, thuận lợi lên
đỉnh núi.'' Tề Chính Ngôn đã thay một bộ quần áo sạch, tiến ra nói
chuyện, ''Khi đến đỉnh lúc ta cũng mở ra một cái cửa đá, chịu ảo giác bị tra tấn đến thịt nát xương tan. Cũng may là ta chịu được, đi vào đỉnh
núi thì thấy có rất nhiều cảnh tượng kì ảo huyền diệu, không biết là có
từ thời đại nào, quan sát những cảnh tượng này cho ta thu hoạch không
nhỏ.''
Trương Viễn Sơn và Phù Chân Chân nghe đến say mê, cứ như mình tự trải qua những chuyện đó vậy.
''Không thể nghĩ tới là phế tích của Cửu Trọng Thiên còn tồn tại, không
biết liên hoàn nhiệm vụ của Cố Tiểu Tang đã hoàn thành hay chưa...''
Trương Viễn Sơn cảm khái, bí ẩn Thượng Cổ, phế tích Tiên Giới, những
chuyện này luôn khiến mọi người tò mò.
Về phần truyền thừa của Ma Chủ, mọi người đều nghĩ rằng chỗ Mạnh Kỳ là
nơi có khả năng cao nhất được truyền thừa, nhưng Ma Chủ tàn hồn chỉ nói: ''Ngươi đến muộn'', mà đám Trương Viễn Sơn tin rằng Mạnh Kỳ không nói
dối. Vì nếu hắn đã đạt được truyền thừa, với tính cách của Cố Tiểu Tang, chắc chắn sẽ vạch trần đề châm ngòi ly gián. Mà một mặt khác, sau khi
Ma Chủ vẫn lạc, Ma Hoàng Trảo lại xuất thế mấy lần liền, có lẽ đã có
người sớm lấy được truyền thừa rồi.
''Đánh giá nhiệm vụ, Trương Viễn Sơn, Phù Chân Chân 'bình thường', không có thêm ban thưởng; La Thắng Y 'trung đẳng', thưởng thêm năm mươi thiện công; Giang Chỉ Vi, Tề Chính Ngôn 'hài lòng', thưởng thêm một trăm
thiện công và một lần rút thăm, giới hạn vật phẩm dưới Ngoại Cảnh.'' Mọi người đang nói chuyện, chợt có âm thanh của chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi
vang lên.
''Chân Định 'thượng đẳng', thưởng thêm một trăm năm mươi thiện công, một tấm Luân Hồi Phù, một lần rút thăm, giới hạn vật phẩm dưới Ngoại Cảnh,
trên Khai Khiếu.''
Đánh giá như vậy cũng nằm trong dự liệu của mọi người. Trương Viễn Sơn
và Phù Chân Chân không tham dự vào việc ở Ma phần, biểu hiện trong nhiệm vụ là bình thường. La Thắng Y tuy đến được Ma phần nhưng không phát
hiện ra cái gì, cũng không đóng góp trong việc phá hủy Ma phần, thế nên
là 'trung đẳng'. Giang Chỉ Vi, Tề Chính Ngôn đi vào ma sơn, lên được tới đỉnh núi, có thu hoạch riêng, cho nên đạt 'hài lòng'. Mà Mạnh Kỳ dò xét chuyện của Cửu Trọng Thiên, mở ma môn, thấy được tàn hồn Ma Chủ, trực
tiếp khiến cho Ma phần sụp đổ, dĩ nhiên đạt 'thượng đẳng'.
Mạnh Kỳ thầm ngượng ngùng, nói đúng ra thì cống hiến lớn nhất là Cố Tiểu Tang, nhóm mình chẳng qua là tiện đường ăn hôi.
Ống thẻ màu xám xuất hiện trước mặt Giang Chỉ Vi, đợi nàng lay động.
Nàng đối với loại chuyện này rất có hứng thú, khóe miệng nhếch lên, vẻ
mặt chờ mong nhìn ống thẻ dao động, tinh thần thiếu nữ bừng bừng.
Quang ảnh biến hóa, không ngừng có vật hiện lên, rất khó phân biệt. Một
thời gian ngắn, tốc độ dao động ngày càng chậm lại, cuối cùng dừng ở một khối đá màu xám.
''Khoáng thạch có cứa 'canh kim', là tài liệu luyện binh...'' Giang Chỉ
Vi đọc miêu tả, cầm lấy khối đá màu xám, mừng rỡ tung tăng mà nói:
''Bạch Hồng Quán Nhật kiếm của ta lần này bị dơ bẩn, ta đang định tu bổ
lại đồng thời thăng cấp cho nó, không ngờ lại đạt được cả ma diễm kết
tinh và canh kim khoáng thạch, vận khí không tệ.''
''Chỉ Vi, ngươi muốn thăng cấp Bạch Hồng Quán Nhật kiếm?'' Mạnh Kỳ nghi
ngờ hỏi, vì sao không dứt khoát đổi hẳn một cái lợi khí khác? dù sao
nàng cũng sắp ra ngoài du lịch rồi, có thêm một thanh bảo kiếm cũng
không khiến người khác nghi ngờ.
