Tia nắng ban mai vạch phá trời đêm, nhuộm đỏ tầng mây vạn dặm, chiếu vào thiện phòng thanh tịnh, ánh sáng trải đầy mặt đất.
Cảm giác được mặt trời đang lên ở phương đông, ngày đêm luân chuyển,
Mạnh Kỳ chậm rãi mở hai mắt, kim mang tập trung. Hắn nhìn thấy nhiều màu sắc đa dạng, thấy tử khí bay lên không trung, nghe thấy âm thanh côn
trùng kêu, tiếng gió, tiếng nói nhỏ truyền vào trong tai, mang đi đêm
yên tĩnh, khơi dậy sinh khí.
Qua mấy ngày khổ tu, Nhĩ khiếu của hắn đã vững chắc, hơn nữa lần này phá cảnh không cần đan dược, không có tai họa ngầm, tốt hơn rất nhiều.
Chỉ là thế này thôi, là đã đáng giá tấm Luân Hồi phù.
Tay trái Mạnh Kỳ vô thức luân chuyển tràng hạt, ngoại trừ Kim Chung Tráo và Huyễn Hình Đại Pháp tiến triển chậm trong dự liệu, còn các mặt khác
đều đạt đến mục tiêu ban đầu. Đáng tiếc là cho dù ở trong Trường Hoa Tự
mấy chục ngày, hắn vẫn không tìm được dấu tích khác mà Viên Mông đại sư
lưu lại, cũng không có thêm thông tin gì hữu ích. Bản thân vẫn chỉ có
một câu kia của phong thư ''biết tìm Linh Sơn ở đâu?''.
Cốc cốc cốc, có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
''Xa thí chủ, Hướng thí chủ, cứ đẩy cửa là được.'' Sau khi khai Nhĩ
Khiếu, Mạnh Kỳ đã có thể phân biệt được tiếng bước chân của từng người.
Két... một tiếng, Xa Uyển Tú và trượng phu của nàng Hướng tiên sinh đi vào, vẻ mặt tràn đầy tôn kính.
''Pháp sư, nghe Nhàn Ẩn tiên sinh nói, ngươi sắp rời đi?'' Xa Uyển Tú nhu hòa hỏi thăm.
Mạnh Kỳ bóp tràng hạt, tự động chuyển sang ''Cao tăng trạng thái'': ''A
di đà phật, trần duyên đã hết, đã độ người hữu duyên, không thể tiếp tục lưu lại hồng trần.''
Xa Uyển Tú tiếc hận mà nói: ''Pháp sư đao pháp thông thần, được thỉnh
giáo ngươi là cơ hội hiếm có, đáng tiếc là chỉ có duyên phận hơn bốn
mươi ngày.''
Nàng ngừng một chút rồi nói tiếp: ''Ta thấy Nhàn Ẩn tiên sinh giúp pháp
sư sưu tập các loại bí tịch, chủ yếu là phương diện điểm huyệt, nghĩ đến trong nhà cũng có, nên mang đến cho pháp sư đánh giá.''
Nhận được ''tái tạo chi ân'', nàng muốn tìm cách báo đáp, vì vậy đến
trước mặt Đoạn Hướng Phi nói bóng nói gió, hỏi xem Chân Đinh pháp sư còn tâm nguyện gì chưa xong. Đoạn Hướng Phi là lão cáo già, nàng mới mở
miệng lão đã biết ý nghĩ của nàng, bởi vậy cố ý nhắc đến việc sưu tầm bí tịch. Xa gia có ''Dung tuyết điểm huyệt thủ'' nổi danh cùng ''Lạc Tuyết Đao Pháp'', nàng dĩ nhiên sẽ mang đến cho Mạnh Kỳ.
''Hảo ý của Xa thí chủ, bần tăng cảm kích muôn phần.'' Mạnh Kỳ biết tâm ý của nàng, cũng không nói ra, bản thân đang cần một môn điểm huyệt công
pháp không tệ.
Xa Uyển Tú âm thầm thở hắt ra, nàng rất sợ pháp sư cự tuyệt. Một cái đại ân như vậy, không báo đáp chút gì sẽ khiến nàng lăn lộn khó ngủ, ảnh
hưởng đến tâm tính trên võ đạo sau này.
Nhận lấy quyển bí tịch bìa màu xanh đậm, Mạnh Kỳ tiện tay lật xem, đại
khái xem một lần. Môn điểm huyệt này tuy không coi là tốt lắm, nhưng
cũng là trình độ Khai Khiếu kỳ, đều tốt hơn pháp môn điểm huyệt của Kim
Chung Tráo. Có thể tạm thời sử dụng trong ngắn hạn.
