Đám
yêu khí kinh thiên kia dường như không thể phá vỡ Chỉ Xích Thiên Nhai,
chỉ có thể quấy nhiễu tâm thần đám Mạnh Kỳ. Mà dường như nó cũng có chút cố kỵ, không dám ra tay hết sức, sợ mang danh ỷ lớn hiếp nhỏ, khiến cao tăng đại đức của Lan Kha Tự tới báo thù. Đó cũng chỉ là suy đoán của
Mạnh Kỳ thôi, đây là một yêu tộc cường thịnh, hùng cứ một bí cảnh thế
ngoại đào nguyên, có lẽ cũng có thần binh trấn áp trong tộc, giống như
Thiếu Lâm có A Nan Đao, Tẩy Kiếm Các có Trảm Ngã Kiếm.
Đương nhiến nếu đối phương không nói, Mạnh Kỳ sẽ không lắm mồm hỏi các
ngươi có thần binh gì, hắn đỡ lấy Cố Trường Thanh và Chân Tuệ, cùng
Hoằng Năng đi dọc theo sông lớn, hướng tới hồ nước màu lam.
Hồ nước ở trên cao nguyên, sông lớn chảy ngược lên cao trái với nguyên
lý vật lý. Mạnh Kỳ vừa bước đến ven cao nguyên, bầu trời bỗng sáng sủa
trở lại, con Bạch Hồ cực lớn cũng biến mất. Mà trên cao nguyên bỗng hiện ra một tòa chùa miếu cổ xưa, chuông chùa truyền xa, trang nghiêm siêu
thoát.
Một con đường núi từ chùa dẫn xuống, uốn lượn mà đến trước mặt bốn người, tựa như đợi mấy người bước lên.
Hoằng Năng nhẹ hít một hơi, chậm rãi quỳ xuống, dập đầu liên tục, trong miệng tụng Phật hiệu.
''Hoằng Năng sư huynh?'' Mạnh Kỳ không hiểu chuyện gì xảy ra.
Bạch Hồ biến mất, Cố Trường Thanh và Chân Tuệ cũng dần khôi phục bình thường, cùng nghi ngờ nhìn Hoằng Năng.
Hoằng Năng cười lãnh đạm: ''Khi còn bé bần tăng vào chùa từng nói, mỗi
lần gặp Phật miếu ta sẽ ba bước dập đầu, thành kính lễ Phật.''
''Nhưng hình như đây không phải là thật?'' Mạnh Kỳ nhíu mày.
Hoằng Năng lắc đầu mỉm cười: ''Chùa ở trong lòng, nếu 'nhìn' thấy thì chính thức là thật.''
''Ách...'' Mạnh Kỳ chỗ hiểu chỗ không.
Hoằng Năng liếc Mạnh Kỳ: ''Thiếu Lâm là thiền tông, từ trước tới nay
không phải là có câu 'trực chỉ nhân tâm, kiến tánh thành Phật' hay sao?
Tuy rằng không cùng đường với bản Tự, nhưng bần tăng cũng thấy cực kỳ có lý. 'Bất tại thử ngạn, bất tại bỉ ngạn, bất tại trung lưu' Phật không
ngoài tâm(*).''
(*) Hoằng Năng lấy dẫn chứng ''bất tại thử ngạn...'' là từ Ngộ Tánh
Luận của Bồ Đề Đạt Ma. Những đoạn kinh Phật như vậy mình sẽ để nguyên vì không dịch được. Câu này nghĩa đại loại này là Phật không ở bờ bên này
(thử ngạn), không phải bờ bên kia (bỉ ngạn), cũng không ở giữa dòng, mà
là tại bản tâm của mỗi người. Còn bờ bên này bên kia là quan niệm trong
Phật giáo, bờ bên kia là bến bờ của giải thoát, không còn bị các dục
vọng chi phối...
Mạnh Kỳ nhẹ nhàng gật đầu, đối với hành động của Hoằng Năng không còn nghi vấn gì nữa.
Boong...!
Một tiếng chuông xa xưa, Hoằng Năng thành kính quỳ lạy, ba bước một khấu đầu, chậm rãi tiến về phía trước. Mạnh Kỳ vốn đã không có Phật tâm nên
dĩ nhiên là không hành lễ, chỉ yên lặng theo sau Hoằng Năng, tĩnh tâm
hưởng thụ trạng thái an bình thần thánh này.
