Nhất Thế Tôn Sư

Chương 56: Q.3 - Chương 56: Đồng Nát Sắt Vụn




Quan hệ thông gia? Mạnh Kỳ hơi nhíu mày, chuyện này hình như quá gấp thì phải, nhưng ngẫm lại, nếu như muốn dùng Đường Minh Nguyệt để kết thông gia thì nhất định phải gấp gáp như vậy. Đường lão gia có thể qua đời bất cứ lúc nào, với tư cách cháu gái đích tôn, dựa theo lễ pháp nàng phải giữ đạo hiếu ba năm, hiện tại ngược lại có thể dùng danh nghĩa xung hỉ để khỏa lấp.

- Ý của tiểu thư Đường gia thế nào?

Mạnh Kỳ nghĩ đến ân nghĩa của Đường Minh Nguyệt ngày hôm qua, mở miệng dò hỏi.

Tối hôm qua, sau khi trở về, trừ Tề Chính Ngôn thì không ai biết được hắn vẫn luôn trốn sau hậu viện, mục đích là nhằm đề phòng trường hợp bốn thế gia Đường, Diệp, Lăng, Vạn hoàn toàn bất cần mặt mũi, xuất ra toàn bộ bảo binh và cao thủ tới đây cường sát. Có điều, đến sáng mà vẫn không thấy động tĩnh, hắn biết là đám thế gia này không có dũng khí để làm như vậy.

Đây không phải Tây Vực mà là Đại Tấn, càng phồn hoa lại càng ổn định trật tự, không những vì có Lục Phiến Môn theo dõi mà đám thế gia và các môn phái cũng không muốn đệ tử của mình sau này ra ngoài suốt ngày phải lo ngay ngáy.

Vì thế, mặc dù bốn thế gia mưu tính vây giết Hoa Nguyệt lâu cũng không dám duy trì quá lâu. Nếu làm quá, bộ đầu Lục Phiến Môn nhất định sẽ đến ngăn cản. Mà nếu giết chết bộ đầu Lục Phiến Môn, ngoại trừ loại người phiêu bạt giang hồ không sợ trời đất như Mạnh Kỳ, bình thường thế gia có căn cơ tại đây, tuyệt đối sẽ trốn không thoát việc truy đuổi, nói không chừng hậu quả sẽ là cửa nát nhà tan.

Tiểu nhị nhìn Mạnh Kỳ, kẻ mới tối hôm qua đại sát tứ phương, chỉ có bảo binh mới bức lui được hắn, cổ họng trả lời có chút kích động:

- Đương nhiên tiểu thư Đường cửu không muốn, toàn bộ Ấp thành ai không biết Diệp tam công tử là người như thế nào? Nghe nói nàng náo loạn một hồi nhưng vì Đường lão gia hôn mê, chi trưởng lại không còn vị trưởng bối ruột thịt nên không phản kháng thành công.

So với Đường nhị công tử khi xưa, Diệp tam công tử càng là loại công tử bột dâm dê, phóng đãng. Hơn nữa, y làm việc nham hiểm, lòng dạ độc ác, chuyện y đánh chết nha hoàn trong nhà cũng không phải chỉ có một hai lần. Con gái bình thường ai lại muốn gả cho y?

Mạnh Kỳ trầm mặc lại, không hỏi gì thêm, mãi đến khi tiểu nhị ra ngoài mới đột nhiên thở dài.

- Ngươi muốn giả mạo Đường nhị công tử?

Tề Chính Ngôn hơi nhíu mày.

Mạnh Kỳ khẽ gật đầu:

- Ừ, mặc dù Đường nhị công tử gặp họa nhưng sau khi thích khách đắc thủ, hắn chắc chắn sẽ chạy xa. Ta lại chỉ giả mạo có ba ngày, trà trộn vào đó phá hư quan hệ thông gia. Đến khi bọn chúng lần nữa phái người đến đây thì ta đã sớm lấy mặt nạ xuống, trở lại là Mạnh Kỳ, bọn chúng còn có thể biết là ta giả mạo được sao?

