Mạnh Kỳ suýt chút nữa phì cười, cảm thấy Nguyễn Ngọc Thư thân thiết hơn không ít.
“Vừa rồi thủ đoạn của cô thật sự là quỷ thần khó lường, quá lợi hại!” Hảo cảm tăng lên, Mạnh Kỳ không có cảm giác xa cách nữa, thật lòng ca
ngợi một câu.
Nguyễn Ngọc Thư gật gật đầu không một chút khiêm tốn nào, thần sắc rất đắc ý.
Nàng nuốt đồ ăn xuống, lấy một cái khăn lau miệng rồi nói: “Đáng tiếc không được thấy ngươi ra tay.”
“Tại sao?” Mạnh Kỳ đắc chí hỏi ngược lại.
“Tuổi của ngươi so ra cũng chỉ bằng ta, cũng cảnh giới Tứ Khiếu vậy
mà đã có thể đứng trong Nhân bảng, khẳng định có chỗ bất phàm.” Được
khoản đãi một bữa nên Nguyễn Ngọc Thư cũng thoải mái nói nhiều hơn một
chút.
“Đó là tất nhiên!” Tâm tình Mạnh Kỳ rất khoan khoái.
Thanh âm của Nguyễn Ngọc Thư trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại nói
tiếp: “Không biết phong thái Lôi Đao Cuồng Tăng hay Mãng Kim Cương trông như thế nào nhỉ?”
Dáng tươi cười của Mạnh Kỳ trở nên méo xệch: “Đây là người giang hồ
đồn bậy thôi, ta đâu có phải kẻ điên cuồng hay lỗ mãng gì đâu. Nói thực
ra, ta là người rất có phong độ và khí chất đấy chứ.”
Mặt mo mới tự mèo khen mèo dài đuôi!
Nguyễn Ngọc Thư lại cầm đũa trúc lên, tiếp tục gắp đồ ăn, ánh mắt cụp xuống, khóe miệng hơi vểnh lên, thanh âm không lớn không nhỏ nói tiếp:
“Chỉ có tên sai chứ làm gì có ngoại hiệu sai.”
“Cô phải nghe ta giải thích, thật sự là không như vậy đâu…” Biểu lộ của Mạnh Kỳ cứng lại, trong lòng điên cuồng gào thét.
…
Trở lại căn phòng nhỏ, Lục Trung Tề đã đợi sẵn ở đó, vuốt cằm nói:
“Bên ngoài đồn đại Cao Thông bị bệnh cấp tính chết bất đắc kỳ tử, nhưng
ta không tin có chuyện trùng hợp như thế. Tiểu Mạnh huynh đệ, Nguyễn cô
nương, các vị thật sự là đã giúp ta loại bỏ sự lo lắng về sau rồi, ta sẽ dẫn các vị tới gặp Lục soái.”
Lục Quan bị giáng chức ở tại đây đã nhiều năm, nhiều người đi theo
hắn tới đây cũng đã thành gia lập nghiệp tại chốn này, cũng đã có đời
sau. Tuy đã sớm che giấu tung tích nhưng dù sao Cao Thông là địa đầu xà ở nơi này nên vẫn có thể dễ dàng tìm ra được. Đám người Lục Trung Tề thật sự không thể an tâm hộ tống Lục Quan về kinh nếu không loại bỏ người
này.
Lúc nói chuyện, ánh mắt của hắn đảo qua thất huyền cầm mà Nguyễn Ngọc Thu ôm trong tay, dường như có điều suy nghĩ.
Hắn đã theo Lục Quan nhiều năm nên rất có mắt nhìn người, cũng không
cho rằng người kiếm khách lãnh đạm ít nói Tiểu Mạnh có thể giết chết Cao Thông thần không biết quỷ không hay, ngược lại cũng rất ít người dùng
thất huyền cầm làm binh khí, chỉ có thể nói tay của thiếu nhữ họ Nguyễn
này có điểm đặc thù khác người.
“May mắn thôi!” Mạnh Kỳ trả lời qua quýt, Nguyễn Ngọc Thư thì vẫn giữ nguyên gương mặt lạnh lùng xa cách, chỉ khẽ gật đầu mà không nói gì.
Lục Trung Tề cũng không nhiều lời, dẫn hai người qua bảy lần quặt,
tám lần rẽ thì tới một con đường náo nhiệt, phồn hoa trong thành, sau đó đi vào một tiệm tạp hóa.
Hắn đi xuyên qua tiệm tạp hóa, tiến vào hậu viện, chưởng quầy và tiểu nhị cũng không nhìn tới, coi như không thấy.
Trong sân có tầm mười nhân sĩ giang hồ mang đao kiếm trên người, nam nữ có cả, chia làm ba bốn nhóm đang đứng nói chuyện.
