Nhất Thế Tôn Sư

Chương 264: Q.3 - Chương 264: Đạp Phá Thiết Hài Vô Mịch Xử




Mạnh Kỳ chưa từng nhìn thấy chữ viết của Cố Tiểu Tang, nhưng hôm qua mới vừa được tin cô ta phát hiện hành tung của lão Chung đầu, hôm nay đã thấy tin tức chính xác báo tới, không thể không làm người ta liên kết hai chuyện lại với nhau.

Suy đoán đơn giản nhất rõ ràng nhất, cũng là phù hợp với sự phát triển của sự việc nhất chính là: sau khi phát hiện lão Chung đầu, Cố Tiểu Tang phái người lặng lẽ đi theo, tìm ra chỗ trốn, vì sợ có bẫy, người của La giáo ở đây lại không mạnh, nên báo cho hắn, để nhân sĩ chính đạo đi thử trước.

Đương nhiên, cũng có thể là “Thần thoại” gởi cho hắn để báo thù, muốn vậy phải thỏa mãn hai điều kiện, một là họ đã phát hiện ra liên hệ của hắn và Cố Tiểu Tang, hai là họ tin rằng hắn chắc chắn sẽ đi, nên khả năng này xem ra rất nhỏ.

“Dù có là bẫy, thì cũng có thể tương kế tựu kế...... “ Mạnh Kỳ nghĩ. Thành viên của Thần Thoại vừa chính thức vừa dự bị chỉ chừng bốn năm mươi người, trừ những người không tiện ra ngoài và đang làm nhiệm vụ, số lượng có thể điều động không nhiều, lại là chuột chạy qua đường, nếu bị lộ tung tích, sẽ bị người ta vây công, còn hắn là chính đạo, có thể quang minh chính đại làm việc, quang minh chính đại cầu viện, nhờ cường giả ngoại cảnh của Dĩnh thành hỗ trợ.

Nếu cái bẫy này của thần thoại chống đỡ được nhiều cường giả như vậy, thì cần gì phải bày bẫy làm chi, thẳng đường xông tới tận cửa giết mình phải dễ hơn không!

Trang thư có mùi thơm thơm nhã nhặn, chắc là mùi của Cố Tiểu Tang, Mạnh Kỳ nghĩ xong, quyết định đi tìm Giang Chỉ Vi, cũng thầm báo cho Tề Chính Ngôn và Lục Phiến môn biết.

............

Long Bàn sơn rất quanh co khúc khuỷu, cao thấp lộn xộn, qua một ngọn núi, Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi đã nhìn thấy lối vào Loạn Phần cốc, bên trong cây cối xanh tươi, mơ hồ nhìn thấy mộ phần.

“Nghe nói nơi này ban đầu được gọi là ‘Long Đằng cốc’, là nơi chôn phần mộ của tổ tiên Hàn thị ở Dĩnh thành, sau này chuyển đến hoàng lăng, nhưng sau khi Dĩnh thành bị phá, Thần đô Triệu thị vẫn phái binh hủy nơi này. “ Giang Chỉ Vi rất là hiểu biết. “Vì rất nhiều người tin vào thuyết phong thủy, nghĩ cốc này là nơi giúp Hàn thị phát triển, có vận thế long đằng, nên không dám quang minh chính đại, lặng lẽ lén chôn cha mẹ huynh đệ ở đây, trở thành Loạn Phần cốc. “

Mạnh Kỳ cúi người núp sau cây cối, từ từ đi tới gần cốc: “Không biết cái đó đúng không, nhưng đang là mùa đông mà ở trong cốc này chẳng khác gì mùa xuân, cốc này thực sự có mấy phần thần dị. “

“Những nơi giống thế này nhiều lắm, ai biết có phải vận thế Thiên Tử hay không, hơn nữa là vật ngoài thân, chỉ có thể mượn, không thể dựa vào. “ Giang Chỉ Vi và Mạnh Kỳ rón rén tới gần.

Mạnh Kỳ hơi ngoái đầu. Ba vị ngoại cảnh “Toái Tinh kiếm” Hồng Tiềm, “Ngân Chương bộ đầu” Tiền Giai đã ở đằng sau, chỗ dựa rất lớn.

“Yên tâm. Hồng sư bá kinh nghiệm phong phú, nếu Loạn Phần cốc có bố trí trận pháp, chắc chắn sư bá đã nhìn ra . “ Giang Chỉ Vi nhìn chằm chằm vào trong sơn cốc, cực kì cảnh giác, nhưng không hề lo sợ chút nào.

Mạnh Kỳ gật đầu, không nói gì.

