Thời tiết chiều lòng
người, vầng trăng lạnh lẽo ảm đạm, bóng đêm đen đặc, ba người Mạnh Kỳ
ghé vào đầu tường, lẳng lặng cùng đợi biến hóa ở chỗ Điện Cần Chính biến hóa.
Thời gian từng chút trôi qua. Đột nhiên, trong Điện Cần Chính phát ra một tiếng vang thật lớn, dường như nóc nhà sụp xuống, xà ngang gãy sập, tiếp nữa, một tiếng rầm nặng nề bộc phát, như là hai luồng nội lực
cường hoành thôi động chưởng phong đụng vào nhau.
Mạnh Kỳ mơ hồ có thể chứng kiến lớp giấy cửa sổ Điện Cần Chính bay tán loạn, ánh nến chập chờn.
Động tĩnh lớn như thế tự nhiên bị bọn thị vệ trông coi Thái Cực Điện
cảm ứng được, chúng đề đao cầm kiếm, đầy vẻ khẩn trương lẫn đề phòng,
không ít người phóng tới Điện Cần Chính hỗ trợ, tràng diện lập tức trở
nên hỗn loạn.
”Ngừng!” Ngay khi ba người Mạnh Kỳ định nhân cơ hội này lẻn vào Thái
Cực Điện, thủ lĩnh thị vệ quát lớn lên một tiếng bảo bọn thị vệ dừng
ngay việc tự phát xúc động.
Y cất cao giọng hô: “Chức trách của chúng ta là bảo vệ Hoàng Thượng,
dù là đối mặt sơn băng địa liệt cũng không thể tự ý rời vị trí! Các vị
huynh đệ ngàn vạn lần không được trúng kế giương đông kích tây của địch
nhân, nếu Hữu tướng cần giúp đỡ thì sẽ truyền âm tới!”
Có thể trở thành thủ lĩnh, thống suất chúng nhân, Hoàng đế và Hữu tướng nhìn trúng y làm việc trầm ổn, giỏi trấn chi dĩ tĩnh.
Bọn thị vệ nhao nhao trở lại chỗ cũ, nhìn quanh đề phòng bên ngoài,
ánh mắt chuyên chú, không bỏ qua bất luận một điểm động tĩnh nhỏ bé nào.
Tâm Mạnh Kỳ trầm xuống, dưới tình huống như thế, dù có Huyễn Hình đại pháp cũng đừng mong lừa dối, ẩn vào Điện Thái Cực, dù sao những thị vệ
này đều là cao thủ nhất lưu, kém cỏi nhất cũng bằng với mức Khai khiếu,
nếu hết sức chăm chú, trừ phi có thể trực tiếp quấy nhiễu giác quan
bọn hắn, nếu không chỉ dựa vào tinh thần yếu ớt bao bọc toàn thân, hiệu
quả “Bỏ qua” cũng không được tốt.
Quả nhiên, đừng mong địch nhân trở thành đồ ngốc... Mạnh Kỳ hớp một hơi, truyền âm nhập mật cho La Thắng Y về kế hoạch thứ hai.
Trước khi thương lượng thời điểm, bọn hắn không chủ quan, đưa ra các
tình huống khả năng sẽ gặp, phân công cho nhau xong xuôi, cục diện bây
giờ cũng coi như trong dự liệu.
La Thắng Y nhẹ nhàng gật đầu. Mượn đầu tường làm chướng ngại vật che
khuất, từ từ kéo dãn khoảng cách với hai người Mạnh Kỳ, mà Mạnh Kỳ và
Nguyễn Ngọc Thư thì dọc theo tường vây đến đằng sau Điện Thái Cực.
Mượn cơ hội một cụm mây đen thổi qua, La Thắng Y từ trên tường trượt
xuống, nấp dưới lan can, sau đó bắn hòn đá nhỏ thủ sẵn trong tay ra,
cạnh một tiếng đánh trúng một vạc nước dập tắt lửa trong góc.
”Ai!” Bọn thị vệ nhao nhao nhìn chăm chú.
La Thắng Y thả người nhảy lên, thừa dịp hỗn loạn lao thẳng vào bên
trong điện, nhanh như tuấn mã, cơ hồ dung hòa thành một thể dưới ánh
sáng lờ mờ.