''Pháp sư, đây là bản sao, ngươi có thể từ từ nghiên cứu.'' Xa Uyển Tú
và Hướng tiên sinh sợ quấy rầy pháp sư thanh tung, vì vậy lưu lại bí
tịch, cáo từ đi ra ngoài.
Điểm huyệt pháp môn là thủ đoạn thực tế, tính áp dụng cao. Nội công Mạnh Kỳ coi như thâm hậu, lại có trụ cột võ công vững chắc, muốn luyện pháp
môn này cũng không khó khăn. Đang cẩn thận nghiên cứu bí tịch, bỗng
nhiên lại nghe thấy có tiếng gõ cửa.
''Lạc thí chủ, mời vào.'' Mạnh Kỳ lắc đầu mỉm cười.
Lạc Thanh vẫn mặc một bộ áo trắng, mặt không biểu tình, lạnh lùng dị
thường: ''Pháp sư, đây là kiếm pháp và tâm đắc tu luyện bí tàng của ta,
có thể hỗ trợ người một chút.''
Gia hỏa này đến cùng là có bao nhiêu quần áo trắng a... Mạnh Kỳ tinh
nghịch thầm nghĩ, cũng không từ chối Lạc Thanh, thản nhiên nhận lấy. Nếu không nhận thì sẽ để lại gánh nặng trong lòng của bọn họ, khó có thể
đạt viên mãn.
Từ trước đến nay Lạc Thanh không phải là người nói nhiều, đưa kiếm pháp
tâm đắc rồi lập tức rời đi, mà Mạnh Kỳ còn chưa kịp xem qua đã lại nghe
thấy tiếng đập cửa.
''Lão Đoàn, vào đi, vì sao các ngươi không đến cùng lúc?'' Mạnh Kỳ bất đắc dĩ cười, mở miệng nói.
Đoạn Hướng Phi mang theo một cái trường kiếm, có vỏ kiếm màu vàng kim
nhàn nhạt, cười kíp mắt bước vào phòng: ''Loại chuyện tặng lễ này tốt
hơn là tránh nhau ra. Cùng nhau tặng lễ, dễ dẫn đến so sánh với nhau,
hơn cũng không tốt mà kém cũng không tốt.''
Lễ vật dùng để báo đáp đại ân, nếu không quý trọng bằng người khác, dĩ
nhiên sẽ cảm thấy xấu hổ, mà nếu tốt hơn, sẽ khiến cho người kia khó
chịu. Loại chuyện vô duyên vô cớ đắc tội với người khác này, tốt hơn vẫn là tách nhau ra.
''Ngươi nói gì cũng đều có lý.'' Mạnh Kỳ lắc đầu cười, lão hồ ly đối
nhân xử thế quả nhiên chặt chẽ, ''Xem ra, thanh trường kiếm này là lễ
vật ngươi tặng bần tăng?''
Đoạn Hướng Phi cười ha hả nói: ''Đúng, lão hủ thấy pháp sư có đao tốt mà không có hảo kiếm, cho nên xung phong nhận việc, tặng kiếm này cho pháp sư.''
Lão ngừng một chút rồi nói: ''Kiếm này chính là vật quý lưu truyền qua
các đời Tuyết Thần Cung, là bội kiếm trước kia của lão hủ, gọi là 'Băng
Khuyết Kiếm', về sau muốn để lại cho Minh Thành. Nhưng mà hắn không
thích kiếm pháp, chỉ luyện chưởng pháp, vì vậy bảo kiếm đành để không
làm trang trí. Nếu sau này hắn muốn luyện, có thể lấy kiếm khác, nhà ta
vẫn còn vài thanh.''
Lão hồ ly dĩ nhiên biết nếu lễ vật quá quí trọng, Chân Định pháp sư sẽ do dự, bởi vậy giải thích rất kỹ càng.
Mạnh Kỳ khẽ gật đầu, đưa tay tiếp nhận ''Băng Khuyết Kiếm'', chậm rãi
rút ra. Âm thanh rung động của thân kiếm và vỏ kiếm vang lên, nghe qua
đã biết là kiếm này cực kỳ sắc bén.
Kích cỡ của kiếm không khác bình thường, nhưng thân kiếm trong suốt mơ
hồ, dường như dùng từ băng mà đúc thành, hàn khí bao quanh.