Nói cũng kỳ quái, sơn cốc cây cối xanh tươi, nhìn như sinh cơ bừng bừng, nhưng lặng ngắt như tờ, không có một chút động tĩnh, chẳng khác gì vùng đất chết, vô cùng mâu thuẫn.

“Có dấu vết. “ Giang Chỉ Vi thì thào.

Mạnh Kỳ nhìn theo, khẽ ồ lên: “Sao có dấu vết của nhiều người đi qua vậy?”

Hơn nữa từ những dấu vết này xem, thực lực không bằng lão Chung đầu.

“Chắc là những kẻ lặng lẽ tới đây chôn người?” Giang Chỉ Vi nói.

“Kệ, lần theo dấu vết xem. “ Mạnh Kỳ thân hóa ảo ảnh, lướt vào trước.

Đi một lúc, hắn ngửi thấy mùi máu tươi, trong lòng vừa động, không ẩn nấp nữa, tăng tốc.

Giang Chỉ Vi cũng nhận ra, rút kiếm vọt tới trước, nhanh như chớp.

Lướt qua một ngôi mộ, phía trước là một lăng mộ khá to, đã bị hư hại nhiều, đường vào rộng rãi.

Trước lăng mộ có năm cái xác, đều là hòa thượng mặc tăng bào vàng, xương bọc da, không còn máu thịt.

“Long Tượng Hổ Báo Bằng?” Tuy chỉ còn da với xương nhưng Mạnh Kỳ vẫn nhận ra được, chính là “Long Tượng Hổ Báo Bằng” hôm đó đã luận bàn với hắn!

“Sao họ lại ở đây?” Giang Chỉ Vi cũng nhận ra, người đi theo thái tử sao lại xuất hiện ở Loạn Phần cốc, còn chết vì Thiên Ma công?

Chưa tới ba tháng, thực lực lão Chung đầu đã tiến bộ thần tốc a, đã có thể thoải mái giết chết Long Tượng Hổ Báo Bằng...... Thiên Ma công không hổ là tà công lừng danh, chỉ cần thôn phệ huyết nhục, cốt cách, chân khí và Nguyên Thần, là có thể tăng tiến nhanh chóng...... Mạnh Kỳ kiểm tra ngũ tăng, không phát hiện manh mối gì khác, bèn lần theo mùi máu tươi tiếp tục chạy lên.

Qua lăng tẩm này, bên con đường nhỏ dẫn ra cốc có một cái xác, mặc bào đen, nằm mặt úp xuống.

Mạnh Kỳ lấy đao khẽ hất, lật nam tử kia lên, chính là người mặc hắc bào đêm qua.

“Hắn?” Mạnh Kỳ càng thêm ngạc nhiên , nam tử này tối hôm qua bí mật gặp Mễ Tử Kính, sao giờ lại ở Loạn Phần cốc, gần chỗ thủ hạ của thái tử?

Nam tử áo đen không chỉ không có huyết nhục, liên xương cốt cũng mất hơn phân nửa, nếu không phải cái mũi quá bắt mắt, Mạnh Kỳ e là cũng không nhận ra hắn.

Lúc này, một bóng người bay qua, hạ xuống cuối đường nhỏ, cúi người nhặt một món ám khí ẩn trong bụi cỏ.

Người này mặc đồng phục đỏ sẫm của Lục Phiến môn, hông đeo quan ấn màu bạc, râu dài năm chòm, mắt luôn híp chỉ như một khe nhỏ, chính là Dĩnh thành Ngân Chương Tiền Giai, ngoại cảnh tam trọng thiên cường giả.

Ám khí trong tay ông có hình hoa mai, tinh xảo phức tạp, rất có thần vận, trên mặt có vết máu, mùi máu tươi rất đậm, từ xa cũng ngửi thấy, chính là mùi máu mà Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi nãy giờ ngửi thấy.

Nhìn vết máu yêu dị, Mạnh Kỳ cảm giác nó là của lão Chung đầu, là ai đã đánh lão bị thương?

Cố Tiểu Tang? La giáo tán nhân?

“Mai hoa đinh của ‘Đạo vương’ Tư Không Đồ...... “ Tiền Giai lẩm bẩm.

“Toái Tinh kiếm” Hồng Tiềm và Hoán Hoa kiếm phái ngoại cảnh đã tản ra theo hai hướng nhau, đi truy tìm.

“Đạo vương” Tư Không Đồ?

