Lão Chung đầu tốc độ cực nhanh, như một luồng khói
xanh bay mất, Mạnh Kỳ dù có thi triển Phong Thần thối, cũng đuổi không
kịp, hơn nữa hắn cũng không định đuổi theo, hắn không phải kiểu kiếm
khách thuần túy như Giang Chỉ Vi, càng gặp mạnh càng mạnh, cắm đầu cắm
cổ, nếu không phải bắt buộc, hắn tuyệt không đi khiêu chiến với địch thủ có cảnh giới và thực lực cao hơn mình.
“Người điên cũng có tình yêu......” Mạnh Kỳ nhớ tới câu cuối của lão Chung đầu, lắc đầu quay lại kiểm tra cẩn thận từng cái xác.
Diêu Tinh Lưu vẻ muốn nói lại thôi, nhưng gã là người trẻ, lần đầu
gặp phải rừng xác và thi thể quỷ dị, không kềm được kinh hoảng, vội rời
khỏi rừng xác, ngồi ngoài hiên ngơ ngẩn. Lý Sung trải qua quá nhiều
chuyện trong một đêm, cả người cũng chết lặng, không còn sợ thi biến,
nên đi theo Mạnh Kỳ kiểm tra.
Đáng tiếc là không tìm ra manh mối gì khác, Mạnh Kỳ lắc lắc đầu, đi về bên đống lửa.
“Vừa rồi là Cửu Nhạc cương quyền?” Diêu Tinh Lưu im lặng một hồi,mới hỏi.
Nghĩ đến lúc trước chính là Trương Viễn Sơn giới thiệu cho đám người
mình Ninh Châu đại hiệp và Cửu Nhạc cương quyền, Mạnh Kỳ lại thấy buồn:
“Ừ, ta nghĩ ông ấy chính là Ninh Châu đại hiệp.”
“Thường nghe đồn người bị Sinh Tử Vô Thường tông giết sau khi chết sẽ sống lại, hóa thành quỷ, nay xem ra lời ấy không sai.” Diêu Tinh Lưu cố ra vẻ già dặn, nhưng cái mặt non choẹt đã bán đứng gã,“Nhưng mà ta cảm
thấy Ninh Châu đại hiệp không giống người thật sự đã chết......”
Ninh Châu đại hiệp vẫn còn chút khí tức mỏng manh, nửa người nửa quỷ, ngay cả Diêu tiểu quỷ đạo sĩ nửa vời cũng cảm nhận được.
Chắc chắn không phải a, ngươi có nhìn thấy người chết nào mà còn trí
nhớ không? Mạnh Kỳ thầm nghĩ, nếu thât sự đã chết, linh hồn sẽ phiêu
tán, tâm linh chết héo, làm sao còn trí nhớ cho được?
Cho nên rõ ràng Ninh Châu đại hiệp chưa hề chết thật, mà là trong
trạng thái giữa sống và chết, bị xóa sạch trí nhớ, linh trí bị khống
chế, đây có lẽ là một điểm đặc biệt của công pháp Sinh Tử Vô Thường
tông.
“Chính là như vậy, những ngoại cảnh bị Sinh Tử Vô Thường tông giết
chết đều có thể trở thành ‘Hoạt tử nhân’, làm việc cho bọn họ, thực lực
không bị hạ xuống nhiều, càng giết chóc càng mạnh. Ài, thực là làm cho
người ta lo lắng, chắc phải xử lý việc này thôi.” Mạnh Kỳ dùng giọng
điệu đại diện cho đại nghĩa triều đình, cho võ lâm công đạo.
Diêu Tinh Lưu trịnh trọng gật đầu: “Ta sẽ đem việc này bẩm báo sư môn.”
Nhiều năm nay, người bị Sinh Tử Vô Thường tông giết chết không biết tới bao nhiêu , giờ nghĩ lại mà thấy sợ!