Giang Chỉ Vi khẽ cười nói: ''Đối với người luyện kiếm như ta, sớm chiều
làm bạn với bảo kiếm, đã trở thành chiến hữu thân thiết. Nếu có thể lựa
chọn, ta sẽ ưu tiên thăng cấp cho Bạch Hồng Quán Nhật kiếm, nói không
chừng ngày sau có thể câu thông thiên địa.''
''Có đạo lý.'' Mạnh Kỳ hiểu, tuy nàng không phải là những kiếm tu trong
truyền thuyết, tính mạng giao hội với phi kiếm, nhưng Tẩy Kiếm Các vẫn
là lấy kiếm lập phái, có lý thuyết như vậy cũng là bình thường. Họ từ
trước đến nay vẫn coi kiếm pháp là cảnh giới, kiếm pháp là nội công.
Ống thẻ xuất hiện trước Tề Chính Ngôn, hắn nhẹ hít một hơi, cầm lấy lắc
một cái, Mạnh Kỳ cũng không nói gì thêm, yên lặng đợi kết quả.
Quang ảnh chuyển động, chậm dần rồi dừng ở một tấm phù triện.
''Thần Hành Phù...'' Tề Chính Ngôn mặt không đổi sắc nói ra, đây là loại phù triện gia tăng, khi sử dụng có thể mượn gió mà đi, cũng coi như là
một kiện vật phẩm trợ giúp không tồi, nhưng chỉ có thể duy trì trong một phút.
Mạnh Kỳ xoa xoa đôi bàn tay, cười hì hì: ''Tới lượt ta.''
Hắn cầm lấy ống thẻ, dùng sức rung ba cái, từng đồ vật chạy qua, có bí tịch có đan dược, có phù triện, có lợi khí...
Lần này Mạnh Kỳ thu hoạch tương đối khá, lĩnh ngộ tuyệt chiêu mới, lại
có thêm Lôi ngân thần bí, bởi vậy cũng không quá để tâm việc rút thẻ
này. Tốc độ các vật phẩm chậm dần, từng kiện từng kiện lướt qua, cuối
cùng dừng trên một cái bí tịch.
''Độc Cô Cửu Kiếm...'' Khóe miệng hắn co giật, trước kia muốn thì ''các
ngươi'' không đến, giờ đây đao của ta đang bước vào chính đạo, các ngươi lại tự động hiến dâng, chẳng nhẽ thật sự muốn ta làm đao kiếm song
tuyệt?
Loại vật phẩm quay ra này chỉ bản thân mới có thể sử dụng, không đổi ra
thiện công được, cũng không trao đổi với người khác được.
Cùng lúc đó, trong tay hắn có nhiều hơn một tấm phù ngọc bích, phía trên có hai chữ triện viết ''Luân Hồi''.
Nhìn tấm phù triện này, hắn đã xác định được nên đổi cái gì rồi.
''Độc Cô Cửu Kiếm? Thoạt nhìn không tồi a, chiêu thức cuối cùng có biến
hóa đạo lý.'' Giang Chỉ Vi nhìn qua giới thiệu kiếm pháp, đôi mắt đẹp
tỏa sáng óng ánh, tựa như chỉ hận không thể cướp lấy bí tịch mà đọc.
Nhưng nàng cũng biết đó là chuyện không tưởng, tốt hơn vẫn cân nhắc sau
đây đổi loại kiếm pháp nào a.
Theo đánh giá của chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi, ''Độc Cô Cửu Kiếm'' chiêu
cuối cùng có biến hóa chi đạo, chạm tới pháp lý, tiếp cận ngoại cảnh,
giá trị xa xỉ.
Mạnh Kỳ cười khổ nói: ''Lúc trước ta đặc biệt thích kiếm pháp này, nhưng đợi đến khi ta buông tay rồi, nó mới đưa đến cửa.''
''Dù sao ngươi vẫn chưa tới ngoại cảnh, trụ cột chưa cố định, đúng là
thời kì học hỏi, chưa biết chừng sau này thành đao kiếm song tuyệt
thật.'' Giang Chỉ Vi cười mỉm an ủi Mạnh Kỳ.
Mặc dù nàng kiên định tại kiếm đạo, nhưng nếu đạt được một cái đao pháp
bí tịch tốt, chưởng pháp bí tịch tốt, khẳng định cũng sẽ nghiên cứu một
cái, để lĩnh ngộ ra những chân lý chung.
Nhìn nhìn La Thắng Y, nàng lại dùng truyền âm nhập mật nói: ''Ngươi có
'Luân Hồi phù', vậy là có thêm thời gian một tháng, đợi chút nữa lại đổi thêm một tháng, thử trùng kích Nhĩ khiếu a. Như vậy sau khi quay về là
có phần thắng khá lớn trước An Quốc Tà.''
Nàng nói phần thắng hiển nhiên là bao gồm cả việc An Quốc Tà bị bất ngờ, không kịp chuẩn bị, thêm vào thương thế của hắn chưa lành.
''Ta cũng đang có ý đó.'' Mạnh Kỳ nhẹ nhàng gật đầu, sau đó cất cao giọng nói: ''Mọi người chuẩn bị đổi a.''
La Thắng Y chưa quen với mọi người, tự giác đi sang một bên, đọc sách
ngọc, lựa chọn vật cần đổi. Mà đám Mạnh Kỳ cung không hiểu rõ hắn lắm,
tạm thời không đón nhận, đành để hai bên từ từ làm quen nhau trong những nhiệm vụ kế tiếp.