Loại cảm thụ này không phải từ chư Phật đầy trời, cũng không phải là từ
Kinh âm Phật hiệu, mà từ lòng thành kính không cần dập đầu.
Đường núi rất dài, nhưng Hoằng Năng không hề mất kiên nhẫn, Mạnh Kỳ đã
vận dụng Kim Chung Tráo nhưng không phải là đề phòng ai đó, đơn giản là
rảnh rỗi nên bắt đầu tu luyện. Hắn muốn nhanh chóng đạt được viên mãn
của Đệ ngũ quan của Kim Chung Tráo, sau đó mới có thể cô đọng Tị Khiếu
và các khiếu huyệt tương quan được.
Ở Khai Khiếu Kỳ, đệ ngũ quan của Kim Chung Tráo là tương ứng với Nhãn
Khiếu và Nhĩ Khiếu, đệ lục quan đối ứng với Tị Khiếu và Khẩu Khiếu, đệ
thất quan là tu luyện Tiền Âm Hậu Âm, khiến thiên địa bên trong tự thành tuần hoàn. Mà đệ bát quan thì tương ứng với cô đọng mi tâm tổ khiếu, mở ra sinh tử huyền quan, thiên địa trong ngoài giao hội, đạt nửa bước
Ngoại Cảnh hoặc chính thức đột phá lên Ngoại Cảnh.
Không biết đi được bao lâu, Mạnh Kỳ bỗng nhiên nghi ngờ hỏi Cố Trường
Thanh và Chân Tuệ: ''Có thấy nơi này tu luyện nhanh hơn nhiều không? Một canh giờ tu luyện vừa rồi ta cảm thấy bằng một ngày bên ngoài.''
''Thật sao?'' Cố Trường Thanh đắm chìm trong không khí trang nghiêm
thành kính, đâu có rảnh mà tu luyện, thế nên lúc này thấy kinh ngạc, thử qua một lúc rồi nói: ''Là thật! Nơi này đúng là thánh địa tu luyện.''
''Đúng, con chuột nhỏ chui vào đặc biệt nhanh.'' Chân Tuệ gật mạnh đầu, vui cười tự đắc.
Mà Hoằng Năng thành kính lễ Phật, không hề phân tâm, hoàn toàn không để ý đến họ.
Mạnh Kỳ vừa mừng vừa sợ, tranh thủ thời gian tu luyện, dù sao cũng không cần phải chiến đấu ở đây.
Đại khái qua một ngày, màu ám kim trên người Mạnh Kỳ ngày cáng sáng
bóng, một âm thanh như rang đậu vang lên, cả thân thể hắn đang thay đổi. Cuối cùng, màu ám kim đã biến thành màu vàng sáng ngút trời, Mạnh Kỳ
như La Hán được Phật quang bao phủ.
Vầng sáng dần dần biến mất, Mạnh Kỳ mở hai mắt, hắn đã đạt viên mãn đệ
ngũ quan của Kim Chung Tráo. Hơn nữa nhờ tinh khí lôi thần rèn luyện
thân thể nên hai điểm yếu trước ngực và sau lưng cũng cô đọng lại, không còn là nơi yếu hại nữa. Như vậy hắn chỉ còn mi tâm, yết hầu, thái dương và cửu khiếu là chỗ dễ bị tổn thương, trước khi đạt Pháp Thân thì những điểm này vẫn cần bảo vệ thật tốt.
''Công sức một ngày bằng cả một tháng khổ tu.'' Mạnh Kỳ ha ha cười nói,
nếu như ở ngoài muốn viên mãn đệ ngũ quan thì phải cần ít nhất một
tháng, Thiên Hải Nguyên chưa gây tổn thất gì mà đã giúp hắn rồi.
Hoằng Năng đã dập đầu đến trước cổng chùa, đúng lúc hắn muốn vào lễ Phật thì bỗng nhiên cao nguyên, hồ nước, chùa miếu đều đung đưa gợn sóng như mặt nước, sau đó tan thành mây khói, không còn bóng dáng.
Mạnh Kỳ có chút không hiểu, mở căng mắt dò xét bốn phía, cảnh vật hiện
tại chỉ còn là cát sỏi hoang vu, dường như sơn hà cẩm tú lúc trước chỉ
là một giấc mộng.