”Có thích khách!” Thủ lĩnh thị vệ trầm ổn tỉnh táo. Y không bị hòn đá nhỏ hoàn toàn hấp dẫn lực chú ý, thoáng cái phát hiện La Thắng Y, cao
giọng quát.
Boong boong tiếng binh khí va chạm, bọn thị vệ vội ào ào tới.
La Thắng Y thở sâu, mũi chân điểm lên xà ngang, đá phần gãy về phía
tên thủ lĩnh, nắm tay phải đánh ra, phong cách cổ xưa đơn giản. Kình lực lẫn quyền phong không ngừng biến hóa khiến người ta khó có thể tóm, khó có thể đỡ.
Một quyền này chí cương chí đại, ầm ầm đến khiến y cảm giác Thái Sơn áp đỉnh, hai chân nhịn không được run lên nhè nhẹ.
Quyền pháp của hắn đã đạt tiểu thành, tự đắc ý cảnh!
Phốc! Một gã thị vệ cầm đao sấn trước mặt thủ lĩnh, gã bị quyền phong cương mãnh đánh trúng. Miệng phun máu tươi, bay ra ngoài.
Quyền La Thắng Y không dừng lại, ở trong mắt thủ lĩnh thị vệ, giữa trời đất chỉ còn một một nắm đấm này thôi!
”Giết!” Tên thủ lĩnh trầm hông mở lời, vặn eo mở tay, kình lực lẫn
chân khí toàn thân đều sáp nhập vào nắm tay phải, dùng công thay thủ!
Bình!
Hai quyền giao kích, phát ra nổ mạnh nặng nề, kình phong tản bốn
phía, người thủ lĩnh khóe miệng tràn huyết, trên bàn tay huyết nhục lẫn
lộn, lùi lại ba bước.
Nhưng đúng một quyền này bắt La Thắng Y chậm lại, bọn thị vệ chạy
tới, đám người trên nóc nhà xa xa chi nhân cũng bắt đầu giương cung lắp
tên, cường nỏ lên dây.
La Thắng Y làm sao tự hãm tuyệt cảnh được, y mượn lực phản chấn lúc
hai quyền giao kích, bay ra ngoài, mũi chân lại điểm vào xà ngang lao
thẳng tới đầu tường, tay trái nhấn một cái, vọt qua tường biến mất.
Sưu sưu sưu, hắn vừa biến mất tại đầu tường, từng mũi tên nhọn bắn tới.
Lúc này đây, không ít thị vệ đuổi tới, tận trung trong cương vị công
tác. Khi chúng đuổi bắt thích khách, khí huyết tên thủ lĩnh thị vệ cuộn
lên, khó ngăn lại được.
Đúng lúc tên thủ lĩnh hô lên có thích khách, Mạnh Kỳ hành động ngay,
phi trảo ném lên, chộp vào mái hiên, dùng sức kéo một phát, thừa dịp hỗn loạn vọt qua.
Nguyễn Ngọc Thư ly khai đầu tường, trốn ở phụ cận hoa viên chờ tiếp
ứng Mạnh Kỳ, một khi thị vệ bắt đầu tìm kiếm mà Mạnh Kỳ còn chưa ra,
nàng sẽ dẫn phát hỗn loạn một lần nữa.
Ba người đều có trách nhiệm riêng, đó chính là kế hoạch đã thương lượng vừa nãy.
Mạnh Kỳ đã lẻn đến cánh cửa hậu điện, tay trái nhấn một cái, chấn vỡ âm tỏa, lách mình đi vào.
Đột nhiên, trước mắt hắn có hai đạo nhân ảnh, hai kẻ này đứng ngay ở
cửa vào đại điện, mặc kệ hỗn loạn bên ngoài, chúng vẫn cầm kiếm cảnh
giác, không ngờ lại có người trực tiếp đẩy cửa tiến vào.
Thật đúng là tầng tầng phòng ngự! Tâm Mạnh Kỳ yên tĩnh không có sóng, mũi chân điểm một cái, thân pháp đột nhiên nhanh hơn, tựa như Quỷ Mị.
Đến nơi này, đã là rất gần với chỗ ở của lão Hoàng đế u mê, tính toán của hắn là xông vào! Lấy nhanh chế chậm!