- Đường cửu tiểu thư có ân với ta, tộc chủ bốn gia tộc Đường, Diệp, Lăng, Vạn có thù với ta. Sống trên đời, đại trượng phu nếu không thể có cừu báo cừu, có ân báo ân thì tâm ý sao có thể an tĩnh được?

Ngày hôm qua, bản thân mình bình yên thoát đi, bốn gia tộc Đường, Diệp, Lăng ,Vạn nếu không đề cao cảnh giác, phòng ngừa mình ám sát nhân vật trọng yếu trong gia tộc mới là chuyện lạ.

Mặc dù mình có thể ẩn núp mai phục, dựa vào đặc thù Bất Tử Ấn Pháp để làm thích khách, từ từ giết từng người một, nhưng như vậy chưa chắc có thể ngăn cản chuyện đính hôn. Còn đợi đến sau khi đính hôn xong mới giết chết Diệp tam công tử Diệp Hiếu Kiệt thì lại phát sinh vấn đề khác. Hôm đó, tại Hoa Nguyệt lâu, Đường Minh Nguyệt nhắc nhở mình, nhất định sẽ xuất hiện tin đồn mình và Đường Minh Nguyệt có quan hệ tình cảm vụng trộm, tình đầu ý hợp cho nên nàng ấy mới không đồng ý quan hệ thông gia.

Loại tin đồn vô căn cứ này, đối với mình thì không sao nhưng Đường Minh Nguyệt lại con gái thế gia, danh dự là việc rất quan trọng. Nếu như hai người thật sự có tình cảm sau đó trở thành tình nhân, ngược lại có thể xem là một đoạn giai thoại trong giang hồ, nhưng bản thân mình hoàn toàn không có cảm giác gì với Đường Minh Nguyệt, cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện “lấy thân báo đáp“. Làm chuyện như vậy coi như hủy hết thanh danh Đường Minh Nguyệt, đối với tiểu thư thế gia như nàng, chuyện này không khác gì sống không bằng chết.

Hơn nữa, nơi này là Đại Tấn, không phải Tây Vực, mình không thể tùy tiện đi ám sát mà không kiêng nể gì. Chỉ cần thành công vài lần thì sẽ bị nhận định thích khách chính là kẻ động thủ lúc trước, cao thủ Lục Phiến Môn và cao thủ gia tộc Chu Quận vương nhất định sẽ đến đây truy nã. Chuyện này cũng không phải là nhẹ nhàng như trong tưởng tượng, nếu thế gia đến cao thủ nửa bước ngoại cảnh cũng không xuất ra được để đi trấn áp thì bọn họ đã sớm bị nhân vật tà đạo diệt môn, đoạt bảo từ lâu rồi.

Tề Chính Ngôn khẽ hít một hơi, không ngăn cản mà chỉ vạch ra nghi vấn:

- Chỉ dựa vào mặt nạ, chưa hẳn đã dấu diếm được người thân? Cử chỉ, sở thích và thói quen của Đường nhị công tử, chúng ta đều không biết được, hơn nữa hắn còn cao hơn ngươi một chút.

- Đường nhị công tử ra ngoài nhiều năm, trải qua gian khổ, võ công có thành tựu, cử chỉ, sở thích và thói quen thay đổi là việc rất bình thường. Hơn nữa, lúc ấy yết hầu của hắn bị thương, đây có thể là lý do hợp lý để ta cố gắng ít nói nhằm tránh bị hớ, về phần chiều cao cơ thể à...

Mạnh Kỳ chợt cười cười, thân thể phát ra một hồi tiếng “răng rắc”, người hắn đã cao hơn một tấc, cơ thịt khuôn mặt hơi nhúc nhích, đưa mắt nhìn lại dường như đã biến thành một người khác.

Tề Chính Ngôn há hốc miệng:

- Đây là?

- Đây chính là điểm thần diệu của Bát Cửu Huyền Công, có thể khống chế thân thể đến từng chi tiết nhỏ nhặt.

Mạnh Kỳ cười khà khà, đáp:

- Ta còn có thể căn cứ vào mặt nạ để điều chỉnh dung mạo bản thân giống Đường nhị công tử đến năm, sáu phần.