Thấy Mạnh Kỳ và Nguyễn Ngọc Thư đi vào theo Lục Trung Tề, bọn họ đều
ngạc nhiên nhìn sang, ai nấy đều không ngờ người mới tới lại trẻ tuổi
đến thế. Một người chừng mười bảy, mười tám tuổi, một người chừng mười
lăm, mười sáu tuổi. Toàn là tiểu tử miệng còn hôi sữa, thực lực cao lắm
sao?
Lục Trung Tề nhẹ gật đầu với bọn hắn, sau đó đi lướt qua, dẫn hai người Mạnh Kỳ về hướng thư phòng.
“Lục soái nhiều lần đánh bại Tây Lỗ. Đến lúc non sông về một mối lại
bị gian tướng hãm hại, bị giáng chức về đây. Điều này làm cho không ít
nhân sĩ giang hồ trong lòng căm phẫn, lần này sau khi sự tình ngài ấy
được về kinh truyền ra, có không ít người tới đây hộ tống. Nhưng nhiều
người nhiều miệng, dễ để lộ ra tin tức, hơn nữa nhiều người thực lực
không cao, nếu để bọn họ gia nhập có khi còn làm hại tới tính mạng của
họ nữa.” Trên đường đi tới thư phòng, Lục Trung Tề vừa đi vừa giới
thiệu. “Nên ta đều đặt ra giới hạn thực lực, đề ra khảo nghiệm, từ chối
nhã nhặn tuyệt đại đa số người, còn lại hơn mười vị kia đều là người có
võ công cao cường, lại rất đáng tin tưởng.”
Đây là mới ý đúng… Mạnh Kỳ gật đầu. Nếu đem chuyện hộ tống về kinh
trở thành chuyện bát nháo, dù mình thân là sắt là thiếc thì cũng có thể
đánh được mấy cây đinh chứ?
Đi qua vài tên hộ vệ gác hành lang, mấy người đi tới trước thư phòng, Lục Trung Tề cung kính gõ cửa.
“Trung Tề, vào đi.” Lục Quan mệt mỏi nhưng thanh âm vẫn rất kiên
cường. Dù hắn không phải cao thủ nhưng võ công cũng có chút thành tích.
Lục Trung Tề đẩy cửa phòng ra, ý bảo Mạnh Kỳ và Nguyễn Ngọc Thư chờ
một chút, sau khi đi vào bẩm báo vài câu mới quay ra mời hai người tiến
vào.
“Hai vị bằng hữu thật cao thượng, Lục mỗ thật sự xấu hổ.” Lục Quan khách khí nói một câu.
Hắn thân cao 7 xích*, làn da ngăm đen, râu dưới cằm dài, điểm xuất
chúng nhất trên gương mặt chính là đôi mắt sáng ngời và có thần, ẩn chứa vẻ kiên định, toàn thân khí chất nho nhã nhưng không mất đi vẻ mạnh mẽ.
*1 xích = 33,33 cm, tính ra Lục Quan cao khoảng 2m3 (o.O)
Mạnh Kỳ chắp tay nói: “Lục soái chính là anh hùng thiên hạ, vì nước
vì dân, hào hiệp trượng nghĩa, chúng ta nguyện ý vì ngài xông pha khói
lửa.”
Hắn cũng không nói dài dòng, lời ít ý nhiều.
“Vì nước vì dân, hào hiệp trượng nghĩa…” Thần sắc Lục Quan khẽ động, thấp giọng lặp lại những lời ấy.
“Đúng, Lục soái thật sự rất xứng đáng với danh xưng đại hiệp.” Bên
cạnh Lục Quan còn có hai người, một lão giả mặc cẩm bào có khí độ ung
dung, người kia là một đạo sĩ đeo kiếm mũi sư mắt hổ. Người vừa lên
tiếng chính là đạo sĩ này.
Lục Trung Tề mỉm cười chỉ vào đạo sĩ: “Hổ đạo nhân Kim Ngôn, Kim tiền bối.”
Sau đó hắn lại chỉ sang lão giả mặc cẩm bào: “Quan Thủy Lâu Tiêu Hướng, Tiêu lâu chủ.”
Mạnh Kỳ dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được Hổ đạo nhân và Tiêu
Hướng là những cao thủ giang hồ cao cấp nhất, có lẽ danh vọng cũng lớn
nhất nên mới có thể trở thành cao thủ thiếp thân bảo vệ cho Lục Quan.
Hai bên chào nhau xong, Hổ đạo nhân khen: “Hai vị tiểu hữu tuổi còn
nhỏ mà đã có thân thủ bực này, thật đúng là hậu sinh khả úy, khiến bần
đạo không thể không bội phục. Các ngươi lại hiểu đại nghĩa, không sợ
nguy hiểm, đến đây tương trợ, thật là anh hùng xuất thiếu niên.”