Cao thủ trộm mộ Tư Không Đồ, thái tử và Tấn vương lặng lẽ đến Dĩnh thành, người áo đen có quan hệ với Mễ Tử Kính, ngũ tăng Tịnh Thổ, Thanh Liên công tử, Vương Tư Viễn...... trong lòng Mạnh Kỳ vẽ ra một câu chuyện:

Tư Không Đồ khai quật cổ mộ, vô tình lấy được bí bảo tiển triều, nghe đồn là do Ai Đế làm ra, giúp tăng cường vận thế thiên tử, thứ này đối với y vô dụng, nên y truyền tin này tới Thần đô, lôi thái tử và Tấn vương đến Dĩnh thành, giành nhau lấy nó.

Vì y trường kỳ hoạt động ở giang đông, đây chính là sân nhà của y, lại có Hưng Vân chi yến thu hút tới không biết bao nhiêu là giang hồ nhân sĩ, không sợ bị ngoại cảnh nhằm vào, nên lớn gan tăng giá, xem thái tử và Tấn vương ai trả giái cao hơn, nên mới có chuyện người áo đen mũi có mụn lông và nhân mã hai phe tiếp xúc với nhau.

Ai ngờ bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở phía sau, y đã bị “Thần thoại” Theo dõi.

-- nếu không phải bí bảo, mà là bảo tàng tiền triều, Tư Không Đồ có thể tự dùng cho bản thân, không cần phải lan truyền tin tức ra ngoài, làm cho mình nguy hiểm.

Ba ngoại cảnh chia nhau ra tìm, Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi tập trung kiểm tra thi thể, phân tích các dấu vết sẵn có.

Một lúc sau, Tiền Giai, Hồng Tiềm quay về, lắc đầu.

“Tư Không Đồ rất giỏi ẩn núp, chắc là trốn rồi, tà ma hẳn là đuổi theo y. “ Tiền Giai nói với hai người Mạnh Kỳ.

Có người lạ, Mạnh Kỳ không kể lại chuyện Thanh Liên công tử và Tư Không Đồ có quen biết cho Giang Chỉ Vi, đến khi trở về thành, hắn giả vờ bảo trở về Hưng Vân trang, sau đó nửa đường chuyển hướng, tới chỗ ở của Thanh Liên công tử, định hỏi y có biết tin gì của Tư Không Đồ hay không.

Nếu tìm ra được manh mối, sẽ bao cho Lục Phiến môn, không dính vào vụ này là hay nhất, ai lấy được bí bảo không liên quan gì tới hắn, vì cơ bản thứ ấy hắn không dùng được, còn không bằng dùng nó đổi lấy phần thưởng của Lục Phiến môn!

Vì thích uống rượu một mình, Thanh Liên công tử không ở trong Trân Bảo các của Hoán Hoa kiếm phái, mà thuê một cái nhà nhỏ ở gần đó, xung quanh yên tĩnh, dù đang giữa trưa mà cũng chẳng có mấy bóng người qua lại.

Mạnh Kỳ đang đi, bỗng dừng phắt lại.

Hắn nghe thấy tiếng rên rỉ!

Nếu không phải nơi này quá yên tĩnh, thì hắn cũng không nghe ra được!

Tiếng rên rất đau đớn, cứ như giãy dụa trước khi chết.

Mạnh Kỳ cau mày, nhảy qua tường phi vào.

Nhà này của một người thương nhân, thường chỉ có hai lão bộc trông coi, Mạnh Kỳ lặng lẽ tới sát tường nhà chứa củi, áp tai vào.

Tiếng rên là từ trong này truyền ra.

Hắn dùng mũi đao đẩy cửa, vọt sang bên, đề phòng đánh lén.

Cửa phòng củi mở ra, bên trong có một người áo đen tựa vào đống củi, nửa người khô gầy nửa người hồng nhuận, cực kỳ quỷ dị.

Mạnh Kỳ vừa nhìn là biết người này đã bị Thiên Ma công hấp hơn phân nửa huyết nhục.

Phất tay đóng cửa lại, Mạnh Kỳ hạ giọng: “Tư Không Đồ?”

Hắc y nhân gượng cười: “Vốn định tới nhờ Lưu Tô cứu, ai ngờ bị yêu nữ đánh lén, chạy trốn tới đây, thì vết thương phát tác, không còn sống được bao lâu, dù có Thiếu Lâm Đại Hoàn đan, cũng không chữa nổi. “

“Bằng hữu, có thứ này rất quý cho ngươi, nhưng ngươi phải đồng ý làm cho ta một việc. “

Y là người cứng cỏi, nửa bên mặt da đã dán dính vào xương, thế mà vẫn nói chuyện rất rành mạch.

Mạnh Kỳ nhìn y.

Kẻ gây ra phong vân khắp Dĩnh thành đang ở ngay trước mặt hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.