Chỉ vì họ làm việc này quá kín đáo, những“Hoạt tử nhân” nhìn bề ngoài không hề có gì khác thường, bình thường ra tay cũng cơ bản không để lại tù binh, nên chưa hề bị vạch trần.
“Ta cũng sẽ viết công văn lên Thần đô.” Mạnh Kỳ vẻ mặt nghiêm túc,“Ở đây không còn giá trị gì nữa, chúng ta trở về thành.”
Diêu Tinh Lưu và Lý Sung giơ cả hai tay tán thành.
Một đường đi, Diêu Tinh Lưu đều im lặng, vào đến trong thành, sắp
chia tay, gã mới truyền âm nhập mật: “Ngươi, ngươi là ‘Cuồng Đao’ Tô
Mạnh đúng không?”
Có kiếm có đao, cảnh giới mở khiếu, thực lực mạnh mẽ, họ Tô, nhiều
yếu tố cộng lại, Lý Sung không đủ kiến thức không đoán được, nhưng Diêu
tiểu quỷ là người thông minh.
Vừa rồi Diêu tiểu quỷ không có lâm trận bỏ chạy, Mạnh Kỳ cũng thấy yên tâm với nhân phẩm của hắn, thở dài đáp: “Là Đao cuồng.”
Dù sao phủ nhận cũng vô dụng.
“Hèn gì...... Lần sau nếu có cơ hội, tất sẽ khiêu chiến ngươi!” Diêu Tinh Lưu tràn đầy chiến ý, quay đầu rời đi
Hắn vốn thấy kì Trương sư huynh tìm được bằng hữu ở đâu rõ, quanh
Chân Võ nếu xuất hiện một cao thủ trẻ tuổi thực lực như thế, làm sao võ
si mình lại không hề biết?
Xem ra là lúc sư huynh đi Thiếu Lâm kết giao được, lúc ấy tuyên bố
bằng hữu của mình là họ Mạnh, chính là chữ Mạnh trong Tô Mạnh.
“Lão Lý, Tiêu Nguyệt là lấy được kì ngộ là truyền thừa của nơi nào?” Mạnh Kỳ hỏi.
Lý Sung làm bộ khoái Dương Hạ nhiều năm, dù không xem tài liệu mật,
nhưng cũng biết việc này: “Nghe nói là nơi ở của ‘Đông Dương Thần
Quân’.”
“Đông Dương Thần Quân......”
Cuối thời Thượng Cổ, đầu thời trung cổ, Nhân Hoàng chấn thế, uy áp
hoàn vũ, Nhân tộc cường giả nổi lên ùn ùn,‘Đông Dương Thần Quân’ chính
là một trong số đó, không phải là người nổi bật nhất, nhưng cũng chắc
chắn có tiêu chuẩn Pháp Thân, nghe nói có quan hệ với vị “Thánh Hoàng”
“Khải”đời kế tiếp sau khi Nhân Hoàng tọa hóa.
“Ở đó còn tìm ra cái gì khác không?” Mạnh Kỳ hỏi, sẽ không chỉ có một bộ kiếm vũ và một viên Càn Nguyên định thần châu chứ?
Lý Sung lắc lắc đầu: “Không biết, nơi đó hình như chỉ mở ra cho người có duyên, Tiêu Nguyệt định đi tìm nó lần thứ hai nhưng không còn tìm
được cửa vào, Chân Võ, Hoàn Nguyên trịnh, Bình Tân thôi và Lục Phiến môn chúng ta đều có cao thủ ngoại cảnh đến đó tìm, nhưng không thu được
gì.”
“Như vậy à......” Mạnh Kỳ không hỏi thêm, trở lại Lục Phiến môn, lấy
quan ấn, kích phát thanh quang, tới tìm Trịnh tri sự, bảo ông ta lấy
giấy bút đặc thù ra, viết thư, dùng phương pháp ‘ngàn dặm đồng thuyền’
để chuyển thư.