Tiêu Hướng cũng mỉm cười, nói: “Nhiều năm rồi lão phu cũng chưa gặp
người trẻ tuổi xuất sắc thế này. Tiền đồ sau này của các ngươi nhất định không thể đo lường được.”
Với thân phận cao thủ tiền bối, hai người nửa thật nửa giả khen vài
câu, mà Mạnh Kỳ và Nguyễn Ngọc Thư người xa lạ, người trong trẻo lạnh
lùng, giống như kẻ tiếc chữ hơn vàng, nói vài từ cám ơn cho có lệ.
Lục Quan phục hồi tinh thần, thở dài nói: “Hào hiệp trượng nghĩa, vì
nước vì dân, những từ này làm Lục mỗ cảm thấy rất hổ thẹn, lòng thì lo
lắng nhưng thân mỗi lúc một già, chỉ biết ngồi đây nhìn thời gian trôi
qua cùng trăng sao một cách lãng phí.”
Hổ đạo nhân lớn tiếng nói: “Lục soái, lần này vào kinh người chắc
chắn sẽ lấy lại phong thái của mình, ngoài diệt Tây Lỗ, trong trừ gian
thần, lại cấp cho Hoàng thượng và dân chúng một thế đạo thái bình như
xưa.”
Thần sắc Lục Quan trở nên kiên nghị: “Việc này tuy khó khăn nhưng Lục mỗ có chết cũng không từ nan.”
Lại thêm một phen cảm tạ hai người đã giết chết Cao Thông, sau đó Lục Quan để Lục Trung Tề đi thu xếp chỗ ăn nghỉ cho Mạnh Kỳ và Nguyễn Ngọc
Thư.
Lục Trung Tề vốn định để hai người Mạnh Kỳ gia nhập cùng nhóm nhân sĩ giang hồ ngoài kia luôn, phân vào đội tuần tra thủ hộ. Thế nhưng lại
thấy hai người đều trầm mặc ít nói, một người đạm mạc, một người lạnh
lùng, khó có thể hòa nhập với người khác được, thế nên dứt khoát để họ
đi theo mình luôn.
Mấy ngày sau, đám người Mạnh Kỳ lặng lẽ rời khỏi Việt Tây, bảo hộ Lục Quan lên kinh.
…
Trong sân tại nơi nghỉ qua đêm, Mạnh Kỳ rút Tà Kiếp ra, chậm rãi thi triển đao pháp Ngũ Hổ Đoạn Môn và Huyết Đao.
Hai môn đao pháp này là đao pháp trụ cột mà hắn đắm chìm lâu nhất.
Hôm nay học xong quy tắc chung tinh yếu của Thiên Đao xong, khi thi
triển hai đao pháp này lại có cảm giác rất khác, như đã nắm bắt được cái gì nhưng cũng vẫn rất mơ hồ.
Động tác của hắn rất chậm, khi thì dừng lại, vừa suy tư vừa vận đao,
thoạt nhìn đao pháp không lưu loát lại có phần ngớ ngẩn, cứ như kẻ mới
nhập môn vậy.
“Quy tắc chung của Thiên Đao quả nhiên bao hàm đao đạo cả đời mà Tống Khuyết tổng kết được, đọc để hiểu được là vô cùng khó khăn.” Mạnh Kỳ
cảm thấy cực kỳ hâm mộ Khấu Trọng của Đại Đường Song Long truyện, được
giao thủ cùng với Thiên Đao Tống Khuyết, được hắn ma luyện và chỉ điểm,
dùng đao thế kích phát tiềm lực của bản thân. Trong khoảng thời gian
ngắn, người kia đã có thể chính thức nhập môn đao đạo, còn Mạnh Kỳ hắn
đây thì ôm bí tịch, ngày đêm khổ luyện, ra sức suy diễn, phỏng đoán.
So sánh ra, có lẽ do ấn ký của Lôi Thần cùng với một phần truyền thừa của Thần Tiêu Cửu Diệt mà Lôi Ngôn của hắn lại phát triển cực nhanh, đã đạt tới tiểu thành rồi.
“Tiểu Mạnh, ngươi mới học đao pháp sao?” Hổ đạo nhân và Tiêu Hướng
thay nhau bảo hộ Lục Quan, đúng lúc này ra ngoài hít thở chút khí trời
liền gặp được cảnh Mạnh Kỳ đang luyện đao. Thấy một màn này, lão lại
thấy tiếc cho một trường đao chất lượng phi phàm.
“Không phải, ta đang nghiền ngẫm.” Mạnh Kỳ mặt lạnh nhưng vẫn không để mất cấp bậc lễ nghĩa.