Dù sao không phải là ám sát y mà chỉ cần xác nhận trạng thái của y,
đến lúc đó bất kể là đạn xuất thạch tử, hay xao sơn chấn hổ, hắn đều có
biện pháp đào tẩu trước khi bị vây công.
Vọt đến trước hai gã thị vệ, trường kiếm Mạnh Kỳ đâm ra, xiên xiên xẹo xẹo, hoàn toàn ngược với những gì gọi là kiếm pháp.
Chiêu kiếm này, mũi kiếm biến hóa bất định, lại thêm việc lấy tốc độ
là chính, phát sau mà đến trước, đâm vào yết hầu cả hai gã trước khi
chúng kịp giơ kiếm lên chặn đường.
Ý thức chúng lóe lên, trường kiếm vung lên, trong cổ họng đã định la hô “Có thích khách“.
Trường kiếm Mạnh Kỳ từ đâm biến thành quét ngang, kiếm quang lóe lên, hai gã thị vệ bụm lấy yết hầu, thở khò khè ngã xuống đất, máu tươi trào qua các kẽ ngón tay.
Không đến hai chiêu, chúng bỏ mình tại chỗ, cả tiếng hô lên “Có thích khách” cũng không làm nổi!
Độc Cô Cửu Kiếm thật đúng là lợi khí... Mạnh Kỳ nhịn không được cảm
khái một tiếng, chỉ cần không gặp phải cao thủ ngoài đỉnh phong chuẩn
nhân gian của thế giới này, Độc Cô Cửu Kiếm đều có thể nhanh chóng giải
quyết trận chiến, không cần A Nan Phá Giới đao pháp.
Khi hai gã thị vệ ngã xuống, Mạnh Kỳ thi triển “Bộ Phong Tróc Ảnh”,
như một đạo như cuồng phong quét qua đại điện, tránh vào hành lang, phía trước có bốn gã cao thủ trông coi cửa chính của Tử Cực Các, là chỗ lão
Hoàng đế đang ngủ.
Trong nội tâm Mạnh Kỳ khẽ động, bỗng nhiên toàn lực vận chuyển Kim Chung Tráo, bả vai trầm xuống, đâm sầm vào bức tường.
Sau một thời gian ngắn tu luyện “Bát Cửu Huyền Công” súc khí thiên,
khí lực tăng nhiều, lại còn Kim Chung Tráo lục tầng đã nhập môn, trong
ánh ám kim lập loè, thịch một tiếng nặng nề, gạch đá bay tứ tung, trên
tường xuất hiện lỗ thủng hình người.
Hừ, các ngươi thủ vệ, ta qua tường!
Tiết kiệm thời gian!
Nhưng mà bức tranh này có điểm không ổn a... Giống như được đẽo
vậy... Mạnh Kỳ tiến vào Tử Cực Các, mũi chân điểm như viên đạn xẹt về
phía long sàng, bức lão Hoàng đế phải có hoặc không có phản ứng để xác
nhận tình trạng, sau đó bản thân bỏ chạy trước khi bốn gã cao thủ thủ vệ kịp phản ứng.
Khi sắp rơi xuống long sàng, chạm vào lão Hoàng đế đương ngủ say thì
đột nhiên có một bàn tay trắng noãn như ngọc quỷ dị thò lên, ngón tay
cong cong bắn một cục đá nhỏ.
Một trung niên thư sinh khoác cẩm y ngọc bào mỉm cười bước ra từ tấm
bình phong đằng sau long sàng, anh tuấn khoan thai, hai bên tóc mai hoa
râm, vẻ mị lực tà dị có khó có thể tả xiết.
”Tà Quân...” Mạnh Kỳ đao kiếm duỗi thẳng, con mắt nheo lại, sao y có
thể biết mà xuất hiện ở chỗ này? Bản thân hắn đã đoán sẽ có bẫy rập,
đoán trước sẽ có địch nhân, nhưng chưa bao giờ đoán được địch nhân lại
là y!
Tà Quân nhìn bàn tay phải của mình, khóe miệng mỉm cười, phảng phất
mọi sự trong tính toán, tiêu sái tự nhiên, nhưng Mạnh Kỳ lại cảm giác sợ hãi không cách nào miêu tả nổi, trong nội tâm chiến ý tỏa ra, Tà Kiếp,
Băng Khuyết từng thứ phô bày ra tư thế, tinh thần phóng ra ngoài, hòa
với cảnh vật chung quanh.