Đến lúc tiến vào Đường gia, dùng thân phận Đường nhị công tử làm việc sẽ thuận lợi hơn rất nhiều, dù gì điều này cũng bù đắp được những sơ sót của mình.

Cho dù Đường gia hoài nghi thật giả, mình cũng vui vẻ tranh luận, dù sao chỉ cần khuấy đục nước ba ngày chứ không phải muốn giả mạo lâu dài.

Tề Chính Ngôn thu lại kinh ngạc, trầm giọng nói:

- Ngươi trước tiên theo ta ra khỏi thành, ta lấy tư liệu bổn môn thu thập được về người trong Đường gia đưa cho ngươi, mọi việc sau này phải thật cẩn thận.

***

Phủ đệ Đường gia nằm ở Thương Thủy, chỗ ra khỏi thành, sân nhỏ sâu thẳm, rêu xanh mọc khắp nơi cho thấy nội tình và bao cuộc bể dâu trăm năm qua của thế gia.

Bởi vì Đường ngũ gia “ám sát “ chủ sự Hoán Hoa Kiếm Phái mà bỏ mình nên những người khác trong Đường gia không chịu lo tang sự cho hắn. Vì nếu làm chuyện này thì sẽ giống như đang tuyên chiến với Hoán Hoa Kiếm phái, cho nên, chỉ có một chi của Đường ngũ gia truyền ra tiếng khóc, các nơi còn lại của Đường phủ đều giữ nguyên trạng nhưng toàn bộ phủ đệ dường như bao phủ bởi một đám mây đen âm u, “mạch nước ngầm” đang chảy mãnh liệt.

Vài tên thị vệ canh cổng đôi khi lén trộm nhìn vào bên trong cửa, ánh mắt ngẫu nhiên gặp nhau rồi cùng thở dài.

- Nhị gia nghĩ gì thế? Tự nhiên đem cửu tiểu thư gả cho tên Diệp tam khốn nạn kia!

Một tên thị vệ nghiến răng nghiến lợi nói.

Tiếng xấu Diệp tam lan xa khắp Ấp thành, ngay cả gia đình bình thường cũng không muốn gả con gái mình cho gã, huống chi thế gia đại tộc!

Một tên thị vệ khác thở dài:

- Tình thế tốt hơn so với người khác, nếu không dựa vào quan hệ thông gia để trói chặt Diệp gia, nương tựa Vương thị, gia tộc căn bản không cách nào tồn tại ở Ấp thành.

- Hừ! Nếu không vì mấy vị Nhị gia, Ngũ gia, Thất gia đầu óc hồ đồ, vứt bỏ viện trợ mạnh mẽ của Hoán Hoa Kiếm Phái thì làm sao rơi xuống tình trạng này? Hừ, hơn nữa, quan hệ thông gia thì mắc mớ cần gì tới cửu tiểu thư, thập tam tiểu thư Thất gia tuổi còn nhỏ không đề cập tới nhưng lục tiểu thư Nhị gia đã sớm đến tuổi lấy chồng rồi!

Thị vệ bên cạnh thấp giọng mắng:

- Ta thấy là Nhị gia muốn nhân cơ hội đá cửu tiểu thư ra, trước đây cũng không phải là chưa có chuyện nữ giới làm gia chủ!

Đối với thế gia đại tộc mà nói, tình huống phụ nữ làm gia chủ vô cùng ít. Bình thường, chỉ có hai loại khả năng, một là trong chi của gia chủ chỉ có duy nhất một người con gái, mà người này lại có thiên phú hơn hẳn so với nam tử chi khác, cộng thêm được gia chủ và các trưởng lão chống đỡ thì mới có thể trở thành gia chủ, sau đó tuyển con rể ở rể, hai là người phụ nữ này có cường viện ở bên ngoài đủ sức trấn áp toàn bộ gia tộc.