Hổ đạo nhân cười cười, từ chối cho ý kiến, ngược lại còn hỏi: “Tiểu
Mạnh, có phải ngươi là đao kiếm song tu, nhưng sao ta chưa từng thấy
ngươi luyện kiếm vậy?”
Mạnh Kỳ thoáng ngẩng đầu: “Tại hạ dùng kiếm, ra khỏi vỏ là phải thấy máu.”
Khí chất đúng kiểu một kiếm khách cao ngạo không chút che giấu nào.
Da mặt Hổ đạo nhân co giật một thoáng, sau đó bèn đi sang nơi khác tản bộ.
Đám hảo hán giang hồ cùng với tử sĩ của Lục gia ở xung quanh đều cười.
Mạnh Kỳ cũng chẳng thèm để ý, mặc kệ bọn họ muốn nghĩ thế nào thì
nghĩ, ít ra, bọn họ cũng sẽ nghĩ trong lòng rằng kiếm pháp của hắn rất
mạnh, chí ít là mạnh hơn đao pháp mới nhập môn này. Cứ thế, hình tượng
của hắn cũng cao lên không ít.
Nguyễn Ngọc Thư không biết từ đâu chạy ra, thấy một màn Mạnh Kỳ đang chậm rãi luyện đao pháp.
Nàng suy nghĩ một hồi, sau đó dùng truyền âm nhập mật để nói chuyện với hắn: “Ngươi đang gặp bình cảnh ở đao pháp sao?”
“Phải.” Mạnh Kỳ đáp lại. Gia tộc của Nguyễn Ngọc Thư nổi tiếng là có
học vấn uyên bác, có thể nhìn ra vấn đề này cũng không kỳ quái.
“Nếu có thể đột phá thì đao pháp sẽ tới gần được pháp lý của đao, hơn nữa bản thân ngươi cũng có thể dùng đao pháp A Nan Phá Giới mà.” Nguyễn Ngọc Thư không tiếp tục nghi hoặc thực lực đao pháp của Mạnh Kỳ nữa,
tiếp tục truyền âm. “Khó trách ngươi có thể leo lên được Nhân bảng.”
Nghe câu khen ngợi này, Mạnh Kỳ có chút kiêu ngạo và đắc chí, trên mặt hiện lên nụ cười.
“Nghe nói từ xưa tới nay, ở Thiếu Lâm chỉ có vài vị cao tăng luyện
thành đao pháp này, nắm giữ được chân ý chính thức của đao pháp, đúng
không?” Nguyễn Ngọc Thư hiếu kỳ hỏi.
Mạnh Kỳ nhẹ gật đầu. “Phải”.
Trong lòng càng thêm đắc chí dạt dào.
Nguyễn Ngọc Thư hơi nhíu mày: “Bọn hắn đại bộ phận đều trước phá giới ra ngoài, sau đó lại quay trở về Phật Môn, trở thành cao tăng đắc đạo.
Sau này ngươi còn có thể làm hòa thượng không?”
Sắc mặt Mạnh Kỳ thoáng cái đen như đít nồi.
Lưng đeo thất huyền cầm, hai tay chắp ở đằng sau, khóe miệng Nguyễn Ngọc Thư khẽ nhếch lên, sau đó quay lưng dạo bước về phòng.
Đúng lúc này, vài gia đinh của Lục gia ra ngoài mua thức ăn đã trở về, thấy thế nàng lại đi chậm lại.
Dựa theo lệ cũ, bọn họ cẩn kiểm tra độc tố, luôn dùng một con chó đen tới ăn thử trước.
Sau một lúc lâu, con chó đen vẫn không sao, lúc này mọi người mới đi
lấy phần thức ăn và rượu của mình, số còn dư thuộc về thủ vệ tuần tra.
Mạnh Kỳ định tiến lên thì thấy Nguyễn Ngọc Thư đang đứng sững sờ ra ở đó.
Kẻ tham ăn này thế mà lại không hề nhúc nhích gì, rõ ràng rất kỳ
quái… Mạnh Kỳ tra Tà Kiếp vào vỏ, nghi hoặc hỏi: “Nguyễn cô nương, không đi à?”
Nguyễn Ngọc Thư nhíu mày, có vẻ nghi hoặc: “Dường như không nên ăn, có chút kỳ quái.”
Vừa dứt lời, có vài người đã giữ chặt yết hầu, kêu lên vài tiếng ú ớ, trong nháy mắt da mặt biến thành màu đen, ngã xuống.
Con chó đen vẫn vui vẻ như cũ.
“Hạ độc sao? Khả năng hạ độc này…” Đồng tử của Mạnh Kỳ co rút lại.