--“Ngàn dặm đồng thuyền”, một hơi ngàn dặm, nhưng chỉ giới hạn trong
những vật đặc thù, và chỉ dùng với cường giả ngoại cảnh có thần dị cùng
loại, giá dùng một lần rất đắt đỏ. Lục Phiến môn để bảo mật và tiết
kiệm, không phải nha môn nào cũng lắp đặt cái này, hạch tâm nằm ở Thần
đô tổng bộ, phải kích phát quan ấn đặc thù mới thông được.
“...... Phải sai tứ châu quanh đây và Giang Đông canh phòng nghiêm
ngặt lão Chung đầu và Ninh Châu đại hiệp. Bọn họ một người tính tình tàn nhẫn, một người linh trí không trọn vẹn......” Mạnh Kỳ báo lại hết mọi
chuyện, cả chuyện luyện hoạt tử nhân của Sinh Tử Vô Thường tông, chỉ
giấu “Biến thiên kích địa đại pháp”, nói thành khống chế không nổi nên
bị phản phệ.
“Thế được chứ?” Mạnh Kỳ đưa công văn cho lão Lý đầu, để y đi truyền. Y là người tham dự, có tư cách chứng thực, thứ hai là cũng để chia một
phần công lao cho y và Trịnh tri sự.
Lý Sung kích động đến mức cả người run rẩy, ghi tên mình vào, sau đó giao cho Trịnh Cự Sơn.
Trịnh Cự Sơn đối mặt Tô thanh thụ làm gì có ý dám phản kháng, lại còn được chia công lao, nên rất thoải mái đồng ý.
Mạnh Kỳ cười, trong lòng thì đắc ý, làm nhân viên mật thực là có lợi, tin tức đều phải qua tay mình, muốn giấu cái gì thì cứ tha hồ mà giấu.
Chuyển công văn đi xong, Mạnh Kỳ gọn gàng dứt khoát nói: “Manh mối
Lão Chung đầu đã đứt, chúng ta chuyển sang điều tra Khâu gia, việc cấp
bách làphải xác định Thái bộ đầu đã leo lên chiếc thuyền nào?”
“Hồi thanh thụ. Trong tài liệu mật có ghi đêm đó ở bến tàu, Khâu gia
có ba chiếc.” Trịnh Cự Sơn cung kính lật tài liệu,“Hai chiếc đã trở về
Giang Đông, một chiếc đến Nghiệp đô.”
“Hẳn là một trong hai chiếc đến Giang Đông.” Suy luận này đơn giản,
Mạnh Kỳ biết Trịnh Cự Sơn và Lý Sung đều đoán ra, nhưng không nói, để
chờ cho tự hắn nói.
“Tô thanh thụ anh minh.” Lý Sung lập tức ca ngợi,“Chỉ cần chờ trời tối, tới kiểm tra hai chiếc thuyền này là được”
Trịnh Cự Sơn nhíu mày: “Thanh thụ, chuyện đã xảy ra hơn một tháng
trước, dù có dấu vết gì thì hẳn Khâu gia cũng đã xóa sạch, huống chi có
một chiếc đã chứa đầy hàng hóa đi Giang Đông, không bằng bắt thẳng một
người tới thẩm vấn?”
“Vô phương, chúng ta trước đi bến tàu xem xem, diễn lại vụ án.” Mạnh
Kỳ ra vẻ một tay trinh thám, chỉ thiếu một cái tẩu thuốc nữa thôi.
Diễn lại vụ án… là cái gì? Trịnh Cự Sơn và Lý Sung dù kinh nghiệm phong phú, nhưng hoàn toàn chưa từng nghe qua mấy chữ này.
Không bao lâu sau, ba người đã men theo màn đêm đến bến tàu.
“Theo lời tên thủy thủ, hắn là từ vị trí kia rời thuyền, đi tới chỗ
này, trên đường nhìn thấy Thái bộ đầu rời khỏi Khâu gia chi thuyền, sau
đó va chạm vào hắn, chúng ta diễn lại tuyến đường đó đi.” Mạnh Kỳ đóng
vai Trịnh Cự Sơn, Lý Sung “Sắm vai” Thủy thủ.