Tất cả điều kiện trên Đường Minh Nguyệt có đều không đủ, trừ phi Đường lão gia đột nhiên tỉnh lại, bằng vào uy áp nhiều năm của mình cùng với sự trung thành của các khách khanh trưởng lão mới có thể dựa vào sức mạnh đưa ra quyết định này. Chỉ có điều, nếu ông chết đi, địa vị gia chủ của Đường Minh Nguyệt ắt ngồi không vững. Mà đám người Đường Nhị gia vội vã đính hôn cho nàng lại là lựa chọn kém cỏi nhất cho vị trí gia chủ, do đó khó tránh khỏi khiến cho người khác hoài nghi.

Tên thị vệ nói chuyện đầu tiên kia lắc đầu, nói:

- Nghe nói là gia chủ Diệp gia tự mình vì Diệp tam cầu hôn cửu tiểu thư, nói muốn nàng quản lý Diệp tam. Hắc, nếu có thể quản được thì sao lão không sớm tự làm như vậy đi?

Diệp Tam có thể ngang ngược như thế, không hề nghi ngờ chút nào là vì hắn là con trai trưởng gia chủ.

Nghĩ đến Cửu tiểu thư như hoa như ngọc, tính tình thiện lương, chưa bao giờ tự cao tự đại mà phải gả cho kẻ thần căm quỷ ghét là Diệp tam, đám thị vệ này cũng có chút buồn bực. Lại đưa mắt nhìn nhau rồi lần nữa than thở, loại chuyện này, bọn họ hoàn toàn không có quyền lên tiếng.

Đột nhiên, một nam tử cao gầy chậm rãi đi tới, tay trái hắn mang theo một cây trường đao được bao bọc bởi vỏ đao màu đen, khí thế lạnh lẽo, ánh mắt bén nhọn.

- Khách nhân dừng bước.

Một thị vệ vội vàng nghênh đón.

Nam tử này chính là Mạnh Kỳ đeo mặt nạ, lúc này, hắn nhìn lướt qua đám thị vệ, lại nhìn một chút lên tấm biển “Đường phủ “ treo ở cửa, giọng khàn khàn hỏi:

- Từ lúc nào ta trở thành khách nhân thế?

- Ngài...

Tên thị vệ kinh ngạc nhìn Mạnh Kỳ, lúc này mới cảm thấy hắn có mấy phần giống Đường lão gia.

Mí mắt một tên thị vệ ở Đường phủ nhiều năm mở to, vừa mừng vừa sợ hỏi:

- Nhị thiếu gia?

Mạnh Kỳ nhẹ nhàng gật đầu, ra vẻ thế gia ngạo mạn đáp:

- Thật là khó cho ngươi, còn nhớ được ta.

Có quỷ mới biết hắn là ai!

- Người, người chưa chết? Thật tốt! Về thật đúng lúc!

Tên thị vệ này cẩn thận tỉ mỉ ước lượng từ thân thể chiều cao bên ngoài có thể xác định người này chính là Nhị thiếu gia nhà mình, mặt lộ rõ vẻ mừng như điên, nói lớn.

Mạnh Kỳ khàn khàn hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì?

Mấy tên thị vệ ngươi một lời ta một câu, đại khái giải thích sự việc một lần, Mạnh Kỳ nhẫn nại nghe hết những tin tức đã sớm thăm dò được này, cuối cùng trầm giọng nói:

- Huynh trưởng như cha, ai dám đánh chủ ý với cửu muội, trước tiên phải hỏi đao trong tay ta!

- Dẫn ta đi gặp đám người Nhị thúc.

Thị vệ phân công một người dẫn Mạnh Kỳ vào phủ, còn lại hiếu kỳ, đánh giá, chờ đợi Nhị thiếu gia, bọn hắn chợt phát hiện mỗi một bước của hắn bước ra có cự ly hoàn toàn giống nhau, nhìn như được đo đạc để mà đi!

- Nhị thiếu gia, thực lực Nhị thiếu gia...

Bọn thị vệ trố mắt há mồm, mặc dù chỉ là thị vệ bình thường nhưng chút nhãn lực thì vẫn có!

***

Trong đại sảnh Đường gia, ghế Thái sư ở giữa không có người ngồi, chứng tỏ gia chủ vẫn còn, hai bên trái phải xếp hai hàng ghế dựa dài đến tận cửa, giữa các ghế dựa cách nhau một cái bàn vuông dùng để đặt vật dụng uống trà.