Trong lúc khí thế giao phong, Mạnh Kỳ không dám tùy tiện đào tẩu, đến lúc đó khí thế dẫn dắt một kích toàn lực của Tà Quân, mà bản thân đang
chạy trốn, phát không nổi năm thành thực lực!
Một phần tinh thần đặt trên thân đao kiếm, Mạnh Kỳ chỉ cảm thấy
chúng như thân thể kéo dài, mượn nhờ chúng, chiếu rọi tình huống xung
quanh vào trong tâm linh, mơ hồ có thể nắm chút chút hơi hướng chân khí
Tà Quân.
Mà bốn gã cao thủ cửa ra vào không hề phát giác tình huống bên trong!
Nguyên lai chúng đã bị Tà Quân chế trụ, chế trụ không chút động tĩnh. Bất Tử Ấn Pháp đáng sợ, Tà Quân thật đáng sợ... Mạnh Kỳ đối mặt với Tà
Quân, chẳng có một chút e sợ nào.
Bên ngoài dần dần yên tĩnh, bọn thị vệ hoàn toàn không phát hiện đã có hai người tiềm nhập tẩm cung Hoàng đế.
”Lão quỷ giả 'chết ' bố trí thiên đại âm mưu, lại đánh giá sai nhân
tâm, biến khéo thành vụng, đành phải chết thật.” Tà Quân quay đầu chỉ
lão Hoàng đế trên giường, phảng phất như đang nói việc tầm thường với
Mạnh Kỳ, phong phạm nhàn nhã tự tại như Tông Sư một phái.
Ngươi không biết đại đa số nhân vật phản diện chết vì nói nhiều à...
Mạnh Kỳ oán thầm một câu, ngưng mắt nhìn về phía long sàng, chỉ thấy sắc mặt lão Hoàng đế xám trắng, làn da phồng lên, thất khiếu chảy máu,
không biết chết đã bao lâu.
”Âm mưu?” Coi như tạm thời an toàn, Mạnh Kỳ cũng muốn biết rõ ràng chuyện này.
Tà Quân thảnh thơi cười đáp: “Tuy rằng lão quỷ thực chiến ít ỏi nhưng tài nguyên bí tịch tốt xấu không thiếu, không cao không thấp cũng được
coi là cao thủ, làm sao dễ trúng gió hôn mê?”
Đây ứng với ý rằng, Hoàng đế không cần có võ công uy chấn thiên hạ,
không cần phải có thực lực nhất định để tránh bị ám sát bất ngờ mà cần
cường thân kiện thể, kéo dài tuổi thọ, chỉ thế thôi là đủ để Hoàng đế
khó có thể cự tuyệt hấp dẫn luyện võ, Mạnh Kỳ cũng chẳng bất ngờ.
”Cho nên ông ta giả bộ hôn mê?” Mạnh Kỳ trầm giọng hỏi.
Tà Quân lắc đầu: “Cũng không phải, lão quỷ lớn tuổi, lại không biết
hưởng thụ, muốn ích thọ duyên niên, cường kiện thân thể. Khi lần hoà đàm này bắt đầu, Thiếu chủ Giáng tộc liền chạy trốn tới kinh thành, tìm
được Vương Đức Nhượng, đầu phục lão quỷ, nói cho hắn biết nơi hạ lạc
cuối cùng của Thánh Tôn.
Hắn đã nhận được di vật Thánh Tôn, đó là một miếng tinh thạch kỳ lạ
do Thánh Môn nghịch chuyển Tinh Nguyên chi pháp và Xá Lợi Tử của Phật
gia chi đạo ngưng tụ ra, lại nóng lòng hấp thu đề cao thực lực, tăng
cường thân thể, trì hoãn tuổi già yếu, nhất thời không chịu nổi bị hôn
mê ngay.”
”Thiếu chủ Giáng tộc đã tìm Hữu Tướng từ lâu? Trước khi Lục soái vào
kinh thành sao?” Tin tức này làm cho Mạnh Kỳ có chút kinh ngạc, tại sao
Hữu tướng bày chuyện tìm kiếm làm gì?