Rất sắc bén, kèm theo hàn khí, xem ra kiếm có kèm theo hiệu quả đông
cứng... Mạnh Kỳ phán đoán đại khái, rồi đưa trường kiếm trở lại trong
vỏ, đặt ở một bên.
Đợi đến lúc Đoạn Hướng Phi rời đi, Mạnh Kỳ cuối cùng cũng được yên tĩnh, bắt đầu nghiên cứu pháp môn điểm huyệt.
Lúc chạng vạng tối, thời điểm mọi người ăn cơn, tri khách tăng cầm một
phong thư đi đến: ''Chân Định sư đệ, có người gửi ngươi một phong thư.''
Ở chung một đoạn thời gian, tri khách tăng đã đổi xưng hô với Mạnh Kỳ thành sư huynh sư đệ.
Mạnh Kỳ nhận thư, trong lòng nghi ngờ, trong thế giới này mình không có
nhiều người quen, ai sẽ gửi thư cho mình? Thôi Cẩm Tú? vợ chồng Trương
Tông Hiến? Giang Nam tứ anh?
Phía trên phong thư, có một dấu niêm phong, là một cái bàn tay đen kịt, năm ngón rõ ràng, làm người ta có chút cảm giác tà ác.
''Đây là tiêu chí của Cái Viễn.'' Đoạn Hướng Phi liếc mắt liền nhận ra,
''Không nghĩ tới, hắn mất tích hai năm, lại vì pháp sư mà tái xuất giang hồ.''
''Tái thế Thiên Ma'' Cái Viễn? Mạnh Kỳ nhẹ nhàng gật đầu, cẩn thận kiểm tra thư một phen, rồi mở ra.
''Nghe được pháp sư có một đao thông thần, đánh vỡ giới hạn nhân thần,
mỗ không kìm nén được vui mừng. Cuối cùng cũng có người mang thực lực
ngang với mở đủ ba đại bí tàng. Buổi trưa ngày mai, mỗ đăng môn khiêu
chiến, kinh xin pháp sư chờ đợi. Cái Viễn.''
''Hắn mở tinh thần bí tàng rồi hả?'' Xa Uyển Tú nghe Mạnh Kỳ đọc thư, dị thường kinh ngạc. Luc trước Cái Viễn và nàng giống nhau, chỉ mở nguyên
khí bí tàng và tinh lực bí tàng, tuy rằng không kém các loại tông sư mở
ra tinh thần bí tàng như Thôi Hủ, nhưng chung quy vẫn là chênh lệch một
chút. Ai biết hắn vô thanh vô tức hai năm nay, lại mở ra tinh thần bí
tàng, trở thành cao thủ đầu tiên trong nhiều năm mở đủ ba đại bí tàng.
Đây tuyệt đối là chuyện oanh động giang hồ, ngoại trừ việc của Chân Định pháp sư.
Đoạn Hướng Phi giật mình, thở dài một tiếng: ''Tuế nguyệt không buông
tha ai a. Lão hủ so vơi Cái Viễn kém hơn một phần nhuệ khí. Hai năm
không hỏi giang hồ, xem ra là hắn tập trung mở tinh thần bí tàng.''
Cái Viễn nhỏ hơn lão mười tuổi, đúng là đang thời điểm đỉnh cao.
Lạc Thanh không nói gì, chẳng qua tay trái khẽ vuốt trường kiếm bên hông.
Mạnh Kỳ cười, khép thư lại: ''Vậy bần tăng đợi đến khi Cái Viễn đến.''
Với tư cách là Tái Thế Thiên Ma, tay đầy máu tanh, việc xấu chồng chất, Mạnh Kỳ sẽ không cần nương tay.
''Pháp sư phải cẩn thận, cho dù Cái Viễn không cô đọng khiếu huyệt, mở
ra cửu khiếu trời sinh, nhưng vẫn mở đủ ba đại bí tàng, khủng bố vô
cùng.'' Xa Uyển Tú có chút lo lắng nói.
Đoạn Hướng Phi cũng nhẹ gật đầu: ''Mở đủ ba đại bí tàng, tự thành nhất thể, võ công đã hơn lão hủ một bậc.''
Tuyết Thần Cung có rất nhiều ghi chép ở phương diện này, Đoạn Hướng Phi có biết sơ lược.
Mạnh Kỳ bình tĩnh tự nhiên nói: ''Bần tăng rất tỉnh táo, sẽ không khinh thường ai.''