Bến tàu Dương Hạ đình thuyền rất nhiều, che khuất lẫn nhau, tầm nhìn
có hạn, Trịnh Cự Sơn và Lý Sung và Mạnh Kỳ đi ra mấy bước, đã phát hiện
ra manh mối.
“Với tầm mắt của thủy thủ, hắn chỉ có thể nhìn thấy một con thuyền
của Khâu gia!” Trịnh Cự Sơn trầm giọng, từ vị trí này nhìn lại, lâu
thuyền chen chúc với nhau, vị trí ba chiếc thuyền của Khâu gia đã bị che mất phân nửa.
Lý Sung rốt cuộc đã hiểu cái gì gọi là minh bạch cái gì gọi là diễn
lại vụ án, vui vẻ nói: “Chiếc tàu kia chính là đến từ Giang Đông, đang ở bến tàu để sửa chữa.”
Y đã thuộc lòng tin tình báo và tài liệu mật.
“Quả nhiên có manh mối.” Mạnh Kỳ không giấu được đắc ý, dẫn hai người chạy tới gần bến tàu, lặng lẽ leo lên lâu thuyền.
Bên trong sạch sẽ, không tìm thấy dấu vết gì, nhưng Mạnh Kỳ phát hiện con thuyền bị hư hỏng rất nghiêm trọng, nên cả một tháng rồi vẫn chưa
sửa xong.
“Không phải do chiến đấu tạo thành ......” Trịnh Cự Sơn hạ kết luận.
Lý Sung ngồi xổm xuống kiểm tra: “Xem giống như bản thân không chịu nổi, đã bị quá tải.”
Mạnh Kỳ đột nhiên nghĩ đến chuyện Thái bộ đầu đi suốt nửa tháng từ ừ
Giang Đông tới Dương Hạ, linh quang chợt lóe: “Hẳn là lâu thuyền này đã
dùng ngoại lực, đi vội cả trong đêm, nên chỉ trong nửa tháng đã quay trở về Dương Hạ.”
“Có khả năng!” Trịnh Cự Sơn và Lý Sung được nhắc, đều cũng nhớ tới đặc điểm thời gian nửa tháng kia.
“Khâu gia gấp vội như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Trịnh Cự
Sơn nhíu mày, trong hơn một tháng này, Khâu Phi rất bình thản tự nhiên,
không hề có chút nào nôn nóng.
Mạnh Kỳ trầm ngâm: “Việc này quan hệ trọng đại, các ngươi về trước đi, ta hỏi thăm người trông coi lâu thuyền này một chút.”
“Vâng, thanh thụ.” Hai người không dám nhiều lời.
Với thân thủ của Mạnh Kỳ, chỉ trong tích tắc đã thần không biết quỷ
không hay bắt được một người hầu, tinh thần cường đại phóng ra ngoài:
“Ngươi là theo thuyền này từ Giang Đông trở về đây đúng không?”
“Dạ phải.” người hầu thành thật trả lời.
“Có phát hiện cái gì dị thường hay không?” Mạnh Kỳ dần vào vấn đề.
Người hầu không chút do dự: “Ban đêm đều đi rất nhanh, như sợ bị địch nhân đuổi theo.”
“Địch nhân?” Mạnh Kỳ nhíu mày.
Người hầu “Dạ” một tiếng: “Mọi người đều nói có địch nhân.”
“Vì sao lại có địch nhân? Ngươi đã nghe được cái gì?”
Người hầu lắc lắc đầu: “Không biết. Nhưng có một hôm tới phiên ta
trực đêm, rõ ràng không mệt nhưng lại buồn ngủ, mơ hồ cảm giác được mọi
người và địch nhân ở trên sông giao thủ với nhau, còn nhắc tới Đông
Dương, Đông Dương biệt phủ gì đó......”
Đông Dương biệt phủ...... Mạnh Kỳ khẽ hít vào một hơi.