''Một giấc chiêm bao a...'' Mạnh Kỳ khẽ thở dài.
Hoằng Năng mỉm cười nói: ''Các thí chủ của Thiên Hải Nguyên đã bỏ đi rồi, bần tằng tiễn các ngươi đến ốc đảo Tham Hãn.''
Nơi đây không còn xa ốc đảo Tham Hãn nữa, chỉ có một hai canh giờ đi đường.
''Ha ha, nhờ Chỉ Xích Thiên Nhai huyền diệu của Hoằng Năng sư huynh mà
đám yêu tộc đó mới biết khó mà lui.'' Mạnh Kỳ chân thành cảm tạ.
Hoằng Năng chắp tay trước ngực, không chút đắc ý: ''A di đà phật, cũng
vì bọn họ có thiện niệm, sớm buông bỏ, phải chống đỡ thêm nửa ngày nữa
thì bần tăng cũng không dám chắc có thể đi ra.''
Cố Trường Thanh và Chân Tuệ cũng cám ơn Hoằng Năng, họ đã đến Tham Hãn,
xuôi nam là đến Tà Lĩnh, đi hướng đông thì về Lưu Sa Tập, cẩn thận một
chút là có thể thoát khỏi đám mã phỉ.
Hoằng Năng đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nói: ''Trong núi vài ngày,
trên đời đã nghìn năm. Thiên Hải Nguyên tuy không tới mức đó nhưng cũng
có hiệu quả tương tự. Chân Định sư đệ, các ngươi chớ tính sai thời
gian.''
''Trong núi mới vài ngày, trên đời đã nghìn năm?'' Mạnh Kỳ sững sờ giật
mình, ''Khó trách tu luyện trong Thiên Hải Nguyên một ngày mà tác dụng
lại bằng một tháng, thì ra thời gian bên ngoài thật sự là đã trôi qua
một tháng rồi.''
Một tháng trôi qua, viện binh Thiếu Lâm có lẽ đã đến, chắc đã cứu được
sư phụ và đi Kim Cương Tự rồi. Mà có khi nào họ tìm không thấy hai người mình nên đã quay về Tự mất rồi?
Đương nhiên với mình thì đây là chuyện tốt, một tháng này có lẽ đám mã
phỉ cũng cho là mình đã quay về Trung Nguyên rồi. Sau đây chỉ cần đưa
Chân Tuệ sư đệ về đến chân núi Thiếu Lâm là xong, đến lúc đó mình thì
rồng về biển rộng, tự do tự tại, hặc hặc...!
Nghĩ đến chỗ đắc y, Mạnh Kỳ không nhịn được nở nụ cười!
Qua một lúc sau, mọi người đã tới ốc đảo, bốn người bước vào chợ. Bốn
người y phục không giống, nhân số cũng không giống, về thời gian càng
không hợp lý, thế nên không ai nghi ngờ họ. Mạnh Kỳ cũng bạo gan không
sợ hãi, muốn mời Hoằng Năng vào khách điếm ăn cơm.
Hoằng Năng mỉm cười lắc đầu: ''A di đà phật, duyên tới duyên đi, bần tăng có đại nguyện chưa hoàn thành, từ biệt ở đây thôi.''
Mạnh Kỳ biết hắn khổ tu, cũng không miễn cưỡng, chắp tay trước ngực nói: ''A di đà phật, sau này Hoằng Năng sư huynh muốn cần ta giúp đỡ, cứ tùy tiện phân phó.''
''Nếu có duyên, sẽ gặp lại.'' Hoằng Năng nhìn ba người, gật đầu cười, tiêu sái rời đi,
''Lan Kha Tự thật thần bí.'' Cố Trường Thanh thở dài một tiếng.
Mạnh Kỳ khẽ vuốt càm, chợt mặt giãn ra, nhìn khách sạn nói: ''Cũng 'một
tháng' rồi không ăn thịt, thật sự là không đợi được mà.''
Cảm giác thật là chỉ có một ngày a...khóe miệng Cố Trường Thanh co quắp một hồi.
''Sư huynh, ngươi Khai Khiếu rồi, theo giới luật thì không nên ăn thịt đâu.'' Chân Tuệ nghiêm trang nói với Mạnh Kỳ.