Vừa vặn, trước khi rời đi có một người để thử đao rồi! Để xem khi không
dùng Xá Thân Quyết, một đao toàn lực của mình có uy lực như thế nào!
Đối mặt với An Quốc Tà, chỉ có thể tốc chiến tốc thắng. Một khi hắn có
cơ hội lấy lại tinh thần, cho dù trọng thương hắn cũng có thể chạy trốn, khi đó người nguy hiểm chính là mình.
Cho nên trận chiến với Cái Viễn, chính là ''làm nóng người'' trước khi sinh tử chiến với An Quốc Tà.
...
Buổi trưa hôm sau, trời nhiều mây.
Cái Viễn cố tình truyền bá tin tức ra ngoài, cho nên người trong võ lâm ở phụ cận cũng biết hắn mở đủ ba đại bí tàng. Hiện tại tới khiêu chiến
Chân Định pháp sư.
Chuyện trọng đại trong võ lâm như thế này, sao có thể bỏ lỡ? Cho nên
toàn bộ giang hồ hảo hán, đại hiệp, ma đầu đều tề tựu ở Trường Hoa Tự,
đứng chật kín nóc nhà, trên cây, quảng trường ở bốn phía.
''Niếp đại hiệp, ngươi nói lần khiêu chiến này, Tái Thế Thiên Ma có hy
vọng đánh bại Chân Định pháp sư hay không?'' Có người hỏi một vị đại
hiệp nổi danh.
Niếp đại hiệp hừ lạnh một tiếng: ''Cái Viễn dù có mở ba đại bí tàng,
cũng chỉ tiếp cận giới hạn nhân thần, sao có thể Chân Đinh pháp sư so
sánh? Pháp sư là một đao thông thần, đánh vỡ giới hạn nhân thần, Cái
Viễn thua là không thể nghi ngờ.''
''Ta thấy cũng chưa chắc, Cái Viễn biết thua, thì tội gì mà khiêu chiến? Hắn có lẽ có chút nắm chắc.'' Có người khác phản bác.
”Chân Định pháp sư thân bất động, chân không rời, đã đủ đánh bại Lạc
Tuyết Đao Xa phu nhân. Ai mạnh ai yếu vừa nhìn là biết.'' Niếp đại hiệp
nửa điểm cũng không nhường, nói.
''Cũng đúng, xem ra Cái Viễn là muốn khiêu chiến Chân Định pháp sư, ma
luyện bản thân, mở ra giới hạn nhân thần. Hắc hắc, đoán xem hắn chịu
được mấy đao?''
''Chắc cũng phải tiếp được mười đao a?''
''Nếu là chiêu đao thông thần kia, mười đao là quá sức.''
''Đúng vậy, đối mặt với loại đao pháp này, cho dù Cái Viễn đã mở đủ ba đại bí tàng, cùng lắm cũng chỉ ngăn được ba đao.''
''Ta nghĩ là năm đao a.''
''Ngươi không tin? vậy chúng ta đánh cược một phen.''
Rất nhanh, những hảo hán quan chiến liền thi nhau đánh cược, đây là loại chuyện thường có.
Đột nhiên, người quát khẽ nói: ''Tái Thế Thiên ma đã đến.''
Chỉ thấy trên bậc thang của quảng trường, có một nam tử áo đen giày đen
đang chậm rãi bước đi. Hắn chừng bốn mươi tuổi, mặt bình thường không có gì nổi bật, nhưng tất cả mọi người đều biết hắn là một cao thủ lòng dạ
độc ác. Hắn đã từng trắng trợn đập chết một đứa con nhỏ của một vị đại
hiệp không muốn khuất phục hắn, mà đây chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ
tạo nên danh tiếng Tái Thế Thiên Ma.
Cái Viễn leo lên quảng trường, đứng ở một bên, yên tĩnh chờ đợi, mây đen đột nhiên giăng đầy, sắc trời càng lờ mờ.
''Chân Định pháp sư đi ra!'' Từng tiếng kinh hỉ hoan hô vang lên.
Một vị hòa thượng trẻ tuổi đi ra từ Đại Hùng bảo điện. Hắn mặc tăng bào
trắng, mặt mũi tuấn tú, ẩn hàm trang nghiêm, cả người không nhiễm một
hạt bụi, bên hông đeo giới đao đỏ sậm, bên trái đeo trường kiếm vàng
kim, lạnh nhạt xuất trần.
''Phong thái thật tốt.'' Nhìn thấy Mạnh Kỳ, có không biết bao nhiêu người phải âm thầm thốt lên.