Bên trái là chủ, bên phải là khách, người dẫn đầu bên trái là lão nhân hơn năm mươi tuổi, áo bào rộng, tay áo lớn, đầu đội lương quan. Dưới lão là một vị nam tử nho nhã tuổi gần bốn mươi, tay cầm quạt xếp, khóe miệng mỉm cười, tiếp theo lần lượt có mấy vị trưởng lão, thủ lĩnh khách khanh và mấy vị cao thủ trẻ tuổi đồng lứa Đường nhị công tử, vì Đường Minh Nguyệt là đệ tử chi trưởng duy nhất nên cũng ngồi ở cạnh cửa.

Bên phải, ngồi trên cùng là một công tử ca tuổi không lớn lắm, mặt chữ quốc (国), mũi rộng miệng rộng, cử chỉ đoan trang, eo đeo trường kiếm, gã ngồi ở đó khiến người ta có cảm giác gã như núi cao vực sâu. Phía dưới gã, theo thứ tự là gia chủ ba nhà Diệp gia, Lăng gia, Vạn gia và mấy vị trưởng lão cửu khiếu, cuối cùng là Diệp tam cùng con trai trưởng hai nhà khác, Lăng đại công tử và Vạn tam công tử.

- Minh Nguyệt, Diệp gia thành tâm như thế, ngày mai con cùng Hiếu Kiệt đính hôn đi, xem như là xung hỉ vì lão gia.

Đường nhị gia uy nghiêm nói.

Đường Minh Nguyệt sắc mặt tái nhợt, làm ngơ Diệp tam đang nháy mắt ra hiệu với mình, cố chấp chống đỡ nói:

- Nhị thúc, ta chính là cháu gái dòng chính, chuyện cưới gả cần phải được sự đồng ý của gia chủ, mặc dù thúc tạm thay vị trí gia chủ nhưng vẫn không phải gia chủ thực sự.

Diệp tam cười hì hì, nói:

- Minh Nguyệt, lời này của nàng là không đúng, nếu như lão gia mất, vị trí gia chủ không phải Đường nhị thúc thì chính là Đường thất thúc, bọn họ đều đồng ý nàng và ta đính hôn, chuyện này đâu có gì khác nhau với việc gia chủ quyết định?

Nói có lý... những người khác khẽ gật đầu.

Đường Minh Nguyệt hít sâu, nói:

- Nhị huynh của ta là đích tôn của con trai trưởng, lễ pháp gia chủ có quy định, nếu như huynh ấy chưa chết, Nhị thúc, Thất thúc dựa vào cái gì quyết định việc kết hôn của ta?

Diệp Tam mở quạt ra phe phẩy:

- Khoan nói đến Đường nhị sống chết chưa biết, vị trí gia chủ không thể cứ để vậy chờ hắn. Mà cho dù hắn còn sống trở về, lấy đao pháp đồng nát sắt vụn của hắn, làm sao khiến kẻ dưới phục tùng, làm sao trở thành gia chủ?

- Đúng vậy, lúc trước Đường nhị bị Tam ca đánh cho quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, nếu như hắn trở thành gia chủ sẽ chỉ là sỉ nhục của Đường gia!

Lăng đại công tử và Vạn tam công tử cười phụ họa.

Bỗng nhiên, một thanh âm khàn khàn vang lên:

- Diệp Tam, vậy ngươi tiếp thử một đao đồng nát sắt vụn của ta xem sao.

Mạnh Kỳ rút ra Tà Kiếp, động tác chuẩn xác như được đo đạc.

Theo tư thế trường đao ra khỏi vỏ, hắn tựa như súc địa thành thốn(*) xuất hiện trong đại sảnh, ánh đao tăng vọt, cương mãnh bá đạo, dường như không có gì không thể phá nổi!

(*) Súc địa thành thốn: Ép đất còn lại bằng một tấc

Vương Tái phía trên bên phải khẽ hô một tiếng, tay phải theo bản năng cầm chặt chuôi kiếm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.