Vẻ mặt Mạnh Kỳ lập tức cứng lại, hắn hoàn toàn không có tự giác của đệ tử Thiếu Lâm Tự.
Khục khục khục, Mạnh Kỳ ho khan vài tiếng, mặt mũi tràn đầy nghiêm túc
mà nói: ''Tiểu sư đệ, chỉ khi nào quay về Thiếu Lâm, thông báo với Tạp
Vật Viện và Giới Luật Việt thì ta mới chính thức là Khai Khiếu Kỳ, lúc
đó mới phải tuân thủ giới luật của Khai Khiếu Kỳ.''
''Thật vậy sao?'' Chân Tuệ ngây thơ gãi đầu.
''Đúng vậy.'' Mạnh Kỳ nghiêm trang, bộ dáng hãy tin tưởng sư huynh.
''Được rồi.'' Chuân Tuệ sung sướng nói, ''Chúng ta nhanh vào ăn thịt a!''
Mạnh Kỳ cười tươi, dẫn đầu đi vào khách sạn, chọn một bàn yên tĩnh rồi
gọi đồ ăn. Sau đó hắn hơi nghiêng đầu, lỗ tai khinh động, nghe các khách nhân khác nói chuyện.
Cố Trường Thanh cũng như vậy, tuy hắn chưa mở Nhĩ Khiếu, nhưng trong
khách sạn có không ít người to mồm, cũng không quá khó để nghe thấy. Chỉ có Chân Tuệ là đang háo hức mong chờ đồ ăn, hoàn toàn không để ý đến
xung quanh.
''Nghe nói Kim Cương Tự chịu thua rồi hả?''
''Đương nhiên, chủ trì ngoại vụ của họ, Luân Không Pháp Vương tự vẫn, di thể bị đưa đến trước mặt của ba vị thần tăng Thiếu Lâm. Kim Cương Tự
nói là Luân Không Pháp Vương nảy sinh lòng tham với Thiếu Lâm tuyệt học, mới bồi dưỡng gian tế tiến đến học trộm. Sau khi bị phát hiện hắn liền
tìm đến Khốc Lão Nhân, xui lão giết chết Huyền Bi thần tăng, muốn khơi
mào chiến tranh giữa hai đại Tự. Ai ngờ Huyền Bi thần tăng lại không
chết mà còn đánh lui được Khốc Lão Nhân, tuy bản thân cũng chịu trọng
thương nhưng lại nhân cơ hội đó mà đột phá lên Ngoại Cảnh đỉnh phong.
Cho nên âm mưu của Luân Không tan vỡ, đành phải tự sát tạ tội.''
''Tự sát? Luân Không Pháp Sư tuy là tông sư, Ngoại Cảnh thất trọng
thiên, nhưng hắn muốn làm chuyện như thế này thì vẫn không đủ sức a. Hắc hắc, tự sát thật tốt, tự sát thật tốt, ba vị thần tăng Thiếu Lâm nói
thế nào?''
''Có thể nói gì nữa? Một vị tông sư tự sát, Kim Cương Tự cũng coi là trả giá lớn rồi, Thiếu Lâm thì chưa có tổn thất thực sự gì, nên đương nhiên cũng không muốn khơi mào chiến tranh.''
Nghe đến đó, Mạnh Kỳ lập tức buông lỏng. Sư phụ không gặp chuyện gì, lại còn đột phá lên Ngoại Cảnh đỉnh phong, đúng là chuyện tốt.
''Không biết hai vị đệ tử Thiếu Lâm kia đi đâu rồi? Tạo phong ba lớn như vậy mà lại mất tích, hay là bị mã phỉ ở Tà Lĩnh bắt được, âm thầm giêt
chết mất rồi?''
''Không có khả năng đó! Hai vị thần tăng Thiếu Lâm đến viện trợ, tất cả
những mã phỉ có tên tuổi tham dự vào việc này đều ẩn núp hết rồi. Mấy vị đầu lĩnh trên Tà Lĩnh cũng lặng lẽ xuống núi, không biết đi nơi nào.''
''Đúng, nếu bọn họ bắt được hai vị đệ tử Thiếu Lâm thì cần gì phải đem cha mẹ và các em của gã Cố Trường Thanh kia giết chết?''
Ba! Đũa gỗ trên tay Cố Trường Thanh rơi xuống, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt trống rỗng.